SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"

Chương 5:

- Khuyết Danh -

Tôi im lặng.

Hình như có một lần thật, bảo bối yêu quý của tôi đã gọi điện rất lâu. Tôi cũng mơ hồ nhớ mang máng bên đó có mấy âm thanh kỳ lạ...

Giờ nghĩ lại, chắc là đám bạn cùng phòng của ảnh bị bịt miệng khi định lên tiếng.

"Dưới sức ép của bọn tôi, cuối cùng anh An cũng chịu khai, hóa ra là yêu qua mạng, còn chưa gặp mặt lần nào. Ảnh nói bạn gái ảnh ngại, không dám gặp."

Nửa đầu câu tôi gật gù liên tục, nửa sau thì nhíu mày chặt hơn.

Hả?

Tôi ngại? Tôi không dám gặp?

Trong lòng lập tức bổ sung thêm một nhãn mới cho Trình An: Mặt dày.

Dư Phóng thấy sắc mặt tôi không ổn, liền khựng lại.

Chắc anh ta cũng nhận ra lời Trình An có hơi đáng ngờ.

Tôi cười lạnh: "Bạn gái ngoài đời thì thay tới thay lui, trên mạng thì giăng lưới khắp nơi, anh Trình An của các anh chơi bời cũng ghê quá ha?"

Dư Phóng mơ màng: "Bạn gái thay tới thay lui gì chứ?"

Tôi chẳng buồn trả lời.

Anh ta như sực nhớ ra gì đó, liền vỗ đầu một cái, ai dè lại đập trúng vết thương, đau tới mức nhăn nhó.

Không dám nhìn luôn.

Không lẽ ngu ngốc cũng có thể lây nhiễm mà không cần quan hệ huyết thống?

Tôi không nhịn được mà lùi lại một bước.

Dư Phóng xoa trán, vẻ mặt vặn vẹo.

"Cô đang nói tới mấy tin đồn trong trường đúng không? Toàn là bịa đặt cả. Anh An đâu có như vậy, đánh nhau cũng không phải để bắt nạt người khác. Còn chuyện tình cảm thì khỏi nói, dù trông có hơi giống tra nam thiệt, nhưng anh ấy chưa từng mập mờ với ai hết. Sống hai mươi mấy năm trời, trước khi yêu qua mạng với cô, anh ấy chưa từng có mảnh tình vắt vai!" Anh ta hừ lạnh, giọng có chút bất bình. "Chẳng biết lũ nhãi ranh nào ghen ăn tức ở, suốt ngày đặt điều bôi nhọ anh An. Cũng may là anh ấy không thèm chấp tụi nó. "

Tôi im lặng, nhất thời không rõ Dư Phóng đang khen hay đang chửi Trình An.

"Anh An thực sự rất thích cô."

…Anh nghĩ tôi có tin không?

Dư Phóng sốt ruột: "Thật mà! Khi nãy ở phòng y tế, bác sĩ đang nắn lại xương cho anh ấy, anh ấy chẳng rên một tiếng, cứ cầm điện thoại nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của cô, còn cười nữa!"

Cứu tôi với.

Mấy tin nhắn thoại cũ bất ngờ phản kích.

Dư Phóng còn định nói tiếp, nhưng điện thoại đột nhiên reo lên.

Anh ta nghe máy, gọi một tiếng "Anh An", sau đó im lặng một lát rồi đáp lại một câu: "Được rồi."

"À này, bạn học Triệu, anh An gọi tôi qua đó, xin lỗi nha." Dư Phóng cười ngại ngùng.

Tôi chán nản phất tay.

Anh ta đi được mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.

"Bạn học Triệu, thật ra mấy chuyện này đáng lẽ tôi không nên nói. Nhưng anh An thực sự là một người rất tốt, cô nên tự mình tìm hiểu anh ấy đi." Nói xong thì rời đi.

Tôi đứng yên tại chỗ, có chút ngẩn người.

Lấy điện thoại ra mở khóa, bảo bối yêu quý của tôi vẫn nằm yên trên danh sách ghim đầu.

Từ khi gặp nhau, tôi và anh ấy luôn duy trì một mối quan hệ thoải mái và ăn ý.

