Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng - Chương 66
Chương 66:
- Bất Ngôn Quy -
“Chủ quán, cho một chén mì Dương Xuân.” Giọng Vọng Ngưng Thanh cực kỳ thanh thoát, trong trẻo, giống như tiếng nước nhỏ vọng lại trong hang đá, chui vào tai trong nháy mắt liền làm người ta tâm thần thanh thản. Vọng Ngưng Thanh không biết túi tiền của Lâm Du Cảnh có bao nhiêu tiền, chỉ có thể tiết kiệm một chút, ngay cả trứng kho cũng không dám thêm: “Lại muốn một gian thượng phòng (phòng hạng sang).”
“Ai, ai, được rồi, tiên tử ngài mời bên này —” Chủ quán trực diện bị đánh sâu vào, nhất thời lắp bắp không nói nên lời, một mạch dẫn Vọng Ngưng Thanh đến chỗ ngồi, cũng không phát hiện mình đã cướp việc của tiểu nhị. Vọng Ngưng Thanh ngồi xuống, chủ quán vẻ mặt choáng váng đi đến sau bếp bảo người làm mì Dương Xuân, khiến đầu bếp vẻ mặt khó hiểu, không rõ một chén mì chay chỉ có nước và mì có gì mà phải dặn dò. Nhưng chủ quán này không có lợi thì không dậy sớm, đầu bếp nghĩ thầm có thể có người không tầm thường đến, liền tự chủ trương mà đổi canh suông thành nước cốt hầm hai ngày, lại thêm không ít rau nhỏ.
Khi thức ăn được mang lên, Vọng Ngưng Thanh nhìn chén mì Dương Xuân trước mặt này, một chút cũng không giống mì Dương Xuân thanh đạm, trắng ngần, chỉ cảm thấy chủ quán trong thị trấn này thật thà, ba văn tiền một chén mì Dương Xuân lại không giống bình thường như vậy, thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt. Nàng ăn mì rất vui vẻ, không ý thức được mình đã bị người khác đánh giá hồi lâu. Có mấy nam nhân trông giống vô lại lưu manh châu đầu ghé tai một hồi lâu, lén lút chuồn ra khỏi cửa chính. Còn chủ quán sau khi hoàn hồn lại thấy hành động của vài tên lưu manh, sắc mặt khẽ biến, thần sắc cũng có chút do dự.
“Cô nương à.” Chủ quán đứng ngồi không yên đi đi lại lại, rốt cuộc vẫn không chịu nổi sự chất vấn trong lòng, cười gượng đi đến bên bàn Vọng Ngưng Thanh, nhỏ giọng nói: “Cô nương, thượng phòng của ngài đã chuẩn bị xong rồi, nhà ta muốn đóng cửa, ngài vẫn nên nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi. Chén mì này coi như nhà ta mời.”
Vọng Ngưng Thanh chớp chớp mắt, nhìn chén mì chỉ động hai chiếc đũa, cảm thấy lãng phí đồ ăn không tốt lắm: “Nhưng ta còn chưa ăn xong.”
“Ai, ai… Này…” Chủ quán thở ngắn than dài, lúc này mới hạ thấp giọng, nói nhanh: “Cô nương, mấy kẻ vừa rồi chạy ra ngoài là những tên vô lại lang thang, lêu lổng có tiếng trong trấn, là chó săn của nhi tử lão địa chủ hung ác. Tên đó hồi trẻ ra ngoài bái sư học nghệ, học được hai tay võ công, nghe nói trong triều còn có người. Hắn hàng năm ở trấn trên làm điều ngang ngược, gây hại, một số hiệp sĩ của các tiểu môn phái giang hồ đều thường xuyên bị ức h**p đến tức giận nhưng không dám nói. Cô nương xinh đẹp như vậy, nhà ta không phải sợ tên lưu manh đó làm phiền cô nương sao?”
Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu, nghĩ thầm ta cũng biết võ công, ta trong triều cũng có người, đại quan nhất phẩm, thích chém đầu người, rất hung dữ.
Thế nhưng, Vọng Ngưng Thanh sau khi mất trí nhớ là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn, nàng nghe vậy gật đầu, không muốn làm chủ quán khó xử, bảo tiểu nhị giúp nàng mang đồ ăn vào phòng, còn mình thì ôm đàn. Nàng vô tình ngẩng mắt lên, đối diện với một bóng người.
Người kia quay lưng lại với nàng, ngồi ở góc cạnh cửa sổ, bên hông đeo kiếm, trong tay cầm chén rượu, lưng thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén.
Vọng Ngưng Thanh sở dĩ liếc mắt một cái đã nhìn thấy người này, chủ yếu là vì người này thật sự hạc trong bầy gà – không nói gì khác, chỉ vì hắn cũng một thân áo trắng.
