Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 56
Chương 56:
- Khổ Tử Phi Phi -
Ôn Nghiên tan học liền chạy thẳng đến nhà kính trồng hoa, sau khi Cố Lẫm Xuyên đi công tác cậu còn nhờ chú Chu mang thêm mấy chậu trầu bà đặt ở góc ngược sáng trong đó.
Chủ tiệm nói trầu bà ưa ẩm, không cần phơi nắng, lớn rất nhanh, mùa đông ba đến năm ngày chỉ cần dùng nước ấm phun lá một lần là có thể giữ được xanh mướt bóng loáng.
Ôn Nghiên thấy dễ chăm quá nên dứt khoát mang về thêm mấy chậu nữa, trong nhà cũng bày kín. Mỗi ngày sau giờ học, cậu đều dành hai tiếng chăm chút cho chúng.
Sau đó khi gọi điện với Cố Lẫm Xuyên, Ôn Nghiên còn líu ríu kể không ít chi tiết.
Trước nay, đại tổng tài Cố chỉ đáp cậu bằng ba bài hát quen thuộc: “Ừ”, “Được”, “Nghe em.” Nhưng lần này anh lại thêm một câu khác: “Giống em.”
Ôn Nghiên vừa từ nhà kính bước ra, đang đi đường, thoáng ngẩn ra: “Giống em cái gì?”
“Dễ chăm.” Cố Lẫm Xuyên cười nhạt, thấp giọng lặp lại: “Giống em. Còn rất nhiều sức sống.”
Ôn Nghiên ngẩn người, không biết có nên coi đây là lời khen hay không, chỉ im lặng chớp mắt rồi hầm hừ: “Anh đợi đấy.”
Cậu nhất định phải chứng minh mình không hề dễ nuôi.
Cố Lẫm Xuyên bật cười, tiếng cười càng lúc càng rõ.
Ôn Nghiên tức mình, liên tiếp hỏi dồn: “Cố Lẫm Xuyên, sao anh còn chưa đi làm? Không gấp sao? Làm sếp mà có thể lo việc riêng à? Không kiếm tiền hả? Sau này nếu hết tiền thì chúng ta có phải bán nhà bán xe không?”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Bị cậu dỗi đến nghẹn họng không đáp lại được, Ôn Nghiên liền thấy mình thắng, đắc ý hừ một tiếng: “Em không dễ nuôi như thế đâu…”
“Ngoan ngoãn.” Cố Lẫm Xuyên bất ngờ gọi nhũ danh của cậu, giọng nói mềm mại, mang theo cả nỗi nhớ dày đặc chậm rãi vang lên: “Muốn gọi video không?”
Ôn Nghiên khựng lại: “Hả? À…”
Ngữ khí lập tức mềm hẳn, như chú nhím nhỏ đột nhiên lộ cái bụng mềm mại.
Thật đáng ghét, Cố Lẫm Xuyên tại sao lại gọi cậu như vậy chứ! Làm mặt đỏ tim đập, không kịp trở tay.
Ôn Nghiên còn len lén liếc quanh, rõ ràng chẳng có ai, vậy mà lại có cảm giác như đang bị bắt quả tang yêu đương, ngượng ngùng nhéo nhéo tai.
Hai người chuyển sang gọi video, màn hình tối bỗng sáng lên, khuôn mặt và nửa thân trên của Cố Lẫm Xuyên hiện ra.
Hôm nay anh mặc sơ mi xám nhạt, hai cúc cổ áo mở ra, vẻ lạnh nhạt tự phụ lại mang theo chút tùy ý. Khuôn mặt kia khiến cho bầu không khí nghiêm nghị mà lại gợi cảm một cách khó nói.
Ôn Nghiên hơi sững người, vội vàng dời mắt đi, cố làm ra vẻ tự nhiên. Cậu liếc thấy trên bàn làm việc đặt chiếc laptop bạc mỏng, ánh sáng phản chiếu lên cằm và cổ anh khiến yết hầu càng thêm rõ nét.
“Hóa ra anh đang làm việc à.” Ôn Nghiên lẩm bẩm, khó trách vừa rồi khí chất nghiêm túc như vậy.
Cậu chỉnh lại góc quay, ánh mắt liền dừng cả lên gương mặt kia, thấy hài lòng vô cùng.
Cố Lẫm Xuyên khẽ “ừ”, ánh mắt trầm tĩnh dõi vào cậu, như biển sâu mênh mông chất chứa đầy nỗi nhớ.
Người đêm qua còn nằm trong lòng ngủ, hôm nay lại chỉ có thể nhìn qua màn hình, khiến trong lòng trống trải vô cùng.
Ôn Nghiên vừa từ nhà kính ra, trên mặt có chút nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt lại sinh động, đôi mắt đen lấp lánh như chứa đầy tinh quang.
Bị anh nhìn chằm chằm, Ôn Nghiên bối rối quay mặt đi: “Anh nhìn cái gì vậy.”
“Nhìn em.” Cố Lẫm Xuyên cong môi, giọng nhẹ nhàng, mang chút trêu chọc: “Nuôi em thì tốn bao nhiêu?”
“….”
