Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 39
Chương 39:
- Khổ Tử Phi Phi -
Ôn Nghiên vốn chỉ định ôm một chút thôi.
Thế mà vừa nói xong thì cả người cậu đã bị Cố Lẫm Xuyên kéo mạnh vào lòng, ôm chặt suốt năm phút đồng hồ.
Ước chừng thật sự là năm phút.
Cậu bị anh vòng tay siết ngang eo, sức lực mạnh đến mức như muốn siết cậu gãy đôi. Có chạy cũng chẳng thoát được.
Thậm chí Ôn Nghiên còn cảm nhận rõ hình dáng khớp ngón tay của anh, như thể để lại dấu vết trên eo mình.
Không hiểu sao hôm nay khí thế của Cố Lẫm Xuyên lại mãnh liệt như thế. Trước đây mỗi lần như vậy, cậu đều cảm thấy luống cuống tay chân.
Nhưng hôm nay lại hơi khác.
Sự chiếm giữ của Cố Lẫm Xuyên không còn là kiểu muốn vượt giới hạn áp đảo người khác, mà giống như muốn kéo cậu vào vòng xoáy của riêng mình, rồi giam lại ở đó, chỉ để mình anh chiếm giữ.
Chiếm giữ.
Độc chiếm.
Hai từ này vừa bật ra trong đầu, Ôn Nghiên đã hốt hoảng đến mức tim đập thình thịch, ngón tay bấu lấy vai anh khẽ run.
Cố Lẫm Xuyên lập tức nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch" trong ngực cậu, vang đến tai anh như từng nhịp rõ ràng.
"Ôn Nghiên, tim đập nhanh thật đấy."
Anh cười khẽ, cuối cùng cũng chịu buông cánh tay đang siết chặt eo cậu ra một chút. Ngón tay anh lướt qua vải áo bên eo cậu, mang theo hơi ấm chưa tan.
Vừa được thả ra, Ôn Nghiên liền lùi lại một bước, thở hắt ra một hơi. Da nơi ngực nóng bừng như bị thiêu.
Cậu không nhịn được đưa tay khẽ xoa, vừa rồi hơi thở của Cố Lẫm Xuyên phả vào đúng chỗ đó, nóng lắm.
Trong lòng cậu bỗng nhiên bối rối, lồng ngực phập phồng hơi dữ dội.
Không nói lời nào, Ôn Nghiên len lén nhìn anh.
Lúc này trông Cố Lẫm Xuyên có vẻ rất vui, vẻ mặt hài lòng, cả người thả lỏng tựa ra sau. Anh còn hỏi thêm một câu: “Ôm một cái mà tim đập nhanh vậy à?”
"…Tại em bị nghẹt thở đó," Ôn Nghiên có chút luống cuống giải thích:
“Anh ôm chặt quá!”
"Với lại đó không phải chỉ là ôm một chút, phải ôm tận mấy lần rồi……" Cậu bĩu môi trách móc.
Cố Lẫm Xuyên như suy nghĩ gì đó.
“À, ra vậy.”
Ôn Nghiên lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn anh nói: “Lần sau anh đừng ôm chặt như vậy nữa, em không thở nổi.”
"Được." Cố Lẫm Xuyên ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, không vạch trần cậu đang mạnh miệng, chỉ gật đầu rồi hỏi: “Vậy lần sau là khi nào?”
Anh vừa nãy vẫn chưa ôm đủ. Nhưng trên người Ôn Nghiên thật sự khiến người khác dễ say mê, rất dễ châm lửa.
Mỗi lần phản ứng của Ôn Nghiên đều khiến anh dễ dàng tưởng tượng đến rất nhiều chuyện, vẽ ra đủ loại hình ảnh trong đầu.
Ví dụ như Ôn Nghiên nằm trong lòng anh bằng một tư thế khác thì sẽ khiến anh rung động đến mức nào……
"Lần sau?" Ôn Nghiên nghe anh hỏi tích cực như thế, nhẹ giọng đáp:
“Lần sau à…… Vậy chẳng lẽ lúc nào anh cũng tâm trạng không tốt sao?”
Giọng điệu có chút buồn bực.
Cố Lẫm Xuyên vừa mới mỉm cười, trong đầu còn đang mơ mộng, thì ngay lập tức mặt sầm xuống: “Tâm trạng tốt là không được ôm à?”
"…Em đâu có nói vậy," Ôn Nghiên lí nhí cãi lại.
“Hơn nữa mấy hôm trước anh đi làm về tối em cũng ôm anh mỗi ngày còn gì.”
Cố Lẫm Xuyên nghĩ đến điều gì đó, lập tức cau mày: “Nhưng mấy hôm nay buổi tối em không còn ôm nữa.”
Trước đó đúng là Ôn Nghiên mỗi tối đều nhào vào lòng anh, nhưng từ lúc đi công tác về…… bảo sao mấy hôm nay anh luôn thấy thiếu thiếu cái gì.
"Vì em tưởng anh không thích." Ôn Nghiên phụng phịu, đếm ngón tay kể:
“Hôm đó em ôm anh xong, anh mấy ngày liền không để ý đến em. Lúc đó em vẫn ôm anh mỗi tối, anh cũng chẳng nói gì. Anh đi công tác cũng không báo em biết, em tưởng anh không thích em ôm đột ngột như vậy, chứ đâu phải lỗi của em……”
Ôn Nghiên lải nhải một tràng, còn Cố Lẫm Xuyên thì kinh hãi: Cuối cùng cũng bị đòi nợ rồi.
Hôm đó anh đúng là định nói chuyện này với Ôn Nghiên, định dỗ cậu, nhưng lại bị công việc kéo đi mất.
Đừng nhìn Cố Lẫm Xuyên mấy ngày nay mặt mũi tỉnh bơ đi qua đi lại, thật ra trong lòng anh luôn canh cánh chuyện này.
Đến giờ phút này nghe Ôn Nghiên nói ra, chuỗi dây thần kinh căng suốt mấy hôm mới được buông lỏng.
