Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân Tạo - Chương 85

Chương 85:

- Ninh Thế Cửu -

truyenfull,tamlinh247,truyenhdt,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.

Đau buồn quá.

Đau buồn quá.

Rõ ràng trong lòng đau buồn đến thế, tại sao cậu lại không thể khóc được chứ?

Người nhân tạo tóc xám lúng túng lướt đầu ngón tay trên vành mắt, nhưng dù cậu có tìm kiếm tỉ mỉ từng tấc da, cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết ẩm ướt nào, dưới lòng bàn tay chỉ có một mảng khô khốc.

Hạ Tác vẫn luôn tin tưởng rằng, chỉ cần chăm chỉ học hỏi, chỉ cần một chút thời gian, cậu sẽ học được cách biểu lộ cảm xúc, học được chua ngọt đắng cay, vui giận buồn lo, và rồi... sẽ không khác gì một con người bình thường.

Vậy mà bao nhiêu năm đã trôi qua, cậu vẫn chỉ là một kẻ phi nhân loại chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của người khác.

Rốt cuộc cậu đang kiên trì vì điều gì? Việc cậu kiên trì để trở thành người... thật sự có khả năng đó sao?

Hạ Tác cảm thấy ý nghĩa của việc mình rời khỏi viện nghiên cứu, cùng với gần bốn năm thời gian qua, tất cả đều đã bị một câu mệnh lệnh kia của tiến sĩ phủ quyết sạch.

Cậu run rẩy rời tay khỏi mặt, hỏi: “Cửu Châu, tại sao tôi không biết khóc?”

Cửu Châu, tại sao tôi không phải là con người?

Nhược Cửu Châu hiểu được ẩn ý trong câu nói này của Hạ Tác, chàng Sentinel im lặng nắm lấy tay cậu, không cho cậu tiếp tục tìm kiếm những giọt nước mắt của mình.

Điều chàng Sentinel không thể nói ra là, tuy Hạ Tác không rơi lệ, nhưng trong đôi mắt biếc mà anh trân quý, đốm lửa sinh mệnh nhỏ bé vốn luôn nhảy nhót đã biến mất không còn tăm hơi, mặt hồ xanh biếc đã bị một lớp băng dày bao phủ, không thể nhìn thấy dòng nước ấm áp chảy trôi bên dưới.

Một mảnh tĩnh lặng chết chóc, là... nỗi bi thương đến nhường vậy.

Nếu thật sự là một người nhân tạo không có tình cảm, thì sẽ không thể nào để lộ ra biểu cảm bi thương như vậy, huống chi, còn khiến cho nỗi bi thương ấy có sức lay động đến thế, cái lạnh buốt của nó lan đến tận trái tim Nhược Cửu Châu, khiến anh nhất thời không nói nên lời.

Nhưng, Nhược Cửu Châu biết, nếu anh chỉ nói ra những gì mình thấy, Hạ Tác đang bị đả kích nặng nề cũng sẽ không tin.

Tên mặt trắng rơi vào suy sụp đúng là hiếm thấy thật, nhưng anh chẳng thích chút nào.

Tình hình chính trị kỳ dị của Liên bang và tương lai mờ mịt bị chàng Sentinel ném lại sau lưng, anh dùng sức nắm chặt hai tay Hạ Tác, hồi lâu sau mới cúi người xuống.

Giữa ánh mắt mông lung của Hạ Tác, anh cúi xuống và hôn cậu thật sâu.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với những trải nghiệm hôn môi trước đây của Hạ Tác.

Lần đầu tiên hôn Nhược Cửu Châu là trên con phố lớn trước sân bay, ở lối vào một con hẻm tối tăm, giữa dòng người qua lại tấp nập. Nói là hôn, nhưng đúng hơn thì đó chỉ là lúc Nhược Cửu Châu cắn anh một cái để trút giận.

Lần thứ hai là trong phòng riêng của buổi hòa nhạc, giữa tiếng hát trong trẻo véo von. Tình cảm mà chàng Sentinel tóc đen bày tỏ khi ấy vô cùng mãnh liệt, tựa như dung nham rực cháy chói lòa.

Lần thứ ba, lần thứ tư... nếu tính ra, đây là nụ hôn thứ năm của cậu và Nhược Cửu Châu.