Ôn Nghiên bực mình liếc anh: “Anh kì quá.”
Anh dùng chính lời cậu giận dỗi khi nãy để chọc lại, thật quá đáng.
“Trên đầu có gì kìa.” Cố Lẫm Xuyên giơ tay chỉ vị trí, đầu ngón tay khẽ gõ gõ: “Chỗ này.”
“Hả?” Ôn Nghiên học theo, đưa tay lên đầu, rồi gỡ xuống một chiếc lá héo dính chút đất.
“… Chắc lúc nãy trong nhà kính bị dính.”
Cậu hơi ngượng, lần đầu gọi video với bạn trai mà lại trông chẳng ra gì thế này, mất mặt quá.
Cố Lẫm Xuyên khẽ đáp, rồi dịu giọng:
“Đáng yêu lắm.”
Tai Ôn Nghiên lập tức đỏ hồng.
“Em về phòng làm bài tập đây.” Cậu hít mũi, rồi kiêu ngạo nói: “Em giỏi rồi, thầy còn khen em chăm chỉ.”
Lúc nói, đuôi mày cậu cong cong, trong mắt ánh lên sự mong đợi.
Cố Lẫm Xuyên nghe mà trong lòng dạt dào, khen cậu không ngớt.
Ôn Nghiên vừa nghe vừa trở về phòng, lo thang máy sóng yếu nên còn cố tình đi cầu thang bộ.
Tâm tư nhỏ bé này, Cố Lẫm Xuyên hiểu rõ cả, ánh mắt nhìn cậu như sắp hóa thành dòng nước.
“Em đi rửa mặt, để anh ở bên cạnh nhé.” Ôn Nghiên hướng màn hình nói một câu rồi bắt đầu làm việc của mình.
Anh nghe thấy tiếng nước chảy, tiếng mở nắp sữa rửa mặt trong trẻo rồi tiếng bọt xà phòng được tạo ra.
Tất cả khiến Cố Lẫm Xuyên thoáng tưởng như mình đang ở ngay bên cạnh, nhìn Ôn Nghiên rửa mặt từng bước, sự chân thực ngọt ngào khiến lòng anh bình yên lạ thường.
Vài phút sau, màn hình lại rung nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp còn vương chút ướt át của Ôn Nghiên xuất hiện trở lại.
“Xong rồi.”
Cậu như vừa bật ra từ đâu đó, tóc còn ướt, khăn lông cọ lên làn da trắng mịn, càng làm gương mặt thêm phần rạng rỡ.
Trong mắt Cố Lẫm Xuyên, bảo bối kia chẳng khác nào một tiểu tinh linh trong rừng, chỉ thiếu đôi tai nhọn nhỏ mà thôi.
“Làm bài tập đi.” Anh khẽ hỏi.
“Ừ ừ! Anh cũng tiếp tục làm việc nhé?”
Cố Lẫm Xuyên mỉm cười, khẽ đáp:
“Được.”
Cả hai đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra, cũng chẳng có ý muốn kết thúc câu chuyện. Điện thoại được Ôn Nghiên đặt lên giá đỡ, video cứ thế mà treo suốt.
Ôn Nghiên bắt đầu có chút phân tâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình, ngắm nghiêng gương mặt Cố Lẫm Xuyên. Anh đeo kính khi làm việc, tay áo sơmi xắn đến khuỷu, thỉnh thoảng gõ vài phím, dáng vẻ tập trung.
Trưởng thành, gợi cảm, tràn ngập sức hút.
Thật khó để không bị anh hấp dẫn.
“Ôn Nghiên.” Cố Lẫm Xuyên bất ngờ ngẩng lên nhìn qua màn hình, bắt được cậu đang ngẩn ngơ, bất đắc dĩ nhắc nhở:
“Chuyên tâm làm bài.”
Nếu cứ tiếp tục nhìn nhau thế này, cả hai đều chẳng làm được việc chính.
Ôn Nghiên giật mình, chột dạ nhỏ giọng lầm bầm: “… Vậy anh đừng nhíu mày.”
“Anh sẽ cố.” Cố Lẫm Xuyên thả lỏng mày.
Ôn Nghiên cúi đầu viết tiếp đề, bên tai mơ hồ nghe được tiếng gõ bàn phím khe khẽ từ phía anh, âm thanh rất nhỏ nhưng lại khiến người ta thấy yên tâm kỳ lạ.
Cậu cũng vô thức tập trung hơn.
Viết xong bài tập đã gần ba tiếng, Ôn Nghiên uống một ngụm nước rồi vươn vai thật dài.
Vai lưng cứng đờ được giãn ra, cậu thoải mái thở vài tiếng, lẩm bẩm nho nhỏ, trông đáng yêu vô cùng.
Cố Lẫm Xuyên khép hồ sơ trong tay, nghiêng đầu nhìn cậu, bật cười dịu dàng:
“Vất vả rồi.”
Ôn Nghiên viết đến mặt đỏ ửng, vừa uống nước xong, môi càng thêm ướt át, dưới ánh đèn ấm áp, làn da trắng như ngọc khẽ phát sáng.
