SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"

Chương 24:

- Khuyết Danh -

Chú Trình khựng lại một chút, nhưng ngay giây tiếp theo đã quay người rời đi, còn không quên đóng cửa lại.

Tôi khóc không ra nước mắt: "Xong rồi xong rồi, Trình An, ba anh có khi nào nghĩ em là kẻ b**n th** không? Ngay cả bệnh nhân cũng không tha..."

Trình An không nhịn được cười thành tiếng: "Kiều kiều, em đang nghĩ gì vậy, em là bạn gái anh, nắm tay hôn môi vốn là chuyện bình thường."

"Hơn nữa, sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau, sẽ kết hôn, rồi còn có con nữa..."

Tôi lập tức bịt miệng anh lại, vừa xấu hổ vừa hoảng: "Im miệng! em vẫn còn là trẻ con, sinh cái gì mà sinh!"

Trình An nheo mắt nhìn tôi, tôi vội vàng thu tay lại, liền thấy môi anh ấy chu lên, chưa kịp rụt lại.

Tôi biết ngay mà.

Trình An ho nhẹ một tiếng, hoàn toàn không có chút xấu hổ vì bị bắt quả tang: "Dù sao thì anh cũng mặc kệ, Kiều kiều, anh nhất định sẽ bám lấy em."

"Được được được, anh là bệnh nhân, anh lớn nhất, anh nói gì cũng đúng," tôi thở dài, dịu dàng xoa đầu anh, "Bây giờ thì ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa em quay lại thăm anh."

Tôi đi đến cuối giường điều chỉnh độ cao của giường bệnh, quay đầu lại liền thấy Trình An đã chùm chăn nằm đó, đôi mắt sáng rực, ngoan ngoãn đến mức đáng yêu quá đáng.

Một khoảnh khắc chạm ngay vào trái tim tôi.

Tôi bước đến bên giường, vẫn không nhịn được mà cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán anh.

May quá, Trình An.

May mà anh vẫn bình an.

Ra khỏi phòng bệnh, tôi liền thấy Chú Trình đang ngồi trên băng ghế ngoài cửa.

Thấy tôi đi ra, ông gật đầu rồi định bước vào, nhưng tôi vẫn gọi ông lại.

Đèn ở cầu thang bệnh viện sáng trưng, không gian tĩnh lặng đến lạ.

Tôi cúi người thật sâu trước mặt Chú Trình: "Thật xin lỗi, Chú Trình, Trình An bị thương là vì cháu."

Ông vội vàng đỡ tôi dậy: "Ta đều biết cả rồi, đây không phải lỗi của cháu."

Ông thở dài một hơi: "Trình An đứa nhỏ này, tính tình vốn nhiệt tình, nhưng cũng rất bướng bỉnh, thẳng tính, dễ xảy ra xung đột với người khác."

"Hồi nhỏ, nó đột nhiên bảo muốn học tán thủ, ta nghĩ nó chỉ thấy hứng thú nên gửi nó đi học. Thầy giáo còn khen nó có năng khiếu. Kết quả, sau đó nó lại đi đánh nhau."

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Chú Trình đã lắc đầu cười: "Ta biết cháu định nói gì. Con trai ta, ta đương nhiên luôn tin tưởng nó. Ta biết phần lớn lỗi không nằm ở nó, nhưng ta vẫn không nhịn được mà trách mắng nó. Ta chỉ có một đứa con trai này, lúc nào cũng lo lắng cho nó, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, ta biết ăn nói thế nào với mẹ nó đây?"

Nhìn gương mặt tiều tụy của Chú Trình, tôi khẽ thở dài trong lòng.

Chẳng qua ông cũng chỉ là một người cha không biết cách thể hiện tình yêu của mình mà thôi.

Ông và Trình An nhìn nhận vấn đề theo hai góc độ khác nhau.

"Nhưng mà, Chú Trình, Trình An nói đúng. Đôi khi nhẫn nhịn không thể giải quyết vấn đề. Đánh nhau không phải là cách đúng đắn, nhưng có lúc lại hiệu quả hơn lý lẽ."

Tôi kể cho ông nghe về việc Trình An bị người ta vu oan trong đại học, nhưng vẫn kiên trì phản đối nạn bắt nạt học đường.

"Trình An vốn không quan tâm người khác nhìn mình thế nào. Nhưng chú là cha anh ấy, là người thân thiết nhất với anh ấy. Bề ngoài anh ấy tỏ ra không để ý đến suy nghĩ của chú, nhưng trong lòng lại để tâm hơn bất cứ ai."

"Nếu chú thực sự tin tưởng anh ấy, hãy nói ra niềm tin ấy một cách thật rõ ràng."

"Chú Trình, những lời đồn về Trình An đã quá nhiều rồi. Nếu yêu thương quá nhỏ bé, anh ấy sẽ bị nhấn chìm mất."

Nghe xong những lời tôi nói, Chú Trình trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, ông khẽ cười: "Ta hiểu rồi."

Nói xong liền định rời đi, nhưng bỗng nhiên khựng lại, quay đầu nhìn tôi: " Thôi, sau này ta gọi cháu là Kiều kiều nhé. Cháu là một cô gái tốt, Trình An gặp được cháu là may mắn của nó. Sau này thường xuyên đến nhà chơi nhé."

Trái tim tôi ấm áp hẳn lên, vội vàng gật đầu.

Đây chính là sự công nhận của một người cha dành cho người bạn đời của con trai mình.

Sáng hôm sau có hai tiết học, tôi vừa tan học liền đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh có Trưởng ban Tôn, Chú Trình, bên cạnh là cảnh sát Lâm, cảnh sát Vương – người lần trước sửa điện thoại cho tôi – cùng một bà lão.

