Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng - Chương 50

Chương 50:

- Bất Ngôn Quy -

Nghĩ vậy, mèo nhỏ không khỏi thở dài một hơi: “Tiểu Ngưng Thanh, đi cùng hắn đi, hắn về sau sẽ quản cơm cho ngươi.”

Vọng Ngưng Thanh ngơ ngác nhìn những người xung quanh. Vài tên bộ khoái nhìn mặt nàng, dường như có chút không đành lòng nhưng ngại với mệnh lệnh của cấp trên, vẫn nhẹ nhàng đẩy vai nàng, ý bảo nàng đi theo. Vọng Ngưng Thanh nghe lời đứng dậy, nhưng thân thể suy yếu vì lâu ngày không ăn cơm choáng váng. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bước chân không vững liền nghiêng về một bên.

“Cẩn thận!” Bộ khoái đứng cạnh Vọng Ngưng Thanh theo bản năng vươn tay đỡ lấy nàng. Vọng Ngưng Thanh cũng theo bản năng muốn nắm lấy cái gì đó để ổn định thân thể mình.

Ngay sau đó, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “Bành” vang lên, tiếng kim loại nặng rơi xuống đất rõ ràng đến mức gần như chói tai. Tất cả mọi người theo âm thanh cúi đầu nhìn.

“Đứt rồi sao?” Vọng Ngưng Thanh nhìn xiềng xích bị cắt thành hai nửa, yếu ớt vươn tay nói: “Muốn đổi cái khác không?”

Các bộ khoái im lặng.

Một tiếng “Rắc”, chỉ thấy Kỳ Lâm Triệt từ trong lòng móc ra một chiếc xiềng xích làm bằng vàng, không chút do dự khóa vào cổ tay Vọng Ngưng Thanh. Chiếc xiềng xích đó nối với một sợi xích dài, thủ công tinh xảo đến mức vừa nhìn đã biết là đồ chơi chứ không phải công cụ bắt giữ. Hắn nắm một đầu xiềng xích, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

Ngươi dắt chó đó à? Mèo nhỏ nhìn đến gân xanh nổi thẳng nhưng hiển nhiên mưu kế của Kỳ Lâm Triệt đã thành công. Vọng Ngưng Thanh không xu dính túi đã cúi đầu trước vàng, thành thật đi theo. Bởi vì tay không cắt đứt xiềng xích, các bộ khoái cũng không dám lấy đi thanh đàn nàng ôm chặt trong lòng. Những bộ khoái này đều có tiếp xúc với giang hồ, họ rất hiểu rằng, đối với một kiếm khách mà nói, kiếm chính là sinh mệnh của mình, là vật tuyệt đối không thể rời khỏi người. Họ cũng không muốn nếm thử lưỡi kiếm sắc bén như tuyết giấu trong đàn của cô thiếu nữ bề ngoài vô hại này. May mà thượng quan cũng có thể thông cảm.

Kỳ thực nếu có thể, Kỳ Lâm Triệt cũng không muốn thông cảm, bởi vì theo hắn biết, cô thiếu nữ tuyệt mỹ vẻ ngoài như tiên này trong tay đã có hơn mười mạng người.

Nhưng mà, không đánh lại thì là không đánh lại. Chỉ cần cô thiếu nữ này muốn, nàng lúc nào cũng có thể phóng khoáng rời đi.

Thật là, khiến người ta không cam lòng mà.

“Nói đi, ngươi rốt cuộc có ân oán gì mới g**t ch*t Trương Thiết Trụ ở thôn Trương gia rồi lại g**t ch*t tú bà lầu ô hoa và Vương viên ngoại ở trấn Vân Mù?” Kỳ Lâm Triệt cách song sắt, bình tĩnh hỏi.

Vọng Ngưng Thanh đặt đàn sau lưng mình, hai tay nắm lấy song sắt, thở thoi thóp cúi đầu nói: “Đói bụng, nói không nên lời.”

“…” Kỳ Lâm Triệt dùng sức ấn ấn giữa mày, quay đầu nói: “Đưa một phần cháo trắng vào! Nàng khai một câu thì cho nàng ăn một miếng!”

Wtf, ngược đãi tù binh à? Mèo nhỏ tức muốn hộc máu mà kêu meo meo, thầm nghĩ phản diện chính là phản diện, khó trách tương lai sẽ bị vai chính xử lý. Nàng thiếu nữ đáng yêu như vậy ngươi cũng không đối xử tốt với nàng, rõ ràng trong nguyên tác theo vận mệnh ngươi chính là thân thiết, tốt bụng mời nàng ăn một bữa cơm, còn mua kẹo mạch nha cho nàng nữa!

Vọng Ngưng Thanh đã không còn sức lực để tranh cãi về đãi ngộ nữa. Nàng đoan trang ngồi thẳng trong phòng giam, kể rõ rành mạch những gì mình đã trải qua.

