Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân Tạo - Chương 89

Chương 89:

- Ninh Thế Cửu -

Dù mọi người có oán thầm thế nào, Nhược Cửu Châu nói cũng là sự thật, chiến hạm bị An Trung tướng trưng dụng tạm thời này quả thực rất nhỏ, chỉ có một phòng biệt giam.

Nguyên soái Tư Lan ở đầu bên kia màn hình giật giật khóe miệng, ngắt thẳng cuộc gọi, còn An Hoài Xuân thì mệt mỏi rã rời, một tay đỡ trán, cũng tạm thời không muốn nhìn thấy bản mặt của Nhược Cửu Châu, bèn xua tay nói, “Đi đi.”

“Không hổ là An Trung tướng mà tôi ngưỡng mộ, quả là dứt khoát!” Nhược Cửu Châu giơ ngón tay cái.

An Hoài Xuân: “Cút cho tôi.”

Đạt được mục đích, Nhược Cửu Châu cười lớn vỗ vai Hạ Tác, Hạ Tác ngập ngừng nhìn tướng quân An đang cô đơn ngồi sau bàn tròn chỉ huy, cuối cùng vẫn cùng Nhược Cửu Châu xoay người, vai kề vai rời khỏi phòng chỉ huy chiến hạm dưới ánh mắt của mọi người.

Một cô nàng Hướng đạo nào đó đã bắt đầu spam điên cuồng những mẩu truyện gay cấn với tiêu đề [Phòng biệt giam.avi] trong hệ thống chỉ huy.

Tiếc là Nhược Cửu Châu không hề làm bất cứ điều gì trong phòng biệt giam với ngài Thượng tá “yêu quá hóa hận” của mình như một số người vẫn tưởng. Thật ra, sau trận chiến lớn ở tiền tuyến, họ đã không nghỉ ngơi mà lao thẳng đến căn cứ viện nghiên cứu, một người thì ám sát, một người thì hỗ trợ, rồi lại cùng nhau suy tính âm mưu, cuối cùng còn có một màn “vận động hài hòa” ngay trên địa bàn của địch, cho dù thể lực cả hai có siêu phàm đến đâu, thì giờ phút này cũng đã mệt mỏi rã rời.

Hạ Tác gần như vừa đặt đầu xuống chiếc gối trên cái giường nhỏ trong phòng biệt giam là ngủ thiếp đi ngay.

“Này Hạ Tác…”

Nhược Cửu Châu vừa ngáp vừa giật giật khóe mắt.

Chiếc giường trong phòng biệt giam quả thực rất nhỏ, sau khi Hạ Tác nằm xuống, anh gần như không còn chỗ để đặt chân.

“Xích vào chút đi.” Nhược Cửu Châu đẩy đẩy Hạ Tác.

Vị thượng tá tóc xám mệt mỏi đến độ không buồn mở mắt, cố gắng nghiêng người sát vào tường, chừa ra một khoảng trống chỉ đủ nửa người.

Thế nhưng khoảng trống nửa người này đối với một gã đàn ông cao một mét tám mà nói, vẫn chật chội như muối bỏ bể.

Nhược Cửu Châu: “…”

Khóe mắt của người Sentinel tóc đen lại giật giật, anh vươn tay ôm Hạ Tác vào lòng, để nửa người cậu gác lên người mình, như vậy mới nhét vừa cả cơ thể mình lên chiếc giường nhỏ.

Chỉ có một vệt sáng lọt qua ô cửa sổ nhỏ trên cửa, tạo thành một hình vuông treo trên bức tường đối diện. Cảm thấy ánh đèn hơi chói mắt, Nhược Cửu Châu nheo mắt lại, duỗi người nằm trên tấm phản kim loại chỉ được trải một lớp vải bông mỏng.

Cứng đến đau cả xương.

Sau vài lần điều chỉnh tư thế ngủ, ánh mắt Nhược Cửu Châu vẫn dừng trên người Hạ Tác trong vòng tay mình.

Hơi thở của người nhân tạo rất nhẹ và nông, chỉ có làn da ở gần sát miệng mới cảm nhận được luồng khí nóng phả ra. Nhược Cửu Châu chỉ cảm thấy vùng da bên mép mình bị hơi nóng trêu chọc đến nổi cả da gà, tê tê dại dại.

Nhìn đăm đăm vào gương mặt say ngủ bình yên của người trong lòng, ánh mắt Nhược Cửu Châu tối lại, sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ ập đến não bộ, người Sentinel khép mắt lại rồi cũng thiếp đi.

