Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 28
Chương 28:
- Khổ Tử Phi Phi -
“Yến Tư Tắc! Yến tiên sinh! Xin chờ một chút!”
Yến Tư Tắc đang đi được nửa cầu thang thì có người gọi với theo phía sau.
Trong tình huống như này, người dám chủ động tìm hắn gần như không có mấy ai.
Yến Tư Tắc quay người lại, hơi nhướng mày, đôi mắt dài hẹp nhìn xuyên qua cặp kính mỏng, từ trên cao liếc nhìn kẻ vừa tới.
Là một người trông rất chật vật.
Trên mặt và khoé miệng người đó đều có vết thương, cổ còn in một dấu đỏ không hề phù hợp với kiểu ăn mặc.
Yến Tư Tắc hơi nghiêng đầu, đôi mắt híp lại.
Hắn rất quen thuộc loại dấu vết này.
Tay phải một, tay trái ba, chiều sâu và màu sắc đều cho thấy người ra tay chẳng nhẹ chút nào, đúng là đánh không nể nang gì.
Nhưng theo hắn biết, bữa tiệc hôm nay không có ai hợp gu hắn cả.
Vậy thì người này… chắc là cái kẻ ban nãy gây chuyện ầm ĩ ngoài cửa. Bảo sao nhìn chẳng khác gì một con gà trống bị đánh bại, một chút cũng không đáng yêu.
Khi đó hắn không ra ngoài vì chẳng có hứng với mấy trò bạo lực thô thiển.
Không ngờ giờ lại có người tìm tận nơi.
“Ôn đại thiếu gia.” Yến Tư Tắc chẳng buồn nhớ tên người kia, chỉ cười nhẹ một tiếng.
“Có chuyện gì mà cần tôi giúp đỡ vậy?”
“Không, không phải.” Ôn Ngọc Trác lộ vẻ căng thẳng, hơi sợ hãi người đàn ông trước mặt.
Dù hắn ta nhìn thì lịch sự ôn hòa, dù hắn ta đang mỉm cười.
Nhưng rất nhanh, sự sợ hãi trong mắt Ôn Ngọc Trác bị sự độc ác thay thế.
“Tôi là tới giúp anh.”
Hắn đã nhìn thấy tất cả thái độ của Yến Tư Tắc dành cho Ôn Nghiên.
“,Cậu giúp tôi?” Yến Tư Tắc khẽ cong môi, đáy mắt thoáng qua một tia khinh miệt rồi biến mất.
“Vậy tôi muốn nghe thử xem, cậu định giúp tôi bằng cách nào.”
Ôn Ngọc Trác hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra cái tên: “Ôn Nghiên.”
Yến Tư Tắc hơi bất ngờ.
Ôn Ngọc Trác thấy anh chưa lập tức rời đi, tưởng mình sắp thành công, hai tay siết chặt thành nắm đấm, giọng nói đè thấp đầy kích động: “Tôi có thể giúp anh tiếp cận cậu ta.”
“Anh cũng thấy rồi đấy, là Thẩm Dược cùng quản gia kia đưa Ôn Nghiên lên lầu, dù lát nữa Thẩm Dược có đi, thì quản gia vẫn sẽ ở lại bên Ôn Nghiên. Người đó là người của Cố Lẫm Xuyên, được anh ta sắp xếp để luôn theo sát Ôn Nghiên. Giờ mà anh lên đó thì chẳng có cơ hội đâu!”
Ôn Ngọc Trác vừa nói vừa nóng nảy: “Tôi có thể giúp anh dụ quản gia đó đi chỗ khác. Đến lúc ấy trong phòng chỉ còn anh với Ôn Nghiên, muốn làm gì thì làm!”
Hắn nói một hơi hết những lời đã chuẩn bị sẵn, ngực phập phồng dữ dội.
Vậy chắc là đủ rồi đi?
Tình hình hôm nay chỉ một mình thì không thể đụng được tới Ôn Nghiên, Ôn Ngọc Trác không nghĩ Yến Tư Tắc là tên ngu không biết nhìn thời thế.
Thêm một người giúp, có gì mà không tốt?
Yến Tư Tắc chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhất định sẽ đồng ý.
Tim Ôn Ngọc Trác đập thình thịch.
Giữa một thoáng im lặng ngắn ngủi, Yến Tư Tắc chợt cười khẽ một tiếng, tay chống lên môi, hơi cong môi nói: “Nghe cũng hợp lý. Vậy cậu muốn tôi trả gì cho cậu?”
