Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"
Chương 12:
- Khuyết Danh -
Tôi không nhịn được trừng mắt nhìn cậu ấy.
Được lắm, dám nói tôi dữ, tôi nhớ kỹ rồi!
"Nói thẳng ra, ai vào được ngôi trường này cũng đều có thành tích xuất sắc, đầu óc nhanh nhạy. Nhưng có những người, bản chất của họ đã là xấu xa rồi."
"Bọn họ hiểu rõ quy định của trường, nắm được ranh giới của pháp luật, và cũng biết cách làm thế nào để không bị trừng phạt. Không phải cứ đánh người mới được coi là bạo lực học đường. Cô lập, đe dọa, vu khống… đều chỉ là những thủ đoạn phổ biến và đơn giản nhất của họ."
"Tôi chẳng có gì ngoài việc đánh nhau giỏi. Tôi đánh bọn họ một trận, cảnh cáo một chút, thì những kẻ nhát gan hơn sẽ không dám bắt nạt người khác nữa. Nhưng vẫn có những kẻ ỷ vào việc người bị hại không dám tố cáo, không có chứng cứ, mà tiếp tục lộng hành."
"Kiều Kiều, tôi không thể lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc họ bắt nạt người khác." Trình An thở dài. "Bọn họ cũng đâu có ngu đến mức tự mang chứng cứ đến trước mặt tôi."
"Khi chuyện tôi đánh nhau đến tai ban công tác sinh viên, bọn họ sợ mọi chuyện rùm beng lên nên chỉ nói là mâu thuẫn giữa bạn học với nhau. Chú tôi tin tôi không vô duyên vô cớ gây chuyện, chỉ cho rằng tôi nóng tính, dễ xung đột với người khác. Kêu tôi kiểm điểm lại bản thân, rồi giúp tôi ém chuyện xuống."
"Nhưng lòng tin của một người là có giới hạn. Chú tôi đúng là không bao giờ dung túng cho bạo lực học đường, nhưng đứng ở vị trí cao, giống như nhiều thầy cô khác, rất khó để thấy được bóng tối phía dưới."
"Tôi đánh nhau quá nhiều lần, chú tôi cũng bắt đầu nghi ngờ liệu tôi có thực sự trở thành kẻ xấu không."
"Vì thế, lần trước khi nghe tin tôi dẫn người chặn cậu lại, chú ấy mới tức giận đến vậy, cho tôi một hình thức kỷ luật nặng và trừ điểm." Trình An cảm thán: "Nói ra có khi cậu không tin, đây là lần đầu tiên tôi bị ghi sổ đấy."
Cậu ấy làm bộ than thở: "Không ngờ tôi, ‘trùm trường’, cũng có ngày bị hạ gục."
Cậu ấy cố ý muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng tôi lại không thể cười nổi.
Trình An, sao Cậu lại ngốc đến thế chứ?
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót.
Suy cho cùng, Cậu cũng chỉ là một người bình thường.
Cậu chẳng qua đã từng dầm mưa, nên cũng muốn che ô cho người khác.
Tôi thở dài:
"Trình An, Cậu đúng là người ngốc nhất mà tôi từng gặp."
Nhưng hình như tôi lại càng thích Cậu hơn rồi.
Người tôi thích là Hòa Trình, là Trình An trong mắt mọi người.
Từ đầu đến cuối, cậu luôn hỏi lòng không thẹn, ấm áp và rực rỡ.
Trình An nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo tôi, trông có vẻ đáng thương:
"Kiều kiều, tôi biết đánh nhau là không đúng, tôi hứa từ giờ sẽ bớt đánh nhau lại được không? Cậu tin tôi chứ?"
"Thật ra ngoài đánh nhau giỏi, tôi còn mắng người cũng giỏi lắm! Lần sau nếu họ bắt nạt người khác, tôi nhất định sẽ dùng lời nói thay vì dùng nắm đấm!"
Tôi rút tay áo khỏi tay cậu ấy.
Sau đó, tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu ấy, đan mười ngón tay vào nhau.
"Đồ ngốc, lần sau muốn làm nũng thì cứ nắm tay rồi hãy làm."
Ánh mắt Trình An vốn đang thất vọng bỗng sáng bừng lên.
"Với lại, dù Cậu đánh nhau hay mắng người, tôi vẫn luôn tin Cậu."
Vậy mà mắt Cậu ấy bỗng chốc đỏ hoe.
Trình An nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông, còn tay kia vì đang bị thương nên không thể lau đi giọt nước mắt sắp trào ra.
cậu ấy nghiêng đầu sang một bên, không muốn để tôi nhìn thấy, bật cười nhẹ đầy vẻ gượng gạo, nhưng giọng nói lại khàn đặc.
"Ba tôi cũng không thích tôi đánh nhau, mỗi lần như vậy ông ấy đều nghĩ là tôi sai. Dù người khác sai, ông ấy cũng bắt tôi nhịn cho qua."
cậu ấy khựng lại một chút, rồi quay sang nhìn tôi:
"Cảm ơn cậu, Kiều kiều."
