Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 189
Chương 189:
- Thiên Thu Tuế Dẫn Phát -
……………..
Hạ Ôn Viễn rất nhanh đã thấy trên diễn đàn, tin tức về hành động “khác thường” của Tần Túc. Mọi người đều đoán rằng, liệu Tần Túc có nắm giữ phương pháp đặc biệt nào để đối phó Abia đom đóm hay không?
Nhưng Hạ Ôn Viễn không để tâm.
Cậu ta chẳng thèm để ý Tần Túc xử lý Abia đom đóm ra sao.Chỉ lặng lẽ liên hệ với lão già kia.Dặn dò Nguyễn Thành Diệp chuẩn bị sẵn sàng.
……
Chiều hôm sau, 1 giờ 50 phút.
118 ban học sinh từ sớm đã tập hợp dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng.Lần lượt ngồi vào phi thuyền, chuẩn bị bước vào giai đoạn quá độ.
Trời không phụ lòng người. So với lần thực chiến đầu tiên còn run rẩy lo âu.
Sau hơn một tháng huấn luyện khắc nghiệt, cùng với những cái chết và kẻ bỏ cuộ.Học sinh khóa 26 đã trưởng thành rất nhiều.
Lần thực chiến thứ hai này, họ mang theo nhiều sự cẩn trọng và kỳ vọng hơn.Nóng lòng muốn dùng thực tế để kiểm nghiệm chính mình.
Thời gian đến lúc phi thuyền khởi động chỉ còn tám phút.
Trong lúc chờ đợi, không khí trên mỗi phi thuyền lại khác nhau.
Ban 18 dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng Laris, sĩ khí tăng cao, thần sắc phấn khởi.
Ban 88, theo bước chân Tô Chương Hoa đi tới đi lui trên phi thuyền.Các học sinh khác cũng đi lại bồn chồn, khiến cả khoang nhốn nháo.
Ban 7 thì ngược lại, không khí có phần đè nén.
Hôm nay, tâm tình Hạ Ôn Viễn hiếm khi tốt. Rõ ràng có thể ngồi ở khoang điều khiển riêng. Nhưng cậu ta nhất quyết chọn ngồi ngay trước mắt bạn học, thong dong quan sát Khâu Vĩnh Ngôn.
Suốt thời gian huấn luyện, cậu ta đã bị ban 7 kìm nén.Chịu đựng một bụng uất ức.Giờ đây rốt cuộc cũng có cơ hội trút ra.
Dù Khâu Vĩnh Ngôn có được lòng người ban 7, nhưng lớp trưởng danh nghĩa vẫn là Hạ Ôn Viễn.
Trong thực chiến, cậu ta có quyền kiểm soát phi thuyền vượt cả Trường quân sự số 4.
Khâu Vĩnh Ngôn: “……”
Không biết vì sao, chỉ một ánh mắt của Hạ Ôn Viễn cũng khiến mí mắt phải của Khâu Vĩnh Ngôn giật liên hồi.Trong lòng bất an, không dám lơi lỏng.
Học sinh ban 7: “……”
Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ Hạ Ôn Viễn nghĩ cứ nhìn chằm chằm như vậy là bọn họ sẽ nghe theo cậu ta?
Đùa gì thế? Đại lão Tần Túc còn từng nhắc nhở bọn họ rồi.Lớp trưởng chân chính là người nắm giữ nhân tâm.
Trên phi thuyền ban 6, không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mọi người thần sắc nghiêm túc, khí thế dâng trào, hai tay đặt ngay ngắn bên sườn.
Ánh sáng xanh lam u ám từ vòng sáng trên cánh tay họ lưu chuyển.Biểu hiện họ đã chuẩn bị hoàn chỉnh cho quá độ.
Dù Tần Túc không có mặt ở đó, cũng không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu gò bó nào cho hành động của họ.
Nhưng ký ức về cách Tần Túc dẫn dắt trong lần quá độ trước, vẫn còn in sâu trong lòng mọi người.
Có thể khẳng định giờ phút này, ở khoang điều khiển Tần Túc cũng đang giống bọn họ.
Hai tay đặt ngay ngắn bên sườn, giữ trạng thái thận trọng, chờ đợi bước vào quá độ.
【 Mọi người rõ ràng đều rất nghiêm túc.Cơ mà nhìn cái dáng ngồi xếp hàng ngay ngắn kia… thật sự… trông rất đáng yêu 】
【 Càng đáng yêu hơn chẳng phải là, dù không phải lần đầu đi phi thuyền thực chiến.Nhưng cả lớp đều đồng loạt ngồi gần sát về phía đuôi khoang.Chứ không ai chọn ngồi hẳn ở cuối. Chỉ cái tư thế kia thôi đã thấy buồn cười rồi 】
【 Tần Túc vì sao không ngồi cùng mọi người chứ.Thật đáng tiếc, tấm ảnh tập thể giống như thiếu đi một người 】
【 Rõ ràng là bắt chước tư thế của Đại lão số 1 trong lần quá độ đầu tiên, ngoan ghê 】
【 Đại lão vốn dĩ đều cô độc 】
【 Nếu Tần Túc đổi chỗ với lớp trưởng ban 7 – Hạ Ôn Viễn thì tốt rồi. Không hiểu sao Hạ Ôn Viễn biết mình không ai thích. Vậy mà cứ khăng khăng chen vào giữa học sinh ban 7. Còn chưa ra chiến trường, ánh mắt nhìn Khâu Vĩnh Ngôn của cậu ta cứ như muốn “đâm chết người” 】
……
Khoang điều khiển.
Dựa vào thân phận lớp trưởng, Tần Túc đang nắm toàn quyền thao túng phi thuyền.
Thông qua quang não, Tần Túc liên tục cảm nhận rõ cảm giác điều khiển, mà vẫn chưa ngồi xuống.
Lần đầu tiên đi phi thuyền, anh từng có trải nghiệm “bị ghế ngồi khóa chặt cơ thể.”
Lần thứ hai, anh lại muốn thử cảm giác đứng thẳng suốt quá trình quá độ.
Dù sao thì cũng chẳng ai có quyền hạn cao hơn anh, càng không ai dám chê cười hành động non nớt ấy.
Trong khoang điều khiển, khi đang “trải nghiệm đứng,” anh vô tình nhìn thấy làn đạn xuất hiện tên mình kèm theo Khâu Vĩnh Ngôn và Hạ Ôn Viễn.
Ánh mắt anh khẽ dừng lại.
Hạ Ôn Viễn chuẩn bị ra tay với Khâu Vĩnh Ngôn sao?
“Quả nhiên là việc mà Hạ Ôn Viễn có thể làm ra.”
Khâu Vĩnh Ngôn không phải lớp trưởng, cũng không có mặt trong nhóm 117 lớp trưởng.
Nghĩ vậy, Tần Túc liền bảo 777 kết nối vào quang não của Khâu Vĩnh Ngôn, gửi đi một tin nhắn ngắn gọn:
“Cẩn thận Hạ Ôn Viễn.”