Xuống núi tiêu diệt mã tặc, bị người lừa đến không xu dính túi, bị bán vào thanh lâu, giết tú bà muốn ép nàng tiếp khách, lại lợi dụng đêm tối mò về thôn Trương gia tìm Trương Thiết Trụ đã bán nàng, một kiếm cứa cổ hắn. Sau đó là lang thang khắp nơi, muốn học ăn xin theo kiểu hát rong như những kẻ ăn xin bên đường, nhưng vì dung mạo mà không ai cho rằng nàng là kẻ ăn xin, ngược lại cho rằng nàng là tiên tử rơi từ trời xuống. Không chỉ có người quỳ gối trước mặt nàng cầu xin nàng dẫn họ cùng lên trời, còn có một địa chủ tên là Vương viên ngoại muốn nạp nàng làm thiếp.

“Hắn nói đi theo hắn về nhà là có thể ăn sung mặc sướng, kết quả sau khi đi qua liền thấy một sân toàn tiểu tỷ tỷ.” Vọng Ngưng Thanh thần thái thanh lãnh (lạnh lẽo, trong trẻo) mà lặp lại từng lời mèo nhỏ thì thầm bên tai mình: “Các nàng đều khóc lóc hỏi ta có phải bị bắt tới không, ta nói không phải, chỉ là muốn tìm người giúp ta nấu cơm giặt đồ. Sau đó những tiểu tỷ tỷ đó liền khóc lóc nói Vương viên ngoại súc sinh đó đến đứa ngốc cũng lừa, các nàng giúp ta nấu cơm còn giúp ta giặt quần áo, nói nếu có hiệp khách giang hồ nào giết Vương viên ngoại thì tốt biết mấy, cho nên ta liền giết Vương viên ngoại.”

Kỳ Lâm Triệt: “…”

Các bộ khoái: “…”

Kỳ Lâm Triệt rũ mắt không nói nên lời. Hắn rất muốn nói “Gặp phải oan ức không nên kiêu căng hiếu chiến, dựa vào vũ lực lấy bạo chế bạo lại càng không đúng”, nhưng hắn cũng rõ ràng đối với địa chủ trong làng như Vương viên ngoại mà nói, luật pháp không nhất định có tác dụng. Sau khi Vương viên ngoại chết, vụ án kết thúc qua loa, nhưng đối với Kỳ Lâm Triệt mà nói, đây là một lần nữa giang hồ khiêu khích hoàng quyền. Nếu không bắt đầu sỏ gây tội về quy án, sau này những chuyện “ám sát quan tham”, “ám sát gian thần” như vậy sẽ liên tục không ngừng, hoàng quyền và thế lực giang hồ sẽ lại một lần nữa mất kiểm soát.

Ngoài ra, trong lòng Kỳ Lâm Triệt cũng có chút bực dọc khó tả, bởi vì việc quan viên ở vùng Lâm Giang làm xằng làm bậy đã không phải một ngày hai ngày, nhưng vì quan lại bao che cho nhau lại còn cấu kết với thổ phỉ, triều đình cũng bó tay không có cách nào với khu vực này. Hắn đến Lâm Giang chính vì việc này. Để thống trị quan trường ở đây, hắn đã hao hết sức lực mới bắt được một dấu vết, đang định theo manh mối tiếp tục tìm kiếm, sau đó tóm gọn toàn bộ tham quan hủ bại ở vùng Lâm Giang thì manh mối lại bị cắt đứt ở chỗ Vương viên ngoại.

Người giang hồ, lại là những người giang hồ gây phiền hà này.

Kỳ Lâm Triệt nắm chặt một góc áo choàng, khẽ mím môi. Hắn chán ghét người giang hồ, bởi vì người giang hồ hành sự chỉ dựa vào khí phách, căn bản không động não. Phong cách hành sự ân oán sảng khoái thì rất tuyệt nhưng đặt vào quan trường lại là một tai họa. Bởi vì đa số người giang hồ căn bản không rõ ràng ngọn nguồn sự việc, chỉ vì một ít manh mối bắt gió bắt bóng, liền dựa vào vũ lực mà làm ra những việc thương thiên hại lý .

Kỳ Lâm Triệt và đồng học đã từng vì bắt giữ một tên gián điệp đế quốc mà phụng chỉ (theo lệnh) làm ra vẻ xa hoa dâm dật, nhằm mục đích tìm ra những gián điệp của địch quốc đã mai phục trong triều ước chừng ba đời. Nhưng có vài tên hiệp khách giang hồ không hỏi đúng sai, không phân biệt nguyên nhân hậu quả, chỉ vì bá tánh nói hắn là “tham quan”, họ liền tàn nhẫn giết hại hắn, khiến hắn đến chết vẫn mang tiếng xấu khó chấp nhận, hồn về cửu tuyền cũng khó có thể an nghỉ.

“Một người có sai, thì để pháp luật đi hỏi trách lỗi lầm của hắn. Nếu ai cũng có thể tùy ý phán định sinh tử của người khác, thì nhất định tứ hải phân băng (bốn bể tan nát), quốc gia không còn tồn tại.”

Kỳ Lâm Triệt nén giận, từng câu từng chữ nói: “Ngươi, đã biết tội chưa?”