Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng - Chương 79

Chương 79:

- Bất Ngôn Quy -

Nguyệt Thời Tế là một mỹ nhân, dù không nhìn thấy rõ dung nhan, nàng vẫn là một nữ tử có thể nói là tuyệt sắc của nhân gian.

Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy từ trong kiệu mềm thướt tha lả lướt bước ra, kiều diễm đứng trước mặt đại hòa thượng già nua tráng kiện. Ngay cả những người giang hồ ban đầu miệng đầy “yêu nữ” cũng không khỏi sinh ra ba phần không đành lòng. Vọng Ngưng Thanh chăm chú nhìn nàng, phát hiện Nguyệt Thời Tế có tuổi tác tương đương với mình, khoảng 15-16 tuổi, trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng mang đậm phong tình dị vực, chân đi tất và vòng kim loại nổi bật. Trang phục và trang sức của nàng dường như chỉ có hai màu trắng và vàng kim, trông như một vũ giả thánh khiết.

Điều đáng nói là vũ khí của Nguyệt Thời Tế, đó là một đoạn lụa trắng dài vài thước tha, mềm mại như tơ lụa, quấn quanh cánh tay Nguyệt Thời Tế như y phục của tiên nữ. Hai đầu lụa trắng đều treo ba chiếc lục lạc màu vàng kim, khẽ động liền phát ra tiếng vang. Nói đó là vũ khí, chi bằng nói đó là một vật trang trí tinh xảo, đẹp đẽ, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ nhu nhược vô hại.

Nhưng nếu thật sự nghĩ như vậy thì hoàn toàn sai lầm.

Đại sư Tuệ Ngộ không hề có ý khinh thường Nguyệt Thời Tế, ông chắp tay trước ngực, tư thái tỏ vẻ cực kỳ thận trọng. Khi dải lụa mềm mại như mây trắng bay tới, đại sư Tuệ Ngộ lập tức trợn mắt, đột nhiên xuất chưởng. Chưởng lực của ông uy thế như hổ dữ xuống núi, xuyên không thậm chí tạo nên trận gió sắc bén. Tất cả mọi người đều cho rằng ông có thể dễ dàng cắt đứt dải lụa mềm mại kia. Ai ngờ, chưởng này của đại sư Tuệ Ngộ đánh ra, lại như trâu đất xuống biển, lực đạo trong thoáng chốc liền bị hóa giải hoàn toàn. Dải lụa trong trận gió cuồng loạn bỗng nhiên gập lại, một bên lục lạc liền đinh linh rung động.

Đại sư Tuệ Ngộ hoảng hốt trong khoảnh khắc, dải lụa mềm liền như rắn độc quấn lấy cánh tay ông. Nguyệt Thời Tế năm ngón tay khẽ thu lại, đột nhiên kéo mạnh, đại sư Tuệ Ngộ liền bị túm bay lên. Khi đại sư Tuệ Ngộ định thần lại, muốn hóa giải dải lụa trên tay, một dải lụa khác bất ngờ đánh tới, phanh một tiếng đánh vào người ông, lục lạc lại đinh thêm một tiếng nữa.

“Tà môn.” Viễn Sơn Hầu ngồi cạnh Vọng Ngưng Thanh nâng mắt, lạnh lùng nói.

Đúng vậy, Nguyệt Thời Tế người này thực sự tà môn, từ vũ khí cho đến công pháp tu luyện của nàng, hầu như mọi nơi đều toát ra vẻ quỷ quyệt, lạnh lẽo. Tiếng lục lạc phát ra dường như có thể nhiếp hồn người như khúc nhạc do thần ma tấu lên, nữ tử múa lụa liền theo khúc nhạc ấy, thỏa sức mà múa.

Chỉ là, Nguyệt Thời Tế cũng không sử dụng độc công.

“Hay là nàng thật sự không phải bạch hoa?” Vọng Ngưng Thanh nghe thấy tiếng rì rầm xung quanh.

“Ngốc, người thật sự giết người sẽ không cố ý lộ ra sơ hở. Trắng và vàng kim là hai màu được Bái Nguyệt Đàn sùng kính nhất, mà Bái Nguyệt Đàn lại tu luyện một môn cổ độc… Nói không liên quan, ai tin?”

Cuộc đấu giữa Nguyệt Thời Tế và đại sư Tuệ Ngộ rất đáng xem. Đại sư Tuệ Ngộ là võ tăng Phật môn chính thống, công pháp tu luyện cực kỳ chính trực. Ngược lại, Nguyệt Thời Tế, nàng gần như đứng ở một thái cực khác, đi theo con đường lấy nhu thắng cương. Hai người ngươi tới ta đi, đánh túi bụi nhưng Vọng Ngưng Thanh chỉ nhìn một lát liền không còn hứng thú mà dời mắt đi. Quả thật, hai người đánh nhau rất xuất sắc nhưng trong mắt nàng, chiêu thức của Tuệ Ngộ quá mức cồng kềnh, công pháp của Nguyệt Thời Tế quá mức cầu may, tuy có chỗ đáng khen, nhưng tuyệt không hoàn chỉnh. Con đường họ đang đi, thực sự không có gì đáng để nàng tham khảo.

Vọng Ngưng Thanh cúi đầu, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ trầm đục. Mèo nhỏ cuộn tròn trên đầu gối nàng, cười đến mức tai nhấp nháy, rất là thích thú.

“Ngươi sao vậy?”

“Hehe.” Mèo nhỏ lắc lắc đuôi, râu vểnh lên, đầu đuôi chỉ về phía bàn bày phần thưởng bên cạnh: “Tiểu Ngưng Thanh, ngươi xem kìa.”

Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu nhìn lại, trên bàn đó bày bảy món phần thưởng, do hai đệ tử Vọng Nguyệt Môn trông coi. Hai đệ tử này lúc này đang không chớp mắt nhìn lôi đài, luyến tiếc rời đi dù chỉ một chút. Phần thưởng trên bàn đều được phủ lụa đỏ, tổng cộng bảy món, sắp xếp ngay ngắn có trật tự, nhìn rất đẹp mắt.

“Cây tím linh chi kia đã bị treo đầu dê bán thịt chó rồi.” Mèo nhỏ hết sức vui mừng nói: “Nguyệt Thời Tế đã công khai nói ra kế hoạch của mình, sao khí vận chi tử lại có thể ngồi chờ chết? Hắn đã ra tay khi ánh mắt mọi người đều tập trung vào Nguyệt Thời Tế và lão hòa thượng Tuệ Ngộ, Nguyệt Thời Tế lại bị hắn chơi thêm một vố.”

Vọng Ngưng Thanh nhạy bén bắt được trọng điểm: “Lại?”

“Đúng vậy, Nguyệt Thời Tế sở dĩ tức giận như vậy, là vì khí vận chi tử kia sau khi trộm nguyệt lộ căn bản không chạy, mà lại trốn vào thánh hồ – nơi Thánh nữ nhất định phải tiến hành nghi thức tẩy trần trước khi hiến tế.” Mèo nhỏ hiển nhiên rất có thiện cảm với khí vận chi tử của thế giới này, kể lại sự tích của hắn như kể chuyện đùa cho Vọng Ngưng Thanh: “Có câu nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Bái Nguyệt Đàn sau khi phát hiện nguyệt lộ bị trộm quả thực đã truy tìm rầm rộ nhưng không ngờ khí vận chi tử lại gan lớn đến vậy, sau khi trộm thành công không những không chạy, mà còn trà trộn vào tế nguyệt trì, vô tình nhìn thấy Thánh nữ hoàn toàn tr*n tr**.”

“Ngươi xem, tên tiểu tử kia thật hư, bây giờ sau khi thành công lại giở trò cũ.”

Mèo nhỏ dùng đầu đuôi chỉ xuống một người phía dưới. Vọng Ngưng Thanh ngưng thần nhìn lại, liền thấy mèo nhỏ chỉ vào một tiểu thư đồng dáng vẻ thanh tú, da mặt trắng nõn. Trùng hợp là, tiểu thư đồng này vừa lúc là do công tử Tưởng gia dẫn vào để giúp đỡ, đôi mắt rất lanh lợi, trông có vẻ thông minh. Nhưng tiểu thư đồng này dù nhìn thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, trong khi khí vận chi tử hiện giờ hẳn đã 17 tuổi.

“Khí vận chi tử tên thật là Yến Phất Y, sau này theo họ mẹ, đổi tên thành Đường Dư.” Mèo nhỏ chậm rãi kể ra quá khứ của khí vận chi tử: “Hắn năm bảy tuổi bị mẫu thân đưa đi sau liền luôn theo người hầu trong Đường gia mà sống qua ngày. Đối với chuyện năm đó hắn cũng chỉ biết mơ hồ nhưng hắn cảm thấy dù thế nào, cái chết của mẫu thân đều có lỗi của phụ thân. Để điều tra rõ chân tướng năm đó, hắn trà trộn vào lầu tình báo lớn nhất giang hồ, học được một tay thuật dịch dung sửa mặt xảo diệu và súc cốt, tung hoành giang hồ hô mưa gọi gió nhưng không lưu tên họ.”

“Lần này hắn hẳn cũng là mượn danh nghĩa của công tử Tưởng gia mới trà trộn vào Vọng Nguyệt Môn, dù sao nơi này đối với hắn mà nói, cũng không phải đặc biệt tốt đẹp.”

Năm đó Yến Xuyên xảy ra chuyện, Yến Phất Y đã bảy tuổi. Bảy tuổi là tuổi đã biết chuyện, một sớm từ trên mây rơi vào vũng bùn, từ thiên chi kiêu tử được mọi người ca ngợi trở thành con của anh hùng mang ô danh. Nói không đau khổ, đó là giả. Nhưng Yến Phất Y không nghĩ sa vào loại đau khổ này, cho nên hắn vứt bỏ cái tên đã từng của mình, không ngừng học tập để lớn mạnh bản thân. Hắn còn có ý tìm được phụ thân không rõ tung tích của mình, muốn hỏi rõ ràng chuyện năm đó, để từ đó quyết định sau này sẽ phụng dưỡng ông hay là ra tay chém ông một đao.

Mèo nhỏ không nói cho Vọng Ngưng Thanh rằng, mệnh thư của thế giới này thực ra là một quyển truyền kỳ thuộc về Yến Phất Y. Trong sách viết về Thánh nữ của Bái Nguyệt Đàn Nguyệt Thời Tế – người từ kẻ thù cuối cùng lại thành người thân thuộc với khí vận chi tử, viết về người bạn thân định mệnh của hắn là Viễn Sơn Hầu Cao Hành Viễn, viết về phản diện đại tham quan Kỳ Lâm Triệt. Vân Xuất Tụ chẳng qua chỉ là một chút mây khói không đáng chú ý trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn.

Nói đến Nguyệt Thời Tế… Mèo nhỏ có chút do dự nhìn thoáng qua nữ tử váy trắng trong sân, thầm nghĩ, mối quan hệ giữa nàng và khí vận chi tử chính là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, toàn bộ là một chậu máu chó.

Tuy nhiên, điều này không cần thiết phải nói với Tôn Thượng.