Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 30

Chương 30:

- Khổ Tử Phi Phi -

Khi Cố Lẫm Xuyên nắm tay Ôn Nghiên từ lầu hai của yến hội đi xuống, đám con nhà giàu phía dưới bỗng im lặng như tờ, mà đúng hơn là họ vốn đã chẳng còn gì để nói từ trước đó.

Sợ hãi, hối hận, may mắn, lo lắng... Trên gương mặt bọn họ hiện lên vẻ như sắp gặp đại họa.

Bọn họ tất nhiên biết Ôn Nghiên đã lên lầu.

Cũng biết Yến Tư Tắc không lâu trước đó đã lên theo, đi tìm Ôn Nghiên.

Yến Tư Tắc là một người rất "có tiếng" trong giới.

Hắn lên tìm Ôn Nghiên thì còn vì lý do gì nữa? Rõ ràng là muốn giở trò vì Ôn Nghiên đúng là quá xinh đẹp, sạch sẽ và thuần khiết.

Lúc ấy Cố Lẫm Xuyên còn chưa tới, nhưng hôm nay có người theo Ôn Nghiên. Người đó là một trung niên có vẻ ngoài trầm ổn, lịch thiệp, khí chất gần như khiến đám con cháu gia tộc nhỏ ở đây phải nể phục như trưởng bối.

Nếu không phải người đơn giản, vậy chắc chắn là người thân tín bên cạnh Cố Lẫm Xuyên.

Cho nên ngay từ đầu đám phú nhị đại kia đã ngầm hiểu: Cố Lẫm Xuyên tuy không có mặt, nhưng anh rất để tâm đến Ôn Nghiên.

Ít nhất là hiện tại.

Nhưng không ai nghĩ anh để tâm đến mức sẽ vì Ôn Nghiên mà bỏ cả công việc quan trọng, đích thân đến tham dự.

Những kẻ lớn lên trong chốn danh lợi, từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt đoán ý, ai nấy đều cho rằng Cố Lẫm Xuyên đang ngầm ra tín hiệu: “Người này, tôi còn chưa chơi chán.”

Anh đã đánh dấu lên Ôn Nghiên, vậy nên không ai được đụng vào.

Nếu không, với một người vừa xinh đẹp lại mềm mại như Ôn Nghiên, trông thì dễ bị bắt nạt thì thử hỏi trong đám con nhà giàu thích đồng tính ở đây, ai mà không động tâm cơ chứ?

Huống hồ, nếu Cố Lẫm Xuyên thật sự như lời đồn là tính tình lãnh đạm, nhưng lại có khẩu vị đặc biệt thì càng chứng tỏ Ôn Nghiên chưa thực sự được anh chạm vào.

Vẫn còn "non" lắm.

Thậm chí có thể đã bị huấn luyện thành kiểu người phản ứng mẫn cảm với t*nh d*c.

Nếu tưởng tượng khuôn mặt xinh đẹp kia của Ôn Nghiên phủ đầy sắc đỏ và nước mắt vì d*c v*ng... Ai lại không muốn đè cậu xuống, tận tay dạy dỗ, tự mình làm chủ nhân tối cao?

Nhưng bọn họ vẫn sợ. Họ càng quý trọng mạng sống và tiền đồ.

Cho nên không ai dám là người đầu tiên gây rắc rối. Chỉ dám lén lút đánh giá.

Chỉ có cái tên đầu óc không rõ là Ôn Ngọc Trác mới dám hấp tấp lao lên kiếm chuyện với Ôn Nghiên.

Còn bọn họ? Tâm cơ thì có, nhưng gan không đủ. Chỉ dám đợi lúc người của Cố Lẫm Xuyên rời đi mới bắt đầu mở miệng tán gẫu đôi ba chuyện "thú vị" xoay quanh Ôn Nghiên.

Nhưng Yến Tư Tắc không giống họ. Hắn là người nhà họ Yến, có lẽ nghĩ mình có tư cách, cho nên mới theo Ôn Nghiên lên lầu.

Thế nên là sắp có trò hay để xem rồi.

Không biết ai là người đầu tiên nói câu:

"Nghe nói Yến Tư Tắc lên lầu tìm Ôn Nghiên?" rồi liếc nhau, và thế là những lời đồn thối tha như nước lũ vỡ đê tuôn trào ra ngoài.