Rất nhiều lúc, chỉ cần gửi vài bức ảnh mà không cần nói gì, cả hai cũng có thể hiểu được nhau.

Cảm giác mà anh ấy mang đến cho tôi chính là chân thành, ấm áp và thú vị.

Tôi đã tưởng tượng về cảnh lần đầu tiên gặp mặt, đã nghĩ về đủ kiểu dáng vẻ của anh ấy.

Nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày lại tình cờ "bóc trần thân phận" theo kiểu này.

Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy có chút mơ hồ.

Người tôi thích – bảo bối yêu quý của tôi, cũng chính là Trình An, "đại ca" khoa Thương mại.

Rốt cuộc anh ấy là người như thế nào?

Tôi quay lại ký túc xá, vừa bước vào cửa đã bị khóa lại.

Ba cô bạn cùng phòng ngồi trên ghế, mỗi người cầm nửa miếng dưa hấu, mắt dán chặt vào tôi.

Tôi nhìn xuống bản thân.

— Quả dưa này ngọt lắm đây.

Ngước lên lại thấy sáu con mắt sáng rực đang nhìn mình.

— Ba con chồn tinh săn tin tức!

Cô bạn cùng phòng số một, Trần Tuyết, lấy điện thoại đặt trước mặt tôi, trên màn hình là tấm ảnh mà họ đã cho tôi xem trước đó.

"Chuyện này là sao? Sao cậu lại đi cùng đại ca trường, Trình An?"

Tôi thở dài.

"Lâm Khả Khả sai Trình An chặn đường mình, kết quả bị mình đánh cho một trận."

Mấy cô bạn lập tức giơ ngón cái:

"Chị đại kiều chất chơi quá!"

Trần Tuyết nhíu mày, giọng đầy bức xúc:

"Con Lâm Khả Khả đó chơi không đẹp thật, chỉ là thứ tự tiết mục thôi mà? Có đáng để giở trò hèn hạ vậy không?"

Bạn cùng phòng tôi đều biết chuyện Lâm Khả Khả có ác cảm với tôi.

Trước đây mấy lần họ cùng tôi tập luyện, cô ta đều đứng bên cạnh nói móc nói mỉa.

Tôi nhún vai, không quan tâm:

"Bây giờ cô ta đã bị hủy tư cách thi đấu, còn bị ghi lỗi nữa rồi."

Sau đó, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho họ nghe.

Bạn cùng phòng số hai, Chu Duyệt, cắn một miếng dưa hấu, âm thanh giòn tan:

"Đáng đời! Ai bảo dám bắt nạt cậu."

Bạn cùng phòng số ba, Hứa Điềm, miệng ngậm đầy dưa hấu, không nói được, chỉ có thể gật đầu phụ họa.

Tiện tay, cô ấy đưa tôi một miếng.

Tôi nhận lấy, cắn một miếng.

Nước mắt không kìm được mà chảy xuống khóe miệng.

— Dưa hấu giòn ngọt quá đi!

"Trình An không phải được đồn là đánh nhau rất giỏi sao? Mình thấy trên confession có ảnh của hắn, ôi trời, cả cánh tay cũng gãy luôn rồi kìa." Chu Duyệt xuýt xoa.

"Ừ ừ ừ! Mình cũng thấy rồi!" Hứa Điềm nuốt vội miếng dưa hấu, liên tục gật đầu.

Trần Tuyết hừ một tiếng:

"Toàn là lời đồn thôi, đánh nhau giỏi thì sao lại bị đánh thành như thế?"

Nói xong, cô ấy bỗng khựng lại, quay sang nhìn tôi.

"Nhưng mà… nếu là do chị đại kiều đánh thì cũng hợp lý phết!"

Tôi nghẹn lời.

Hứa Điềm giơ ngón cái:

"Xã hội đen kiều đại tỷ, ra tay là phải có máu đổ."

— Tôi không có, đừng có vu oan cho tôi!

Thực ra, lần đầu gặp tôi, họ vẫn nghĩ tôi là một cô gái mặc váy trắng, dịu dàng trong sáng, trông chẳng có chút sát khí nào.

Mẹ tôi khi đưa tôi đến trường cũng rất hài lòng:

"Rất tốt, rất ổn, đi đứng đừng có chệch choạc nữa."