Biết mình sai, Cố Lẫm Xuyên mím môi, chân thành xin lỗi: “Là anh sai, mấy hôm nay là ngoài ý muốn, sau này sẽ không vậy nữa.”
Tổng tài Cố không định giải thích lòng vòng cho bản thân, một là vì ngại mở miệng, hai là thấy nói cũng vô ích.
Chi bằng giờ nhận lỗi luôn.
Ôn Nghiên nghe xong thì ngạc nhiên nhìn anh, giọng kỳ quái đáp: “À…”
Hiếm khi thấy Cố Lẫm Xuyên chịu xin lỗi cậu như vậy.
"Sau này đi đâu cũng báo trước với em." Anh thấp giọng dỗ dành.
“Ngày mai về nhà có thể ôm không?”
Ôn Nghiên nghĩ một chút, rồi chần chừ gật đầu: “Nhưng anh đừng ôm lâu quá nhé.”
Cố Lẫm Xuyên gật đầu đồng ý.
Hai người như hai đứa bé ở nhà trẻ, nghiêm túc bàn bạc chuyện "có thể ôm hay không, ôm kiểu gì và ôm bao lâu" trong vài phút, cuối cùng mới chuyển sang chuyện khác.
Sau đó Ôn Nghiên định đến nhà kính trồng hoa, Cố Lẫm Xuyên không đồng ý: “Trời tối rồi, mai ban ngày đi.”
Ôn Nghiên quý như bảo bối cái thủ tục chuyển nơi thực tập, lắc đầu: “Em đi nhiều chút cũng tốt, chú Chu đã giúp mời thầy dạy làm vườn rồi, em muốn học đàng hoàng.”
“Sáng nay tự em làm còn làm hỏng, lãng phí cả một củ giống Tulip đó.”
"Vậy để anh đi cùng em." Cố Lẫm Xuyên đành phải nói.
"Anh không bận việc mà cũng đi với em à?" Ôn Nghiên kinh ngạc tròn mắt, rồi lập tức cười tươi.
“Được ạ, anh chưa từng đi xem, bên trong đẹp lắm, chắc chắn anh sẽ thích.”
Cậu nói chắc nịch, Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, đưa tay ra: “Đưa thủ tục cho anh, để anh cầm cho.”
"Dạ." Ôn Nghiên ngoan ngoãn đưa cái cậu ôm nãy giờ cho anh, không hề do dự chút nào.
Cố Lẫm Xuyên khẽ nhếch môi cười, sau khi cầm lấy thì nhẹ nhàng đẩy lưng Ôn Nghiên: “Đi thôi.”
"Ai da, đừng chọc vào chỗ đó, nhột lắm."
Ôn Nghiên né tránh, nghiêng người bước đi, hơi u oán liếc anh một cái.
"À." Cố Lẫm Xuyên mặt tỉnh bơ, nói nhẹ tênh
“Xin lỗi, quên mất là em nhạy cảm.”
Ôn Nghiên: “… Cố Lẫm Xuyên!”
Cậu nghiến răng, suýt nữa muốn nhào qua cắn anh một phát.
Cố Lẫm Xuyên chỉ cười thoải mái, rồi dắt tay cậu, nhéo nhẹ vài cái như dỗ dành:
“Được rồi, không trêu em nữa.”
“Đi thôi, về trễ còn phải bôi thuốc. Em nên ngủ sớm.”
Ý anh là chỗ bầm trên xương vai Ôn Nghiên.
Cậu trừng anh, hừ nhẹ một tiếng.
Dạo này dù Cố Lẫm Xuyên có về muộn đến đâu, anh cũng đều giúp Ôn Nghiên thoa thuốc rồi mới rời đi. Ôn Nghiên đã quen rồi.
Cậu vốn định giận anh một đường, nhưng chưa đi được bao xa thì đã không nhịn được mà bắt đầu lải nhải: “Nè, để em kể anh nghe, trong nhà kính bên trái vốn có một giàn leo cao lắm, em với chú Chu bàn tính bỏ nó đi, muốn chuyển sang làm thuỷ sinh.”
“Ừm.”
“Hoa đinh hương thơm quá trời, hôm qua thầy trồng cây mang mấy chậu tới, em ngửi đến choáng cả đầu, trưa ăn cơm cũng ngửi thấy mùi đinh hương. Vậy nên em tính đổi sang hoa ngọc vạn hương.”
“Được.”
“À đúng rồi, lần trước tụi mình mua đất dinh dưỡng không đủ dùng, mai mua thêm nhiều chút nhé.”
"Biết rồi." Cố Lẫm Xuyên ấn thang máy, nói: “Ngày mai mua.”
Ôn Nghiên vui vẻ vỗ tay, nịnh khéo: “Cố tổng hào phóng!”
Cố Lẫm Xuyên quen rồi, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”
Hai người cùng vào thang máy đi xuống.
Chú Chu đã đợi sẵn ở phòng khách. Ban đầu ông còn không chắc tiểu thiếu gia và tiên sinh có chịu xuống đúng hẹn không, mà cũng không dám đi hỏi, đành kiên nhẫn chờ.
May sao trời không phụ lòng người, cuối cùng hai người cũng xuống……
Trong đó một người, xưa nay luôn trầm mặc lạnh nhạt, hôm nay mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt, không biết vừa nghe được chuyện gì vui.
Chú Chu không rõ, mà ông cũng không dám hỏi.
Ôn Nghiên chào hỏi chú Chu, rồi cả ba cùng đi đến nhà kính trồng hoa. Trên đường chủ yếu là Ôn Nghiên nói chuyện.
Lúc thì nói với Cố Lẫm Xuyên, mà anh thì luôn rất kiên nhẫn, hoặc chỉ khẽ đáp "Ừm", "Được", hoặc "Tuỳ em", "Nghe em hết"… kiểu như vậy.
Rất có vẻ đang được dỗ dành.
Còn chú Chu thì lại có cảm giác khác. Trong mắt ông, tiên sinh nghiêm khắc quyền uy ngày thường, lúc đứng trước tiểu thiếu gia thì hoàn toàn… không có chính kiến gì cả.
