Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 26

Chương 26:

- Khổ Tử Phi Phi -

Chờ Ôn Nghiên gật đầu cho phép, Chung Mính Trạch liền giơ điện thoại lên chụp cho cậu hai tấm ảnh.

Người thật không hẳn ăn ảnh, nhưng vẫn vô cùng nổi bật, hoàn toàn không thua kém đám minh tinh bạn bè của Yến Minh Tầm.

Anh ta không khỏi cảm khái: Ôn Nghiên thật sự là một người vừa sáng rỡ vừa đáng yêu, dù có là gương mặt dịu dàng, nét khí chất cứng cỏi vẫn phảng phất hiện ra.

Mà đây… mới chỉ là dáng vẻ lúc mười chín tuổi thôi đấy.

Đúng là quá đáng sợ.

Chung Mính Trạch vô tình liếc màn hình điện thoại, mơ hồ thấy được khóe mắt mình khi cười có mấy nếp nhăn nhỏ hiện lên.

Anh ta ngừng cười, thở dài, vẫy tay bảo chủ tiệm sửa quần áo cho Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên lúc ấy đã thay lại bộ đồ thể thao thoải mái của mình, ngồi chờ trong tiệm. Cậu lấy điện thoại ra, mở khung chat nào đó, ngón tay lơ lửng trên bàn phím cả nửa ngày vẫn chưa gõ chữ, do dự mãi rồi lại thoát ra.

Vài giây sau lại mở vào.

Rồi lại thoát ra.

Cứ thế lặp lại mấy lần.

Chung Mính Trạch nhìn thấy cậu trông rối rắm như vậy, không nhịn được hỏi:

“Muốn liên lạc với Cố Lẫm Xuyên à?”

Ôn Nghiên “ừ” một tiếng, gật đầu rồi lại lắc đầu, mặt đầy lo âu: “Em không biết phải nói với anh ấy thế nào về chuyện tiêu nhiều tiền như vậy…”

Cậu thật sự đang lo lắng chuyện đó, hoàn toàn chẳng để ý đến việc Cố Lẫm Xuyên giờ đang ở đâu, hay liệu có đột nhiên… chết ở xó nào đó không.

Chung Mính Trạch chợt nhận ra điều này, trong lòng thầm nghĩ: Lão Cố tiêu rồi, tiêu sạch rồi.

“Cậu ta không hỏi thì cậu cũng không cần nói.” Chung Mính Trạch vẫn mỉm cười như thường, giọng ôn hòa nhưng chắc chắn:

“Cậu yên tâm, người như cậu ta sĩ diện lắm, sẽ không chủ động hỏi đâu.”

Ôn Nghiên: “Nhưng mà…”

Chưa nói xong, điện thoại liền vang một tiếng “leng keng”, cả hai đồng loạt cúi đầu nhìn.

Cái khung chat vừa tắt đi hiện lên thông báo tin nhắn mới, chấm đỏ nhỏ nhắn với con số “1” ở bên cạnh.

Cố Lẫm Xuyên: Mua cái gì?

Không ngờ lại bị “vả mặt” nhanh đến vậy, Chung Mính Trạch âm thầm quay đầu, cảm thấy mặt mình đau thay luôn.

Ôn Nghiên thở dài.

Đây là lần đầu tiên sau vụ “đa nhân cách” đổi tính cách mấy hôm trước mà Cố Lẫm Xuyên chủ động nhắn tin cho cậu. So với tưởng tượng thì đúng là khác xa.

Tin nhắn gần nhất giữa họ là cái lần Cố Lẫm Xuyên gửi cho cậu một câu bá đạo:

“Thích gì thì mua cái đó, thẻ không giới hạn.”

Nhìn cực kỳ tuỳ hứng và chiều chuộng.

Kết quả giờ thì thế nào: “Mua cái gì?”



Cảm giác này… ít nhiều cũng hơi xóc nhục một tí.

Ôn Nghiên mở khung chat, gõ: “Một bộ vest, không cố ý tiêu nhiều như vậy——”

Không ổn, xoá đi.

Lại gõ: “Bác sĩ Chung giúp em chọn một bộ——”

Cũng không được, lại xoá, không thể lôi Trạch ca vào chuyện này được.

Tiếp tục: “Không phải nói thích gì thì mua đó à? Sao lại hỏi em?”

