[Quyển 6] Sau Khi Đại Lão Về Hưu - Chương 104
Chương 104: Xây dựng thêm (Cuối)
- Du Bạo Hương Cô -
"Cởi chuông phải do người buộc chuông?"
Bùi Diệp khẽ cười gằn trong lòng.
"Cậu nói một giọt, là một giọt cứu tất cả mọi người, hay một giọt máu cứu một người?"
Lời vừa dứt, Kim Sư và Tín cùng nhìn về phía cô.
Mặc dù không được học hành bài bản, nhưng là những thú nhân xuất sắc, bọn họ không thiếu đầu óc.
Cuộc đối thoại giữa La và Bùi Diệp quá sâu sắc. Đã biết Bùi Diệp là hóa thân của thần, để giải ác chú của cây Ngân la cần máu thần, nghĩa là chìa khóa cứu người nằm ở Bùi Diệp. Vấn đề là, một giọt máu cứu tất cả mọi người, hay một giọt máu chỉ cứu một người?
Phải biết rằng đôi khi thú nhân cũng bị nhiệt miệng, chảy máu răng, số máu chảy ra không chỉ một giọt.
Nếu là trường hợp đầu tiên, chắc chắn thần sứ sẽ không tiếc một giọt máu.
Nhưng ——
Nếu là trường hợp thứ hai ——
Tín cúi mắt nhìn một loạt tù binh của bộ lạc Bạch Hoa Hoa đang nằm la liệt trên đất. Cả bộ lạc Bạch Hoa Hoa đều đã sử dụng chế phẩm từ cây Ngân la, nghĩa là để cứu bọn họ cần năm sáu trăm giọt máu, nhưng trên toàn đại lục, số thú nhân đã tiếp xúc với cây Ngân la đâu chỉ có năm sáu trăm người?
Nếu là trường hợp thứ hai, Bùi Diệp có chảy hết máu cũng không đủ.
Cô lại nhìn La, cố tìm trên mặt hắn những biểu hiện như "chột dạ", "đùa cợt".
La nói: "Dù máu thần quý giá, nhưng muốn một giọt máu cứu hàng vạn thú nhân..."
Ý nghĩ này quá ngây thơ, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
Kim Sư trầm giọng nói.
"Thú nhân bình thường sao có thể so với thần sứ?"
Theo quy định của đại lục thú nhân, năm sáu trăm thú nhân của bộ lạc Bạch Hoa Hoa đều là tù binh, chết thì chết, còn muốn thần sứ cứu sao? Đúng là mơ mộng!
Tín cũng trầm giọng nói: "Bọn họ không chịu nổi cám dỗ ăn cây Ngân la, tự chuốc họa vào thân, còn mong thần sứ cứu ư?"
Rõ ràng đứng về phía Bùi Diệp.
La không ngạc nhiên, cũng không quan tâm Kim Sư và Tín nói gì.
Dù sao người quyết định cuối cùng là Bùi Diệp, chứ không phải hai thú nhân của bộ lạc nhỏ này.
Hắn nhẹ nhàng bổ sung: "Cây Ngân la đã tồn tại ở trung tâm đại lục thú nhân nhiều năm, những năm qua có bao nhiêu thú nhân tiếp xúc với nó? Bao nhiêu người đã chết vì không có thuốc chữa? Bao nhiêu người còn sống? Tù binh của bộ lạc Bạch Hoa Hoa, mức độ đau đớn của bọn họ chỉ là giai đoạn đầu, giai đoạn giữa và cuối, có lẽ các người chưa từng thấy, cũng không thể tưởng tượng được. Để giảm bớt đau đớn, bọn họ sẽ làm bất cứ điều gì."
Tin tức bị lan truyền, trở thành mục tiêu của mọi người chỉ là chuyện sớm muộn.
Bùi Diệp nhíu mày.
La: "Thần sứ giáng trần lúc này, chẳng phải để cứu vớt thú nhân sao?"
Hắn có dáng vẻ không tệ, ánh mắt dịu dàng, khí chất như gió xuân thổi qua cành liễu, hồ xuân gợn sóng.
Hắn hỏi Bùi Diệp một cách ôn hòa, không có một từ nặng nề, nhưng lời nào cũng như kim châm, câu nào cũng thấu xương.
Giết người không cần dao.
"Có thể làm như vậy sao?"