Ông bỗng nhớ đến một câu thoại rất thịnh hành trong truyện tổng tài:
“Quản gia già nua nở nụ cười, thầm nghĩ: Đã lâu không thấy tiên sinh cười như vậy rồi.”
Chú Chu: “……”
Cố Lẫm Xuyên thật ra không cười rõ ràng như vậy, nhưng mỗi lần anh cúi mắt xuống, ánh nhìn dịu dàng đầy yêu thương và nụ cười khẽ bên môi đều bị chú Chu bắt gặp qua khoé mắt…
Dù vẫn có vẻ lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất đáng quý.
Chú Chu âm thầm cảm thán trong lòng, rồi lại nhớ đến lần trước tiên sinh dứt khoát tuyên bố… "huỷ hôn".
Giờ nhìn lại, thật đúng là… tự vả.
Có thể vì những câu trả lời đơn giản của Cố Lẫm Xuyên không đủ thoả mãn Ôn Nghiên, nên thỉnh thoảng cậu lại quay sang hỏi chú Chu vài câu.
Lúc đó, chú Chu sẽ lễ phép mỉm cười, né tránh ánh nhìn của chủ nhà, đáp: “Tôi không rành lắm đâu, tiểu thiếu gia cứ hỏi tiên sinh thì hơn.”
Ôn Nghiên đáp "À", lại quay sang hỏi Cố Lẫm Xuyên. Hỏi vài câu thấy không thú vị, lại quay sang hỏi chú Chu.
Chú Chu vẫn lễ phép như cũ: “Tôi thật sự không biết đâu, tiểu thiếu gia cứ hỏi tiên sinh.”
Ôn Nghiên: “À…”
Cách vài chục giây, Ôn Nghiên lại quay đầu.
"Tiểu thiếu gia." chú Chu mỉm cười trước:
“Cậu vẫn nên hỏi tiên sinh.”
Ôn Nghiên: “……”
Cứ thế cả quãng đường, Ôn Nghiên nói đến khát cả cổ, yết hầu cũng ngứa, ho không ngừng.
Trong nhà kính có chuẩn bị sẵn nước khoáng cho nhân viên. Cố Lẫm Xuyên cúi người lấy một chai, mở nắp rồi đưa cho cậu: "Uống nước đi.”
Ôn Nghiên nhận lấy, uống ừng ực rất nhanh, đến mức không chú ý để nước chảy dọc theo cằm và cổ, theo từng động tác nuốt trôi vào áo thun rộng, để lại một vệt ướt lạnh. Mà chính cậu thì hoàn toàn không hề nhận ra.
Sao mà uống nước thôi cũng có thể làm người ta ướt đẫm như vậy chứ.
Cố Lẫm Xuyên ngẩn người, trong đầu lại hiện lên hình ảnh kia, yết hầu khẽ động, chính anh cũng tiện tay nhận lấy bình nước uống vài ngụm.
Uống xong mới phát hiện, nước trong tay là cái chai mà Ôn Nghiên vừa mới uống.
Mà "thủ phạm" Ôn Nghiên thì sớm đã quăng anh một bên, chạy đi theo thợ làm vườn học hỏi, để lại Cố Lẫm Xuyên một mình tham quan, cái duy nhất mà cậu để lại chính là bình nước uống dở này.
Cố Lẫm Xuyên bật ra một tiếng “chậc”, dùng sức bóp thân chai, nhìn ống hút nhựa bị tay anh nén cong từng chút một, rồi lại thả lỏng ra, ánh mắt sâu thẳm.
Bảo sao nước này lại ngọt như vậy.
Anh nâng ánh mắt đen nhánh, ánh nhìn đuổi theo bóng Ôn Nghiên, không nói gì mà khẽ cười.
Sau đó ánh mắt anh mới chuyển về xung quanh.
Nhà kính trồng hoa đã thay đổi rất nhiều. Dù đã lâu không đến nhưng Cố Lẫm Xuyên vẫn chỉ liếc mắt là có thể nhận ra chỗ nào bị thay đổi, chỗ nào là do Ôn Nghiên sắp xếp, tất cả đều đã khác xưa.
Trong ký ức của anh, nhà kính trồng hoa ấy khắp nơi đều là hình ảnh của người bà hiền từ luôn nở nụ cười yêu chiều.
Bà của anh khi còn trẻ rất yêu cái đẹp, dù đã lớn tuổi nhưng sở thích ấy vẫn không hề giảm đi chút nào.
Bà luôn thích mặc sườn xám xinh đẹp, chăm chút cho từng đóa hoa, từng nhành cỏ, ngay cả khi tưới cây cũng phải mặc sườn xám, rồi cười tít mắt bảo Cố Lẫm Xuyên chụp ảnh cho bà bằng chiếc máy ảnh phim cổ điển thời Thượng Hải, đã gần như trở thành đồ cổ.
Khi đó Cố Lẫm Xuyên còn nhỏ, vừa lạnh mặt vừa miễn cưỡng chụp hơn chục tấm cho bà mình yêu thích cái đẹp.
Máy ảnh đó khá to, nút bấm nặng, âm thanh lớn, chụp xong rửa ra thì ảnh không rõ ràng, chỉ có ba màu trắng, đen và xám, đến cả chiếc sườn xám xinh đẹp cũng không thể hiện ra được.
Vậy mà bà vẫn quý vô cùng.
Bà nói vì đó là cháu ngoan của bà chụp cho, nên bà thích.
Về sau bà không hài lòng chỉ có ảnh một mình, liền kéo luôn cậu bé Cố Lẫm Xuyên vào chụp chung, nhờ người hầu chụp giúp. Nhưng người hầu chưa từng chạm qua máy ảnh kiểu cũ đó, tay run rẩy, ảnh chụp lệch cả.
Tấm ảnh được rửa ra sau đó khiến bà vui đến nỗi cười ngặt nghẽo, trong khi gương mặt nhỏ của Cố Lẫm Xuyên trong ảnh thì cau có.
