[Quyển 6] Sau Khi Đại Lão Về Hưu - Chương 156

Chương 156: Dương Cảnh chân quân (3)

- Du Bạo Hương Cô -

"Dương Cảnh sư đệ, ta nói đủ rồi!"

Theo câu nói này, thanh kiếm dài đỏ rực bên hông Dương Diệu chưởng môn bất ngờ rút ra nửa tấc. Dù chỉ là nửa tấc, nhưng thân kiếm đỏ tươi lại phát ra ánh sáng nguy hiểm vô cùng, khiến người ta không dám đối đầu, dù cho Dương Cảnh cùng là tu sĩ Nguyên Anh cũng cảm thấy áp lực lớn lao.

Ánh sáng đỏ lóe lên, như một tấm lưới vô hình bao trùm sóng lớn cuồn cuộn, bao phủ hắn trong đó.

"Được —— ta không nói! Ta không nói được chưa?"

Dương Cảnh chân quân nghiến răng lùi lại ba bốn bước, trừng mắt nhìn Bùi Diệp toát ra vẻ không liên quan đến việc này.

"Sư huynh đệ đồng môn, vốn không nên ầm ĩ đến mức này."

Dương Diệu chưởng môn nghe thấy câu này, sắc mặt có chút dịu lại, ra lệnh cho thanh kiếm trở về vỏ.

Thế rồi, tiếng kiếm réo rắt khiến toàn thân Dương Cảnh không thoải mái cuối cùng cũng biến mất, cảm giác căng thẳng như có gai sau lưng cũng như thủy triều rút đi.

Bùi Diệp trung tâm của câu chuyện: "..."

Bị ép phải nghe một quả dưa cũ không rõ tên, mới gặm được vài miếng lại nghe thấy tin tức có vẻ còn kịch tính hơn.

Thật là...

Nguyên chủ này đúng là có độc mà.

Sớm biết thế này, thà tự mình tiết lộ thân phận, thừa nhận mình là người ngoài còn hơn...

Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể bước từng bước thôi.

"Chưởng môn sư huynh, ta hiểu ý tốt của huynh."

Trong lòng Dương Diệu chưởng môn thầm kêu không ổn, trực giác mách bảo hắn, câu tiếp theo của Bảo sư đệ sẽ không phải lời hay.

Quả nhiên, Bùi Diệp liền nói: "Chuyện tháp Trấn Ma liên lụy quá nhiều. Không chỉ là Lăng Cực Tông, mà còn liên quan đến danh dự của ta và đồ đệ Cố Trường Tín của ta. Ta không biết các người đang nói về chuyện gì, cũng không biết tương lai sẽ xảy ra gì, nhưng đã là chuyện của ta, ta nên đứng ra chịu trách nhiệm. Những 'yêu ma' Dương Cảnh sư đệ nói, ta sẽ lần lượt bắt về."

Có lẽ vì tính cách không chịu thua của thiếu niên, hoặc có thể chỉ đơn giản là muốn tranh một hơi tán Dương Cảnh chân quân một bạt tay, tính cách Bùi Diệp không cho phép cô đứng sau người khác, thoải mái hưởng thụ những ưu đãi không thuộc về mình, dù đó là Dương Diệu chưởng môn chủ động. Hơn nữa, đã dùng thân phận của người ta, hưởng thụ lợi ích của thân phận đó, miệng thì có thể chê bai vài câu, nhưng hành động thì vẫn phải chịu trách nhiệm thay nguyên chủ.

Dương Diệu chưởng môn đau đầu không thôi: "Bảo sư đệ, đệ bớt nói chút đi."

Bùi Diệp nói: "Miệng là của ta, tại sao ta phải bớt nói?"

"... Vậy đệ lấy gì để bắt những con yêu ma đó? ? ?"

Bùi Diệp nói: "Xe đến núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhất định sẽ có cách."

Dương Diệu chưởng môn bị lời của Bảo sư đệ làm cho kinh ngạc, vừa giận vừa tức, hận không thể bắt người lại đánh hai roi mây.

Dương Cảnh đứng một bên cũng bị cuộc đối thoại của hai người làm tức giận đen cả mặt, suýt chút nữa bị xuất huyết não.

Dựa vào đâu đối xử với hắn bằng đe dọa cộng với áp lực từ tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, còn với tên tiểu nhân Dương Hoa lại kiên nhẫn như người cha già? Dựa vào đâu chứ? Bình thường cũng không thấy Chưởng môn sư huynh qua lại gần gũi với tên tiểu nhân Dương Hoa tiểu nhân này, chẳng phải chỉ là quan hệ đồng môn bình thường sao?

Cuối cùng, Dương Diệu chưởng môn và Dương Cảnh chân quân đều bị Bùi Diệp đuổi ra khỏi Tiên Lộ Minh Châu.

Cô cần bế quan một hai tháng, phát triển thêm một chút rồi mới xuống núi bắt yêu ma.

"Chết tiệt, ta đây khổ quá đi mất..."

Trước có năm đoàn phim kỳ quặc tự bù đắp logic cho nhau, sau có nhiệm vụ xuống núi bắt yêu ma, nguyên chủ của thân thể này còn ở trạng thái bị tổn thương không thể phục hồi... Đây chẳng phải là khởi đầu địa ngục đấy à? Rõ ràng là mỗi bước đều là một cái bẫy chết. Cái con tự xưng là hệ thống lại còn vô dụng.