“Cũng tạm thôi.” Ôn Nghiên khiêm tốn đáp.
Mỗi lần học cậu đều thấy rất vui, có cảm giác tri thức làm bản thân thêm vững vàng. Hơn nữa, mấy bài khó đều do Cố Lẫm Xuyên chỉ cậu.
“Anh tốt nghiệp cấp ba lâu thế rồi, mà sao cái gì cũng biết vậy?” Ôn Nghiên ngáp một cái, dụi mắt.
“Mệt rồi chứ gì.” Cố Lẫm Xuyên không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Đi nghỉ chút, tắm rửa rồi ngủ.”
Anh tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện mình từng thức trắng đêm học hành.
Ôn Nghiên nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 40. Cậu ngẩng lên nhìn anh theo bản năng, rồi hỏi: “Vậy còn anh?”
“Anh không vội, bên này mới gần 7 giờ.” Cố Lẫm Xuyên thúc giục: “Mau đi.”
Ôn Nghiên “ờ” một tiếng, lúc này mới nhớ ra hai người lệch nhau mấy múi giờ.
“Vậy còn video…” Cậu do dự.
Cố Lẫm Xuyên đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt lóe sáng sau thấu kính, trầm giọng:
“Đừng tắt, mang điện thoại theo.”
Ôn Nghiên hoảng hốt, mặt đỏ bừng từ chối: “Tắm mà cũng gọi video á? Không được đâu, bị khoá mất thì sao, em không chịu đâu!”
“… Anh có nói là muốn xem đâu.” Cố Lẫm Xuyên dở khóc dở cười: “Em nghĩ gì thế? Chỉ cần đặt điện thoại bên cạnh thôi, em cứ tắm của em.”
Anh chỉ muốn nghe tiếng cậu.
Dù vài ngày nữa là có thể ôm được rồi, nhưng anh cũng không đến mức thú tính mà phải nhìn Ôn Nghiên tắm.
Chỉ nghe thôi… nhưng cũng khiến người ta ngượng đỏ mặt.
Ôn Nghiên vẫn đỏ bừng, nhưng so với “xem”, thì “nghe” quả thật dễ chấp nhận hơn một chút.
Cậu lí nhí “ờ” một tiếng, ôm điện thoại vào phòng tắm, đặt trên kệ khô ráo, mím môi nói: “Vậy… em đi đây…”
Đứa nhỏ ngốc, hoàn toàn không nghĩ rằng mình có thể từ chối cả “nghe”.
Chỉ cần cậu từ chối, Cố Lẫm Xuyên tuyệt đối sẽ không ép. Nhưng cậu lại tin tưởng anh đến mức chẳng nghĩ tới việc phản kháng.
Cố Lẫm Xuyên khẽ cười: “Ừ.”
Anh nhìn màn hình chuyển sang trần nhà, sau đó vang lên tiếng vải cọ xát, soạt soạt trong không gian yên tĩnh, nghe càng rõ rệt.
Có chút mơ hồ, ngượng ngập khó nói nên lời.
Mí mắt Cố Lẫm Xuyên khẽ giật nhưng sắc mặt vẫn giữ được bình thản.
Ôn Nghiên lần đầu vừa tắm vừa để video mở, dù camera không chiếu vào mình thì cậu vẫn cảm giác như có ai đang dõi theo.
Giống như có ánh mắt vô hình nhìn chăm chú, khiến trong đầu cậu bất giác nhớ lại tối hôm qua…
Người đàn ông ngày thường điềm đạm, nghiêm túc, nhưng đến những lúc riêng tư lại nói rất nhiều, luôn giữ ưu thế áp đảo, chỉ cần động ngón tay đã có thể vừa dỗ vừa ép để cậu phải nói ra bao lời ngượng ngùng.
“Nói đi A Nghiên, em không nói thì sao anh biết?”
“Hửm? Em cong môi thế là muốn chọc anh bắt nạt em hả…”
“Miệng thì cứng, lòng thì mềm.”
“…”
… Luôn khiến hơi thở cậu rối loạn, trong khi anh lại trêu chọc thản nhiên, còn nhiều nữa là!
A a a a! Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ!!
Ôn Nghiên vội vàng lắc đầu thật mạnh, muốn quẳng hết mấy ký ức khiến mặt đỏ tai nóng ra ngoài, hít sâu mấy hơi nặng nề.
Cậu biết Cố Lẫm Xuyên lúc này đang nghe, nhưng không chắc ở khoảng cách xa như vậy anh có nghe rõ không. Ôn Nghiên mặt đỏ bừng, từng động tác đều làm thật chậm, thật nhẹ.
Cậu cẩn thận mở vòi hoa sen, điều chỉnh nước ấm vừa ý rồi bước vào, để mặc cho làn nước trút xuống cơ thể, thoải mái thở ra một hơi.
Dòng nước từ vòi hoa sen rơi xuống nền gạch, khác hẳn với âm thanh khi chạm vào da thịt người, một cái vang dồn dập, một cái dịu nhẹ trì hoãn.
Trước kia Cố Lẫm Xuyên chưa từng để ý và cũng không có cơ hội để ý. Nhưng lần này anh nghe rõ mồn một, đến cả sự khác biệt cũng phân biệt được.