Ôn Ngọc Trác nghiến răng nói: “Tôi không cần gì hết! Chỉ cần anh hành hạ Ôn Nghiên thật tốt, tốt nhất là để cậu ta sống còn khổ hơn chết!”
“Sống còn khổ hơn chết?” Yến Tư Tắc gật gù, ngay lúc Ôn Ngọc Trác tưởng rằng anh đã đồng ý, thì giọng nói lại đột ngột chuyển hướng: “Xin lỗi, tôi từ chối.”
Ôn Ngọc Trác ngớ người.
“Gì cơ?”
Như thể hắn không hiểu tiếng người.
“Anh từ chối? Chuyện tốt thế này mà anh lại từ chối á?!”
Nghe vậy, Yến Tư Tắc nhíu mày, nụ cười cũng biến mất.
“Tôi nghĩ chắc cậu chưa hiểu tôi rồi. Ngay từ đầu, Ôn đại thiếu gia, cậu đã sai rồi. Cậu không nên tới tìm tôi.”
Hoặc nói thẳng hơn là Ôn Ngọc Trác không đủ tư cách.
Yến Tư Tắc thản nhiên hạ mắt, ánh nhìn cao ngạo như đang nhìn một con kiến.
Hắn ghét nhất cái kiểu tự cho là đúng, không biết lượng sức mình.
“Mười bốn giây.” Yến Tư Tắc liếc đồng hồ, giọng đầy trào phúng.
“Tôi còn tưởng cậu có thể tiết lộ chút gì liên quan đến Ôn Nghiên. Thật sự quá thất vọng.”
“Anh, anh có ý gì?” Ôn Ngọc Trác cả người căng cứng.
“Tôi có ý là cậu chẳng có chút giá trị nào với tôi.”
“Có lẽ tôi nên nói rõ, tôi cũng không thích dùng thủ đoạn.”
Vì nó quá tầm thường.
Chinh phục một người có rất nhiều cách. Hắn càng thích chậm rãi dẫn dắt con mồi, khiến đối phương tự nguyện rơi vào lưới, vì hắn cam tâm tình nguyện làm mọi thứ.
Và hắn sẽ tận hưởng toàn bộ quá trình ấy, vì chỉ như vậy mới có thể thỏa mãn khao khát kiểm soát tuyệt đối trong lòng mình.
So với mấy kẻ cùng sở thích trong giới, Yến Tư Tắc có thể nói là dịu dàng hơn rất nhiều – tiếc là đến giờ hắn mới có hai “tác phẩm” thành công, đủ để hắn lấy làm tự hào.
Dù sao việc tìm được một con mồi khiến hắn vừa ý thật sự quá khó.
Hôm nay hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn.
Ôn Ngọc Trác hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, nhưng vẫn bị khí thế toát ra từ Yến Tư Tắc khiến cho sợ đến mức không mở nổi miệng.
Cảm giác như bị rắn độc quấn lấy, vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt.
Yến Tư Tắc lắc đầu, thở dài, thu lại mọi cảm xúc, ánh mắt thương hại nhìn kẻ ngu ngốc trước mặt.
Hắn dịu giọng nói: “Cuối cùng để tôi nói thêm một chút, tôi thực sự sẽ… à, các người hay gọi là ‘hành hạ’ à? Nhưng tôi không thích từ đó, nghe thiếu tôn trọng lắm.”
“Đúng vậy, tôi sẽ làm thế, nhưng cậu ấy vĩnh viễn sẽ không như cậu mong chờ là sống còn khổ hơn chết.”
“Bởi vì đó là bảo bối của tôi.”
Yến Tư Tắc hơi ngẩng đầu, khẽ thở dài, gương mặt thanh nhã bị ánh đèn phủ lên một tầng mờ ảo, như thể thần tiên rơi xuống trần.
“Tôi trao cho cậu ấy, chỉ có tình yêu và niềm vui.” Hắn khẽ nói.
·
Vào đến phòng khách, vai của Ôn Nghiên không hiểu sao lại đau ê ẩm. Thẩm Dược sau khi biết là do cú huých của mình mới khiến cậu đau, thì lập tức áy náy luống cuống, vội chạy đi lấy thuốc.