Bà lão ăn mặc giản dị, tóc đã bạc trắng, trên tay còn xách một chiếc túi vải cũ kỹ nhưng căng phồng.

Bà mở túi ra, muốn đưa cho Trình An: "Là cháu tôi sai, tôi thay nó xin lỗi các cháu. Đây là tiền thuốc men tôi bồi thường cho các cháu, nhất định phải nhận lấy."

Bên trong túi là một xấp tiền còn mới cứng.

"Tôi cũng không biết có đủ không, nếu không đủ, tôi sẽ về vay thêm."

Nhìn bóng lưng còng xuống của bà, lòng tôi chợt xót xa.

Đây là bà nội của Trương Bằng.

Thấy tôi đến, hàng mày nhíu chặt của Trình An khẽ giãn ra, vội vàng gọi tôi lại gần.

Chú Trình ban đầu sắc mặt nghiêm nghị, nhưng vẫn không nhịn được thở dài.

Ông đẩy chiếc túi vải về phía bà cụ: "Bác à, tôi biết bác thương cháu, nhưng tôi cũng thương con trai tôi. Làm sai thì phải chịu trách nhiệm, cháu bác đã là người trưởng thành, cần phải tự gánh vác hậu quả hành vi của mình."

Nói xong, ông lại khẽ thở dài: "Bác một thân một mình cũng chẳng dễ dàng gì, số tiền này bác cứ cầm về đi."

Bà lão há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ có hốc mắt ngày càng đỏ.

"Cha mẹ thằng bé ly hôn từ sớm, tôi cũng không có học vấn, không dạy dỗ nó nên người, mới khiến nó thành ra thế này." Bà nghẹn ngào, cúi đầu thật sâu: "Xin lỗi, tôi thay cháu tôi xin lỗi mọi người, mong các cháu có thể tha thứ cho nó."

"Chuyện nó phải chịu phạt thì cứ để pháp luật xử lý, tôi chỉ hy vọng nó có thể sửa đổi, làm lại cuộc đời."

Dứt lời, bà lão lại cúi gập người, rồi chậm chạp rời đi.

Chỉ là bóng lưng càng thêm gầy guộc, còng xuống theo từng bước chân.

Cảnh sát Vương lo lắng, liền đi theo bà.

Bên trong phòng bệnh, bầu không khí im lặng nặng nề.

Cảnh sát Lâm khẽ thở dài: "Trương Bằng đã ký vào biên bản lời khai, tiếp theo sẽ được chuyển lên tòa án. Cố ý gây thương tích là tội hình sự, khả năng cao sẽ phải ngồi tù."

"Cho đến giờ, ba mẹ cậu ta vẫn chưa xuất hiện, chỉ có bà nội đến thăm."

Trưởng ban Tôn cảm thán: "Hôm qua tôi đi đón bà cụ, bà ấy mua vé tàu đứng suốt năm sáu tiếng đồng hồ, vừa xuống tàu không nghỉ ngơi đã bảo tôi dẫn đi rút tiền ngay. Bà sợ cầm tiền mặt trên tàu không an toàn, nên vào ngân hàng rút hết tiền tiết kiệm. Sáng nay ghé qua đồn cảnh sát rồi lập tức đến bệnh viện."

Lòng tôi nghẹn lại.

Chú Trình cũng thở dài: "Những trách nhiệm khác, chúng tôi cũng không truy cứu nữa. Trương Bằng đáng bị phạt thế nào thì cứ để pháp luật định đoạt."

Cảnh sát Lâm gật đầu, chuẩn bị rời đi. Tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền chào mọi người, định theo anh ấy đến đồn cảnh sát.

Ra khỏi phòng bệnh, ngang qua quầy y tá, tôi thấy một y tá đang cầm chiếc túi vải của bà nội Trương Bằng.

"Cái túi này...?"

Cô y tá nhận ra tôi, thấy tôi hỏi thì liền đưa chiếc túi cho tôi: "Vừa nãy có một bà cụ nhờ tôi đưa lại cho mọi người, đúng lúc em tới."

Tôi nhận lấy túi, bên trong vẫn là xấp tiền nặng trĩu.

Cảnh sát Lâm đứng cạnh tôi thở dài: "Lòng cha mẹ trong thiên hạ thật đáng thương."

Khi tôi đến đồn cảnh sát gặp Trương Bằng, cả người cậu ta trông vô cùng ủ rũ, suy sụp.

Thấy tôi, cậu ta cười lạnh một tiếng: "Sao? Đến đây để chế giễu tôi à?"

Tôi đưa chiếc túi vải cho cậu ta.

Cậu ta mở ra xem, rồi cười nhạt: "Cho tôi tiền, muốn tôi ngồi tù lâu hơn à?"

"Kiều Mịch, tôi nói cho cô biết..."

"Chiếc túi là của bà nội cậu, tiền cũng là của bà nội cậu." Tôi cắt ngang lời cậu ta. "Bà ấy mua vé tàu đứng, nửa đêm đến đây, sáng nay vừa đến bệnh viện, đã lấy hết tiền tiết kiệm của mình để bồi thường viện phí, chỉ mong Trình An có thể tha thứ cho cậu."

Nụ cười lạnh trên mặt Trương Bằng đột nhiên đông cứng lại. Cậu ta siết chặt chiếc túi, hốc mắt đỏ hoe.

Bất chợt, cậu ta ngẩng đầu lên, phẫn nộ quát tôi: "Dựa vào đâu mà các người bắt bà tôi phải xin lỗi?"