Hai nhân vật chính đều không có mặt, mấy kẻ rảnh rỗi cũng chẳng cần giữ ý tứ gì nữa.

Dù sao thì có ai nghe thấy đâu?

Bọn phú nhị đại cuối cùng cũng tìm được trò vui, người thì bưng ly rượu đỏ cười nói, người thì bắt đầu thân thiết với mấy kẻ chưa quen, chuyện trò càng lúc càng lớn tiếng.

Thừa lúc Thẩm Dược và Yến Nhất Mạn không ở đây, bọn họ bàn tán càng lúc càng hăng, cuối cùng thậm chí còn lôi cả chuyện ra đánh cược.

Bọn họ cược xem tối nay Yến Tư Tắc có làm được gì không.

Có người nói có, có người nói không.

Vì người của Cố Lẫm Xuyên vẫn còn ở đây.

Vậy nếu làm được thì sao?

Sau đó Cố Lẫm Xuyên sẽ giận dữ trừng phạt Yến Tư Tắc? Hay vì nể mặt hai nhà Cố – Yến mà mắt nhắm mắt mở cho qua?

Hoặc là vừa trừng phạt xong liền ném Ôn Nghiên cho người khác?

Không ai nghĩ đến phương án "Cố Lẫm Xuyên sẽ giữ Ôn Nghiên lại bên mình".

Dù gì cũng có lời đồn rằng anh là người rất vô tình.

—— Tính chiếm hữu mạnh, tính cách kỳ quái, lạnh lùng. Người như vậy thì sao chấp nhận thứ người khác đã đụng qua chứ?

Vài cậu ấm ngồi túm tụm cười ha hả.

Bọn họ chơi lớn thật sự. Có người cược một căn biệt thự triệu đô, có người đem siêu xe ra cá, người thì cược tiền, thậm chí cược người trông hỗn loạn không thể tả.

Yến hội này vốn để tạo thanh thế cho cuộc liên hôn giữa Thẩm gia và Yến gia, vậy mà trong mắt bọn họ lại biến thành một trò tiêu khiển xa hoa.

Cũng có vài thiếu gia tiểu thư không tham gia, ngồi cau mày ở bên cạnh, nhưng cũng không đứng ra ngăn cản.

Ai nấy đều quen sống bo bo giữ mình, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu, dù tốt hay xấu. Gia tộc nhỏ thì không dám lộ diện, gia tộc lớn lại giữ gìn thanh danh.

Chỉ có vài kẻ nửa mùa, ưa gây chuyện.

Không biết ai là người đầu tiên gọi Ôn Nghiên là "tiểu chim hoàng yến".

Nói Cố gia vì giữ thể diện nên mới mượn danh liên hôn, chứ thật ra chỉ là nuôi Ôn Nghiên ở bên ngoài. Nếu không thì sao còn chưa đính hôn đã rước về nhà?

Lại còn không phải đưa về nhà chính, mà là ở biệt thự riêng.

Ai mà biết trong mấy căn biệt thự lạnh lẽo kia hằng ngày đang diễn ra những chuyện gì?

Chính vì không ai thấy, nên bọn họ tha hồ tưởng tượng, d*c v*ng không bị kiểm soát.

Không có ranh giới, không có nguyên tắc, chỉ toàn là những suy đoán tục tĩu, dơ bẩn. Vài tên mặt đỏ bừng, như thể chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến máu trong người sôi trào.

Lời bàn tán càng lúc càng lớn, càng lúc càng quá đáng. Bọn họ như bị cuốn vào một thế giới tưởng tượng do chính mình dựng lên, ai nghĩ ra được câu chuyện bẩn thỉu hơn, người đó như thể có "quyền lực" hơn trong cái thế giới đó.

Mấy chị em thân thiết với Yến Nhất Mạn nhịn mãi không được nữa. Vốn dĩ các cô không định can dự, nhưng bọn này thật sự quá ghê tởm.

Có người đi tìm Yến Nhất Mạn hoặc Thẩm Dược để giúp đỡ, có người xông lên can, lại bị đuổi thẳng: “Nói chơi thôi mà, nhạy cảm gì dữ vậy.”

Còn bị kẻ say xỉn xáp lại cười hề hề, bảo đừng phá hứng, cút đi.