Thì ra, khi thích một người thì tất cả giác quan đều bị phóng đại vô hạn, giống như cả thế giới chỉ còn lại duy nhất người đó.
Trong tay Cố Lẫm Xuyên không biết từ khi nào đã buông hết tài liệu, anh ngả ra sau ghế, nheo mắt, đường nét cứng căng, tựa như đang nỗ lực khắc chế, áp xuống.
Nhưng hoàn toàn không thể khống chế nổi. Trong đầu anh không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh Ôn Nghiên giơ tay, hạ tay, bọt xà phòng trắng xóa bám đầy trên cơ thể… ái muội đến mức khiến người ta rối loạn.
Anh từng thấy gương mặt đỏ hồng của Ôn Nghiên nhiều lần, nhưng đó đều là dưới sự dẫn dắt của chính mình.
Hô hấp Cố Lẫm Xuyên trầm xuống, ngọn lửa vô danh bùng lên, trong nháy mắt thiêu đốt cả lồng ngực, không để lại chỗ nào yên ổn.
Mí mắt giật liên hồi, gân xanh trên trán cũng nổi rõ. Anh bỗng cảm thấy bản thân đã phạm phải một sai lầm chết người.
Không nên để Ôn Nghiên mang điện thoại vào phòng tắm. Dù không được nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cậu thì cuối cùng chịu khổ vẫn là chính mình.
Nghe thấy, tưởng tượng được, nhưng lại chẳng thể chạm tới.
Anh bật mắt mở ra, đứng dậy thật nhanh, cầm lấy điện thoại rồi bước gấp về phía phòng tắm.
…
Hơn nửa giờ sau, Ôn Nghiên tắm rửa xong. Khi tắt vòi sen thì bên tai liền trở nên yên tĩnh, nếu không sẽ chỉ toàn là tiếng nước tí tách, vừa phiền lại vừa xao động.
Phòng tắm phủ đầy hơi nước nóng, gương mặt cậu cũng bị xông đỏ, đuôi mắt còn vương chút sắc ửng, giống như trái cây chín mọng.
Nhanh chóng lau khô người, thay đồ ngủ, Ôn Nghiên đội khăn lên đầu rồi đi tới lấy điện thoại.
Cậu không vội đưa màn hình về phía mình, mà trước tiên lau lớp hơi nước trên mặt. Khi cậu xuất hiện lại trên màn hình, hình ảnh đã rõ ràng hơn.
“… Em xong rồi.” Cậu vẫn hơi thẹn thùng, theo bản năng sờ sờ mặt.
“Ừ, sấy tóc rồi ngủ tiếp đi.” Cố Lẫm Xuyên vẫn ngồi chỗ cũ, tóc mái trước trán ướt một chút, thần sắc không có biến đổi lớn.
Ôn Nghiên hơi ngạc nhiên trước phản ứng bình thản của anh, khẽ “à” một tiếng, bớt căng thẳng hơn: “Ơ? Sao tóc anh lại ướt thế?”
“…Vừa mới rửa mặt thôi.” Cố Lẫm Xuyên mặt không đổi sắc đáp.
Anh cầm điện thoại vào phòng tắm, nghe tiếng cậu tắm mà làm gì, rửa mặt vì lý do gì… mấy chuyện đó chẳng cần nói cho Ôn Nghiên biết.
“Mệt lắm à?” Ôn Nghiên tưởng anh rửa mặt để tỉnh táo, có chút xót xa: “Anh chưa ăn tối đúng không? Cũng chưa nghỉ ngơi?”
Cố Lẫm Xuyên khựng lại, ho nhẹ: “Ăn rồi, đừng lo.”
“Em mau sấy tóc rồi ngủ đi, nghe lời.”
“Biết rồi, biết rồi.” Ôn Nghiên tắm xong cũng thấy mệt, cả người mềm nhũn không còn sức.
Nếu Cố Lẫm Xuyên ở đây thì tốt rồi, chắc chắn anh sẽ giúp cậu sấy tóc.
Ôn Nghiên buồn rầu nghĩ, rồi nhanh chóng sấy khô tóc, ngáp một cái rồi lăn một vòng chui vào chăn.
Cậu dựng điện thoại bên gối, vừa khéo để lộ nửa khuôn mặt, nửa còn lại bị gối che khuất.
Ôn Nghiên gắng gượng mở mắt, còn định điều chỉnh góc quay, nhưng Cố Lẫm Xuyên đã nói: “Được rồi, anh nhìn thấy rồi.”
Anh nhìn rõ lắm, không đành lòng để cậu lăn lộn thêm dịu giọng dỗ: “Ngủ đi.”
“Vậy em ngủ thật đấy, không bầu bạn với anh nữa.” Ôn Nghiên mơ màng dụi mắt, ngáp liên tục: “Anh nhớ tự tắt máy nhé…”
Nói xong, cậu nhắm mắt, nghe thấy bên kia Cố Lẫm Xuyên đáp một tiếng “Ừ” như thường lệ.