Nhưng vừa đến nơi, tôi liền chạy ngay vào nhà vệ sinh thay đồ.

Mẹ tôi liếc tôi một cái đầy cảnh cáo, rồi lại thở dài bất lực:

"Con nói xem, con gái lớn rồi mà suốt ngày quậy phá như con trai vậy.

Tôi coi mẹ là ruột thịt, vậy mà mẹ…?

Lời vừa đến miệng, nhìn thấy thẻ ngân hàng trong tay mẹ, tôi liền nuốt trở lại.

"Mấy đứa con gái nhà người ta mới học cấp hai đã bắt đầu yêu đương rồi. Hôm trước, dì hàng xóm còn bàn với mẹ về bạn trai của con gái bà ấy. Hai đứa trẻ lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, thằng nhóc vừa đẹp trai, vừa lễ phép, lại học giỏi. Đến nhà ăn cơm còn gọi dì ấy là ‘bác ơi’ một cách ngoan ngoãn vô cùng." Mẹ tôi thở dài đầy ngưỡng mộ. "Nhật ký của con gái nhà người ta toàn là chuyện tình yêu ngọt ngào thuở thanh xuân, còn con thì sao? Ngay cả nhật ký cũng lười viết!"

"Mẹ khó khăn lắm mới moi được một mẩu giấy trong góc phòng, người ta bày tỏ thích con, còn con đáp lại: ‘Có giỏi thì tan học đừng chạy’."

Tôi hoảng hốt: "Sao mẹ lại lục phòng con? Làm vậy là không tôn trọng quyền riêng tư của con!"

Mẹ tôi lập tức bốc hỏa: "Ai là người lười dọn phòng, suốt ngày than bận học rồi năn nỉ mẹ giúp dọn dẹp hả?"

Là tôi.

"Mẹ không phải kiểu người cổ hủ, yêu đương thì cứ yêu đương đi! Con chưa từng nghe nói người ta phải tìm người yêu từ thời trung học sao? Đến đại học rồi, ai cũng có đôi có cặp hết rồi, còn sót lại toàn là hàng tồn kho, lúc đó con tính kiếm ai?"

Mẹ à, mẹ đang mắng con đấy hả?

"Lúc trước mẹ không có ý thức này, mãi đến đại học mới yêu ba con. Giờ nhìn ông ấy là mẹ thấy phiền."

Tôi nhanh chóng bấm ghi âm: "Chuyển khoản 500 triệu, con xóa."

Mẹ tặng ngay một cú tát yêu thương.

Hu hu.

Tôi không cam tâm, phản bác: "Chuyện thích một ai đó đâu thể cưỡng cầu. Duyên đến tự nhiên sẽ có thôi."

Mẹ tôi lườm tôi một cái: "Duyên phận? Nguyệt Lão cho con sợi dây tơ hồng, con lại lấy dây đó hẹn người ta ra đánh nhau."

Tôi lập tức ngậm miệng.

"Đời sinh viên rất đẹp, mẹ biết con chỉ chăm chăm vào học tập, nhưng thỉnh thoảng cũng nên dừng lại tận hưởng một chút. Tham gia hoạt động, mặc váy, trang điểm, đừng lúc nào cũng nghĩ đến đánh nhau. Mẹ cho con học Taekwondo là để phòng thân, không phải để đi gây sự…"

Sư phụ ơi, xin đừng niệm nữa!

Tôi giật lấy thẻ ngân hàng từ tay mẹ, vác hành lý lao vào cổng trường.

Mẹ tôi tức đến mức mở cửa xe định mắng tôi, nhưng bị chú bảo vệ nhắc không được chắn lối đi, đành phải lái xe đi.

Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ:

"Kiều mịch, con tốt nhất là nhớ lời mẹ nói, nếu không thì đừng về nữa."

Tôi gõ phím thật nhanh:

"Lái xe mà dùng điện thoại? Chuyển khoản 500 triệu, không thì con báo công an."

Mẹ không trả lời.

Tôi gửi thêm một tin nhắn, liền bị chặn luôn.

Cuộc đời thật khổ, số phận tôi còn khổ hơn.