Có cô gái cứng rắn liền xảy ra xô xát, bị xô đẩy một phen.

Nhưng đàn ông trưởng thành lại uống rượu, sức lực không phải chuyện đùa. Cuối cùng vài người đánh nhau ầm ĩ mà chẳng giải quyết được gì.

Mấy cô gái tức đến đỏ mặt, tụ lại trên ghế salon mắng chửi đám đàn ông bẩn thỉu.

Nếu không phải còn giữ chút giáo dưỡng, có lẽ đã lao lên đánh nhau rồi.

Không khí trở nên hỗn loạn, có vài tên thậm chí còn như lên cơn, lảo đảo kéo nhau vào nhà vệ sinh.

Dù sao, trong mắt họ, tất cả những gì đang nói, đang làm lúc này... chỉ cần đến 6 giờ, khi trưởng bối đến và yến hội chính thức bắt đầu, thì mọi thứ sẽ chấm dứt.

Giống như cảnh chuyển trong phim, họ sẽ lập tức khôi phục lại vẻ ngoài chỉnh tề, nho nhã, quý tộc như chưa từng có gì xảy ra.

Tất cả đều là giả tạo, ai quan tâm ai đã nói gì đêm nay?

Ai thèm nhớ làm gì. Có gì đáng nhớ.

Nhưng điều họ không ngờ nhất là cái người mà họ cho rằng chắc chắn sẽ không đến, vậy mà lại đến thật.

Cố Lẫm Xuyên đến.

Anh thật sự đến.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ quyền lực ảo tưởng mà họ tự tạo cho mình bị Cố Lẫm Xuyên đạp nát dưới chân.

Sau lưng anh còn có một nữ vệ sĩ mặc đồ đen, mặt lạnh, dáng người cường tráng. Tay cô ta rất thô, đầy vết chai.

Rõ ràng là người từng trải qua huấn luyện thực chiến.

Người giàu mang theo vệ sĩ không hiếm, nhưng đưa hẳn vào yến hội thì lại khác.

Chứng tỏ có người đã báo lại điều gì đó cho Cố Lẫm Xuyên.

Cho nên giờ phút này anh như mang theo khí lạnh mà đến, toàn thân toát ra sát khí.

Ngay khoảnh khắc Cố Lẫm Xuyên bước vào yến tiệc, tất cả những người đang uống rượu, mặt đỏ bừng, cười nói bông đùa... toàn bộ đều như bị đóng băng.

Giống như phim bị bấm dừng, nhưng lần này là bị người ta cưỡng ép cắt đứt, cả người đông cứng, không dám nhúc nhích.

Trong mắt từng người dần dần hiện ra nỗi hoảng loạn và sợ hãi.

Họ bắt đầu cuống cuồng nhớ lại mình đã nói những gì.

Cố Lẫm Xuyên... đã nghe thấy chưa?

Nếu nghe thấy... anh sẽ làm gì?

Sẽ vì Ôn Nghiên mà ra tay với họ sao?

Không phải ai cũng nghĩ anh sẽ làm vậy, nhưng ai cũng sợ.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mọi sự kiêu ngạo và ngông cuồng ban nãy đã tan biến, chỉ còn lại sợ hãi tột độ, đến nỗi toàn thân lạnh toát.

Và rồi, Cố Lẫm Xuyên chỉ nói hai câu.

Câu đầu tiên là: “Ôn Nghiên ở đâu?”

Một người khác quay sang nữ nhân áo đen nói: “Ở đây, không ai được rời khỏi.”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến người nghe dựng cả tóc gáy.

Không ai dám rời đi. Bỏ chạy bây giờ thì thật sự xong đời.

Mồ hôi lạnh túa ra, họ bắt đầu cầu nguyện.

Cầu nguyện Yến Tư Tắc chưa làm gì cả, cầu nguyện Ôn Nghiên vẫn an toàn.

Họ không còn là những người tự cho mình là thần thánh nữa, mà trở thành tín đồ trung thành nhất của thần.



Lúc này Ôn Nghiên thật sự an toàn đi xuống lầu, cùng với Thẩm Dược và Chu thúc. Không thấy Yến Tư Tắc đâu cả.

Ôn Nghiên nắm tay Cố Lẫm Xuyên, vẻ mặt hơi không vui, hành động có vẻ như đang giận dỗi nhỏ với anh.