Viết xong, lại xoá.

Cậu thở dài, nghĩ cái thái độ này không giống công dân lương thiện nói chuyện với sếp lớn tí nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Nghiên quyết định cụp đuôi luôn rồi cất điện thoại đi, không rep nữa.

Trốn tránh thì hơi nhục thật, nhưng hữu dụng.

Bên kia, Cố Lẫm Xuyên nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập…” trên màn hình, xuất hiện rồi biến mất, biến mất rồi lại hiện, cứ như đang hấp hối.

Anh còn tưởng Ôn Nghiên đang cố gắng tìm lời thích hợp để nói.

Nhưng đợi mãi… khung chat lại im bặt.

Không có một chữ nào được gửi đến.

Cố Lẫm Xuyên: “…”

Anh ngồi trong căn phòng không bật đèn, rèm kéo kín mít, cả người chìm trong bóng tối, yên lặng như tượng đá suy nghĩ rất lâu.

Ôn Nghiên ngày thường tiêu xài tiết kiệm như thế, rốt cuộc đã mua gì cho Thẩm Dược?

Tại sao lại là cho Thẩm Dược? Dựa vào đâu là Thẩm Dược?

Sao lại nhất định phải là Thẩm Dược!!

Một loại cảm xúc tên là “ghen tuông” như kiến bò gặm từng chút từng chút não bộ Cố Lẫm Xuyên, anh hít sâu một hơi, gọi điện thoại.

Ngoài vùng phủ sóng.

Cố tổng nắm chặt điện thoại, lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm cuộc đời, sinh ra một cơn xúc động muốn… chửi người.

Anh nghiến răng, dằn lòng, gọi cho thư ký Triệu, giọng lạnh như băng, gọn gàng dứt khoát: “Chuẩn bị về nước ngay.”

Thư ký Triệu: “Vâng, Cố tổng.”

Cúp điện thoại, Cố Lẫm Xuyên liền nhận được tin nhắn từ Chung Mính Trạch.

Là hai tấm ảnh của Ôn Nghiên.

Anh lập tức nín thở, zoom ảnh hết cỡ, nhìn mặt, nhìn mắt, nhìn mũi, nhìn miệng, cả bàn tay lộ ra… từng chi tiết một.

Cuối cùng, mới chú ý đến bộ vest trắng trên người Ôn Nghiên. Rõ ràng là người nâng giá trị quần áo lên gấp bội.

Chung Mính Trạch: Yến Minh Tầm bỏ ra tám chữ số đấy, thấy đẹp không?

Cố Lẫm Xuyên không trả lời.

Cơn nóng nảy trong lòng như bị một gáo nước dội xuống mà lập tức nguội lại.

Ừm, không phải mua cho Thẩm Dược thì thôi.

Anh liền lưu ảnh lại, định thần rồi gọi lại cho thư ký Triệu, giọng bớt căng hơn:

“Chưa về nước vội.”

Chưa đầy vài phút sau, Chung Mính Trạch lại gửi thêm tin nhắn: Ngày mai cậu ấy sẽ mặc bộ này đi dự tiệc.

Đi dự tiệc với bộ đồ này… Ôn Nghiên sẽ nổi bật thế nào chứ?

Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên lập tức nheo lại, nhấn gọi cho thư ký Triệu lần nữa:

“Chuẩn bị về nước ngay lập tức.”

Thư ký Triệu bên kia bị anh xoay vòng vòng đến nghẹn họng:

“… Vâng, Cố tổng.”

Cúp máy, cô thầm kéo khoé miệng:

Tật xấu thật đó.

Cố Lẫm Xuyên phản ứng ra sao, Chung Mính Trạch không biết, anh ném que lửa vào đống cỏ khô rồi mặc kệ.

Sau đó, cũng gửi ảnh cho Yến Minh Tầm.

Chung Mính Trạch: Thế nào, cho nhà thiết kế xem thử đi, không phụ tám chữ số bỏ ra đúng không?

Một lát sau thì Yến Minh Tầm nhắn lại chậm rãi: Nhà thiết kế nói, rất hợp.

Không biết hắn đang làm gì, lần này không gọi điện như thói quen, cũng không bình luận thêm câu nào, chỉ thuật lại lời thiết kế.

Chung Mính Trạch hiểu tính tình của Yến Minh Tầm.