Ba giờ sau, hạm đội quay về cảng Thiên Võng của hành tinh Kim Thủy.

Họ bất ngờ gặp một hạm đội khác cũng đang trở về ở lối vào cảng. Hai hạm đội lặng lẽ hoàn thành thủ tục cập cảng, sau khi An Hoài Xuân dẫn người xuống chiến hạm, điều đầu tiên ông nhìn thấy là Thượng tướng Martin từ chiến hạm của hạm đội đối diện bước ra, dẫn theo một đám người chặn kín cầu cảng.

Ánh mắt An Hoài Xuân tối sầm lại, rồi biểu cảm của ông lại trở về nụ cười ôn hòa, lịch sự và khách sáo lạ thường. Ông tiến lên vài bước, chào Thượng tướng Martin.

“Thượng tướng, sao ngài lại dẫn quân xuất chiến thế này?”

Thượng tướng Martin liếc xéo ông một cái, “Nếu tôi không xuất chiến, thì chỉ có thể ở nhà chờ chết thôi.”

“Lão gia ngài chắc chắn sẽ trường mệnh trăm tuổi.” Đối mặt với giọng điệu không chút khách khí của vị lão tướng, ngay cả khóe môi cong lên của An Hoài Xuân cũng không hề thay đổi, “Nhưng dù sao ngài cũng đã lớn tuổi, nghỉ hưu là vì tốt cho sức khỏe của ngài.”

Khi nói câu quan tâm Thượng tướng Martin này, An Hoài Xuân hoàn toàn là chân tình bộc lộ.

Tiếc là đối phương không hề cảm kích.

“Tên gián điệp Trùng tộc Lý Hạ Tác đâu? Hắn đang ở trong tay ngươi, đúng không?” Thượng tướng Martin nói thẳng thừng.

Vị lão tướng này quả thực đang tức giận ngùn ngụt.

Theo thông tin mà ông ta biết, lần tái xuất dẫn quân này của ông ta chẳng qua chỉ là một màn kịch do hai bên phối hợp, không những không gặp phải bất kỳ thế lực cản trở nào mà thậm chí còn có thể vớ được vài công trạng lớn.

Thế nhưng, Phó giám đốc viện nghiên cứu Mã Toa Toa chỉ còn là một cái xác, Giám đốc viện Peter Hopkins bị cột trụ đè thành tương thịt, mấy nhà khoa học cấp S bị truy nã thì đến cả thi thể cũng không còn, còn Lý Hạ Tác, người mà phe đồng minh yêu cầu phải bắt sống hoặc g**t ch*t, thì đến cái bóng cũng không thấy đâu.

Ngoài một đám nghiên cứu viên ngu ngốc vô dụng, ông ta chẳng tìm được một mục tiêu nào có giá trị.

Thôi thì cũng đành, sau khi thu dọn những tài liệu có giá trị và đám tù binh ở căn cứ viện nghiên cứu của những kẻ phản bội, ông ta dẫn hạm đội chuẩn bị quay về thì lại đụng phải một đàn côn trùng lớn.

Đàn côn trùng này bị Anakun sai đi tìm Nữ hoàng, Thượng tướng Martin xui xẻo thế nào lại gặp phải chúng.

Vốn đã là phe địch, bên cạnh đàn côn trùng này lại không có một lãnh đạo đủ mạnh để áp chế, lũ côn trùng vừa thấy thức ăn liền hưng phấn xông lên, sớm đã quên mất mục đích ban đầu là tìm kiếm Nữ hoàng.

Trước đó khi An Hoài Xuân đụng độ Anakun, viện binh của đối phương mãi không đến chính là vì lý do này.

Mãi mới thoát khỏi lũ côn trùng, Thượng tướng Martin đang hốt hoảng bỏ chạy thì nhận được tin tức từ phe đồng minh mà họ vừa mới hợp tác.

An Hoài Xuân đã tìm thấy tên người nhân tạo chết tiệt đó.

An Hoài Xuân… Victor Turan… tác dụng duy nhất chỉ là ngáng đường!

“Giao tên người nhân tạo đó ra đây.” Thượng tướng Martin nói.

Ngay khi ông ta vừa dứt lời, Hạ Tác, người cuối cùng nhận được tin chiến hạm đã về cảng và đang bước ra, nghe thấy từ nhạy cảm “người nhân tạo” liền ngẩng đầu lên.

Dù đứng sau vô số người, Hạ Tác vẫn vô cùng nổi bật, huống chi ánh mắt lạnh như băng của cậu khiến sau gáy Thượng tướng Martin nổi lên một lớp da gà, ông ta lập tức chú ý tới cậu.