Ôn Nghiên luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng cậu thật sự buồn ngủ, hơi thở dần đều.
Một lúc sau, cậu bỗng bất an mấp máy môi: “Cố Lẫm Xuyên…”
“Anh đây.” Anh vẫn chăm chú nhìn cậu, gần như lập tức trả lời: “Sao thế, ngoan yêu?”
“Vì sao anh không chúc em ngủ ngon…” Ôn Nghiên mắt nhắm chặt, mơ hồ lẩm bẩm, nghe như đang nói mớ.
Cố Lẫm Xuyên khựng lại. Anh còn đang vương vấn dư vị ban nãy, chưa hoàn toàn bình tĩnh, nên quên mất chuyện này. Không trách cậu ngủ không yên.
Tim anh mềm nhũn, dịu giọng: “Được, chúc ngoan yêu của anh ngủ ngon.”
Lúc này Ôn Nghiên đã mơ mơ màng màng, trong lòng vẫn nhớ đến hai chữ “ngủ ngon”. Chỉ đến khi nghe thấy giọng anh, cậu mới an tâm.
Cậu rúc đầu vào gối mềm, giống như tối qua nép trong ngực anh, thỏa mãn khẽ rầm rì, gần như vô thức nói: “Nhớ anh…”
Âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng từng chữ một vẫn rơi vào tim Cố Lẫm Xuyên, nóng bỏng vô cùng.
“Anh cũng nhớ em.” Giọng anh khàn khàn, chỉ hận không thể ngay lập tức bay về bên cậu.
Đến lúc này anh mới thật sự hiểu, trong tình yêu cuồng nhiệt, sự ràng buộc và dựa dẫm khiến người ta khó lòng kìm nén.
Huống chi, Ôn Nghiên vốn đã là một cậu bé hay dính người.
—
Ôn Nghiên tối qua ngủ cũng khá ngon, nhưng sáng hôm sau đến trường vẫn thấy buồn ngủ. Vừa bắt đầu tự học buổi sớm đã ngáp mấy cái liền.
Cậu cố gắng chống mắt đọc từ vựng, nhưng hai mắt mơ màng ướt lệ, chẳng thể tập trung nổi.
“Ôn Nghiên.” Lâm Nặc nhìn mà cũng thấy xót.
“Cậu nằm xuống ngủ một lát đi? Giờ tự học không có thầy giám thị đâu.”
Trong lớp có nhiều bạn dậy sớm, nhân cơ hội cũng tranh thủ chợp mắt.
“Ngủ đi, còn nửa tiếng nữa mới vào tiết, đến giờ tớ gọi cậu.” Lâm Nặc dịu dàng khuyên.
Ôn Nghiên chậm rãi lắc đầu: “Thôi, tớ ngủ không dễ tỉnh đâu.”
“Không sao, tớ sẽ gọi cậu mà.” Lâm Nặc kiên nhẫn nói.
Ôn Nghiên do dự một chút, để giữ tình bạn cùng bàn, cậu vẫn nói: “Ừ, tớ mà không ngủ đủ thì tính khí khó chịu lắm.”
Điểm này Cố Lẫm Xuyên chắc chắn đã trải nghiệm đầy đủ. Nếu bị anh đánh thức thì cậu sẽ dỗi rất lâu, mà kiên nhẫn của anh bây giờ phần lớn cũng nhờ thế mà rèn ra.
Lâm Nặc nghe xong chỉ thở dài, không nói thêm gì.
Cậu ta không đọc sách nữa, bắt đầu nói chuyện vu vơ với Ôn Nghiên, muốn giúp cậu phân tán chú ý để tỉnh táo hơn.
“Tối qua cậu thức đêm học à?” Lâm Nặc có chút cảm khái.“Chăm chỉ thật.”
“Không.” Ôn Nghiên dụi mặt: “Tớ gọi video với bạn trai tới tận khuya.”
Lâm Nặc: “…”
Đúng là không nên hỏi.
Nhưng mà đã hỏi rồi thì ——
“Các cậu là yêu xa à?” Cậu ta tò mò.
Ôn Nghiên lắc đầu, mệt nên hỏi gì đáp nấy: “Không phải, anh ấy đi công tác hai hôm trước thôi.”
Lâm Nặc: “! Anh ấy đi công tác?”
Đây là lần đầu Ôn Nghiên nói rõ về bạn trai mình, khiến Lâm Nặc bất ngờ: “Tớ còn tưởng bạn trai cậu cũng là học sinh.”
“Không, anh ấy tốt nghiệp nhiều năm rồi.” Ôn Nghiên lắc đầu.
Lâm Nặc hơi tiếc: “Thế tức là tốt nghiệp cấp ba xong không học tiếp à?”
“Không phải.” Ôn Nghiên đột nhiên nghiêm túc hẳn, nghiêm trang giải thích: “Anh ấy học đến thạc sĩ cơ.”
Lâm Nặc: ???
Thạc sĩ? Còn “nhiều năm trước”? Vậy người đó giờ bao nhiêu tuổi rồi!?