Còn gần hai tiếng nữa bữa tiệc tối mới chính thức bắt đầu, Ôn Nghiên nghĩ ngợi một lát rồi không từ chối.
Trên mặt cậu có chút mệt mỏi, ngay cả bộ vest trắng trên người cũng vì thế mà như mất đi ánh sáng.
Chú Chu rót một ly nước ấm, đưa cho cậu, Ôn Nghiên nhận lấy bằng hai tay, nhỏ nhẹ uống một ngụm.
“Cảm ơn chú Chu.” Ôn Nghiên ngoan ngoãn nói.
Chú Chu đau lòng mà khẽ thở dài.
Từ lúc bước chân vào Thẩm gia, ông đã không dưới ba lần nghĩ: Giá mà tiên sinh có mặt ở đây thì tốt rồi.
Tuy mấy ngày trước tiên sinh không biết vì sao lại hơi xa cách, cứ như cảm thấy trong nhà vắng bóng tiểu thiếu gia mà có chút không quen. Nhưng nói không quan tâm thì lại không đúng chút nào.
Ăn, mặc, ở, đi lại – từng chi tiết nhỏ đều hỏi rất kỹ, như thể một bên muốn quan tâm, một bên lại có ai đó kéo anh lùi lại, không cho anh tiến lên.
Chú Chu đã theo Cố Lẫm Xuyên nhiều năm, trước giờ đều không thể đoán được ông chủ của mình đang nghĩ gì.
Cũng chỉ sau khi Ôn Nghiên xuất hiện, mỗi khi nói tới những chuyện liên quan đến cậu, ông mới có thể đoán trúng được chút ít tâm ý của tiên sinh.
Nếu hôm nay tiên sinh có mặt, tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ không phải chịu những ấm ức như vậy.
Lúc nãy ở dưới lầu, ông đã lén gửi tin nhắn cho tiên sinh, chỉ không biết liệu tiên sinh có kịp nhìn thấy mà quay về hay không.
Chú Chu thở dài một tiếng, đầy ẩn ý.
“Sao ngài lại…”
Cộc cộc.
Cửa bị gõ vang.
Chắc là Thẩm Dược mang rượu thuốc về rồi.
Chú Chu bước ra mở cửa, kết quả vừa kéo cửa ra, nụ cười trên mặt ông lập tức biến mất, mặt nghiêm lại, ngay cả mấy nếp nhăn ở khóe mắt cũng căng thẳng theo.
“Chào ông.” Yến Tư Tắc thu tay lại sau khi gõ cửa, mỉm cười lễ phép hỏi: “Xin hỏi Ôn Nghiên có ở đây không?”
Rõ ràng là đã thấy cậu cùng chú Chu ở bên nhau, thế mà còn cố tình làm bộ làm tịch hỏi lại một câu để thể hiện lễ độ.
“Ai đó vậy chú Chu, không phải Thẩm Dược về…” Ôn Nghiên vừa đi tới, thấy người đứng ngoài cửa, âm thanh lập tức tắc lại giữa chừng như bị ai bóp cổ.
Người này… là cái Yến gì gì đấy sao? Sao hắn lại đến tận đây?
Ôn Nghiên không để lộ cảm xúc mà hơi nghiêng người núp ra sau lưng Chu thúc, khẽ ho một tiếng che đi vẻ căng thẳng trong lòng, rồi hỏi: “Xin hỏi anh có chuyện gì sao?”
Yến Tư Tắc gật đầu, liếc nhìn Chu thúc một cái rồi dời ánh mắt về phía Ôn Nghiên, chăm chú quan sát, càng nhìn càng thấy hài lòng.
“Có thể cho tôi vào rồi nói không?” Hắn cười nhẹ, giọng ôn hòa: “Đứng ở cửa nói chuyện có hơi ngốc.”
Chú Chu nhìn sang Ôn Nghiên. Ông sẽ không tự ý đưa ra quyết định thay cậu.
Ôn Nghiên do dự một chút, sau đó mím môi nhẹ gật đầu.
“Được thôi.”
Nói xong cậu lại nhớ tới lời dặn của Thẩm Dược dưới lầu thì lập tức bổ sung: “Đừng! Không cần đóng cửa!”
Yến Tư Tắc vừa kéo tay nắm cửa, động tác liền khựng lại, sau đó buông tay ra.
“Được rồi.”
Nhìn thì có vẻ rất lễ phép, nhưng đồng thời cũng vô cùng cảnh giác.