Kim Sư quay đầu hỏi người xếp thứ hai trong bộ lạc.
Mặt mày Tín âm trầm không trả lời.
Là dân bản địa của thế giới thú nhân, bọn họ không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của La —— vì văn hóa thế giới thú nhân là mạnh được yếu thua, đơn giản là mạnh thì có quyền, yếu thì im miệng, chưa từng có ai nên cứu ai, dù có là thần.
Kẻ yếu phải cống nạp kẻ mạnh, kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu.
Nếu bệnh nhân đủ mạnh, cần gì thần sứ.
Kim Sư và Tín không hiểu được ẩn ý bên trong, nhưng Bùi Diệp thì hiểu.
Không chỉ hiểu, mà còn tức đến mức bật cười.
Chỉ là không ai nhìn thấu sự phẫn nộ ẩn sau đôi mắt đầy ý cười của cô.
"Chỉ có máu mới được à?"
"Cổ tịch nói vậy, rằng loài cây Ngân la này sinh ra từ hận thù, cách tốt nhất để xoa dịu hận thù là máu. Tôi thấy điều này khá hợp lý." La vẫn nhìn Bùi Diệp với vẻ ôn hòa, rồi hắn đổi giọng, "Nhưng cổ tịch không đáng tin hoàn toàn, theo kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của tôi, ác chú chỉ làm người ta đau chứ không lấy mạng. Mười bệnh nhân chết thì chín người là tự sát vì không chịu nổi đau đớn khi phát bệnh, còn lại một người phần lớn là già yếu mà chết, thực sự không đáng để thần sứ tự làm hại mình."
Ánh trăng đêm nay lạnh lẽo ảm đạm hơn thường ngày nhiều, chiếu lên mặt Bùi Diệp tạo ra chút gì đó âm u đậm vẻ chết chóc, kèm theo sát ý ngấm ngầm.
Kim Sư và Tín theo bản năng lùi nửa bước.
Chỉ có La vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt còn nở nụ cười nhân từ của một người thầy thuốc.
Bùi Diệp nói: "Sai rồi, còn có cách khác."
La khiêm tốn xin chỉ giáo.
Bùi Diệp xoa cằm, nhướng mày.
"Do hận thù mà sinh? Lời nguyền không tự nhiên xuất hiện, giết nguồn cơn có lẽ cũng giải được."
Không còn nguồn cơn của hận thù, tự nhiên lời nguyền cũng biến mất.
La: "Thần sứ cũng có thể thử xem."
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Diệp vừa mới bớt căng thẳng lại trầm xuống.
"Thần sứ đại nhân, những tù binh này xử lý thế nào? Giết hết sao?" La nhẹ nhàng xin chỉ thị từ Bùi Diệp.
Bùi Diệp cười lạnh hỏi lại: "Sao cậu biết tôi không định cứu?"
"Vậy —— có cần tôi chuẩn bị con dao sắc bén cho ngài không?"
Khóe miệng Bùi Diệp giật giật.
Cô cất giọng không vui: "Cậu đang dạy tôi làm việc à?"
La cúi đầu: "Không dám."
"Đi nấu ít thuốc giảm đau đi, ở đây không cần cậu nữa."
Bùi Diệp mở miệng đuổi người, La khẽ khom người rời đi.
Kim Sư: "Hay là đuổi cậu ta ra khỏi bộ lạc?"
Trước đây hắn khá coi trọng La, là thầy thuốc duy nhất của bộ lạc Mộc Mộc, rất được tôn trọng, thậm chí thú nhân ở các bộ lạc lân cận cũng đến tìm hắn chữa bệnh, danh vọng rất cao. Hôm nay lại như ăn nhầm thuốc, ngay cả Kim Sư đầu óc không mấy sáng suốt cũng nhận ra La có chút kỳ lạ.
Bùi Diệp phẩy tay: "Không cần, để cậu ta ở lại."
Để kẻ thù hiện trước mặt còn hơn để kẻ tiểu nhân bắn tên ngầm.
Cô cúi xuống kiểm tra dấu vết lời nguyền trên người tù binh.
Không phát hiện gì.