Nhưng lại không buông tay, vẫn ngoan ngoãn để bị nắm, nghe lời hết mức.

Cố Lẫm Xuyên có vẻ rất kiên nhẫn với cậu, sắc mặt cũng dịu lại rất nhiều so với lúc vừa bước vào.

Vì Ôn Nghiên không sao cả, cũng không có vẻ gì bị kinh hãi hay tổn thương.

Thật là may mắn.

Nhưng đám thiếu gia thì vẫn không đứng dậy nổi vì sốc.

Vì giờ tới lượt bọn họ, Cố Lẫm Xuyên đến để tính sổ.

Thế nhưng câu đầu tiên anh nói lại không phải với bọn họ. Anh nhỏ nhẹ dặn dò Ôn Nghiên và Chu thúc đi sang bên kia ăn gì đó, còn nhấn mạnh để Ôn Nghiên tự chọn món mình thích.

Ôn Nghiên ngơ ngác: “Em không đói mà…”

“Thì cũng ăn chút gì đó đi, tôi xử lý chút việc, em sang bên kia chờ, ngoan.” Cố Lẫm Xuyên dỗ nhẹ.

Ôn Nghiên bị chữ “ngoan” làm cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì chân đã bước theo Chu thúc đi mất, trông như kiểu bị lừa bằng một cây kẹo m*t.

Cậu vừa rời đi thì Cố Lẫm Xuyên lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói sắc lẹm: “Ai tham gia? Tự đứng ra.”

Những kẻ vừa rồi còn bàn tán hăng hái, lúc này miệng ngậm chặt, căng thẳng đến mức nghiến răng.

Mấy cô gái ngồi ghế sofa định nói gì đó, liền bị bạn mình kéo lại. Yến Nhất Mạn đã xuống lầu, khẽ nhắc bên tai các cô:

“Đừng lên tiếng.”

Các cô im bặt, không dám động đậy.

Chờ một lúc lâu, vẫn không ai chịu nhận, cũng không ai đứng ra.

Đúng là không thấy quan tài không nhỏ lệ.

Cố Lẫm Xuyên cười lạnh, gật đầu, như thể nơi này anh mới là chủ nhân thật sự. Anh nghiêng đầu nói với Thẩm Dược:

“Lấy bản ghi hình giám sát từ hai mươi phút trước ở sảnh yến tiệc ra cho tôi.”

Thẩm Dược dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra sự tình không ổn. Khi đó cậu ta chỉ đi tìm rượu thuốc một lúc, chưa đầy mười phút, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn đến vậy.

Nhưng nhìn thái độ Cố Lẫm Xuyên, chắc chắn là có liên quan tới Ôn Nghiên.

Sắc mặt cậu ta tối sầm, lập tức gọi điện để người bên kia lo liệu.

Không lâu sau, một USB và một chiếc laptop được mang vào. Nữ vệ sĩ gác cửa nhận lấy, đưa cho Cố Lẫm Xuyên.

Một vài cậu ấm không ngờ chuyện mình làm ở Thẩm gia lại bị quay lại, lập tức tái mặt.

Họ muốn lên tiếng, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Lẫm Xuyên dọa đến nỗi âm thanh nghẹn lại trong cổ, mãi không thốt ra được.

Vừa rồi cho cơ hội thì không nhận, giờ thì muộn rồi.

Đoạn video không dài, người sao lưu dữ liệu có vẻ rất hiểu chuyện, cắt đúng đoạn cần thiết —— 25 giây tóm gọn hết mọi thứ từ đầu tới cuối, không sót giây nào.

Phối hợp với camera còn thu được cả âm thanh bọn họ nói chuyện.

Cố Lẫm Xuyên xem nhanh, sắc mặt ngày càng lạnh, đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh như muốn lột da xé thịt.

Thì ra lúc anh không có mặt, những người này lại dám dàn trận chơi Ôn Nghiên như vậy. Dùng lời lẽ dơ bẩn, sỉ nhục, mơ tưởng đến cậu, thậm chí còn lấy cậu ra để cá cược?

Một lũ vô liêm sỉ.

Thẩm Dược cũng giận đến mức ngực phập phồng. Nếu không có Cố Lẫm Xuyên ở đây thì cậu ta chắc đã xông lên đánh người. Tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bảy người trong video.

