[Quyển 6] Sau Khi Đại Lão Về Hưu - Chương 12
Chương 12: Căn cứ số 1 nguy hiểm (Đầu)
- Du Bạo Hương Cô -
"Cô Tiêu dường như đã thay đổi rất nhiều..."
Cố Hàn Sương giả vờ bình tĩnh, dò xét để moi thông tin từ Bùi Diệp.
Cậu ta không biết đã xảy ra chuyện gì với Bùi Diệp —— "Cô giáo Tiêu" vừa rồi như bị ma ám, lẩm bẩm "đói bụng", "ăn một chút thôi", biểu hiện khát khao pha lẫn điên cuồng, giống hệt như một con nghiện bị chất cấm chi phối. Người ta nghiện chất cấm, còn cô thì muốn hút tinh chất hắc ám tinh luyện từ sinh vật hắc ám, khó mà nói cái nào đáng sợ hơn —— Cố Hàn Sương có lý do nghi ngờ "Cô giáo Tiêu" không hề bị trúng kế, việc bị anh em họ tấn công g**t ch*t chỉ là tấm màn che mắt!
Nếu giả thuyết này đúng, thì thân phận ác thú mưu hại cậu ta và Cố Triêu Nhan đã rõ ràng.
Bùi Diệp cúi đầu nhìn bản thân.
"Cô đã thay đổi gì à?"
"Khí thế mạnh mẽ hơn, khiến em cảm thấy áp lực theo bản năng, cảm giác này trước đây chỉ có ở Triêu Nhan." Cố Hàn Sương cũng là người cứng rắn, trong lòng nghi ngờ Bùi Diệp giở trò, nhưng miệng vẫn khen ngợi kẻ thù như không có chuyện gì, "'Phượng hoàng lửa' là thần thú trong truyền thuyết, tất nhiên có thể áp chế các loài bình thường, nhưng không ngờ cô giáo không biến thành thú cũng có khí thế này."
Trên mặt Cố Hàn Sương hiện lên vài phần tò mò vừa đủ.
"Xem ra, dù hình thú của cô giáo không phải thần thú, thì cũng cùng cấp bậc với Phượng hoàng lửa."
Bùi Diệp không tiếp lời của Cố Hàn Sương.
Cậu ta còn non lắm, muốn moi thông tin từ cô sao?
Hình thú là cáo không có nghĩa là cậu ta sẽ có bản lĩnh xảo quyệt của cáo.
"Huyết thống thần thú đâu phải dễ có. Cảm giác áp lực em nói, thường xuất hiện trong 'chuỗi thức ăn'. Ví dụ như ếch ăn bướm, châu chấu, chuồn chuồn, nhưng nó lại là thức ăn của rắn, mà rắn lại là mồi của đại bàng. Cô đã xem hồ sơ học sinh của em, hình thú của em là cáo đúng không? Cáo thường sống trong hốc cây hay hang đất, sói, linh miêu, đại bàng, kền kền đều là kẻ thù của nó."
Ý ngoài mặt có nghĩa hình thú của cô là kẻ thù tự nhiên của cáo, không liên quan gì đến ác thú đã tấn công hai anh em họ.
Dưới sự cố ý lừa dối của Bùi Diệp, Cố Hàn Sương dao động nhưng không dám tiếp tục truy hỏi.
Sợ hỏi nhiều sẽ đánh động kẻ gian.
Bùi Diệp cũng không để tâm đến cặp anh em mỗi người một tâm tư này, ngồi xuống, bắt chéo chân, khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần.
Cô cần thời gian để hấp thụ dung hợp một phần mười ký ức của "kiếp trước", điều chỉnh trạng thái.
Vừa rồi ngốn nhiều khói đen như thế, tuy không đói nữa, nhưng cũng xuất hiện "di chứng" nhỏ.
Một trong những di chứng là một phần mười ký ức của "kiếp trước" hoàn toàn tích hợp vào cuộc đời cô.
Trước khi dung hợp, những ký ức đó đối với cô giống như tư liệu phim ảnh lưu trữ trong đầu, có thời gian thì xem, không có thời gian thì để đó bám bụi. Trong nhận thức của bản thân cô vẫn là "Bùi Diệp", quân đoàn trưởng đã lăn lộn ba trăm năm trong nhân loại Liên Bang, nghỉ hưu vì bệnh.
Sau khi sát nhập, nhận thức về bản thân cô có sự thay đổi vi diệu, một phần mười ký ức đó trở thành kiếp trước mà chính cô đã trải qua, còn ba trăm năm cuộc đời của "Bùi Diệp" là kiếp này. Cô vẫn là Bùi Diệp, chỉ là nhớ lại "kiếp trước".
"... Trước kia mình cứ nghĩ bản thân sẽ bị tinh thần phân liệt cơ đấy..."
Nếu quá trình nhận thức định vị xuất hiện mâu thuẫn, rất dễ dẫn đến tinh thần phân liệt, không phân biệt rõ rốt cuộc mình là "Bùi Diệp" hay là "Yêu Hoàng Chấp Di" từ kiếp trước. Sau khi hợp nhất mới phát hiện ra nỗi lo của mình là thừa thãi, nếu nói có hại ở đâu...
Ai da, có lẽ là hàm dưỡng.