Người đẹp đến mấy cũng khó lọt được vào mắt hắn.

Vì trong lòng hắn, đẹp nhất… chỉ có một người kia.

Nghĩ nghĩ, anh ta hỏi tiếp: Vẫn không chủ động tìm cậu ấy sao?

Tin nhắn trả lời từ đối diện tới cựcnhanh: Dựa vào đâu mà tôi phải chủ động tìm!? Cậu ấy nhất định sẽ quay về!

Câu chữ bật ra cùng dấu chấm than, chấm hỏi, dù cách màn hình cũng cảm nhận được Yến Minh Tầm đang tức đến phát điên.

Chung Mính Trạch: ...Cậu cứ ngồi đó đợi mãi như vậy, không tính thử mở lòng với người mới sao?

Lần này Yến Minh Tầm trực tiếp gọi điện. Chuông chưa kịp vang quá ba tiếng, đầu dây bên kia đã gầm lên một câu tức tối:

“Bộ quần áo đó căn bản không tới tám chữ số! Cậu nghĩ vì sao tôi lại cố tình đào hố cho Cố Lẫm Xuyên hả? Chung Mính Trạch, cậu quản loạn chuyện nhà người ta làm gì!”

Nói xong, hắn còn thêm vài câu cảnh cáo nữa, rồi rầm một tiếng dập máy.

Chung Mính Trạch: “…”

Anh ta ngẩn người vài giây, cuối cùng chỉ biết lắc đầu cười, bất đắc dĩ nghĩ: Thôi, khuyên thêm một câu cũng là dư thừa.

Tình yêu làm người ta mù quáng, mà mấy loại đầu óc thế này viện nghiên cứu của tụi mình còn từ chối nghiên cứu nữa là.

---

Ngày hôm sau, đúng ngày Chủ nhật.

Ôn Nghiên ra ngoài vào buổi chiều, có tài xế riêng tới đón cậu đến nhà họ Thẩm.

Đúng vậy, cậu vừa mới biết thì ra Cố Lẫm Xuyên vẫn không quên sắp xếp tài xế riêng cho cậu, dù bản thân thì chẳng ở đây.

Ngồi ở hàng ghế sau, Ôn Nghiên hừ khẽ một tiếng. Khi không cười, bộ vest trắng càng làm cậu toát lên khí chất lạnh lùng, thanh lãnh.

Chú Chu ngồi ghế phụ, nghe thấy âm thanh ấy liền quay đầu lại, gương mặt hiền từ:

“Thiếu gia, tiên sinh dặn tôi đi theo để chăm sóc cậu cho tốt.”

Ôn Nghiên sờ nhẹ chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.

món đồ mới được đưa tới sáng nay rồi ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn:

“Cảm ơn chú Chu, phiền chú rồi.”

Cậu biết rõ trước kia thân phận nguyên chủ không tốt, hôm nay cố ý đeo nhẫn này là để nhắc nhở bản thân. Dù Cố Lẫm Xuyên không có mặt, cũng chẳng ai biết cái nhẫn này là cặp với ai.

Dù là để làm màu, hay để tự tạo cảm giác an toàn, cậu đều cần chút tự tin này.

Trên đường không ai nói gì.

Thẩm Dược đã sớm biết tin, đứng chờ từ xa ngoài cổng. Vừa thấy Ôn Nghiên bước xuống xe, mắt lập tức sáng rực:

“A Nghiên! Cậu hôm nay thật sự rất đẹp!”

Bộ vest trắng thấp giọng xa hoa, đứng giữa đám đông không đến mức quá nổi bật, lại càng không khiến chủ tiệc bị lu mờ. Phải nói là rất vừa vặn, hợp với khí chất trầm ổn của người mặc, càng thích hợp với không khí của buổi tiệc hôm nay.

Cậu ta sờ thử chất vải, trầm trồ:

“Ô, hàng hiệu.”

Ôn Nghiên chỉ cười nhẹ, trong lòng nghĩ: quả thật, mặc trên người thấy áp lực không hề nhẹ.

Cậu đưa món quà đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm Dược, chân thành nói:

“Chúc mừng sinh nhật.”

“Ai da, cậu đến là quý rồi, còn mang quà cáp gì chứ!” Thẩm Dược vừa cười vừa nhận lấy, vỗ mạnh vào vai Ôn Nghiên.