Mấy người cùng nhau vào phòng khách, ngồi quanh chiếc bàn trà nhỏ.
Ôn Nghiên ngồi đối diện hắn, dựa vào tay vịn ghế sofa, cơ thể hơi căng cứng.
Chú Chu đứng bên cạnh, dáng vẻ phòng thủ như thể chỉ cần đối phương có động tác gì là ông lập tức nhào lên ngay.
“Tôi mạo muội đến đây khiến cậu hoảng sợ sao?”
Yến Tư Tắc nhìn Ôn Nghiên, giọng điệu đầy áy náy: “Xin lỗi, danh tiếng của tôi trong miệng người khác không được tốt lắm.”
“Cậu chắc là cũng nghe Thẩm thiếu gia nhắc đến tôi rồi, tôi tên là Yến Tư Tắc. Lần này đến đây chỉ muốn làm quen, không có ý xúc phạm.”
Thấy Ôn Nghiên vẫn có vẻ phòng bị, hắn nói nhỏ, giọng mang theo chút ấm ức:
“Cậu xem, quản gia của cậu ở đây, cửa cũng mở, tôi cũng không mang gì nguy hiểm nên không cần lo lắng quá, chúng ta có thể thả lỏng một chút nói chuyện được không?”
Yến Tư Tắc thật sự không hiểu vì sao Ôn Ngọc Trác lại cho rằng quản gia là chướng ngại. Rõ ràng sự hiện diện của chú Chu khiến tầng dưới không ai dám manh động, đủ để thấy người sắp xếp mọi thứ ở đây cũng rất cẩn trọng và có sự uy h**p, cùng tự tin.
Chính vì thế hắn mới có cơ hội được đến gần, để có thể nhìn rõ Ôn Nghiên hơn một chút.
Ôn Nghiên “A” một tiếng, rõ ràng không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, thái độ lại đặc biệt thành khẩn. Ngược lại làm cậu cảm thấy có chút ngại ngùng, hơi xấu hổ.
“Không phải, Thẩm Dược không nói gì hết, cậu ấy sẽ không nói người khác bừa bãi đâu. Là tại tôi thôi, tôi không quen tiếp xúc với người lạ.”
“Thì ra là vậy. Vậy là tôi hiểu nhầm rồi, xin lỗi.”
Yến Tư Tắc lịch sự nâng cốc uống ngụm nước, đẩy đẩy gọng kính: “Lúc dưới lầu tôi đã thấy cậu, cảm thấy rất hợp duyên nhưng đáng tiếc chưa kịp chào hỏi…”
Nói đến đây hắn cười nhẹ: “Cậu uống một chén rượu kính tôi xong liền đi thẳng lên lầu, tôi nghĩ mãi nên đành mạo muội chạy theo.”
Nói xong, hắn còn sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Tôi lúc đó uống rượu trông đáng sợ lắm sao? Cha tôi nói nhìn vào mắt người khác là biểu hiện lễ phép, tôi còn tưởng thế sẽ để lại ấn tượng tốt, ai ngờ lại dọa cậu chạy mất.”
Một câu đùa nhẹ nhàng như thế, khiến Ôn Nghiên bất ngờ thả lỏng rất nhiều, cậu ngượng ngùng cười: “Không có đâu, lúc đó tôi hơi mệt, anh đừng để ý.”
“Không sao cả, cũng là do tôi tự muốn làm quen.”
Yến Tư Tắc hơi cúi người về phía trước, giọng hạ thấp: “Thật ra sau khi cậu rời đi, những người còn lại có nói mấy câu không hay về cậu và Cố Lẫm Xuyên… Tôi nghe mà thấy phiền quá, nên mới đi lên tìm cậu để được yên tĩnh chút.”
Chú Chu bên cạnh nghe thấy liền lạnh mặt, thầm nghĩ: bọn họ biết cái gì chứ.
Ôn Nghiên nghe đến đoạn người khác bàn tán về cậu và Cố Lẫm Xuyên, sắc mặt lập tức xấu đi, theo bản năng giải thích: “Tôi với anh ấy không có…”
“Tôi biết.” Yến Tư Tắc giơ tay lên, tỏ ý không cần nói tiếp: “Tôi không phải kiểu người không phân rõ phải trái. Hơn nữa tôi tin Cố Lẫm Xuyên cũng không phải loại người như lời họ nói.”
