Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 51
Chương 51:
- Khổ Tử Phi Phi -
Ôn Nghiên lần đầu tiên trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo mà hôn môi, thực sự cảm nhận được sự dữ dội của Cố Lẫm Xuyên.
Hai người cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm, nhưng Cố Lẫm Xuyên lại như thể sinh ra đã có thiên phú.
Môi anh tựa như mang theo những tia điện rất nhỏ, mỗi lần chạm vào một chút thôi cũng khiến da đầu Ôn Nghiên tê dại, cho đến khi Cố Lẫm Xuyên dùng đầu lưỡi đẩy ra khớp hàm cậu, đem toàn bộ hơi thở nóng bỏng, cuồng nhiệt tìm đến nơi sâu nhất.
Đầu óc Ôn Nghiên trống rỗng, toàn thân nóng ran, như cánh bèo trôi nổi giữa dòng không tìm được điểm tựa, chỉ có thể níu lấy áo Cố Lẫm Xuyên để giữ mình khỏi ngã.
Cậu đem bản thân hoàn toàn giao cho Cố Lẫm Xuyên.
Không biết qua bao lâu, từ tư thế ngồi, cậu bị anh đè xuống gối, đầu hơi ngửa ra sau, tiếp nhận từng đợt mưa rền gió dữ của ái tình.
Bên tai tiếng nuốt khẽ đầy ám muội càng lúc càng lớn, Ôn Nghiên bị anh ôm đến mức không thở nổi, tay chống lên vai Cố Lẫm Xuyên giãy giụa, giữa môi và răng tràn ra những tiếng rên khe khẽ.
Răng nanh nhọn vô tình cắn rách môi Cố Lẫm Xuyên, anh lúc này mới dừng lại, đầu lưỡi khẽ l**m lên chỗ bị thương.
Anh cúi mắt nhìn cậu, trong mắt tình ý không hề che giấu.
Ôn Nghiên lại không để ý, chỉ biết thở hổn hển, hai mắt long lanh ngấn lệ.
Giọng nói khàn khàn, mang theo sự kiềm chế vang lên bên tai, Cố Lẫm Xuyên vuốt khóe mắt đỏ của Ôn Nghiên, thấp giọng nói: “Tỉnh rượu rồi là sẽ không thở hổn hển nữa à?”
Ôn Nghiên hé môi, hơi thở dồn dập cãi lại:
“Rõ ràng anh hứa với em là sẽ không làm quá… tàn nhẫn…”
“Lần sau.”
Lời đàn ông nói trên giường làm sao có thể tin.
Cố Lẫm Xuyên ánh mắt dịu dàng nhìn sâu vào mắt Ôn Nghiên, giọng khàn khàn hỏi:
“Cảm giác thế nào? Thích không?”
Ôn Nghiên tựa vào gối, trong mắt phủ một tầng sương mờ hồng nhạt, đỏ mặt khẽ “ừ” một tiếng qua mũi.
Thích thì tất nhiên là thích, chẳng ai lại không thích được hôn cuồng nhiệt bởi người mình yêu.
Nhưng…
Ôn Nghiên bất chợt cử động chân, khi cảm nhận được sự khác thường, hơi thở của cậu khựng lại, hàng mi run lên liên hồi.
Hình như thích… có phần quá mức.
Cố Lẫm Xuyên nhướng mày, tay từ eo Ôn Nghiên trượt xuống, rồi dịch vào giữa, khi chạm phải thứ gì đó thì cổ tay cũng khựng lại.
“Muốn anh giúp không?” Anh ghé sát tai Ôn Nghiên, giọng chứa đầy ý trêu chọc, hơi nóng từ môi bao lấy vành tai nhỏ.
Ôn Nghiên bị k*ch th*ch đến mức khẽ run người, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh… sao lại… không?”
“Sao anh à?” Cố Lẫm Xuyên bật cười, anh không áp hết người xuống cậu, giữa hai người vẫn còn một khoảng trống, cảm giác ấy khiến Ôn Nghiên thấy rất lạ.
“Rồi em sẽ biết.” Giọng anh khẽ khàng mơ hồ.
Ôn Nghiên lúc này đã chẳng còn tập trung nghe câu trả lời, từ khi bị Cố Lẫm Xuyên chạm vào, cậu đã hoàn toàn chìm trong mê đắm.
