Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 49

Chương 49:

- Khổ Tử Phi Phi -

Sáng hôm sau.

Ôn Nghiên không hiểu sao lại đột nhiên tỉnh giấc. Trong trạng thái lơ mơ thì cậu mở mắt ra, và ngay lập tức chạm phải gương mặt của Cố Lẫm Xuyên.

Hiện tại hai người đang tay chân quấn lấy nhau, chủ yếu là cậu quấn lấy Cố Lẫm Xuyên, cùng nằm trên một chiếc giường, tư thế vô cùng thân mật. Đối phương vẫn chưa tỉnh.

Đây là lần đầu tiên Cố Lẫm Xuyên ngủ dậy muộn hơn cậu.

“Cố—” Ôn Nghiên vừa hé miệng liền cứng họng, hơi thở như dừng lại. Trong đầu cậu điên cuồng tua lại những chuyện xảy ra tối qua.

Cậu nhớ mình uống chai rượu mà Thẩm Dược đưa, càng uống lại càng tỉnh, sau đó hình như Thẩm Dược bảo cậu uống nhiều quá rồi, rồi cậu được người ta dìu đi tìm Cố Lẫm Xuyên…

Ấn tượng cuối cùng là cậu nằm bò lên người Cố Lẫm Xuyên…

Ôn Nghiên chau mày, trong đầu như có tia sét đánh ngang — đột nhiên trợn trừng mắt.

Tối hôm qua cậu... thật sự... với Cố Lẫm Xuyên... hôn nhau rồi!?

“Vèo” Ôn Nghiên bật dậy khỏi giường, đầu óc trống rỗng, ký ức tàn khốc như dây thừng buộc chặt kéo giật lại.

“Dậy rồi?” Một giọng nói vang lên bên cạnh.

Cố Lẫm Xuyên chống một cánh tay, nhìn cậu: “Có đau đầu không?”

Cả người Ôn Nghiên cứng đờ, từ từ quay đầu nhìn, ánh mắt dời xuống rồi chạm phải đôi mắt sâu thẳm, như cười như không của Cố Lẫm Xuyên.

“Em...” Cậu nuốt nước bọt.

“Em sao lại ở trên giường của anh?”

“Không nhớ à?” Giọng nói của Cố Lẫm Xuyên khàn khàn, hơi kéo dài đuôi, ánh mắt hơi nhướng lên, có chút nghi ngờ:

“Thật sự không nhớ, hay là... không muốn thừa nhận?”

“Không... không nhớ thật.” Ôn Nghiên lí nhí cúi đầu.

“Hôm qua em uống hơi nhiều...”

Thật ra thì... cậu lờ mờ nhớ trên bãi biển hình như đã hôn.

Cố Lẫm Xuyên thật sự hôn cậu!?

Rồi sau đó thì sao?

Cậu trở về bằng cách nào?

Ôn Nghiên cố gắng nhớ lại đoạn sau khi rời khỏi bãi biển, nhưng ký ức như bị chặn lại bởi một cái khóa. Những mảnh vỡ mơ hồ hiện lên toàn là hình ảnh cậu quấn lấy Cố Lẫm Xuyên, đòi thân mật, ngượng đến mức không dám đối mặt. Còn đoạn quan trọng thì... không nhớ nổi gì cả.

Cứu mạng!

Thật sự không còn mặt mũi gặp người.

Một bàn tay bỗng nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải ngẩng đầu.

Không biết từ lúc nào Cố Lẫm Xuyên đã ngồi dậy, tay khẽ nâng cằm cậu, nhẹ nhàng quan sát trái phải, cười khẽ: “Ôn Nghiên à, em biết lúc nói dối mặt em đỏ đến mức nào không?”

Ôn Nghiên môi run run, không dám lên tiếng, mặt càng đỏ bừng.

Cố Lẫm Xuyên khẽ nhíu mày.

Nhìn phản ứng này thì rõ ràng không phải là hoàn toàn không nhớ. Nhưng anh cũng không chắc cậu có nhớ chuyện mình chủ động hay không... Dù sao thì cũng tám, chín phần là không.

Nếu không thì đâu đến mức ngốc nghếch thế này.

“Nhớ được bao nhiêu?” Anh khẽ sờ khóe môi Ôn Nghiên, giọng nhẹ nhàng hỏi như không để tâm.

Yết hầu Ôn Nghiên khẽ trượt lên xuống, cố gắng biện minh: “Uống nhiều quá, em thật sự không nhớ gì cả...”

Nhưng đối diện với ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của Cố Lẫm Xuyên, giọng nói của Ôn Nghiên càng ngày càng nhỏ lại.

“Vậy à...” Cố Lẫm Xuyên không vạch trần, rất kiên nhẫn kéo dài giọng: “Vậy em không tò mò đã xảy ra chuyện gì sao? Không định hỏi anh à?”

Ôn Nghiên chỉ đành căng da đầu hỏi: “Đã xảy ra... chuyện gì?”