Không thấy Ôn Ngọc Trác. Nhìn biểu hiện trong video thì có lẽ hắn đã bỏ trốn trước khi Cố Lẫm Xuyên đến.

Tên ngốc ấy lúc cần lại biết chạy trước. Cố Lẫm Xuyên chắc chắn sẽ nhớ mặt Ôn gia.

Bảy người kia nghe được giọng mình trong video, sợ đến mức hối không kịp, run rẩy như ve mùa đông. Chỉ cần bị Cố Lẫm Xuyên liếc một cái là lập tức mềm nhũn chân.

“Tốt thật đấy.”

Cố Lẫm Xuyên "bốp" một tiếng gập laptop lại. So với Thẩm Dược, cơn giận của anh lại bình tĩnh đến lạnh người.

Bình tĩnh đến mức rợn cả tóc gáy.

Ánh mắt anh quét từng tấc trên người bọn họ, rồi dừng lại chính xác trên kẻ nói nhiều nhất trong video.

“Bắt đầu từ cậu.”

Cố Lẫm Xuyên giơ ngón tay chỉ thẳng vào đầu hắn, ánh mắt đè ép đến nghẹt thở.

“Nếu cậu thích nói như vậy, thì kể rõ xem mình họ gì tên gì, nhà ai làm chủ. Để tôi cũng biết cậu tự tin đến mức nào mà dám tùy tiện nói về người của tôi, hả?”

Câu đó vừa dứt, người kia sợ đến trợn to mắt.

Ý gì đây? Cố Lẫm Xuyên định động đến cả nhà hắn chỉ vì chuyện nhỏ này sao?

Không được! Không được!

Hắn vùng vẫy muốn chạy nhưng lập tức bị nữ vệ sĩ phản ứng cực nhanh giữ chặt vai, đá vào sau đầu gối khiến hắn quỳ xuống.

Không đứng dậy nổi, hắn nằm luôn ra đất, run rẩy:

“Tôi chỉ nói vài câu thôi mà, anh dựa vào cái gì bắt tôi... Anh làm vậy là phạm pháp, tôi kiện anh... tôi kiện!”

“Tốt lắm.”

Cố Lẫm Xuyên cười lạnh, chỉ vào cửa chính sảnh yến tiệc: “Tôi cho cậu cơ hội.”

“Chỉ cần cậu tự bò ra được.”



Một lúc sau, tên đó như chó chết nằm im, không nhúc nhích.

Cố Lẫm Xuyên gật đầu: “Xem ra bây giờ cậu muốn nói rồi.”

Không chỉ hắn, sáu người còn lại cũng lần lượt bị tra hỏi. Cố Lẫm Xuyên gọi tám cuộc điện thoại ngay tại chỗ.

Vài phút sau, bảy gia đình nhận được một phong thư.

Trong đó có hai đoạn video giám sát.

Một đoạn là cảnh các con trai “bàn chuyện trên trời”.

Một đoạn là lúc Cố Lẫm Xuyên bắt họ khai báo tên tuổi gia đình.

Mấy trưởng bối suýt nghẹt thở. Ngay sau đó, họ nhận được thêm tin xấu từ thư ký:

Cố thị tập đoàn cắt toàn bộ hợp tác.

Là hạng mục nào?

Tất cả.

Chỉ cần có liên quan đến Cố thị thì dẹp hết, không sót một cái.

Mấy vị trưởng bối hoa mắt choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Cố Lẫm Xuyên xử lý chuyện này nhanh gọn dứt khoát, chưa đến mười phút là xong.

Sau đó, bảy người kia đồng loạt nhận được cuộc gọi từ gia đình.

Bọn họ cầm điện thoại mà không dám bắt máy. Nhưng điện thoại vẫn cứ reo, từng hồi chuông như thúc giục cái chết đang đến gần. Trong lòng họ hoảng loạn tột độ, gần như tuyệt vọng.

Hôm nay trông như Cố Lẫm Xuyên chưa làm gì họ cả.

Nhưng sau hôm nay thì sao?

Gia đình họ sẽ làm mọi cách để dẹp lửa giận của Cố Lẫm Xuyên, để làm anh hài lòng. Mà để làm được điều đó thì cái gì họ cũng có thể làm.

Tình thân của gia tộc thương nhân là gì? Lợi ích mới là thứ lớn nhất.