Anh luôn dịu dàng đến cùng cực, nhẹ nhàng dỗ dành cậu, cơ thể cậu vì tình cảm dâng trào mà rịn mồ hôi nơi trán, lấm tấm ở tóc và khóe mắt.
Tầm nhìn của Ôn Nghiên hoàn toàn bị bóng dáng Cố Lẫm Xuyên chiếm lĩnh, đôi mắt nửa khép mơ màng, trong tầm nhìn là yết hầu gợi cảm của anh, theo từng động tác nuốt mà nhấp nhô.
Một khoảnh khắc khó kìm nén, cậu ngẩng cổ, kéo cổ áo anh xuống và cắn mạnh vào yết hầu.
…
“Muốn ngủ thêm chút không?” Cố Lẫm Xuyên dựa vào đầu giường, một tay vuốt tóc Ôn Nghiên: “Bây giờ còn đau đầu không?”
Sáng sớm đã bị lăn qua lộn lại một phen, hơn nữa tối qua còn uống rượu, Ôn Nghiên lúc này nằm trong lòng anh, có chút mệt mỏi — ngay cả vừa nãy cũng là Cố Lẫm Xuyên dùng khăn ướt lau sạch cho.
Nhưng cậu không đau đầu.
Ôn Nghiên lắc đầu, hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan hết, thần kinh trong não vẫn còn chút ngây ngất.
Có lẽ là nhờ bát canh giải rượu, nên Cố Lẫm Xuyên không quá ngạc nhiên, chỉ nghiêng người hỏi: “Vậy muốn dậy ăn cơm không?”
Theo động tác ấy, nơi yết hầu anh hiện ra nửa vòng dấu răng, rõ ràng và hơi ửng đỏ.
Đó chính là dấu mà răng Ôn Nghiên để lại.
Anh cũng không hiểu sao Ôn Nghiên mỗi lần cao trào lại thích cắn người, nhưng bất ngờ là anh lại thích.
Cảm giác như có gì đó khảy vào sợi dây căng trong đầu, khiến anh nhận rõ hình ảnh Ôn Nghiên ngoan ngoãn dưới thân mình.
“Không cần.” Giọng Ôn Nghiên mềm và khàn.
Tình cảm vừa rồi tan đi, cậu bình tĩnh hơn, thoáng bực bản thân vì không chú ý quan sát anh.
“Vậy nghỉ thêm chút nữa.”
Cố Lẫm Xuyên hôn nhẹ lên trán cậu.
Anh còn công việc, nói xong liền ngồi dậy, rồi xoay người, cố sức tự mình ngồi lên xe lăn.
Ôn Nghiên thấy cảnh này, thái dương khẽ giật, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh tối qua anh bế cậu trở về phòng, bước chân nhanh nhẹn.
Khoan đã —— đi?
Tại sao lại đi?
“Cố Lẫm Xuyên.” Ôn Nghiên nheo mắt, theo bản năng lên tiếng: “Chân của anh…”
Thân hình Cố Lẫm Xuyên thoáng khựng lại.
Chẳng lẽ Ôn Nghiên nhớ ra chuyện tối qua? Vậy thì thẳng thắn…
“… Còn chữa được không?” Cậu do dự hỏi nốt nửa câu.
Tâm trạng anh rơi từ trên cao xuống, nhưng nét mặt vẫn bình thản nhìn Ôn Nghiên: “Sao vậy?”
Ôn Nghiên ngồi dậy, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, giọng không chắc chắn:
“Tối qua… em mơ thấy… chân anh bình thường.”
Có thể đứng, thậm chí bế cậu đi nhanh như thế, cảm giác thật đến mức như tự mình trải qua.
Cậu chưa từng nghĩ Cố Lẫm Xuyên giả tàn tật, vì trong nhận thức bình thường, một người có tiền có quyền như anh cần gì giả vờ tàn tật suốt hai năm?
Đó chẳng phải việc người bình thường sẽ làm.
“Trước đây ông nội từng nói với em là chân anh có thể chữa, chỉ là anh không muốn…” Ôn Nghiên nói rồi mím môi.
Hơn nữa dựa vào tình hình sáng nay khi anh ở trên người cậu, Ôn Nghiên cảm thấy chân anh chắc không hoàn toàn mất sức, ít nhất bắp đùi vẫn còn cử động được…
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu một lát, khẽ “ừ”:
“Em nghĩ chân anh sẽ khỏi được à?”
Ôn Nghiên gật đầu: “Hy vọng vậy.”