Đang định rút tay lại, trong đầu đột nhiên hiện lên những hình ảnh lạ lẫm ——
Màn sương đen bao phủ khắp mặt đất, xung quanh những ngọn núi tuyết bị nhuộm đỏ bởi vô số máu tươi, nhìn xa chỉ thấy điêu tàn, vô số xác chết bị vứt như rác vào một hố đá lớn, xung quanh hố đá đầy hài cốt, đầy đao thương kiếm kích búa rìu câu xiên, trên đó dính đầy máu không biết của ai, trên miệng hố treo hàng trăm hàng nghìn cục máu không biết có thể gom lại thành "người máu" hay không.
【 Yêu tộc, chết đi! 】
【 Chúng ta chiến đấu đến chết không lùi! 】
【 Sư huynh! 】
【 Chưởng môn! 】
【 Ca! 】
【 Dù không có viện quân cũng phải tử thủ! 】
【 Lùi một bước, kết giới sẽ không giữ được... ta không thể lùi! 】
Tiếng ồn ào lúc mạnh lúc yếu, lúc gần lúc xa, len lỏi vào màng nhĩ của cô, xâm nhập vào não bộ, làm rối loạn tâm trí.
Khi kết giới vốn kiên cố như thành đồng bị sụp đổ từ bên trong, vô số quái vật lông lá đội sừng lao vào, nơi yên tĩnh như chốn tiên cảnh lập tức biến thành địa ngục, những con quái vật ấy xé xác tù binh rồi ăn thịt bọn họ, không ngừng đùa giỡn cho đến khi tù binh trút hơi thở cuối cùng.
Hình ảnh thay đổi, hố đá chất đầy xác chết đã thối rữa, biến thành vô số bộ xương trắng.
Trên đống xương chất chồng như núi, có một mầm cây non cắm rễ sâu vào một hộp sọ, nhánh non mới mọc đung đưa trong gió.
Bùi Diệp ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng đó, nghe thấy một tiếng thở dài mơ hồ.
【 Ta hận. 】
Bùi Diệp đột ngột mở to mắt.
Đúng lúc đó, cô chạm phải ánh mắt của La từ xa.
Hắn cười, mắt cong cong, cúi người nhẹ nhàng, môi mấp máy.
Bùi Diệp biết đọc khẩu hình, nhưng không nhận ra ngôn ngữ hắn đang nói.
Dù vậy, cô cũng thừa biết lời hắn nói chẳng phải tiếng người.
Bùi Diệp cảm thấy hơi nóng giận, cười lạnh lùng trả đũa bằng khẩu hình tiếng phổ thông Liên Bang.
Chậc!
Trước đây chơi mấy con game đáng lẽ nên trau dồi kỹ năng chửi bậy, giờ muốn chửi cũng chẳng có gì mới lạ.
Nghĩ lại vẫn thấy bực mình.
Chết tiệt, mi có hận thì liên quan gì đến ta.
Không biết oan có đầu, nợ có chủ à?
Dù Yêu Hoàng thực sự kế thừa món nợ từ mấy ngàn năm trước của tổ tiên, nhưng Bùi Diệp cô và Yêu Hoàng đã cách nhau hai kiếp.
Pháp luật còn chẳng ủng hộ chuyện con trả nợ cho cha, cmn mi lại đòi chuyển thế đi chùi đít cho kiếp trước?
Coi như đòi nợ đi, chủ nợ của Yêu Hoàng nhiều như sao trên trời.
Xin hỏi, mi xếp thứ mấy?
"Cút, đòi nợ còn chưa chắc đã đến lượt mày!"
La vừa đả kích tinh thần vừa nói móc méo, khiến Bùi Diệp vốn chỉ thích nói móc đả kích người khác cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Lùi một bước càng nghĩ càng tức, nhịn một lúc càng nghĩ càng thấy thiệt.
Làm gì cần phải nghe thằng nhãi nhà mi dạy bảo?
Mi tính là cái thá gì!
Dù thực sự có phải làm gì, xuất phát điểm cũng tuyệt đối không phải vì trả nợ, cô chưa từng nợ gì cả!
Về cảnh tượng vừa thấy trong ảo giác?
Ai mà biết đó là chuyện từ bao nhiêu ngàn năm trước, còn muốn đánh động cảm xúc của cô?
Bùi Diệp nhìn thấy Yêu Hoàng bị ngược đãi thuở nhỏ cũng chẳng xúc động gì, huống hồ là xem một số ký ức đầy oán khí còn sót lại.
Hay là, mọi người đều tưởng cô có gương mặt Phật, tâm Phật chắc?