Rõ ràng chỉ cách nhau vài ngày, nhưng Hạ Tác lại cảm thấy lần cuối cậu và Nhược Cửu Châu hôn nhau đã là chuyện từ rất lâu rồi, lâu đến mức cách cả một dòng sông sinh mệnh.

Đến nỗi cảm giác môi lưỡi quấn quýt cũng trở nên xa lạ.

So với những động tác mãnh liệt, hay nói đúng hơn là có chút vội vã của Nhược Cửu Châu trước đây, hôm nay động tác của anh lại nhẹ nhàng và dịu dàng, từng chút một, tựa như lông vũ mềm mại khẽ lướt qua.

Dịu dàng đến mức Hạ Tác không kìm được mà chìm đắm vào đó, như thể vớ được cọng rơm cứu mạng duy nhất.

“Cậu không biết khóc, chỉ là chưa học đến đó mà thôi,” Nhược Cửu Châu rút lưỡi về, chuyển sang hôn nhẹ lên khóe môi Hạ Tác, “Tôi cũng không muốn cậu học được, tên mặt trắng, khóc thì có gì hay, cười nhiều hơn không được à?”

Không biết nên nói thế nào, Nhược Cửu Châu đang cố dùng kiểu bông đùa thường ngày để cho qua chuyện thì ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt càng thêm bi thương của Hạ Tác.

Nhược Cửu Châu: “…”

Anh ngừng lại một chút, hai tay chống bên cạnh người Hạ Tác, suy nghĩ lời nói.

Vẻ phù phiếm trên mặt chàng Sentinel biến mất, anh nói rất nghiêm túc: “Tôi thật sự hy vọng như vậy, Hạ Tác, tôi sẽ dạy cậu tình yêu là gì, thù hận cứ để tôi báo thay cậu, tôi sẽ cho cậu biết niềm vui là gì, còn nỗi buồn thì cậu không cần biết đến, nhưng…”

“...Nhưng, tôi không muốn anh thay tôi đưa ra quyết định như vậy,” Hạ Tác nói tiếp lời anh.

“Đúng vậy.”

Nhược Cửu Châu đáp, anh lấy ra lọ thuốc thử mà Hạ Hữu đưa cho, uống một hơi cạn sạch, rồi lại hôn xuống lần nữa.

Nụ hôn lần này mát lạnh, chất lỏng từ miệng Nhược Cửu Châu truyền sang tựa như nước bạc hà ướp lạnh, chạy từ cổ họng Hạ Tác xuống tận dạ dày, rồi lại biến thành một ngọn lửa trong dạ dày, đốt cháy ngược lên đại não.

Vậy mà ngọn lửa bùng cháy ấy lại cũng vô cùng mát lạnh.

Nhược Cửu Châu khẽ nói bên tai cậu: “Hãy thiết lập liên kết vĩnh viễn với tôi đi, Hạ Tác.”

Tôi không phải Hướng đạo, Hạ Tác vốn định trả lời như vậy, nhưng khi lời nói ra khỏi miệng, lại biến thành một từ duy nhất.

“...Được.”

Trong khoang rỗng tối tăm, Nhược Cửu Châu cởi bỏ quần áo của cả hai.

Làm chuyện này trong khoang rỗng của một con tàu côn trùng có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng khi Hạ Tác tr*n tr** nằm dưới thân mình, Nhược Cửu Châu cảm thấy không thể quản nhiều như vậy được nữa.

Quá trình thiết lập liên kết vô cùng dài đằng đẵng, huống chi cả hai người đều là lính mới không thể mới hơn trong phương diện này. Nhược Cửu Châu thì từng cùng đám đàn em tụ tập xem phim nóng, sau khi thích Hạ Tác lại đi tìm vài bộ phim nam x nam để xem, nhưng có những chuyện, thật sự không phải chỉ xem là học được.

Còn về Hạ Tác, vì giai đoạn thức tỉnh của đa số mọi người là từ tiểu học đến trung học cơ sở, nên các lớp phổ cập kiến thức về cách thiết lập liên kết là chương trình của trung học phổ thông, và cũng không cần thi cử. Cuốn sách giáo dục giới tính chính quy do Bộ Giáo dục Liên bang phát hành cũng nằm trong đống sách giáo khoa mà Lý Chiêu Ca gửi cho cậu, Hạ Tác đọc xong rồi cũng để qua một bên.