“Em ôm anh, đòi... đòi thân mật.” Cố Lẫm Xuyên bỏ lửng giữa câu, rồi tiếp lời khi thấy ánh mắt ngỡ ngàng của cậu:

“Đòi ôm.”

“Không cho là làm ầm lên, anh cũng hết cách, đành phải... bị em ép buộc.”

Ôn Nghiên trừng to mắt, muốn phản bác nhưng lại nghẹn họng: “Anh...!”

Nói bậy! Hôm qua ở bãi biển rõ ràng là anh chủ động hôn mãnh liệt như vậy! Hôn đến mức cậu thở không ra hơi! Nhìn đâu ra là bị ép buộc chứ!

“Anh làm sao?” Cố Lẫm Xuyên chạm nhẹ vào môi cậu, ánh mắt sâu thẳm: “Bây giờ em có nên chịu trách nhiệm với anh không?”

“Chịu... chịu trách nhiệm!?” Ôn Nghiên lắp bắp.

Cố Lẫm Xuyên nhấn mạnh từng từ: “Chịu trách nhiệm.”

Ôn Nghiên cảm giác như dây thần kinh trong đầu mình đứt đoạn, giọng khô khốc:

“Chịu... bằng cách nào?”

“Danh phận.” Cố Lẫm Xuyên nắm chắc cơ hội, không để cậu né tránh, giọng nói kiên định như mãnh hổ rình mồi: “Anh muốn danh phận.”

Danh phận!?

Mấy từ nhẹ hẫng đó khiến Ôn Nghiên sặc ho.

Không thể tin được.

Cố Lẫm Xuyên giờ phút này... lại đang nói với cậu... muốn danh phận!?

Sấm sét giữa trời quang giáng xuống, khiến Ôn Nghiên ngơ ra như tượng, đầu óc choáng váng hơn cả lúc say tối qua, mờ mịt nhìn Cố Lẫm Xuyên.

Cố Lẫm Xuyên vuốt tóc cậu, nhẹ giọng nói tiếp: “Tối qua anh hỏi em, em nói em biết mình hôn ai, còn nói chỉ muốn thân mật với anh, bây giờ tỉnh rượu lại nói không nhớ gì?”

“Ôn Nghiên, vậy rốt cuộc là ai mới là người không có cảm giác an toàn?” Giọng anh vừa cười, vừa bất mãn.

Ôn Nghiên bị nói đến á khẩu không trả lời được. Cậu có lờ mờ nhớ câu đó, nhưng…

Xong rồi.

Cậu không còn lời nào để biện minh.

“Em nói không biết anh thích cái gì, nhưng lại chưa bao giờ đề phòng anh.” Giọng Cố Lẫm Xuyên chợt trở nên nghiêm túc.

“Vì sao? Thật sự không thích anh à?”

Ôn Nghiên mấp máy môi, rồi giơ ngón tay trỏ đặt lên môi anh, ngăn anh lại.

“Nghe anh nói trước.” Cố Lẫm Xuyên ngồi thẳng, nét mặt nghiêm túc chưa từng có, yết hầu chuyển động.

“Em nói không thích kiểu anh dùng giọng nặng, anh sửa rồi, em cũng thấy hiệu quả.”

“Anh đã xé bản hợp đồng, không còn bản sao nào hết.”

“Căn nhà ấm trồng hoa có ý nghĩa sâu sắc với anh, anh cũng cho em.”

“Thẻ ngân hàng, tuy chưa kịp đưa nhưng lát nữa sẽ giao cho em.”

Cố Lẫm Xuyên từ trước đến nay chưa từng yêu ai, nên nhiều lời nói và thái độ không biết biểu lộ thế nào.

Nhưng bây giờ, người luôn cao cao tại thượng, lạnh lùng tự phụ ấy, lại đang kiên nhẫn liệt kê từng việc chứng minh tình cảm của mình dành cho cậu.

Đối với Ôn Nghiên, gần như cái gì anh cũng đáp ứng.

Không chịu nổi khi cậu bị uất ức, sẵn sàng trả thù thay.

Sẽ ghen, sẽ ngượng ngùng đi mua nhẫn đôi.

Sợ làm cậu sợ, luôn khắc chế chính mình.

Trước kia cũng từng giãy giụa, đi tận Châu Phi phơi nắng đến đen sì, rồi trở về ủ rũ, phát điên vì muốn gặp cậu.

Chỉ vì yêu. Yêu người đang ở trước mặt, nên mới không thể khống chế khát vọng, mới nguyện ý đem cả nửa đời sau giao cho cậu.

Cố Lẫm Xuyên nắm lấy tay Ôn Nghiên, nhìn sâu vào mắt cậu:

“Nếu en vẫn thấy không có cảm giác an toàn thì anh có thể soạn lại hợp đồng rồi đi công chứng. Điều kiện do em đưa ra.”

“Em muốn thế nào cũng được. Nếu anh làm được, anh sẽ làm, thậm chí làm tốt hơn.”

Cố Lẫm Xuyên dừng một chút rồi nói tiếp:

“Cho nên... em có thể kết thúc kỳ khảo sát này được chưa?”