“Bắt lấy hắn!”

Một nhóm binh lính sau lưng lão tướng lập tức tiến lên, sắc mặt An Hoài Xuân trầm xuống, ông gầm nhẹ: “Ai dám động!”

Vị trung tướng thay đổi sắc mặt còn uy nghiêm hơn nhiều so với thượng tướng, các binh sĩ đều dừng bước, không dám tiến lên.

“Tướng quân An,” giọng Thượng tướng Martin trầm xuống vì tức giận, “ngươi muốn đối đầu với ta sao?”

Rốt cuộc là ai muốn đối đầu với ai chứ, An Hoài Xuân thở dài.

Nhưng ông cũng không thể phản bác lời của Thượng tướng Martin.

Thượng tướng Martin hiện tại từng là Nguyên soái Liên bang trước khi Trùng tộc xâm lược, cũng là quý nhân có ơn tri ngộ với ông.

Tuy năng lực chỉ huy tác chiến của Thượng tướng Martin quả thực có hơi… nhưng trước khi ông bắt đầu nổi danh, chính Thượng tướng Martin là người đã một tay đề bạt ông từ một sĩ quan hậu cần cấp thấp lên làm tham mưu viên ở bộ tổng chỉ huy.

Dù hiểu rằng lúc đó Thượng tướng Martin chỉ muốn nâng đỡ một người không có gốc gác nhưng lại có năng lực để đối chọi với Victor Turan, người có quân hàm thăng tiến không ngừng và quân công ngày một lớn, nhưng đối với An Hoài Xuân, ân tình vẫn là ân tình.

Đối mặt với người lớn tuổi này, ông hoàn toàn không thể nói ra những lời cay độc trong lòng.

“Thượng tướng, tôi không muốn đối đầu với ngài,” An Hoài Xuân lựa lời, chậm rãi nói, “Tôi chỉ là…”

“Anh ta không đối đầu với ông, người đối đầu với ông là tôi.”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên xen vào.

Victor Turan khoác chiếc áo choàng trắng như tuyết, sải bước đi tới.

Nguyên soái Liên bang đang bước tới có khí thế ngút trời, trên mái tóc dài màu bạc thậm chí còn có dòng điện lóe lên, đây là một trong những hiện tượng xuất hiện khi lĩnh vực tinh thần của một Hướng đạo hoạt động hết công suất. Nhìn thấy những tia lửa điện lẹt xẹt, đa số mọi người đều âm thầm lùi lại một bước, để tránh trở thành cá nằm trên thớt bị vạ lây khi Nguyên soái nổi giận.

Tiếc là mấy nhân vật chính của sự việc lại không thể lùi bước.

Hạ Tác rẽ đám đông bước lên, Nhược Cửu Châu theo sau cậu, ánh mắt như lơ đãng quét qua vài người cấp dưới đứng sau Thượng tướng Martin.

Vị trí đứng của mấy người đó rất thú vị. Dù đã cố gắng ngụy trang, nhưng vài chỗ vẫn rất gượng gạo, không giống quân nhân thực thụ.

Lão tướng Martin, cuộc sống hưu trí yên ổn không hưởng, lại nhúng tay vào vũng nước đục của chính trường và quân đội Liên bang lúc này, hủy hoại thanh danh cả đời… Ồ không đúng, lão già này cũng chẳng có thanh danh trong sạch gì, rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Sắp gần đất xa trời rồi thì cứ làm một khúc gỗ yên tĩnh đi chứ, Nhược Cửu Châu nghĩ thầm đầy ác ý.

Nguyên soái Tư Lan cũng có cùng suy nghĩ với anh.

Khó khăn lắm mới quét sạch đám hề này ra khỏi quân đội, vậy mà chúng lại nhân cơ hội bắt đầu nhảy nhót trở lại!

Có phiền không cơ chứ!

“Thượng tướng Martin… à không, Thượng tướng Danh dự Martin, tôi không phê duyệt đơn xin dẫn quân của ông. Về tính hợp pháp của những binh lính sau lưng ông, mời ông nói chuyện rõ ràng với Thiếu tướng Porter của Cục Thanh tra.”

Đi theo sau Nguyên soái Tư Lan, một sĩ quan tóc đỏ mỉm cười gật đầu với mấy người có mặt, trực tiếp khiến gương mặt già nua của Thượng tướng Martin tức đến xanh mét.