Cậu bé Cố Lẫm Xuyên tức đến mức hét lên "sau này con không thèm quan tâm bà nữa", rồi tức giận giật lấy ảnh, về nhà lại cẩn thận kẹp vào album trong suốt, cất giữ như bảo vật.
Trong gia tộc đầy tranh đấu, tình cảm giữa anh và bà là duy nhất không hề giấu giếm.
Tất cả sự ngây thơ và bản năng trẻ con của anh, như cái chuyện “chơi bài thua liền ngồi khóc” mà ông nội hay kể, đều chỉ dám thể hiện khi có bà bên cạnh. Vì có chỗ dựa nên anh mới dám khóc.
Một khi rời khỏi căn nhà gỗ kia, anh lại trở thành cậu thiếu gia lạnh lùng trong mắt mọi người: cha mẹ mất sớm, mặt lúc nào cũng nghiêm.
Năm bà mất, Cố Lẫm Xuyên mười ba tuổi.
Nhiều người ở tuổi đó chưa hiểu rõ sinh tử, nhưng Cố Lẫm Xuyên từ nhỏ đã thấy quá nhiều cảnh biệt ly trong gia tộc này.
Dù bà ra đi với nụ cười trên môi, nhưng anh biết, người nằm im lặng trên giường kia sẽ không bao giờ kéo anh đi chụp ảnh nữa.
Cố Lẫm Xuyên nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của bà, cứng ngắc mà nghĩ: Cười vui vẻ thì sao chứ, cuối cùng cũng chỉ có thể xuất hiện trên di ảnh.
Tang lễ, gia tộc đông đủ, Cố Lẫm Xuyên ngồi bên linh cữu, không rơi một giọt nước mắt.
Nhiều người nhìn vào liền thì thầm bảo anh vô tâm vô cảm, người thương yêu anh nhất cũng mất rồi mà anh không biết đau, thậm chí chẳng buồn khóc lấy một cái.
Anh chỉ mặt không cảm xúc quỳ ở đó, đầu óc trống rỗng, những lời nói đó cứ từng câu từng chữ mà lấp đầy đầu anh.
Đúng vậy, anh không khóc.
Vì người yêu thương anh nhất đã rời xa rồi, anh không dám khóc.
Không còn chỗ dựa, Cố Lẫm Xuyên giờ chỉ còn lại một mình. Không thể để người khác thấy chút yếu đuối nào.
Từ ngày đó trở đi, cậu thiếu niên mười mấy tuổi ấy trở thành “đứa con vô tình” tiêu biểu của gia tộc, không tim không phổi.
Không ai biết, buổi tối trở về căn nhà gỗ, anh co mình trên chiếc giường bà từng nằm, ôm chặt những tấm ảnh cũ, cố kìm nén để không bật khóc thành tiếng, không biết đã gọi bao nhiêu lần “bà ơi”.
Không ai biết, anh đã mơ thấy bao nhiêu lần giấc mộng, trong đó có đôi tay già nua mà dịu dàng nắm lấy tay anh, dỗ dành như xưa: “Cháu ngoan.”
Bà nói: “Bà đi rồi, cháu đừng khóc, người ta sẽ bắt nạt cháu đấy, bà sẽ không vui đâu.”
Bà còn nói: “Bà sẽ ở trên trời nhìn cháu, bảo vệ cháu. Cháu của bà giỏi nhất, nhất định sẽ giỏi hơn ông nội của cháu nữa… Sau này tìm người tri kỷ, sống thật tốt nhé.”
Đó là những ngày bà đã biết mình không còn sống được bao lâu. Dù đôi khi lẫn lộn, bà chưa bao giờ nhận nhầm Cố Lẫm Xuyên.
Bà yêu cháu trai của mình biết bao nhiêu.
Mỗi lần tỉnh dậy từ cơn mơ, anh vẫn nắm chặt tấm ảnh, gương mặt khô cứng vì nước mắt, mắt cũng đau, trái tim cũng đau.
Sau đó, suốt hơn mười năm, căn nhà gỗ mà bà để lại cùng tập ảnh đen trắng thô ráp chính là tất cả của anh, là thứ quý giá nhất.
Cho đến hai năm trước, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi mọi thứ.
Kẻ phóng hỏa vô cùng tàn nhẫn, muốn anh chết chung trong đó. Nhưng hôm đó là giỗ của bà, Cố Lẫm Xuyên đã chờ mọi người cúng xong mới đến mộ canh bà, nên may mắn thoát được.
Cũng chính đêm đó, khi nhận tin căn nhà cháy, anh đã phát điên mà lái xe quay về.
Những kẻ khác biết anh còn sống cũng lập tức lái xe đến để “giải quyết nốt”, quyết tâm lấy mạng anh.
Ai cũng cho rằng, kể cả ông nội anh, rằng lần đó là anh liều mạng để cược lấy cơ hội xoay chuyển tình thế.
Chỉ có Cố Lẫm Xuyên biết, không phải vậy.
Đêm đó, anh thật sự đã phát điên.
Khi hai chiếc xe từ phía đối diện lao đến với ánh đèn chói lóa, Cố Lẫm Xuyên chỉ đạp mạnh chân ga, không hề định bẻ lái. Chiếc xe lao thẳng về phía trước như không cần mạng sống.
Anh còn nhìn rõ mặt kẻ ngồi trong xe đối diện, hoảng hốt cực độ, cố gắng phanh lại. Nhưng không kịp.
Một tiếng “rầm” vang lên, Cố Lẫm Xuyên đâm thẳng vào xe trước mặt. Chiếc xe kia vì tránh né mà rơi khỏi cầu vượt xuống nước.
Tất cả trở nên hỗn loạn. Máu loang đầy trên mặt, toàn thân đau đớn, anh dần mất đi ý thức, rơi vào bóng tối.
Làm gì có chuyện gì gọi là cược bằng mạng sống.
Hai kẻ kia chết là đáng.
Ba người chỉ còn lại một mình anh sống sót, hoàn toàn là nhờ may mắn.
Hoặc cũng có thể… là bà thật sự đang ở trên trời phù hộ anh.