“Vậy em có muốn anh nhờ bác sĩ Chung xem cho không?”
Bất kể là phẫu thuật hay phục hồi, cậu đều mong anh đừng bỏ điều trị, tiếp tục như bây giờ chịu sự quan tâm.
Cố Lẫm Xuyên bỗng im lặng.
Với mối quan hệ hiện tại thì anh không cần phải che giấu nữa.
Nhưng chuyện gia tộc cần thêm thời gian, nếu không thì cá lớn chưa vào lưới, mà anh lại muốn một lần gom sạch. Hai người anh trai thì dễ nói, nhưng cô chị gái kia thì nhạy bén và cẩn trọng quá mức.
Lúc này không thể để xảy ra sơ suất.
Anh bỗng thấy đau răng.
Sớm biết thì vừa rồi không nên giả vờ, cứ nói thẳng cho xong, giờ lại thành cưỡi lưng hổ khó xuống.
Ôn Nghiên chờ mãi không thấy đáp lại, nghiêng đầu gọi: “Cố Lẫm Xuyên?”
“Ừ?” Anh hoàn hồn, khẽ ho: “Được, anh biết rồi.”
Ôn Nghiên nhìn anh nghi ngờ: “Anh không được lừa em đấy nhé?”
Cố Lẫm Xuyên đối diện với đôi mắt trong trẻo của cậu, cổ họng nghẹn lại, tay đặt lên yết hầu, chạm vào vòng dấu răng nhỏ ở đó.
“Ừ.”
Về sau sẽ không lừa nữa —— trừ chuyện trên giường.
Chủ đề nguy hiểm này tạm gác lại.
Nhưng Ôn Nghiên nhanh chóng nhớ ra chuyện thứ hai, chính là mục đích quan trọng khiến cậu uống rượu để dụ anh tối qua.
Cậu mím môi nhìn anh, không nói thành lời, trong trạng thái tỉnh táo lại thấy khó mở miệng, mặt cậu khẽ đỏ.
Cố Lẫm Xuyên nhìn chằm chằm vành tai đỏ lên của cậu: “Sao vậy?”
“Em… em có chuyện muốn hỏi, nhưng sợ… mạo phạm…” Ôn Nghiên lí nhí.
Mạo phạm? Từ này nghe mới lạ.
Cố Lẫm Xuyên hơi nhíu mày: “Cậu cứ hỏi.”
Giọng Ôn Nghiên nhỏ, ngập ngừng: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là… cái đó… ừ… cái sự… lãnh đạm của anh rốt cuộc là…”
Khi nói còn cố tình tránh ánh mắt anh.
Sau khi nghe xong, Cố Lẫm Xuyên đoán được điều gì đó, khẽ cụp mắt rồi thử hỏi:
“Em tối qua muốn anh uống rượu là để hỏi chuyện này sao?”
“Hả?” Ôn Nghiên hơi ngốc: “Sao anh biết?”
“Vừa mới biết.”
Cố Lẫm Xuyên cười như không cười, nhìn gương mặt nhỏ của Ôn Nghiên càng lúc càng đỏ, giọng đầy ẩn ý:
“Vậy tức là bây giờ em đang lo bạn trai mình… không được?”
Ôn Nghiên: !!?
“Khi nào…! Không có! Anh đừng nói bậy!”
Hôm qua cậu đã chuẩn bị tâm lý xong, hơn nữa dù Cố Lẫm Xuyên thật sự không được thì cũng đâu phải không thể dùng tay… Nghĩ đến đây, Ôn Nghiên hơi ngượng.
Tóm lại, cậu thực sự chưa từng lo lắng chuyện đó.
“Vậy à.” Cố Lẫm Xuyên gật đầu, vẻ mặt như “em nói sao cũng được”.
Ôn Nghiên: “…”
“… Thật sự không có.” Cậu có chút u oán trừng anh.
“Em chỉ tò mò thôi.”
Cậu thật sự tò mò rốt cuộc là do tâm lý hay sinh lý, có cần trị liệu hay không, và nếu chữa thì có khỏi không.
Hơn nữa, tại sao Cố Lẫm Xuyên lại chẳng hề để tâm đến “tôn nghiêm cuối cùng” của đàn ông, như thể đã từ bỏ giãy giụa vậy.
Theo bản năng, Ôn Nghiên luôn cảm thấy anh không phải kiểu người như vậy.