Huỷ một đứa, nuôi lại một đứa khác.

Phạm sai lầm thì sẽ bị gia tộc vứt bỏ hoàn toàn, vĩnh viễn. Không còn cuộc sống phú quý, không còn làm thiếu gia, tất cả sẽ tan biến, họ sẽ trở thành người bình thường.

Sao có thể chấp nhận được? Vậy còn sống kiểu gì?

Họ bắt đầu điên cuồng xin lỗi Cố Lẫm Xuyên, cầu xin tha thứ, có mấy người còn quỳ gối tại chỗ.

“Xin lỗi tôi làm gì?”

Cố Lẫm Xuyên lạnh lùng hỏi.

Bảy người luống cuống bò dậy, định đi tìm Ôn Nghiên xin lỗi, sám hối.

Cố Lẫm Xuyên liền nhíu mày, giọng lạnh hơn khi nãy: “Đừng quấy rầy em ấy.”

Sao cũng không được.

Chính là không tha.

Có lẽ đến giới hạn thật rồi, ánh mắt bọn họ nhìn Cố Lẫm Xuyên không còn chỉ sợ hãi, mà mang theo oán hận.

“Hận à?”

Cố Lẫm Xuyên gõ ngón tay nhàn nhã, hài lòng nói: “Đó là cái giá tôi muốn các cậu phải trả.”

Anh nói xong, nhìn ra những người còn lại trong sảnh, lạnh giọng: “Đây là lời cảnh cáo. Không có lần sau.”

Một câu rõ ràng, không ai dám lên tiếng. Nhưng họ đều hiểu, từ nay về sau, bên cạnh họ sẽ không còn ai dám nói xấu hay đồn thổi về Ôn Nghiên.

Cố Lẫm Xuyên chính là muốn bảo vệ Ôn Nghiên đến mức này.

_

Tuy rằng yến hội còn chưa chính thức bắt đầu đã xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, nhưng cũng không phải không thể tiếp tục.

Trong những buổi tiệc nhà giàu thế này, nhà ai mà chưa từng có chút biến cố chứ?

Chỉ cần Cố Lẫm Xuyên không tiếp tục ở lại thì ổn rồi.

Lúc này chắc hẳn đã có mấy vị trưởng bối đang điên cuồng trên đường chạy đến, đợi đến khi họ đến nơi mà không thấy Cố Lẫm Xuyên đâu, thì sẽ lập tức kéo nghịch tử nhà mình về.

Đến lúc đó, buổi tiệc này ngoài việc thiếu vài người ra thì vẫn có thể tiếp tục tiến hành suôn sẻ như thường.

Yến Nhất Mạn vẫn giữ được bình tĩnh và phong thái điềm đạm, phát huy tối đa khả năng điều phối lúc này, bắt đầu đứng ra hòa giải và tiếp tục chủ trì, mấy tiểu thư thân quen cũng đến giúp một tay.

Cố Lẫm Xuyên dặn dò Thẩm Dược mấy câu, bảo nữ vệ sĩ mang lễ vật giao cho Thẩm Dược.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh mới đi tìm Ôn Nghiên.

Lúc này đang được chú Chu dẫn vào khu nghỉ dành cho khách nhỏ tuổi, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ. Cả người anh thu lại toàn bộ khí thế lạnh lùng sắc bén, chỉ còn lại dáng vẻ bình thản xen lẫn vài phần dịu dàng, khác hẳn thường ngày.

Về chuyện bên ngoài vừa xảy ra, cậu hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này Ôn Nghiên đang ngồi trong phòng ăn sát vách, miệng nhỏ đang nhấm nháp trứng cá muối, bằng kích cỡ ngón tay cái thôi mà đã là một căn biệt thự rồi.

Mùi vị thì kỳ kỳ quái quái, cậu nếm một miếng suýt nữa phun ra, vậy mà vẫn muốn nếm thử tiếp.

Chú Chu bên cạnh cung kính đưa khăn giấy cho cậu.

Ôn Nghiên không muốn lãng phí, cũng không ăn nữa. Vừa quay đầu liền thấy Cố Lẫm Xuyên bước vào phòng ăn, có chút kinh ngạc há miệng: “Anh xử lý xong rồi à?”

Cậu còn chưa ăn được bao nhiêu món đâu!