Ngày thường thì bạn bè của Lâm Nặc đều là mười tám, mười chín như Ôn Nghiên, về nhà thì gặp cha mẹ nên rất hiếm khi tiếp xúc với những người ở giai đoạn tuổi tác khác. Trong tiềm thức, cậu ta luôn nghĩ bạn trai của Ôn Nghiên cũng đồng lứa.
Ai ngờ không chỉ không phải, mà còn… chênh lệch nhiều thật nhiều.
Ôn Nghiên thấy được vẻ kinh ngạc và nghi ngờ của cậu ta nên bèn hỏi: “Anh ấy hai mươi bảy, bọn tớ chỉ kém nhau có tám tuổi thôi… nhiều lắm sao?”
Lâm Nặc hít một hơi: “Không nhiều, không nhiều đâu.”
“Tình yêu không phân biệt tuổi tác.”
“Quan trọng là hai người yêu nhau.”
Ôn Nghiên gật đầu thật mạnh.
“…Thế anh ấy chắc là rất chiều cậu nhỉ.” Lâm Nặc cúi đầu viết vài từ vựng, rồi không nhịn được lại hỏi.
Trong lòng cậu, Ôn Nghiên giống như “vợ trẻ lấy chồng già”. Người ta bảo mấy ông lớn tuổi đều biết thương người.
Cậu ta không có ý gì khác, chỉ hơi bất ngờ. Lại nghĩ thầm: chắc chắn đối phương phải đẹp trai chứ nếu không sao có thể xứng với Ôn Nghiên như vậy.
Ôn Nghiên ngẫm nghĩ một lúc mới đáp:
“Giờ thì có.”
Hồi mới dọn vào nhà họ Cố thì không, cả ngày anh ấy lạnh mặt, chẳng dịu dàng chút nào.
“Đúng là xấu tính.” Ôn Nghiên hừ một tiếng, nhưng khóe môi lại khẽ cong.
Lâm Nặc: “…”
Cậu không biết phải nói gì, chỉ thấy bản thân như bị “phát cẩu lương” thẳng mặt.
“…Vậy thì chúc hai cậu hạnh phúc.” Cậu đành nói vậy.
“Cảm ơn,” Ôn Nghiên ngáp một cái, mơ màng nói: “Lúc nào bọn tớ đính hôn hay cưới thì sẽ mời cậu.”
Lâm Nặc: “…”
Đúng là bị nhồi cơm chó quá đáng!
…
Trưa ở Bắc Thạc nghỉ hai tiếng. Ôn Nghiên không về nhà, cũng không đi ăn cùng Lâm Nặc, vừa nghe chuông reo đã gục xuống bàn ngủ.
Lớp học vốn yên tĩnh, người dần dần quay lại, tiếng nói chuyện ngày một ồn ào.
Ôn Nghiên gục đầu, tai ù ù, mơ hồ nghe thấy mấy từ như “Cố thị”, “tổng tài”, “hội đồng quản trị”.
Trong lớp thỉnh thoảng cũng có người bàn về các tập đoàn lớn, coi như động lực học tập. Lúc Ôn thị gặp biến cố, cũng có vài lời bóng gió liên hệ đến Ôn gia. Khi ấy Ôn Nghiên đã nghiêm túc nói rõ “không liên quan”, “chỉ trùng họ”. Thế là mọi người mới yên tâm, tha hồ bàn tán.
Vì vậy, lần này nghe thấy có liên quan đến Cố thị thì Ôn Nghiên vốn chẳng mấy bận tâm, cho đến khi một nữ sinh thình lình hét lên: “Cố Lẫm Xuyên sắp bị đá xuống sao!? Trời ơi, anh ấy là nam thần của tớ mà!”
Một câu này khiến Ôn Nghiên bật dậy, cơn buồn ngủ biến mất: “Cố Lẫm Xuyên sao cơ!?”
Phản ứng quá mãnh liệt khiến nữ sinh kia giật mình, vội vỗ ngực: “Cậu nghỉ trưa không xem tin tức à? Đang hot search đó.”
“Đúng thế, nói là hội đồng quản trị đang họp, chị gái nhà họ Cố liên kết với bốn năm cổ đông, muốn bầu chủ tịch mới.”
“Còn nói Cố tổng bị nghi tham ô mấy trăm triệu cơ!”
“Tham ô? Nhưng anh ấy là tự thân gây dựng mà? Dùng tiền của chính mình cũng coi là tham ô sao?”
“Không rõ nữa, chắc có mấy quy định nội bộ. Dù sao tin tức viết ghê gớm lắm.”
“Cả trường đều bàn tán, thầy cô ngoài hành lang cũng nhắc chuyện này. Ôn Nghiên, cậu không biết thật à?”
Ôn Nghiên cả trưa ngủ say, nào kịp xem tin tức. Cậu hoảng hốt lôi điện thoại ra bật máy.
Chưa kịp xem tin, cậu đã gọi ngay tám cuộc cho Cố Lẫm Xuyên, nhưng chuông reo rất lâu mà không ai bắt máy.
Bình thường, anh sẽ không bao giờ không nghe máy của cậu.
Lần này liên tục “không ai nghe” khiến Ôn Nghiên càng lo lắng.
Cậu hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh rồi mở hot search.