“Nhiều chuyện như thế em đều chưa từng thấy anh có phản ứng…” Nói đến đây, cậu cũng không ngại nữa, có chút bực bội:
“Mỗi lần đều là anh trêu em…”
“Còn không chịu phục.” Cố Lẫm Xuyên bật cười, đưa tay xoa đầu cậu.
“Không có chuyện đó đâu.”
Ai nói anh không phản ứng? Sáng nay vẫn có mà.
Chỉ là mỗi lần Ôn Nghiên hưng phấn thì hoàn toàn không để ý gì khác, chỉ mải tận hưởng, mức độ tập trung đến mức ngay cả Cố Lẫm Xuyên cũng phải bất ngờ.
Hơn nữa, anh luôn khéo léo điều chỉnh góc độ để che giấu, nên việc cậu không phát hiện cũng là bình thường.
“Chuyện đó là chuyện gì?”
Cố Lẫm Xuyên bóp nhẹ má cậu, ánh mắt sâu xa, thấp giọng: “Chưa đến lúc.”
“Là sao?” Ôn Nghiên mờ mịt.
Bị vẻ mặt đáng yêu đó làm tan chảy, anh lại nhéo má cậu: “Thôi được rồi, nằm nghỉ đi, xong việc anh sẽ tìm em.”
Ôn Nghiên: “…”
Trước khi rời đi, Cố Lẫm Xuyên còn cúi xuống hôn cậu một cái.
Ôn Nghiên ngồi trên giường, trên mặt và trong lòng toàn dấu chấm hỏi.
Không phải chứ, câu “chưa đến lúc” nghĩa là gì?
Cậu đâu phải đang hỏi chuyện “lãnh cảm” rốt cuộc là sao sao? Thế thì liên quan gì đến “thời điểm”?
Chẳng lẽ lãnh cảm cũng có giờ giấc bật tắt?
Ôn Nghiên nhíu mày, bị câu trả lời mơ hồ ấy làm cho lòng dạ bồn chồn.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu, cậu dứt khoát nằm xuống, úp mặt vào gối.
Thôi, cứ coi như anh vì bảo vệ lòng tự trọng nên mới cố ý nói mập mờ vậy.
Bạn trai kiêu ngạo quen rồi, có thể thông cảm.
Biết đâu giờ này đang trốn ở góc nào đó âm thầm buồn bã.
Bạn trai kiêu ngạo ấy lúc này đang ở thư phòng gọi điện thoại.
Anh đã sắp xếp cho thuộc hạ tiếp cận “mục tiêu” nhiều ngày, để trước khi đưa Ôn Nghiên ra ngoài chơi thì bản thân có thể để lộ một vài sơ hở trông thật tự nhiên.
Mấy ngày trôi qua, kẻ địch quả nhiên “cắn câu”, đang chuẩn bị ra tay.
Câu cá thành công, Cố Lẫm Xuyên bắt đầu từng bước thu lưới.
Giọng nói của anh qua điện thoại vẫn lạnh như thường, thậm chí còn có phần gấp gáp hơn.
Ôn Nghiên có chờ được hay không thì chưa biết, nhưng với anh thì việc này quả thật hơi khó chịu.
Vấn đề ở phương diện đó và “tình trạng tạm thời” hiện giờ của anh là cùng một nhịp. Dù có thật sự động thủ, cũng không thể ôm Ôn Nghiên suốt cả quá trình.
Anh thì không sao, nhưng sợ cậu chịu không nổi.
Lần đầu mà quá đau hay quá dữ dội, về sau sẽ khó mà tiếp tục.
Dù gì anh cũng sắp 30, tính tình trầm ổn, tầm nhìn lâu dài, nên không vội chỉ để hưởng thụ nhất thời.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng anh cũng nghĩ đến việc để Ôn Nghiên “đáp lễ” bằng tay, nhưng cảm thấy để cậu dùng tay phục vụ một “người tạm thời bất tiện” thì vừa không thú vị, lại không thể tận hứng, chi bằng nhịn.
Anh thích cách trực tiếp hơn, và càng thiên về việc hoàn toàn chiếm hữu.
Dù sao… bạn trai anh đáng yêu đến vậy.
—
Vài ngày nay, Cố Lẫm Xuyên không định đến công ty, ở thư phòng xử lý xong đống bưu kiện thư ký Triệu mang tới, còn những giấy tờ cần ký thì để mai.