Trong sách, về khái niệm và cách thiết lập liên kết vĩnh viễn, chỉ có một trang giấy mỏng, hai mặt.

Phần mô tả quá trình thiết lập chỉ có hai dòng.

1, Lĩnh vực tinh thần của cả Sentinel và Hướng đạo cộng hưởng cao độ khi cả hai cùng lúc đ*t c** tr**.

2, Sau khi cộng hưởng, hai bên kết nối với nhau, hoàn tất việc thiết lập liên kết vĩnh viễn.

Có lẽ người biên soạn sách cho rằng mọi thứ đều không cần nói cũng hiểu.

Mà đúng là vậy thật, nỗi đau hay niềm hoan lạc trong quá trình đó, đều không thể dùng lời nói để diễn tả.

Lĩnh vực tinh thần của Hạ Tác đang dần hồi phục dưới tác dụng của thuốc, nhưng trước khi thức tỉnh, lĩnh vực tinh thần của cậu vẫn là một phôi thai. Đầu cuối thần kinh sau gáy bộc phát ra luồng sức mạnh tinh thần cuối cùng trước khi vỡ nát, ma sát với không khí tạo ra những photon màu vàng cam, hóa thành ngọn lửa và bão tố hư vô bùng cháy trên thân thể hai người.

Gần như không cần giai đoạn đệm, họ đã cảm nhận được đối phương.

Độ tương hợp một trăm phần trăm, từ đồng nghĩa với trời sinh một cặp.

Hai lĩnh vực tinh thần trùng khớp hoàn hảo, cộng hưởng cùng một tần số, trong khoảnh khắc dường như có cả một dàn nhạc đang trình diễn một bản giao hưởng hùng tráng bên tai Hạ Tác, trong bóng tối, những đốm sao li ti nổ tung, soi sáng cả bầu trời.

Bầu trời màu vàng chanh ấm áp, tựa như sao Kim Thủy.

Hạ Tác đứng trong thế giới của mình, sau lưng cậu là viện nghiên cứu Mister cũ kỹ đã bị vùi lấp vĩnh viễn trong cát bụi của vệ tinh Bích Sâm, không một bóng người, cậu mặc chiếc áo choàng trắng mà vật thí nghiệm vẫn mặc, chân trần đứng trên mặt đất.

Trước mặt cậu là một đại dương vàng óng.

Nước biển màu vàng ập tới như sóng thần, nhưng con sóng khổng lồ lại xoay một vòng ngay trước khi chạm vào cậu, dịu dàng quấn quýt bên chân cậu.

Vừa cẩn trọng, vừa bối rối, vừa nôn nóng, lại vừa... dịu dàng và thương xót.

Được nước biển bao bọc, Hạ Tác cảm nhận được Nhược Cửu Châu, cơ thể của Nhược Cửu Châu, suy nghĩ của Nhược Cửu Châu, và... tình yêu của Nhược Cửu Châu.

Mãnh liệt vô cùng, nhấn chìm cậu, khiến cậu không thể thở.

Trong hiện thực, cơ thể Nhược Cửu Châu nhấp nhô theo nhịp, anh nâng nửa người trên lên, đặt tay Hạ Tác lên ngực mình.

Trước mắt toàn là ánh sáng trắng chói lòa, Hạ Tác không nhìn rõ thứ gì, ngón tay cậu siết lại, mồ hôi nóng hổi trên người anh trượt dọc theo đầu ngón tay cậu, rơi xuống người cậu, hòa quyện cùng mồ hôi của cậu.

Dưới lòng bàn tay, là trái tim đang đập vô cùng rõ ràng và nhịp nhàng.

Trong phút chốc, ngay cả cảm giác mềm nhũn do nguồn nhiệt đang chuyển động theo nhịp điệu trong cơ thể mang lại cũng bị lãng quên, Hạ Tác mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập, nhịp điệu hòa hợp với nhịp đập dưới lòng bàn tay đến lạ, như thể là cùng một người.

Cao trào ập đến.

Hai người hợp thành một trong ý thức, từ đây về sau không còn bí mật nào không thể thổ lộ với đối phương.

Nhược Cửu Châu khẽ hôn lên trán Hạ Tác, dấu ấn ngày xưa phát sáng, ánh sáng lan tỏa, bao bọc lấy cả hai người.