Kết quả phần mềm cứ xoay mãi, không tải được. Ôn Nghiên nhíu chặt mày, môi bặm lại, lo đến nỗi viền mắt đỏ hoe.
Cậu chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ thế này trước lớp. Không giống sự hiếu kỳ xem náo nhiệt của bạn bè, phản ứng của Ôn Nghiên rõ ràng là lo lắng như thể người thân mình đang gặp chuyện.
Không khí xung quanh dần im lặng.
“Để tớ cho cậu xem.” Lâm Nặc đưa điện thoại của mình qua.
Ôn Nghiên vội vàng nhận lấy, đập ngay vào mắt cậu là hai dòng tít lớn:
“Tranh chấp trong hào môn —— Người thừa kế Cố Lẫm Xuyên sắp mất quyền lực!”
“Gia đình tương tàn —— Tai nạn xe thảm khốc năm đó của nhà họ Cố có ẩn tình?”
Ôn Nghiên run rẩy bấm vào từng cái, càng đọc ngón tay càng không kìm nổi mà run dữ dội, mặt mũi trắng bệch.
“…Ôn Nghiên? Cậu không sao chứ?” Nữ sinh ngồi cạnh dè dặt hỏi.
“Kỳ thực cũng chỉ là hội đồng quản trị bỏ phiếu thôi.” Lâm Nặc mơ hồ đoán được quan hệ giữa Ôn Nghiên và Cố thị, bèn an ủi: “Mấy cái khác đều là chiêu trò câu view. Kết quả chưa có nên cậu đừng quá lo.”
Ôn Nghiên gật đầu, cố gắng hít sâu hai hơi.
“Cố tổng sao còn chưa ra mặt làm sáng tỏ? Nếu cứ thế này thì mấy ông giám đốc kia chắc không chịu nổi, đến lúc đó sẽ mở họp báo tuyên bố đổi chủ mất.”
Một nam sinh đọc lẩm nhẩm bình luận hot, đọc xong mới phát hiện sắc mặt Ôn Nghiên không ổn, vội lấy tay che miệng.
Ôn Nghiên vội vàng nói: “Anh ấy chắc chắn sẽ ra mặt!”
“Hả? Sao cậu biết?” Nam sinh gãi đầu, thì thầm: “Nghe thư ký công ty nói anh ấy đi công tác mà.”
Đi công tác? Quả nhiên!
Lâm Nặc càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, hít ngụm khí lạnh.
Ôn Nghiên và tổng tài tàn tật của tập đoàn số một! Trời ạ! Không thể tin nổi!
Ôn Nghiên không giải thích gì thêm, trong đầu suy nghĩ trăm mối. Vài ngày trước, Cố Lẫm Xuyên đúng là cực kỳ bận rộn, mệt đến mức chẳng ngủ được, quầng thâm mắt đều hiện rõ.
Hơn nữa, khoản “tham ô hai trăm triệu” —— con số này lại đúng bằng khoản tiền anh từng dùng để đối phó Ôn gia.
Ôn Nghiên khó mà không liên tưởng hai chuyện lại với nhau, nhưng trong lòng cậu tin Cố Lẫm Xuyên không phải người công tư lẫn lộn. Trái tim như bị kéo giằng ra hai phía, đau tức nghẹn nơi lồng ngực.
Đúng lúc ấy, di động trong tay run lên.
Là Cố Lẫm Xuyên!
Ôn Nghiên hầu như chẳng thèm nhìn, lập tức nhận máy: “Cố Lẫm Xuyên! Em vừa xem——”
“Ngoan nào.” Giọng anh trầm ổn vang lên: “Đừng tin mấy tin tức đó, tin anh, không sao cả.”
Anh không nói thêm gì, chỉ trước tiên cho cậu một lời khẳng định.
Cố Lẫm Xuyên biết rõ cậu gọi điện chính là vì thấy tin tức, nên anh vội vàng gọi lại ngay.
Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng anh, lòng Ôn Nghiên liền vững lại, thở phào rồi sợ hãi nói: “Làm em chết khiếp, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Cậu còn suýt nghĩ phải bán nhà bán xe… đến mấy chậu hoa trong phòng kính cũng tưởng phải tính xem chuyển đi đâu.
“Câu cá thôi.” Giọng anh ngắn gọn mà kiên quyết: “Cụ thể anh về sẽ nói cho em."
Bên kia ồn ào hỗn tạp, có cả tiếng Trung xen tiếng Anh, gió rít ào ào, không biết anh đang ở đâu.
“Vậy anh đang về à? Có ra sân bay không?” Ôn Nghiên hỏi.
“Máy bay tư nhân.” Cố Lẫm Xuyên vừa hạ cánh, gió cuốn tung vạt áo, anh trầm giọng: “Ba tiếng nữa là tới. Em về nhà trước, trước khi anh về thì đừng ra ngoài.”
Ôn Nghiên nghe ra giọng anh nghiêm túc khác hẳn thường ngày, lập tức gật đầu:
“Vậy em xin thầy cho nghỉ.”
Đây là thời điểm then chốt, cậu giúp không nổi, chỉ sợ gây thêm phiền phức.