Tôi nhìn thấy ánh lệ long lanh nơi khóe mắt cậu ấy.
Tôi nhìn thấy cậu lấy hết can đảm, mở rộng trái tim chân thành và yếu đuối của mình, trao trọn cho tôi.
Tôi đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấy, rồi âm thầm nói với cậu trong lòng:
Trình An, em đã đón lấy rồi.
Bên ngoài, màn đêm càng lúc càng sâu, nhưng chúng ta lại càng phải tỏa sáng.
Mọi chuyện đã nói rõ ràng, bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Tại anh sợ em không tin nên mới giấu thân phận, thế sao anh không hỏi em là ai chứ?" Tôi tò mò hỏi, "Anh chưa từng nghĩ xem em trông như thế nào à?"
Trình An lắc đầu: "Dù em là ai đi nữa, em vẫn là Kiều kiều của anh. Anh rất muốn gặp em, nhưng anh sẽ không lén lút nhìn trộm hay dò hỏi về em, như vậy không công bằng với em."
"Anh muốn đường đường chính chính đứng trước mặt em."
Anh mỉm cười: "Cảm ơn em, Kiều kiều, vì đã cho anh cơ hội này."
Tôi đặt tay lên ngực, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp.
Tôi cũng thấy may mắn khi bản thân không giống những người khác, không đẩy anh vào vực thẳm.
"Được rồi, mọi chuyện qua rồi." Tôi vươn tay xoa đầu Trình An một cái, còn tiện thể vò rối tóc anh. Anh hừ hai tiếng đầy bất mãn nhưng lại không né tránh.
"Từ giờ hai chúng ta chính là cùng chung một con thuyền rồi, phải liên thủ với nhau, xem thằng nhóc nào còn dám bắt nạt người khác nữa!"
Nhưng Trình An bỗng nhớ ra chuyện bị phạt lần trước.
Anh tội nghiệp nhìn tôi: "Kiều kiều, lần này anh phải xem mười buổi hội thảo học thuật đấy! Mười buổi liền!"
Tôi giận quá liền nắm tóc anh kéo mạnh: "Ai bảo anh rảnh rỗi không có việc gì làm, lại chặn đường em?"
"Trước đó em không nói với anh là em tham gia lễ kỷ niệm trường, anh không biết đó là em." Trình An ho khẽ một tiếng đầy lúng túng, "Lâm Khả Khả là con gái của cô anh, từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, còn nhỏ hơn em một tuổi. Khi đó anh thực sự nghĩ là cô ấy bị bắt nạt trong đại học, nên mới đi cùng cô ấy xem sao."
"Nếu cô ấy thật sự bị bắt nạt, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng anh không ngờ cô ấy lại lừa anh."
Nói đến đây, Trình An nhìn tôi đầy nghiêm túc rồi nói một câu xin lỗi.
"Anh luôn nghĩ cô ấy chỉ là được cô anh nuông chiều quá mức nên hơi bướng bỉnh một chút, không ngờ bây giờ cô ấy lại trở nên như vậy. Anh đã kể chuyện này với cô anh rồi, cô ấy đã gọi Lâm Khả Khả về nhà. Đợi khi nào cô ấy quay lại, anh sẽ bảo cô ấy đến xin lỗi em."
Nhìn vào đôi mắt chân thành ngay thẳng của Trình An, tôi khẽ thở dài.
Thôi vậy, tất nhiên là chọn tha thứ cho anh ấy rồi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa.
"Đi thôi, về ký túc xá thôi, trễ nữa lại bị quản lý túc xá bắt gặp rồi lải nhải cho mà xem."
Tôi đứng dậy, đóng nắp đàn piano lại, bất giác có chút cảm khái.
Lúc đó, Lâm Khả Khả cứ lượn lờ bên cạnh tôi, còn chạm vào nắp đàn mấy lần, tôi đã thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên sau đó cô ấy muốn hãm hại tôi.
Đùa à, tôi – kiều mịch nào giờ thân thủ nhanh nhẹn, chưa từng bị ai qua mặt.
Nhưng bây giờ tôi không còn trách cô ấy nữa.
Thậm chí còn phải cảm ơn cô ấy vì đã đẩy Trình An đến trước mặt tôi.
Tôi tắt đèn, khóa cửa lại. Suốt cả đoạn đường, Trình An vẫn nắm chặt tay tôi không chịu buông, cứ bám sát theo từng bước chân.
Đúng là một gánh nặng ngọt ngào.
Ra đến bên ngoài, trên đường đã vắng hẳn người qua lại.
Đèn đường sáng rực, tôi nhìn hai cái bóng dưới đất cứ chuyển từ trước ra sau, rồi lại từ sau ra trước.
Lặp đi lặp lại.
Trình An đi bên cạnh tôi, chợt bật cười thành tiếng.
"Thật tốt quá, Kiều kiều," anh cười rạng rỡ như một đứa trẻ, nắm tay tôi khẽ lắc lư, "Anh rất vui vì bây giờ em đang ở bên cạnh anh."
Trong lòng tôi mềm nhũn.
"Đồ ngốc."
Sau này cũng sẽ luôn ở bên anh.