Chân anh ban đầu thật sự bị liệt. Nhưng sau khi cận kề cái chết, Cố Lẫm Xuyên hiểu ra rất nhiều điều. Chỉ trong hai tháng, anh lấy lại ý chí và sửa lại nhà gỗ.
Nửa năm sau, chân anh âm thầm hồi phục. Anh vẫn giả vờ chưa khỏi vì kẻ thù trong gia tộc chưa bị nhổ tận gốc. Nhờ có Chung Mính Trạch giúp đỡ nên ngay cả ông nội cũng bị anh giấu được.
Sau đó, anh mất hai năm để cơ bản nắm quyền Cố gia.
Bà từng nói cháu của bà giỏi, có bản lĩnh. Cố Lẫm Xuyên muốn gì đều có thể đạt được.
Nhưng giữa anh và bà giờ chỉ còn lại căn nhà kính từng cùng nhau chụp ảnh.
Ban đầu anh thường xuyên tới thăm, dường như vẫn có thể thấy bóng dáng bà mặc sườn xám xanh nhạt đang chăm hoa.
Sau đó anh không dám đến nữa, rồi đến cả cánh cửa cũng không dám đẩy ra. Cuối cùng, không bao giờ bước chân vào.
Cho đến hôm đó, Ôn Nghiên đứng dưới ánh mặt trời, nói với anh một câu mà chưa từng có ai nói:
Cậu nói: Bà cũng sẽ muốn nhìn thấy hoa nở.
Khoảnh khắc ấy, nơi hoang vu khô cằn trong lòng Cố Lẫm Xuyên như được tưới mát, từ khe nứt vỡ mọc lên một chồi non yếu ớt.
Vậy nên, anh mới khao khát đến vậy được nắm lấy ánh mặt trời soi sáng chồi non đó, nắm lấy người trước mặt — Ôn Nghiên.
Hiện tại, căn nhà kính trồng hoa này gần như đã khác hoàn toàn, trong mắt Cố Lẫm Xuyên cũng không còn là bóng dáng hư ảo của những người già ngày trước.
Tất cả những cảnh tượng mơ hồ ấy từng chút một trở nên rõ ràng trước mắt anh.
Một Ôn Nghiên thật sự, vươn tay ra là có thể chạm vào, đang bận bịu như một chú thỏ con, nhảy nhót khắp các góc.
Sau đó, thỏ con ấy xoay người lại, vẫy tay về phía anh, gọi tên anh.
“Cố Lẫm Xuyên! Tay em sắp rụng rồi nè, anh còn không qua giúp em nữa à!”
Ôn Nghiên đứng không xa, một tay xách chậu hoa còn dính bùn, vừa thở hổn hển vừa gọi lớn: “Xe lăn hư rồi hả anh?”
Cố Lẫm Xuyên chỉ biết cười, bất lực mà nghiêng đầu, giọng khàn khàn đáp: “Tới đây.”
May mà, người trước mắt... anh dường như đã bắt lấy được rồi.
---
Ôn Nghiên trở về từ nhà kính, người bám đầy bùn đất, nhưng trên mặt lại rạng rỡ vui vẻ, bởi vì Cố Lẫm Xuyên vẫn còn ở đây, không đi đâu cả.
Chậu hoa rễ dài bị rơi từ trên giá xuống, bùn đất bắn lên tận cổ và tai của Cố Lẫm Xuyên, rơi rào rào đầy cả vai, mái tóc đen cũng không thoát được, phủ đầy mảnh vụn, quét mãi cũng không sạch.
Lúc ấy, Ôn Nghiên cười đến mức còn rực rỡ hơn cả mấy bông hoa cạnh đó, cười đến ch** n**c mắt, cười đến mức không đứng dậy nổi, cuối cùng bị Cố Lẫm Xuyên gõ nhẹ lên đầu bằng khớp ngón tay.
Không đau chút nào, chỉ là hù dọa cậu thôi. Cố Lẫm Xuyên vẫn luôn như thế, cứ hay hù cậu như vậy.
Lần đầu tiên được thấy anh chật vật thế này!
Tắm rửa xong, vừa nghĩ đến cảnh đó, Ôn Nghiên lại không nhịn được mà bật cười trong phòng tắm.
“Ra nhanh chút đi.” Giọng trầm thấp, dịu dàng của Cố Lẫm Xuyên vang lên ngoài cửa, cắt ngang tiếng cười rộn ràng của Ôn Nghiên.
Cậu hoảng hốt, luống cuống đáp "A!" xem như trả lời, sau đó vội vã làm sạch cơ thể, lau khô người, quấn áo ngủ mới rồi chạy ra ngoài.
Cậu còn chưa kịp mang dép, nhưng thảm trong phòng khá dày, Cố Lẫm Xuyên thấy ngón chân cuộn lại cũng không nói gì thêm.
“Sao anh tắm nhanh vậy?” Ôn Nghiên hơi kinh ngạc hỏi.
Mới về chưa đến 40 phút mà anh đã tắm xong, còn thay cả áo ngủ?
Tốc độ của người ngồi xe lăn mà thế sao? Ôn Nghiên âm thầm kinh ngạc.
Cố Lẫm Xuyên không đáp, tóc trên trán còn ướt, từng giọt nước rơi xuống áo ngủ rồi nhanh chóng thấm vào, để lại dấu ướt nhòe nhẹ.
Ôn Nghiên vội lấy khăn lông đưa anh, vừa lẩm bẩm: “Sao anh không sấy khô tóc đã rồi ra, em còn đang chuẩn bị thuốc mà, bị cảm thì sao giờ?”
“Không sao.” Cố Lẫm Xuyên chậm rãi sấy sơ tóc, rồi vẫy tay bảo:
“Lại đây bôi thuốc.”
“Dạ tới đây.”
Ôn Nghiên đắp một chiếc khăn lên đầu, một chiếc khác quấn quanh cổ để tránh nước nhỏ xuống lưng khi bôi thuốc.
“Thôi để anh sấy tóc cho trước đi.” Cố Lẫm Xuyên thở dài nhìn cậu.