【 Ta nghe thấy ngài lại mắng ta rồi! Sao ta vô dụng được chứ? 】

Bùi Diệp nói: 【 Mi có thể cho ta bàn tay vàng, để ta khôi phục lại sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh không? 】

Hệ thống: 【 Ta có thể, nhưng ngài có nghe ta không? 】

Bùi Diệp cười khẩy: 【 Những điều kiện đề nghị rách nát của mi, dù ta có làm theo cũng không thể giải quyết vấn đề trước mắt, mi có ích gì? 】

Hệ thống: 【 Đm! 】

————————

Bị Bùi Diệp đuổi ra khỏi Tiên Lộ Minh Châu, Dương Cảnh và Dương Diệu không mỗi người một ngả, mà là một người trầm ngâm một người vô cảm cùng đi dạo, đi đến gần dòng suối sau núi Khấu Tiên Phong.

Nơi này không lâu trước đã trải qua một trận đại chiến, bây giờ đã khôi phục như trước.

"Dương Cảnh sư đệ, đệ không nên ép đệ ấy như vậy..."

Rốt cuộc Dương Diệu chưởng môn cũng phá vỡ sự im lặng trước, vừa mở miệng đã dúi một quả chanh vào tay Dương Cảnh.

"Huynh thiên vị đến độ này sao? Sao sư đệ ta không biết từ khi nào huynh với Dương Hoa trở nên thân thiết như vậy nhỉ?"

Tay trái Dương Cảnh đặt lên chuôi kiếm bên trái, ngón tay thon dài chơi đùa với tua rua trên chuôi kiếm.

"Haiz, sư huynh ta không phải thiên vị, mà là đệ không cần thiết đổ cơn giận lên người vô tội..."

Dương Cảnh cứ như nghe thấy trò cười hài nhất đời.

"Hahaha, huynh nói... huynh nói gã tiểu nhân Dương Hoa vô tội?"

Dương Diệu chưởng môn không tỏ vẻ gì, nói ra sự thật: "Nhưng nếu hắn không phải là Dương Hoa thì sao?"

Dương Cảnh ngừng cười, biểu cảm sượng lại trông rất buồn cười, thậm chí phát ra âm thanh "Hở".

"Hắn không phải Dương Hoa thì là ai?"

Dương Diệu chưởng môn nói: "Đệ không nhận ra, sư huynh và Ngọc Đàm sư đệ đều gọi hắn là 'Bảo sư đệ' à?"

Dương Cảnh chân quân: "..."

Hắn thật sự không để ý.

Giới tu chân có quy tắc bất thành văn, khi bước vào con đường tu tiên, rất hiếm khi dùng tên thế tục, theo thứ bậc của môn phái đặt một tên khác hoặc khi tu vi mạnh mẽ địa vị tăng lên, ngoại giới vì tỏ lòng kính trọng mà thêm một danh hiệu, để người khác dễ dàng gọi tên.

Dương Hoa ghét nhất việc người khác lấy tên thế tục của hắn ra làm trò đùa.

Ngoại trừ vài tu sĩ cùng thời, những tu sĩ khác dám nhắc, có lẽ sẽ bị hắn ngầm gây khó dễ.

Dương Diệu và Ngọc Đàm gọi "hắn" là Bảo sư đệ, Dương Cảnh chẳng hề nhận ra có gì sai, phản ứng cũng đủ chậm chạp.

"Vậy rốt cuộc hắn là ai?"

Dương Diệu chưởng môn lắc đầu: "Không biết."

"Không biết mà huynh vẫn giữ hắn... Tấm lòng của huynh thật rộng! Không sợ hắn là một lão yêu quái từ tháp Trấn Ma đoạt xác sao..."

Dương Diệu chưởng môn nói: "Dù không biết thân phận, nhưng có thể thấy hắn là một đứa trẻ ngay thẳng, không giống Dương Hoa. Mấy ngày nay nhìn hắn cũng ngoan ngoãn, Ngọc Đàm sư đệ đã thử nhiều lần, không phải đoạt xác... Thêm vào đó, cơ thể của đệ ấy lại ở tình trạng như vậy, cũng chẳng còn sống được bao năm... Chi bằng để hắn ở Lăng Cực Tông sống thoải mái một chút... Độc vỡ đan phát tác ra sao, chẳng lẽ đệ không hiểu rõ hơn sư huynh ta ư?"

Dương Cảnh chân quân lắc đầu, thở dài: "... Huynh thực sự nghiện làm người tốt rồi... Vậy hắn đến từ khi nào?"

Dương Diệu chưởng môn nói: "Cụ thể không rõ, nhưng chắc chắn là trước khi bị buộc phải xuất quan."

Bởi vì ——

Dương Hoa không phải là thể tu, ma vật ngày hôm đó trong ma tộc cũng không yếu, tương đương với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ gần đạt đại viên mãn của nhân tộc.

Nhưng lại bị người đó đánh tay không đến mức không tìm được phương hướng, thật sự dữ dội!

Dương Diệu chưởng môn điều khiển kiếm chém chết ma vật đó, thậm chí còn cảm nhận được "vui vẻ" và "giải thoát" từ thân kiếm trước khi ma vật tiêu tan.

"Vậy huynh và Ngọc Đàm làm sao nhận ra được? Mặc dù không phải đoạt xá, nhưng dùng thân xác của Dương Hoa, nếu có lòng ngụy trang thì..."

Dương Diệu cười khổ hỏi ngược lại: "Đệ thấy hắn có điểm nào giống như có lòng ngụy trang không?"

Dương Cảnh chân quân: "..."

Đúng vậy, vừa xuất hiện đã ngả ngớn trêu chọc hắn là tân lang tuấn tú đào hôn.

Chẳng có chút d*c v*ng cầu sinh nào cả.