Triệu thư ký bất ngờ gọi điện, hỏi về lịch đi công tác Paris, để tiện liên hệ với ban tổ chức Tuần lễ Thời trang.
Cố Lẫm Xuyên khẽ nhíu mày.
Lẽ ra 3/11 sẽ đi Paris, nhưng vì muốn đưa Ôn Nghiên ra ngoài em anh đã hoãn lại.
Hôm nay đã là mùng 9, khó trách Triệu thư ký sốt ruột.
“Lùi thêm một vòng.” Anh lạnh nhạt dặn.
Ngày mai Ôn Nghiên nhập học, ít nhất anh phải đợi cậu quen với trường một thời gian rồi mới rời đi — dù vậy vẫn chưa thấy yên tâm.
Lúc này đã 11 giờ, từ thư phòng bước ra không thấy Ôn Nghiên nên anh bèn vào phòng tìm.
Quả nhiên, cậu vẫn cuộn trong chăn, ôm điện thoại cười khanh khách.
“Nhìn gì thế?” Giọng anh vang lên gần hơn.
Ôn Nghiên giật mình: “Sao anh xuất hiện đột ngột vậy?”
“Là em quá mải mê.” Anh ngồi xuống mép giường, chỉ vào điện thoại.
Ôn Nghiên “à” một tiếng, bỏ điện thoại xuống hỏi: “Anh xong việc rồi à?”
“Còn chút nữa, chiều làm tiếp.” Anh tự nhiên nắm tay cậu.
“Giờ vẫn chưa dậy nổi sao, bụng không đói à?”
Tuy đã thành người yêu, nhưng sinh hoạt hằng ngày của họ cũng không khác mấy so với trước.
Ôn Nghiên dùng tay còn lại xoa bụng:
“Vừa rồi thì không, anh vừa nói em lại thấy hơi đói.”
Cố Lẫm Xuyên bật cười, xoa nhẹ ngón tay cậu: “Đi rửa mặt.”
Cậu lập tức lăn xuống giường, rửa mặt xong còn về phòng thay bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, vải mềm mại, thoải mái.
Chú Chu đã chuẩn bị bữa trưa chu đáo.
Thấy hai người tay trong tay bước xuống, ông vui vẻ hẳn.
Bề ngoài tiên sinh và cậu chủ nhỏ trông không khác mấy so với trước, nhưng với người từng trải như ông thì sự khác biệt đã rất rõ.
Như cách người trẻ bây giờ nói: ánh mắt họ nhìn nhau đã dính đầy sợi tơ.
Hơn nữa tiên sinh kia, ngoài khóe môi và trên cổ đều có dấu răng… Ai da, vừa nhìn, ông lại đỏ cả mặt.
Ôn Nghiên nhìn sang Chu thúc mới ý thức được “tác phẩm” của mình làm người ta thẹn cỡ nào, vội vàng lấy băng cá nhân dán lên dấu trên cổ Cố Lẫm Xuyên. Phía trước bị cắn còn chưa kịp dán, thì hai bên cũng đã được dán kín.
Một miếng khác định dán lên môi Cố Lẫm Xuyên thì bị anh nắm tay lại.
“Ngay cả miệng cũng dán?” Cố Lẫm Xuyên dở khóc dở cười.
“Anh còn ăn cơm được không?”
Lúc này Ôn Nghiên mới nhận ra mình hơi quá, buông tay “ừm” một tiếng, miễn cưỡng nhượng bộ: “Vậy ăn xong hãy dán.”
“Đến mức vậy à?” Cố Lẫm Xuyên nhịn không được hỏi.
Trong nhà ngoài hai người thì chỉ có chú Chu thấy được, hơn nữa chú Chu cũng đã nhìn rồi, Cố Lẫm Xuyên cảm thấy không cần thiết phải che nữa.
Ôn Nghiên nhìn anh sâu xa, cứ như thể nếu anh không đồng ý thì giây tiếp theo sẽ nói “anh không thích em”.
Cố Lẫm Xuyên chịu thua, đành gật đầu đồng ý.
Cơm nước xong, Ôn Nghiên ngồi nghỉ ở phòng khách một lát, rồi tự tay dán cho Cố Lẫm Xuyên một miếng băng cá nhân nhỏ xíu.
Chú Chu lấy cho cậu loại rất nhỏ, chỉ bằng móng tay út, nhưng khi dán vẫn rất buồn cười, quan trọng nhất là… hơi xấu.