Tính tình tốt mà Bùi Diệp tu dưỡng bao lâu nay, trong khoảnh khắc một phần mười ký ức của "Yêu Hoàng Chấp Di" trở về đã vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
"Cô" của kiếp trước vốn là cụ tổ ngành văng tục, chỉ cần một lời không hợp là khiến tổ tiên mười tám đời của đối thủ đoàn tụ trong bụng mình.
Bùi Diệp lười biếng không muốn giả vờ thân thiện với Cố Hàn Sương cũng một phần vì lý do này.
Cô sợ mình không kiềm chế được xé nát cậu ta, dùng biện pháp mạnh thu hồi Cửu vĩ hồ đang bị ràng buộc với linh hồn của cậu ta.
Một khi làm như vậy, nhiệm vụ phó bản sẽ không hoàn thành được, bệnh OCD của cô sẽ càng khó chịu hơn.
Vì vậy cô chọn cách tránh mặt, để Cố Hàn Sương sống thêm một thời gian nữa.
"Anh bạn, có thuốc lá không?"
Càng nghĩ càng bực, cô nghĩ đến việc hút thuốc giải sầu.
"Thuốc à, có, nhưng không phải loại tốt, người không quen sẽ thấy gắt cổ."
"Không sao, tôi không kén chọn."
Thuốc lá và rượu đều là thứ xa xỉ trong thời mạt thế, có mà hút đã là tốt rồi, còn kén chọn gì nữa.
Bùi Diệp nhận nửa gói thuốc lá bọc giấy từ tay binh lính vũ trang, rút ra hai điếu rồi trả lại.
Một điếu ngậm ở miệng, một điếu dắt trên tai.
"Em gái có cần bật lửa không?"
"Không cần, tôi tự mang nguồn lửa."
Chỉ cần búng tay một cái là xong, cần gì bật lửa.
Hút một lúc, cô nảy ra một ý tưởng.
"Lần sau bảo A Tể mua thuốc lá vị măng đi."
Vừa hút thuốc vừa giải thèm, niềm vui nhân đôi.
Dưới "nỗ lực chung" của Bùi Diệp và nam chính Diệp Bộ Phàm, đoàn xe cứu hộ cuối cùng cũng an toàn vào phạm vi căn cứ số 1.
Nhìn thấy phòng tuyến ngoài cùng, các thành viên đội cứu hộ thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Nhiệm vụ cứu hộ lần này vô cùng nguy hiểm, địa điểm cứu hộ cách xa căn cứ, trên đường còn phải băng qua vài khu vực tổ côn trùng nguy hiểm.
Cả đội từ trên xuống dưới đều chuẩn bị tinh thần không trở về, di thư cũng đã viết xong, không ngờ phần lớn bọn họ đều có thể trở về, còn cứu được mấy ngàn người sống sót. Lập công nhận thưởng là chuyện nhỏ, thu hoạch lớn nhất vẫn là nhặt được một cao nhân!
Thêm một phần sức mạnh, nhân loại thêm một phần hy vọng sống sót.
Có một thành viên trẻ tuổi không kìm được, hai tay làm thành loa, hét lớn với người trực trên tháp phòng tuyến: "Chúng tôi đã trở về!"
"Ồn ào gì thế, vui sướng cái gì."
Đội trưởng nhẹ nhàng vỗ một cái vào sau gáy anh ta, nhẹ giọng quở trách.
"Bình tĩnh chút!"
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trên gương mặt đen sạm của đội trưởng hiện lên một nụ cười khó nhận ra.
Tiếng hoan hô của những người sống sót cũng vang lên từ thùng xe.
Sau khoảnh khắc vui vẻ, trước mắt họ vẫn còn nhiều trạm kiểm tra.
Chỉ khi qua hết các trạm kiểm tra mới thực sự vào được căn cứ người sống sót số 1 lớn nhất thành phố S.
Mọi người không chỉ phải đề phòng sinh vật từ thế giới hắc ám, mà còn phải đề phòng Zombie.
Những Zombie này không lây nhiễm kinh khủng như trong tiểu thuyết mạt thế, phát tác chậm, sức mạnh ban đầu yếu, thời gian ủ bệnh dài, nhưng một khi lây lan, cả căn cứ cũng sẽ bị hủy diệt.
Những người sống sót xuống xe, tự giác xếp hàng chờ kiểm tra.
Có mười trạm kiểm tra, mỗi nơi đều có phòng nhỏ gắn nhãn nam nữ.
Vào trong phải cởi bỏ toàn bộ y phục, đảm bảo trên người không có vết thương mới được qua, nếu có vết thương phải ở lại phòng quan sát vài ngày.
Diệp Bộ Phàm qua cửa rất dễ dàng.
Để đảm bảo hiệu quả, bất kể nam nữ đều chỉ mặc đồ lót khi ra ngoài, các y phục khác mặc ở ngoài phòng.
Anh ta ôm y phục, mặt không biểu cảm đi tới góc vắng, chuẩn bị cúi xuống xỏ chân vào ống quần jeans, vai bị ai đó vỗ một cái.
Người đó nói: "Chúc Chiếu, mày dẫn đàn em kiểu gì vậy? Đến cái q**n l*t tử tế cũng không chuẩn bị được... Mày nhìn xem nó rách đến mức nào rồi..."
Mông còn lộ ra một vòng nhỏ nữa kìa.
Diệp Bộ Phàm: "..."
Chúc Chiếu: "Clmn!"