Đó không phải áo trắng bình thường, tuy Vọng Ngưng Thanh không gọi ra được tên nguyên liệu đó, nhưng nàng đã từng thấy loại tương tự ở chỗ Kỳ Lâm Triệt. Chỗ cổ tay áo nam tử lộ ra là một loại lụa mịn màng, óng ả tên là “Hoàn”, còn áo khoác ngoài lại là áo gấm có thêu hoa văn hoa mây bạc. Cái gọi là “Bạch hộc chi biểu, mỏng hoàn chi” (bên ngoài như hạc trắng, bên trong mỏng như tơ lụa), người có thể mặc như vậy phần lớn đều sống trong nhung lụa. Mà áo gấm thêu hoa văn hoa mây bạc kia tương tự với vật liệu may mặc của Kỳ Lâm Triệt, tuy thêu hoa văn ẩn màu bạc nhưng không hiện vẻ nữ tính, nhìn thoáng qua chỉ khiến người ta cảm thấy thanh cao, quý phái vô cùng, khi nhìn dưới ánh đèn, phảng phất có những họa tiết mềm mại chảy trên áo gấm.
Loại áo gấm này đẹp thì đẹp, nhưng nguyên liệu lại rất mong manh, chỉ có thể rũ xuống không thể gấp, hơi vô ý liền sẽ bị nhăn, móc sợi. Bởi vậy mặc loại áo gấm này liền cần phải chú ý đến tư thái, dáng vẻ, ngồi cũng phải ngồi thẳng.
Vọng Ngưng Thanh chú ý đến hắn, ngoài áo trắng ra, còn vì hắn mặc trang phục quý giá như vậy, trước mặt lại bày một chén mì Dương Xuân không khác gì của nàng.
Đối với nàng mà nói, đại khái giống như thừa tướng đại nhân sống xa hoa không ăn sơn hào hải vị, ngược lại gọi một chén cháo ngọt vậy, có chút buồn cười.
Vọng Ngưng Thanh ôm đàn, theo bản năng mà khảy khảy dây đàn, cây đàn của nàng là do sư phụ tặng, không biết nguồn gốc, nhưng âm sắc lại cực kỳ réo rắt bay bổng, có cảm giác bao la siêu nhiên, đầy đủ chín đại âm sắc “Kỳ, Cổ, Thấu, Nhuận, Tĩnh, Viên, Đều, Thanh, Phương”, gọi là “Cửu đức”, là thánh phẩm trong các loại đàn. Vọng Ngưng Thanh điều âm cũng chỉ cần một vài lần, thấy âm sắc như thường, liền không nghĩ nhiều. Nàng đang chuẩn bị đi theo tiểu nhị lên lầu, lại thấy nam tử áo trắng quay lưng về phía đại sảnh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt không hề do dự, trực tiếp dừng lại trên bàn tay nàng đang gảy đàn.
“Vãi cả nho —” mèo nhỏ không nhịn được hít một hơi khí lạnh, không vì điều gì khác, chỉ vì diện mạo của nam tử này.
Mèo nhỏ là linh vật của kính Huyền Sơ, tự nhiên đã trải qua muôn đời, biết vô số vẻ đẹp, ngay cả những mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng đã gặp không ít. Nhưng diện mạo của nam tử trước mắt thì nên nói thế nào đây? Thật sự là quá có tính xâm lược – không phải nói hắn xấu xí, hoàn toàn ngược lại, nam tử này dung mạo quá mức anh tuấn, anh tuấn đến mức toát ra một vẻ công kích quét sạch mọi thứ. Một đôi mắt phượng quý khí, đôi môi nhìn đã thấy rất bạc tình, lông mày rậm như núi xa, hình dáng đường nét cương nghị như tượng đá, khi nghiêng nghễ người khác liền có một vẻ uy nghi không giận tự uy, cao cao tại thượng.
Từ xưa đến nay, định nghĩa “mỹ nhân” của người Hoa Quốc đã thay đổi nhiều lần nhưng đều không thoát khỏi chữ “Tú” (đẹp, thanh tú). Ngay cả là nam tử, thế nhân cũng phần lớn thiên vị quân tử ôn nhuận nho nhã. Nhưng nam tử trước mắt, phảng phất như Nữ Oa nương nương khi nặn hắn đã hoàn toàn hủy diệt những đặc tính thiên về nữ tử, chỉ còn lại những phẩm chất nam tính thuần túy nhất, có tính xâm lược nhất.
Đơn giản mà nói, đây là một người đàn ông anh tuấn đến mức chỉ cần đứng trước mặt, cũng sẽ khiến nữ tử mặt đỏ tim đập, chân mềm bất an.
“Vì sao thế giới này lại xuất hiện loại người có tướng mạo này?” Mèo nhỏ không muốn thừa nhận mình bị cái liếc mắt đó làm cho chân mềm nhũn, không nhịn được lay tai Vọng Ngưng Thanh càu nhàu: “Rõ ràng không phải khí vận chi tử vì sao lại có vẻ mặt của người chiến thắng cuộc đời? Loại người này khẳng định không thiếu nữ tử, Tiểu Ngưng Thanh ngươi ngàn vạn lần phải tránh xa hắn ra đó.”
Vọng Ngưng Thanh chớp chớp mắt, nhưng lại không cảm thấy đối phương có chỗ nào không ổn, nàng chỉ đang suy nghĩ… Chén mì Dương Xuân của người này, nhìn sao lại không giống vẻ thật thà?
Giang hồ thật sự là ngọa hổ tàng long (nơi nhiều nhân tài ẩn dật), ngay cả mì Dương Xuân cũng có hai mặt.