Dù gì thì nếu Cố Lẫm Xuyên thật sự như vậy, nhiều năm như thế trong giới bọn họ chắc chắn đã có tin đồn rồi.
Cái giới này nhỏ đến mức cỏ mọc thiếu một nhánh cũng bị biết, làm sao mà che giấu được?
Cho nên có thể chắc chắn, Cố Lẫm Xuyên thật sự không phải, đồng thời trước mắt người này ở phương diện đó… vẫn là sạch sẽ.
Ôn Nghiên nghe hắn nói chắc như đinh đóng cột thì hơi ngạc nhiên: “Anh quen Cố Lẫm Xuyên à?”
“Không hẳn là quen, nhưng Cố gia và Yến gia có hợp tác làm ăn.” Yến Tư Tắc thong thả nói.
“Rất đáng tiếc, tôi cũng muốn làm quen với Cố tổng. Vậy nên muốn làm quen cậu cũng không phải vô duyên vô cớ.”
Ôn Nghiên nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời hắn.
Yến Tư Tắc đang ám chỉ đến thân phận “Cố thái thái” của cậu trong tương lai. Dù sao hắn cũng đâu biết cậu và Cố Lẫm Xuyên có một bản “hiệp nghị”.
Chuyện làm ăn luôn ưu tiên mối quan hệ, có lẽ đây chính là lý do Yến Tư Tắc muốn kết giao với cậu.
Hiểu được điều này, trái tim luôn căng thẳng nãy giờ của Ôn Nghiên cũng thả lỏng được quá nửa.
–– Không phải đến vì mình thì tốt rồi.
Yến Tư Tắc âm thầm quan sát phản ứng của Ôn Nghiên, nhướn mày. Hắn rất rõ ràng cảm nhận được khí chất quanh người Ôn Nghiên đã thay đổi.
Cuối cùng cũng thả lỏng.
Mặc dù mất nhiều thời gian hơn dự tính một chút, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Dù sao cũng là con mồi mà càng tiếp xúc càng khiến người ta muốn nâng niu, quả thật đáng để hắn bỏ công.
Yến Tư Tắc khẽ cong môi, đẩy gọng kính, che đi tia sáng trong đáy mắt.
Hắn lấy điện thoại trong túi áo ra, thẳng thắn đề nghị: “Chúng ta có thể trao đổi cách liên lạc không?”
“Hả?” Ôn Nghiên sững người, rồi hơi do dự gật đầu.
“… Cũng được.”
Cậu lấy điện thoại ra định quét mã, thì một giọng nói quen thuộc vang lên như xé gió rơi vào tai:
“Ôn Nghiên!”
Giọng gọi này như vang dội tận trong đầu, tay cầm điện thoại của Ôn Nghiên khẽ run lên, cậu ngẩng đầu theo phản xạ mà nhìn.
Không ngoài dự đoán, chính là bóng dáng kia.
“…Cố Lẫm Xuyên?”
Ở cửa, Cố Lẫm Xuyên ngồi trên xe lăn, sắc mặt âm trầm, môi mím chặt, toàn thân tỏa ra khí áp căng thẳng.
Phía sau là Thẩm Dược, tay còn xách theo túi rượu thuốc, mặt mày hoang mang không hiểu gì.
“Tiên sinh.” Chú Chu nhanh chóng báo cáo.
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh đã về rồi.”
“Tôi thấy rồi.”
Cố Lẫm Xuyên như bị phủ một tầng bóng đen, khí thế mạnh mẽ khiến cả người toát ra cảm giác áp lực nặng nề, giống như sư tử bị chọc giận, mắt dán chặt vào Ôn Nghiên, như muốn nhìn xuyên cả người cậu.
Ôn Nghiên l**m môi, cụp mắt, hàng mi run rẩy.
Không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.
Cố Lẫm Xuyên lăn xe đến gần Ôn Nghiên, nhìn từ đầu đến chân, xác định ngoài vẻ ngây thơ bị lừa thì cơ thể không tổn thương gì rồi mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng khi nhìn sang người đối diện, ánh mắt lập tức trở nên băng giá đầy sát khí:
“Yến Tư Tắc.”
Toàn thân anh như bị phủ đầy gió tuyết lạnh lẽo, cuồn cuộn kéo đến, giọng trầm thấp vang lên như sấm dội:
“Cần tôi mời cậu cút đi sao?”