Cố Lẫm Xuyên nhìn vào gương, sắc mặt đen lại.
“Thôi vậy,” Ôn Nghiên mặt mày khó tả.
“Vẫn là đừng dán.”
Cậu nhíu mày, đưa tay gỡ xuống giúp anh, không phòng bị chút nào, liền bị Cố Lẫm Xuyên vòng tay ôm gọn vào lòng, đặt ngồi lên đùi.
Bên tai vang lên giọng điệu có vẻ không hài lòng của anh: “Có phải chê anh xấu không?”
“Không có.” Ôn Nghiên thề thốt phủ nhận.
Theo thói quen, cậu giãy nhẹ vài cái, nhưng nhớ ra thân phận bây giờ không giống trước, nên giãy được một nửa liền dừng.
Dù sao Cố Lẫm Xuyên cũng chẳng dễ buông ra, nên Ôn Nghiên dứt khoát lười biếng dựa hẳn vào lòng anh, cảm thấy rất thoải mái.
Cậu phủ nhận mà không có chút thành ý nào, Cố Lẫm Xuyên như trêu chọc, l**m nhẹ vành tai cậu.
Ôn Nghiên giật nảy, nửa bên mặt tê rần, che tai quay đầu: “Anh làm gì thế?”
“Anh phát hiện chỗ này của em rất nhạy cảm.” Cố Lẫm Xuyên ung dung hạ mắt.
Ôn Nghiên: “…”
Cậu lẩm bẩm: “Ai cần anh lo.”
“Được thôi.” Cố Lẫm Xuyên hừ khẽ, siết tay ở eo cậu chặt hơn, bế vào thang máy.
Ôn Nghiên: “!!!”
Cậu lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm, vừa duỗi chân vừa la: “Anh định làm gì?! Cố Lẫm Xuyên! Đặt em xuống!”
Anh không đáp.
Cửa thang máy từ từ khép lại, cằm cậu bị nâng lên, rồi bị anh cúi đầu chiếm lấy một nụ hôn bá đạo, ướt át đến nghẹt thở.
Ôn Nghiên lập tức ngoan hẳn, chân cũng mềm nhũn.
Trong không gian chật hẹp, chỉ có tiếng hôn quấn quýt. Cậu cảm giác như Cố Lẫm Xuyên muốn lấy hết không khí trong miệng mình.
Mãi đến khi thang máy “đinh” một tiếng, anh mới buông ra, cho cậu một cơ hội thở.
Ôn Nghiên nắm chặt áo anh, chóp mũi đỏ hồng, nhỏ giọng trách: “Anh thật nhỏ nhen.”
Chỉ là nói một câu thôi mà.
Cố Lẫm Xuyên nâng mắt, mỉm cười nhìn cậu, không đáp.
“Anh…” Ôn Nghiên trực giác thấy không ổn, nuốt nước bọt.
Quả nhiên, về phòng, cảm giác này liền được xác nhận.
Cậu lại bị anh hôn đến ngợp trời, thỉnh thoảng răng anh khẽ cắn vào môi, vừa đau vừa tê, lại khiến nụ hôn càng thêm kịch liệt.
Kết thúc, môi Ôn Nghiên vừa đỏ vừa sưng, thở gấp, mặt đỏ bừng.
Cố Lẫm Xuyên vẫn chưa thoả, khẽ cắn thêm một cái.
Ôn Nghiên che miệng: “Anh làm gì vậy!”
“Có qua có lại.” Cố Lẫm Xuyên l**m nhẹ vết thương trên môi mình.
Vừa rồi hôn quá kịch liệt, trên môi anh cũng rớm máu, nhưng rất nhanh mùi máu đã bị vị ngọt trong miệng Ôn Nghiên át đi.
Cậu hừ nhẹ.
Anh cắn không mạnh, môi cậu cũng không bị rách, chỉ lẩm bẩm oán trách: “Lãnh đạm mà vẫn hôn quá mức.”
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy chắc chỗ kia của anh… không được, nên có chút thương cảm.
Ôn Nghiên bỗng nhìn anh với ánh mắt thương xót khó nhận ra.
“Anh nghe thấy rồi.” Cố Lẫm Xuyên nhéo cằm cậu, nửa híp mắt, cúi xuống định hôn tiếp nhưng bị cậu lấy tay che kín.
“Làm gì?”