“Hạ Tác, đây chính là tình yêu,” ngay khoảnh khắc cuối cùng khi liên kết sắp hoàn thành, Nhược Cửu Châu nói bên tai cậu.

Nghe xong, Hạ Tác im lặng, cậu kéo đầu Nhược Cửu Châu xuống và hôn lên.

Trong một khoang rỗng khác, Hạ Hữu ném quả noãn trên tay xuống đất.

Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng sự thay đổi trong lĩnh vực tinh thần của hai người ở khoang rỗng bên kia sao có thể qua mắt anh được.

Thằng em trai nuôi bao nhiêu năm, mới có mấy năm đã đem cho người khác rồi!

“Hữu Hữu đừng giận! Đừng giận!”

Bé con nhặt lại quả noãn lăn đi xa, dùng vạt váy của mình lau lau rồi đưa lại cho Hạ Hữu.

Hạ Hữu: “…”

Lúc này mà nhận lại thì có hơi ngượng.

Cơn ngượng ngùng chưa kéo dài được một giây, cái bụng réo lên khiến Hạ Hữu không chút do dự nhận lại quả noãn.

Quả noãn đưa cho anh có màu tím sẫm, to bằng quả dưa hấu, cắn một miếng thì ngọt và bở, bề mặt quả noãn được Bé con lau cho sáng bóng, có thể soi thấy cả bóng người.

Hạ Hữu từng thấy binh trùng trực trong căn cứ ăn thứ này, dường như là đồ ăn vặt của tộc Côn trùng, đã gọi là quả noãn… Hạ Hữu tỏ vẻ mình không hề muốn biết thứ này được sản xuất ra như thế nào.

Ăn xong, Hạ Hữu vẫn cảm thấy rất đói.

Lúc này anh đang ngâm cả người trong một cái hồ, nhưng trong hồ không phải nước, mà là một loại chất lỏng sền sệt và nặng, nhiệt độ gần bằng thân nhiệt, màu vàng óng như mật ong, có mùi thơm ngọt thoang thoảng.

Vẫn không muốn biết thứ chất lỏng này là gì, Hạ Hữu vào hồ chưa được mấy phút đã thấy lớp vảy cháy trên người bong ra, để lộ cơ bắp đỏ tươi bên dưới, da mọc lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chẳng mấy chốc đã che phủ một nửa vết bỏng.

Ngay cả vết sẹo dài trên ngực anh do bị Nhược Cửu Châu rạch một dao lấy bom ra cũng nhanh chóng hồi phục.

Bé con cởi váy và q**n l*t của mình, chẳng hề có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân, reo lên một tiếng rồi cũng nhảy vào hồ.

Cô bé bơi vài vòng, bắt đầu chậm rãi lại gần Hạ Hữu.

Khi cô bé muốn chạm vào làn da hồng hào mới mọc của người nhân tạo, tay cô bé đã bị Hạ Hữu nắm lấy.

Hạ Hữu dùng sức, nhấc bổng cô bé ra khỏi mặt nước.

“Ha ha ha!” Bé con tưởng đang chơi đùa nên phá lên cười.

Khóe mắt Hạ Hữu giật giật mấy cái, anh phát hiện mình không thể nào nghiêm túc nổi với nhóc con này, chỉ đành điều chỉnh nét mặt, cố gắng dùng giọng điệu uy nghiêm nhất để hỏi: “Ngươi là cái gì?”

Bé con vẫn cười hì hì, “Em là Bé con mà~”

“Ta nói nghiêm túc!” Nén lại cơn ngứa tay muốn tìm cái gì đó để đập một trận, Hạ Hữu hít sâu mấy hơi, “Ngươi là cái gì! Nói!”

Bé con chớp chớp mắt.

Mắt cô bé rất to, long lanh ngấn nước, mái tóc ướt sũng trong hồ dính vào trán và má, khiến cô bé trông thật đáng thương.

“Ngươi nghĩ giả vờ đáng thương là trốn được sao?!” Hạ Hữu gầm lên, vừa gầm vừa lắc cô bé đang bị anh xách trên tay.

“Hữu Hữu…”

“Nói hay không!”

“Em, em tên là Anasan Aga,” Bé con ngừng lại một chút, cụp mắt xuống, nói, “Em là… Nữ hoàng của tộc Côn trùng.”