Cùng đến với Nguyên soái Tư Lan ngoài vị thiếu tướng của Cục Thanh tra ra, còn có mấy phóng viên mang theo máy quay lơ lửng. An Hoài Xuân liếc nhìn logo truyền thông trên bảng tên trước ngực mấy phóng viên đó, rồi khẽ nghiêng đầu gật với Nhược Cửu Châu.

Nhược Cửu Châu cũng gật đầu, nói với Hạ Tác vẫn đang im lặng: “Chúng ta qua bên kia.”

Hạ Tác ngơ ngác chần chừ một chút.

[Yên tâm đi.] Nhược Cửu Châu nói trong lĩnh vực tinh thần.

[…Ừm.]

Ý đồ của Nguyên soái Tư Lan khi mang theo phóng viên là để giành quyền phát ngôn, Hạ Tác hiểu điều này, trong đội Dạ Oanh cậu cũng có cấp dưới là sĩ quan báo chí chuyên trách. Trước đây khi đối mặt với phóng viên cậu chưa bao giờ để tâm, nhưng hôm nay lại hiếm khi cảm thấy có chút căng thẳng.

Sự căng thẳng này nhanh chóng được Nhược Cửu Châu xoa dịu.

Bị Martin nhìn chằm chằm với ánh mắt hung tợn, Hạ Tác dẫn Nhược Cửu Châu đến trước mặt các phóng viên. Nguyên soái Tư Lan tiện tay chỉ một cái, nói: “Cứ phỏng vấn ở bên đó đi.”

Mấy người di chuyển vị trí, bị vô số binh lính và sĩ quan đang vây xem trên cầu cảng chú ý, một phóng viên đặt câu hỏi đầu tiên.

“Thượng tá Lý, về một số phát ngôn liên quan đến ngài của người phát ngôn phe phản chiến, ngài có suy nghĩ gì?”

Hạ Tác im lặng một lúc.

Lời Hạ Hữu nói, “Loài người sẽ không tin một người nhân tạo,” và mệnh lệnh của tiến sĩ cùng vang vọng bên tai.

Chỉ có Nhược Cửu Châu nhận ra sự bối rối của cậu, anh lại đứng sát vào hơn một chút.

Hơi ấm của ai đó lặng lẽ lan tỏa sau lưng Hạ Tác.

“Tôi là Hướng đạo nhân tạo từng được Viện nghiên cứu Mister đào tạo.” Hạ Tác nói.

Mắt mấy người phóng viên sáng lên.

Thừa nhận rồi, cậu ta thừa nhận rồi, bây giờ đang phát sóng trực tiếp toàn Liên bang đấy! Lý Hạ Tác vậy mà lại thừa nhận!

“Thế nhưng, ngoài việc tôi là người nhân tạo, tất cả tội danh mà người phát ngôn đó cáo buộc đều là vu khống.” Hạ Tác nói tiếp.

Sự chú ý của các phóng viên tạm thời dời khỏi chuyện người nhân tạo, một người tranh hỏi: “Cậu có bằng chứng không?!”

“Có.”

Chữ “có” này được nói ra một cách đầy quả quyết và tự tin. Các phóng viên nhận thấy hàng phòng thủ của Hạ Tác không thể công phá, bèn đổi mục tiêu, vây công Nhược Cửu Châu đang đứng sau cậu.

“Trung tá Nhược, về phát ngôn của ngài Lý Hạ Tác, anh có suy nghĩ gì?”

Dường như có chút bất ngờ khi bị hỏi, Nhược Cửu Châu nhướng mày.

“Suy nghĩ của tôi?”

Từng chiếc micro chen chúc trước miệng Nhược Cửu Châu, người Sentinel tóc đen cười gian một tiếng, vòng tay qua cổ Hạ Tác, kéo vị thượng tá tóc xám mặt không cảm xúc lại gần.

“Này nhé, suy nghĩ của tôi à… Cưng à, mở miệng ra nào.”

Thái dương Hạ Tác nổi gân xanh, cậu hôn lên ngay khi Nhược Cửu Châu vừa dứt lời.

Khóe mắt Nhược Cửu Châu cong lên, anh không chút do dự mà phản công lại.

Hai người cứ thế bắt đầu hôn nhau nồng cháy ngay trước máy quay.

Các phóng viên: “…”

Các sĩ quan và binh lính có mặt: “…”

Toàn bộ khán giả Liên bang đang xem truyền hình trực tiếp: “…”

Ba mươi tỷ người đồng loạt kinh ngạc thốt lên: “Ể——!!!”