Ôn Nghiên ngoan ngoãn chạy tới phòng tắm, nhưng anh gọi lại: “Mang máy sấy ra đây.”
“Anh định sấy tóc giúp em hả?” Ôn Nghiên tròn mắt, ngại ngùng mím môi.
“Ngại quá, phiền anh rồi…”
Cậu cố ý nói vậy, Cố Lẫm Xuyên nhìn là hiểu, bật cười: “Mau lên.”
Ôn Nghiên cộc cộc chạy đi rồi lại chạy về, cẩn thận đưa máy sấy cho anh: “Thật sự giúp em sấy hả?”
Cố Lẫm Xuyên không nói gì, kéo cậu ngồi xuống sofa, để cậu quay lưng về phía mình, giữ vai cậu không cho nhúc nhích rồi sau đó cắm điện.
Tiếng “ong ong” vang bên tai, gió nóng lướt qua tóc cậu.
Ôn Nghiên lim dim mắt, hưởng thụ. Cậu cảm nhận được ngón tay anh xuyên qua từng lọn tóc, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào da đầu, mang theo cảm giác tê tê râm ran như bị điện giật.
Cậu còn tưởng tượng ra dáng vẻ Cố Lẫm Xuyên đang nhẹ nhàng cầm mấy sợi tóc không chịu nghe lời mà bay tán loạn.
Động tác phía sau vừa dịu dàng lại nhẫn nại, nhẹ nhàng vuốt tóc như sợ làm cậu đau.
Thì ra Cố Lẫm Xuyên là người có kiên nhẫn như vậy.
Ôn Nghiên hít mũi, vui vẻ vẫy nhẹ chân, trắng muốt như sữa.
“Cái sợi chuông đỏ sao em không mang nữa?” Cố Lẫm Xuyên liếc thấy, bỗng hỏi.
Tiếng máy sấy lớn quá, Ôn Nghiên nghe không rõ, quay đầu hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Cố Lẫm Xuyên dừng tay, tắt máy sấy, không gian yên tĩnh lại.
Ôn Nghiên tò mò quay đầu: “Anh vừa nói gì?”
Cố Lẫm Xuyên đè đầu cậu quay lại, khẽ cúi người, môi kề sát tai thì thầm: “Sợi chuông đỏ sao em không đeo nữa?”
Hơi thở nóng rực phả bên tai nhạy cảm khiến Ôn Nghiên giật bắn, theo phản xạ muốn nhảy dựng lên.
Nhưng Cố Lẫm Xuyên giữ chặt vai, không cho cậu nhúc nhích, không cho quay đầu, càng không cho trốn.
“Sao không trả lời?” Anh nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của Ôn Nghiên, bật cười khe khẽ.
Anh thật sự quá thích phản ứng kiểu này của Ôn Nghiên nên không nhịn được.
Ôn Nghiên biết cơ thể mình nhạy cảm, nhưng không ngờ tai cũng vậy, cậu suýt rơi nước mắt vì hồi hộp, cố kìm lại, chỉ khẽ run: “Em… em cất rồi, để em đi lấy…”
“Không cần gấp.” Cố Lẫm Xuyên dịu giọng, khẽ cười, rồi bật máy sấy lên, tiếp tục sấy nốt tóc.
Ôn Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi sấy khô tóc, cậu lập tức đứng bật dậy, không cho Cố Lẫm Xuyên cơ hội lại gần tai mình nữa, chạy thẳng về phía giường.
Cậu lấy ra sợi chuông đỏ trong ngăn tủ đầu giường, từng bước vừa hồi hộp vừa leng keng vui vẻ.
“Anh nói cái này hả?” Ôn Nghiên đưa sợi chuông cho anh xem.
“Ừ.”
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên lướt qua mắt cá chân trắng nõn của cậu, giọng khàn khàn:
“Sao mua mà không đeo?”
“Ngày hôm đó đeo rồi anh không phản ứng gì, em tưởng anh thấy phiền.”
“Không có.” Anh điềm nhiên nói.
“Lúc đó là lỗi của anh. Em đeo rất đẹp.”
Đôi mắt Ôn Nghiên sáng rực lên, gật đầu liên tục: “Em cũng thấy vậy!”
Cậu hào hứng ngồi xuống sofa, chuẩn bị quay lại đeo chuông.
Cố Lẫm Xuyên bỗng giữ tay cậu lại, cầm lấy sợi chuông đỏ: “Để anh làm cho.”
“Không không không!” Ôn Nghiên giật mình thu tay lại.
“Em tự làm được mà…”
Tóc sấy đã đành, giờ còn muốn đeo chuông cho cậu, hôm nay Cố Lẫm Xuyên bị sao vậy? Dịu dàng đến mức làm người ta sinh ảo giác mất thôi!
“Đừng cử động.”
Anh đè đầu gối cậu lại, giọng trầm ổn:
“Cẩn thận cúi người lại làm đau lưng.”
“A? À… Ừm…” Ôn Nghiên ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Lẫm Xuyên nâng chân cậu lên, lòng bàn tay lớn nắm lấy mắt cá trắng nõn như ngọc, để cậu đặt chân lên đùi mình, rồi dịu dàng buộc sợi chuông đỏ vào, khuy cẩn thận từng cái.
Ôn Nghiên vì tư thế này mà hơi ngả người về sau, cảm thấy hơi lúng túng, ngón chân co lại, khẽ lay động.
Chuông bạc leng keng hai tiếng.
Cố Lẫm Xuyên cúi đầu, ánh mắt sâu như mực.
Yết hầu anh khẽ lăn lên xuống, giọng khàn khàn nói khẽ: “Đẹp lắm.”
Thậm chí… quá đẹp.
Ôn Nghiên không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ khẽ rụt chân về, giọng nhỏ nhẹ: “Ờm…”
Kỳ lạ thật.
Thật sự kỳ lạ.
Sao nãy tự dưng lại thấy như thể giây sau anh sẽ cúi xuống hôn lên mắt cá chân cậu vậy…?
Mình đang nghĩ gì thế này!?