Anh không lùi, giọng rầu rĩ nhưng khoé môi cong cong.
Ôn Nghiên l**m môi, mặt đỏ bừng: “Không hôn nữa, em không nói anh thì thôi, để em chậm một chút.”
Lúc này anh mới mổ một cái vào lòng bàn tay cậu, chậm rãi lùi lại: “Bây giờ biết chậm rồi? Không phải tối qua em còn quấn lấy anh sao?”
“Cái gì chứ!” Ôn Nghiên bịt miệng anh, thẹn quá hoá giận: “Anh dùng từ có nghiêm túc một chút được không!”
Cố Lẫm Xuyên bật cười, một lúc sau mới dừng, lấy tay cậu xuống, dỗ: “Rồi rồi, anh sai, không đùa nữa.”
Cậu hừ khẽ.
“Ngày mai khai giảng,” anh bỗng nói.
“Mai anh đưa em đi, sau đó chú Chu sẽ đưa đón mỗi ngày.”
Ôn Nghiên sững sờ: “Vậy còn anh?”
“Mấy ngày nay anh hơi bận nên không đi được.” Anh hôn nhẹ lên mặt cậu.
“Được chứ?”
Ôn Nghiên gật đầu, hứng thú hỏi: “Vậy hôm nay em có cần chuẩn bị gì không?”
“Anh lo hết rồi, em chỉ cần đi học thôi. Nếu muốn chuẩn bị…” Anh ngừng một chút.
“Trước tiên tìm lại trạng thái học đi?”
Cậu chớp mắt, tỏ ý đồng ý.
Anh dẫn cậu vào thư phòng, lấy mấy quyển sách toán, lý, hoá cùng giấy bút đưa cho: “Anh xử lý chút việc, em xem trước nhé.”
Ôn Nghiên ngoan ngoãn nhận, ngồi trên thảm, mở ra lật xem.
Những kiến thức cơ bản lớp 10, 11 thì cậu nhớ lại được, nhưng khó hơn một chút là bí, cứ viết viết xoá xoá mới dần tiêu hoá.
Nửa buổi chiều trôi qua, anh rót nước cho cậu, tiện hỏi: “Thấy sao?”
“Cũng ổn… nhưng hoá học khó quá!” Cậu bò lên bàn, than thở.
Anh xoa xoa cổ cậu cho thả lỏng, nhẹ giọng dỗ: “Đừng vội, từ từ.”
“Nhưng lớp 12 học được một thời gian rồi, em sợ theo không kịp…”
Cậu gãi đầu, rồi bỗng vòng tay ra sau cổ anh, kéo tay anh đang mát-xa cho mình, vòng lên đầu anh, cười lấy lòng: “Thầy Cố dạy em nhé?”
Bộ dạng vừa ngoan vừa đáng yêu.
Cố Lẫm Xuyên buồn cười, nhéo má cậu, kéo để răng nanh nhỏ lộ rõ hơn.
“Gọi lại lần nữa.”
“Thầy Cố ơi~ thầy Cố ơi~” Cậu gọi vài tiếng, lắc lắc tay áo anh, nũng nịu: “Được không?”
“Được thôi.” Anh xoa đầu cậu.
“Chỗ nào không hiểu?”
Cậu đẩy sách qua, chỉ vào một chỗ.
Cố Lẫm Xuyên cúi đầu xem, ban đầu rất tự tin, nhưng càng xem càng nghiêm túc.
Vài phút trôi qua, anh vẫn đang đọc.
Ôn Nghiên bỗng nghĩ tới một khả năng, cẩn thận ngẩng mắt: “Thầy Cố… chẳng lẽ… cũng không biết?”
“Sao lại không?” Anh liếc cậu, ngẩng cằm:
“Lấy giấy bút lại đây, anh giảng cho.”
Ôn Nghiên lập tức phấn khởi: “Vâng!”
Anh giảng rất tỉ mỉ suốt mười phút, thấy giữa lông mày cậu dần giãn ra, khoé môi cũng nở nụ cười.
“Hiểu chưa?” Anh hỏi.
“Hiểu rồi! Thầy Cố giỏi quá!” Cậu vỗ tay, không quên khen.
Cố Lẫm Xuyên sắc mặt bình tĩnh, khẽ “ừ”, ôm cậu vào lòng.
Trong lòng lại thầm nghĩ: Nguy hiểm thật. Xem ra phải học lại mấy cái này trước khi dạy tiếp.