“Cảm ơn nha, bạn thân!”

Lực tay của cậu ta hơi mạnh, Ôn Nghiên bị đập đau đến suýt rụt vai.

Ngay khi cả ba đang chuẩn bị vào hội trường, bỗng có tiếng xe ô tô rú ga từ xa.

Ôn Nghiên chưa kịp phản ứng, thì một chiếc xe đã rít mạnh dừng ngay cách cậu vài mét, bánh xe ma sát mặt đất tung lên một luồng bụi mù mịt.

Cậu ho khan hai tiếng vì bị sặc, cau mày nhìn về phía người vừa bước xuống xe.

“Ôn Ngọc Trác?” Thẩm Dược cau chặt mày, bước lên một bước quát lớn.

“Mày lái xe kiểu gì vậy? Có bị bệnh không?”

Chỗ đó rõ ràng cách cổng cả trăm mét, theo lý thì phải giảm tốc độ, vậy mà Ôn Ngọc Trác lại cố tình tăng ga lao vào, hướng thẳng về phía Ôn Nghiên.

Ôn Ngọc Trác hôm nay ăn mặc chải chuốt, tóc uốn màu vàng kim được xử lý cực kỳ tỉ mỉ, đeo kính râm to che gần hết mặt.

Hắn ngẩng cằm lên, nhếch mép cười đầy khiêu khích, ném chìa khóa xe cho người bên cạnh rồi bước tới.

Lướt qua Thẩm Dược, từng bước một tiến đến trước mặt Ôn Nghiên, một tay kéo nhẹ kính râm xuống, cúi đầu, đôi mắt liếc lên từ dưới.

Phong cách cực kỳ ngạo mạn và thiếu tôn trọng.

“Ủa, ai đây ta?” Hắn giả bộ ngạc nhiên, giọng đầy mỉa mai.

“Chẳng phải là cậu em đáng thương của tôi sao?”

Ôn Nghiên khẽ cau mày, hơi lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Cậu chợt nhận ra, đối mặt với loại thiếu gia rởm như Ôn Ngọc Trác là bề ngoài lộng lẫy bên trong mục nát.

Cậu đã không còn cảm thấy căng thẳng hay hoảng loạn như trước nữa.

Có lẽ là do mỗi ngày đều sống bên cạnh Cố Lẫm Xuyên, cậu cũng được rèn luyện ít nhiều rồi.

“Tránh ra.” Ôn Nghiên nói.

Chú Chu cũng sa sầm mặt: “Cậu Ôn, làm ơn nói chuyện cho tử tế một chút.”

Ôn Ngọc Trác cười khẩy đầy kiêu ngạo.

Chỉ mới hơn một tháng không gặp, mà Ôn Nghiên trông như biến thành người khác. Ăn mặc đàng hoàng, sau lưng còn có người đi theo. Thật khiến hắn suýt không nhận ra.

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng hợp lý.

Là món đồ Cố Lẫm Xuyên nuôi bên người mà. Không biết dùng thủ đoạn gì mà giờ được sủng ái đến thế, có người đi kèm là điều quá đỗi bình thường.

—— Nhà họ Ôn vốn nhỏ nên Ôn Ngọc Trác cũng chưa từng gặp mặt Cố Lẫm Xuyên bao giờ, càng không hề biết vị trí của chú Chu bên cạnh anh ta.

Hắn không coi chú Chu ra gì, chỉ lạnh lùng dán mắt vào Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên không muốn dây dưa, càng không muốn gây rắc rối cho Thẩm Dược, liền quay người định rời đi.

Ai ngờ Ôn Ngọc Trác lại giơ tay đè mạnh lên vai cậu, lực tay mạnh đến nỗi làm vai cậu nhói đau rồi cúi sát tai nói bằng giọng ác ý:

“Đi gì mà vội? Tán gẫu vài câu thôi mà. Trước kia chẳng phải chúng ta vẫn hay tán gẫu sao?”

Vai Ôn Nghiên đau đến mức phải “hít hà” một tiếng, còn chưa kịp phản kháng, lại nghe thấy câu tiếp theo:

“Cậu ăn mặc đẹp đẽ như vậy, sao lại một mình mò đến đây thế? Hửm? Ôn Nghiên, chủ nhân của cậu đâu rồi?”