Ôn Nghiên bỗng run lên, lắc đầu.
Nhìn lại Cố Lẫm Xuyên thì thấy anh đã ngẩng đầu, dựa vào xe lăn như bình thường.
Ôn Nghiên thở phào.
Đúng là ảo giác.
“Lại đây bôi thuốc trước đã.” Cố Lẫm Xuyên nhẹ giọng, cầm lọ rượu thuốc trên bàn trà.
Ôn Nghiên gật đầu, tự nhiên xoay lưng lại, tháo nút áo ngủ.
“Anh nhớ em mua hai cái.” Cố Lẫm Xuyên vừa xoa thuốc vừa hỏi.
“Ừ, nhưng cái còn lại bà chủ nói để đeo ở eo, em thấy kỳ kỳ, với lại không cần tới nên chưa mở.”
“Ở eo à?”
Động tác tay Cố Lẫm Xuyên khựng lại, ánh mắt từ sống lưng cậu trượt xuống từng chút một, nhưng đi nửa đường đã bị vải áo ngủ che khuất.
Anh có chút tiếc nuối, thu mắt lại, ho nhẹ:
“Vậy cứ để đó đã.”
Cũng dễ tưởng tượng thôi, nếu một vòng chuông đỏ đeo ở eo nhỏ như vậy…
Chỉ nghĩ thôi đã thấy miệng khô lưỡi khô rồi.
Cố Lẫm Xuyên cụp mắt, nhanh chóng xoa xong rượu thuốc, tay kéo cổ áo ngủ của Ôn Nghiên lên, giúp cậu chỉnh lại.
Ôn Nghiên buộc lại nút áo ngủ, rồi khẽ động đậy cổ và eo đã hơi cứng vì mỏi.
Sau đó, cậu duỗi hai tay sang hai bên, uể oải vặn vẹo cái lưng một chút.
"Buồn ngủ quá..." Cậu ngáp dài một cái, giọng mơ màng, mắt lim dim rưng rưng nước.
Cố Lẫm Xuyên đáp: “Ngủ đi.”
Ôn Nghiên gật đầu, cậu buồn ngủ là sẽ ngủ rất nhanh, chẳng màng gì đến ai nữa. Cậu lảo đảo bước về phía giường, trước khi trèo lên giường còn không quên lấy khăn ướt lau sạch gan bàn chân đã dẫm thảm cả buổi.
Làm xong tất cả trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu mới chui vào ổ chăn ấm áp.
Vừa quay đầu lại, cậu bất ngờ thấy Cố Lẫm Xuyên vẫn chưa rời đi.
"Sao anh còn chưa về phòng ngủ vậy?"
Ôn Nghiên vùi trong chăn, dụi mắt vài cái, chớp chớp mắt như muốn đuổi mấy giọt nước đọng trên mi vừa khiến lông mi ướt rượt.
Cậu chống một bên vai ngồi dậy nửa người, nhìn có vẻ vừa ngốc nghếch lại vừa mềm mại.
Cố Lẫm Xuyên vẫn ngồi yên trên sofa, ánh mắt hơi u buồn nhìn về phía Ôn Nghiên.
Anh mấp máy môi: “Em ngủ trước đi.”
Ôn Nghiên cũng chẳng hỏi thêm, liền trở mình quay người rồi tiếp tục chui sâu vào chăn.
Một lát sau, Cố Lẫm Xuyên mới đứng dậy tắt đèn.
Phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Ôn Nghiên chắc đã ngủ rồi. Khi mệt, cậu thường chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Hai chân Cố Lẫm Xuyên đặt xuống thảm, định đứng dậy, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh nhíu mày, lại ngồi trở về xe lăn, rồi đẩy xe đến đầu giường của Ôn Nghiên.
Anh chờ đến khi Ôn Nghiên ngủ say mới dám lại gần, trong bóng tối, giống như một người có chút tư tâm vụng trộm mà len lén ngắm nhìn cậu.
Ôn Nghiên nằm nghiêng bên trái, quay lưng lại phía anh nên anh không nhìn thấy mặt cậu.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng, anh cũng hình dung được nét mặt ấy.
Nhất là khi ở nhà kính trồng hoa, Ôn Nghiên lúc thì lật đất, lúc thì tỉa lá, biểu cảm sống động đến đáng yêu.
Rồi hoàng hôn hôm ấy trong thư phòng, khi thấy thủ tục chuyển trường thì đôi mắt Ôn Nghiên rưng rưng, ánh nhìn vừa tủi thân vừa yếu đuối.
Còn có khoảnh khắc khi ôm nhau, nhịp tim của Ôn Nghiên lỡ đập lên bên tai anh, âm thanh vẫn như còn vang bên tai, thình thịch, thình thịch.
Cố Lẫm Xuyên ngồi đó, mắt có chút xuất thần, không biết đang nhìn vào đâu. Nhưng chỉ cần trong lòng nghĩ đến Ôn Nghiên, thì ánh mắt cũng sẽ ngập tràn hình ảnh của cậu.
Ôn Nghiên ngủ rất say, một cánh tay trắng như ngọc duỗi ra khỏi chăn, tay còn lại ôm lấy một góc chăn, cằm vùi vào trong, nét mặt khi ngủ an yên và dịu dàng.
Luồng khí điều hòa dịu nhẹ lướt qua da, như phủ nhẹ một lớp mỏng trong suốt trên người cậu, phác họa rõ đường nét nhịp thở lên xuống.
Bờ vai từng bị thương như cánh bướm khẽ mở, kéo dài xuống là eo nhỏ mảnh khảnh, nối tiếp với đường cong uyển chuyển của phần hông mượt mà, vẽ nên một đường uốn nhẹ, nửa ẩn nửa hiện trong lớp chăn phủ.
Xuống chút nữa, đôi chân thon dài của Ôn Nghiên đá tung chăn ra. Áo ngủ chỉ vừa chạm tới đùi, để lộ ra đường cong mềm mại của cẳng chân. Mắt cá chân đeo lục lạc nhỏ màu hồng phấn, lấp lánh và mịn màng, nhìn là muốn cưng chiều.