Cố Lẫm Xuyên “ừ” một tiếng, nhìn dáng vẻ ngây thơ của Ôn Nghiên lúc này, càng cảm thấy mình không để cậu ở lại nơi đó là quyết định đúng đắn.

Những lời lẽ dơ bẩn kia mà lọt vào tai Ôn Nghiên thì chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Đến mức không nuốt nổi cơm thì sao?

Không được, như vậy thì không ổn.

Anh còn muốn nuôi cậu mập mạp lên nữa cơ mà.

“Xử lý xong rồi.” Anh nói.

Ôn Nghiên “à” một tiếng, nhảy xuống khỏi ghế.

“Vậy giờ chúng ta…”

“Về nhà.” Cố Lẫm Xuyên lại một lần nữa mạnh mẽ kéo tay cậu.

Lần này không giống như lần trước, tay Cố Lẫm Xuyên chạm vào một vật gì đó lành lạnh và cộm cộm. Anh lập tức cúi đầu, giữ lấy tay Ôn Nghiên xem kỹ.

—— Trên ngón áp út của cậu, chiếc nhẫn kia vẫn còn, cậu quên tháo ra mất rồi.

Chiếc nhẫn đeo ở tay Ôn Nghiên rõ ràng như vậy, vậy mà anh lại giờ mới để ý.

“Chuyện này là sao, không định giải thích một chút à?” Cố Lẫm Xuyên nhướng mày hỏi.

Lần này Ôn Nghiên không dám giãy ra, vì cậu thật sự chột dạ. Cứng đờ giải thích:

“Chỉ là… đeo chơi thôi.”

“Đeo chơi? Nói thật.” Cố Lẫm Xuyên híp mắt nhìn kỹ cậu.

Ôn Nghiên cắn môi, chết cũng không mở miệng.

Cuối cùng vẫn là chú Chu quyết đoán đứng ra, khai toàn bộ, kể cả chuyện Ôn Nghiên dùng nhẫn để hù dọa Ôn Ngọc Trác.

Cố Lẫm Xuyên nghe xong có hơi bất ngờ, hình như không ngờ việc Ôn Nghiên đeo nhẫn lại chỉ là vì mượn danh nghĩa của anh. Anh còn tưởng rằng cậu lại muốn ngấm ngầm ra hiệu mình là người yêu của anh.

“Cũng lanh trí đấy.” Anh nhận xét một câu, rồi như thể tiện miệng hỏi: “Chỉ có một chiếc thôi à? Không sợ bị lật tẩy?”

Ôn Nghiên không giấu nổi, u oán liếc nhìn chú Chu một cái, tự mình buông xuôi lẩm bẩm: “Là một cặp…”

Cố Lẫm Xuyên thầm nghĩ: quả nhiên.

Anh “ừ” một tiếng, lật lòng bàn tay cậu lên, ngón tay lần theo ngón áp út.

Cuối cùng ngón tay anh dừng lại trên chiếc nhẫn, ngẩng mắt hỏi: “Còn chiếc kia đâu?”

“Ở… ở nhà.” Ôn Nghiên bị anh chạm khiến ngón tay tê rần, vội vàng rụt về.

Cố Lẫm Xuyên cũng không buông, chỉ nắm lấy đầu ngón tay cậu, ánh mắt sâu thẳm, như thể ngay giây sau sẽ cúi xuống hôn. Nhưng anh không làm vậy, chỉ khẽ nuốt xuống một cái, giọng khàn trầm: “Vậy thì về nhà.”

“Hả? Nhưng mà yến hội còn chưa bắt đầu mà.”

Cố Lẫm Xuyên mặt không đổi sắc lừa cậu:

“Vừa nãy kết thúc rồi.”

“Không tin.” Ôn Nghiên nhanh chân định chạy.

“Em đi tìm Thẩm Dược!”

Cố Lẫm Xuyên thuần thục siết chặt tay cậu, kéo mạnh trở lại. Lực rất lớn, Ôn Nghiên không đứng vững, chân vấp vào nhau, cả người ngã nhào vào lòng anh.

Cố Lẫm Xuyên dang tay ôm lấy cậu.

Và rồi, Ôn Nghiên nghe thấy anh áp sát vào ngực cậu, giọng trầm thấp khàn khàn, lặp lại một lần nữa: “Cùng tôi về nhà.”