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên dừng lại từ sau gáy Ôn Nghiên, một tấc một tấc mà lặng lẽ nhìn xuống, như tham lam muốn ngắm nhìn hết người con trai này.
Người không hề đề phòng anh lấy một chút.
Trong phòng vẫn còn có người, vậy mà cậu lại có thể ngủ say như thế, không một chút cảnh giác, chẳng sợ người khác sẽ làm gì cậu.
Chỉ có những người thực sự tin tưởng mới dám buông hết phòng bị như thế.
Là vì quá tin tưởng anh là người lạnh nhạt, không dễ động lòng?
Cố Lẫm Xuyên cúi đầu, cười khẽ, có chút bất đắc dĩ.
Chưa từng có lúc nào anh lại khát vọng đến vậy.
Mong cho những người kia, cả "người anh" lẫn "người chị", mau chóng hoàn tất mọi việc, sớm ngày kết thúc tất cả, để anh có thể đường đường chính chính ôm lấy người này và đưa cậu vào trong mộng đẹp.
Đột nhiên, người trên giường trở mình.
Cố Lẫm Xuyên giật mình, hít sâu một hơi, thấy Ôn Nghiên vẫn còn ngủ say mới nhẹ nhàng thở ra.
Ở trong bóng tối chờ đợi đã lâu, đôi mắt anh dần thích nghi, có thể mơ hồ thấy được gương mặt cậu. Ôn Nghiên ngủ rất ngon.
Từ sau khi bà mất, Cố Lẫm Xuyên trở nên không còn dễ mở lòng với ai.
Dường như tất cả những người đến gần anh đều mang theo mưu đồ, đều giấu giếm những điều không thể nói ra.
Chỉ có Ôn Nghiên là khác.
Cố Lẫm Xuyên nhẹ nhàng đưa tay ra, lòng bàn tay khẽ chạm vào lông mi của Ôn Nghiên.
Đôi mắt ấy, một khi mở ra, bên trong là ánh sáng trong trẻo, có thể xuyên thủng cả bóng tối. Như ánh mặt trời, chiếu vào thế giới lạnh lẽo bị đóng kín trong anh.
Đó là nơi bắt đầu của mọi rung động trong lòng anh.
Ngón tay Cố Lẫm Xuyên khẽ run, như không thể kiểm soát.
Ôn Nghiên dường như cảm nhận được có người chạm vào mình, đầu tiên là khẽ làu bàu không vui, hàng mày hơi nhíu lại, rồi đôi lông mi dài run run, từ từ mở mắt.
Cố Lẫm Xuyên ngay lập tức thu tay về, nét mặt trong khoảnh khắc cứng đờ.
Nhưng Ôn Nghiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, mắt còn chưa mở hẳn, chỉ lẩm bẩm trong cơn ngái ngủ: “Sao anh vẫn chưa ngủ…”
Không hỏi vì sao anh còn ở đây, cũng không thắc mắc sao chưa quay về phòng, như thể chuyện anh ở trong phòng cậu vốn dĩ là điều bình thường.
Cố Lẫm Xuyên đoán chắc cậu còn chưa tỉnh hẳn, anh khẽ nói: “Một lát nữa thôi. Em cứ ngủ tiếp đi, anh không làm phiền đâu.”
Ôn Nghiên từ trong mũi khẽ phát ra một tiếng ậm ừ không rõ ý.
Cố Lẫm Xuyên tạm coi đó là đồng ý.
Anh cũng không hiểu vì sao đêm nay lại như vậy, lại canh bên đầu giường người ta chỉ để nhìn người ấy ngủ.
Có thể là vì khi ở nhà kính trồng hoa đã nhớ lại quá nhiều chuyện cũ, cũng có thể vì khoảnh khắc Ôn Nghiên giận dỗi, hỏi anh: “Anh bị hỏng xe lăn à?”, đã quá mức rung động lòng anh.
Tóm lại, đêm nay anh đều đang làm theo trái tim mình.
Hiếm khi được thảnh thơi như vậy, anh thấy lòng mình bình yên hiếm có.
Cố Lẫm Xuyên không định làm gì với Ôn Nghiên, chỉ là muốn nhìn thêm một chút, nhìn thêm vài lần.
Không bao lâu, Ôn Nghiên khẽ nhúc nhích trong chăn, cả người vô thức nghiêng về phía anh, mơ mơ màng màng gọi: “Cố Lẫm Xuyên, mau ngủ…”
Cố Lẫm Xuyên bật cười khẽ: “Biết rồi, anh ngủ ngay đây.”
Anh đưa tay định nhấn nút di chuyển xe lăn, thì Ôn Nghiên lại bất chợt ngô một tiếng, lẩm bẩm: “Ngủ… ngủ với em nha?”
Cố Lẫm Xuyên lập tức ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Ôn Nghiên vẫn chưa mở mắt, giống như đang nói mớ trong giấc mộng.
Cậu lại khe khẽ hừ một tiếng, rồi bàn tay nhỏ từ trong chăn vươn ra một chút, ngón tay mảnh khảnh mềm mại vỗ nhẹ lên tấm nệm cạnh mình: “Ngủ…”
Như đang mời anh nằm cùng.
Gương mặt Cố Lẫm Xuyên thoáng chốc hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Nhưng anh cũng chỉ sững người một lát, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Dù sao, tất cả chỉ là phản ứng mơ hồ trong tiềm thức của Ôn Nghiên lúc đang nửa tỉnh nửa mê. Sáng mai tỉnh dậy nếu phát hiện có anh nằm bên thì thể nào cũng sẽ ngơ ngác, hoặc dọa đến ngốc người.
Cố Lẫm Xuyên khẽ lắc đầu, nắm lấy đầu ngón tay không chịu yên của Ôn Nghiên.
Khoảnh khắc hai đầu ngón tay chạm nhau, cổ họng anh bất giác siết lại.
Rồi như một nghi thức trang nghiêm, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay của Ôn Nghiên.
“Ngủ ngon.”