Cố Lẫm Xuyên “ừ” một tiếng.
“Nghe lời.” Anh nói: “Phải tin anh.”
Ôn Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: “Được, em về nhà chờ anh, anh về sớm nhé.”
Cúp máy xong, thần kinh căng chặt mới từ từ giãn ra, cậu ngồi phịch xuống ghế, ngẩng đầu mới phát hiện không ổn.
Chung quanh cậu là cả một vòng bạn học, ai nấy đều há hốc mồm nhìn chằm chằm, biểu cảm đồng loạt: kinh hoàng + choáng váng.
Khi Ôn Nghiên vừa rồi gọi tên “Cố Lẫm Xuyên”, cả lớp đã im bặt, bàn tán râm ran cũng tắt hẳn, như thể có ai bóp nghẹt cổ họng.
Tâm trạng ban đầu là: Ha ha, bọn mình không nghe nhầm chứ?
Đến khi nghe trọn cuộc gọi, liền hóa thành: Ha ha ha, đúng thật là Cố Lẫm Xuyên!!!
Hơn nữa họ ngồi gần đến mức không thể không nghe thấy giọng bên kia điện thoại.
Một người đàn ông thành thục, giọng trầm lạnh mà ôn nhu gọi cậu: “Ngoan nào.”
Còn mang theo cả trấn an và yêu thương, khiến ai nghe cũng tan chảy.
Ôn Nghiên nhận ra mình lỡ để lộ, ho nhẹ, sờ mũi rồi nhỏ giọng: “Tớ đã nói rồi mà, anh ấy sẽ ra mặt thôi…”
“Ôi trời! Tớ cũng muốn được gọi là ‘ngoan nào’!” Nam sinh kia ôm chặt di động, vẻ mặt khó tả, khóe miệng run rẩy: “Mẹ ơi, hào môn ngay cạnh bên mình!?”
“A a a a a! Ôn Nghiên! Người yêu thương mại nam thần của tớ chính là cậu á!? Cậu nói bạn trai mình… chính là anh ấy!?”
Đám nữ sinh hét chói tai, chen lấn xông tới, mắt mở tròn như đồng xu, suýt nữa ôm chặt lấy cậu mà truy hỏi.
Ôn Nghiên bị tiếng hét chói tai làm ù tai, cậu che tai, gật đầu: “Đúng vậy.”
Dù sao cũng bị phát hiện, cậu dứt khoát thừa nhận: “Cố Lẫm Xuyên là bạn trai tớ.”
“Á á á á á!!!”
Cả lớp nổ tung, đồng loạt choáng váng.
“Đã sớm thấy cậu không bình thường, ai ngờ lại không bình thường đến mức này…”
Đó là Cố Lẫm Xuyên! Người mà họ chỉ từng nghe đến qua lời khen của người lớn hoặc thấy trên TV, báo chí!
“Cho nên! Ngày đầu tiên cậu đến trường, cái xe sang chấn động kia chính là của cậu? Khi đó còn lừa bọn này là đi gặp hiệu trưởng bàn hợp tác!?”
“Ôn Nghiên! Cậu lừa bọn này thảm quá!”
“Quá thảm rồi!”
“Thảm thật đó!”
Ôn Nghiên: “….”
Cậu mấp máy môi, không biết trả lời sao. Quả nhiên đi ra đời lăn lộn, sớm muộn cũng phải trả nợ.
“Ôn Nghiên, cậu biết chuyện này với một… không, với cả đám học sinh lớp 12 chúng tớ là cú sốc thế nào không!?”
“Chẳng khác nào tôi theo đuổi thần tượng mấy năm, tự nhiên công khai tình cảm rồi phát hiện đối tượng lại chính là bạn cùng lớp…”
“Nhưng mà, có ai thấy tội cho Cố tổng không? Trời ạ! Thì ra tôi thua ngay từ giới tính rồi!”
Ôn Nghiên nói: “Tớ không biết cậu thua cái gì, nhưng giờ tớ thật sự muốn đi xin nghỉ, không thì tớ sẽ trễ giờ mất.”
“Thật sự tôi phải đi trước, phiền các cậu giữ bí mật cho tôi nhé!” Ôn Nghiên chắp tay làm bộ cúi chào.
Sau đó cậu xách cặp, nhìn quanh tìm chỗ trống, rồi nhanh như chớp chuồn ra ngoài.
“Ai! Ôn Nghiên! Cậu đừng chạy! Đã dám yêu đương thì có gan quay lại đi chứ!”
“Ôn Nghiên! Ôn Nghiên quay lại! Tớ còn chưa nghe đủ mà!”
Đám bạn đồng loạt gào lên phẫn nộ. Chỉ có Lâm Nặc ngồi tại chỗ là bình tĩnh nhất, vừa cười vừa nói: “Các cậu thôi đi, có cần diễn nhập tâm thế không?”
Mấy bạn khác tuy la hét nhưng cũng không thật sự đuổi theo, chỉ là biết được bí mật lớn như thế nên ai cũng nhịn không nổi tám chuyện.
“Lâm Nặc, sao cậu bình tĩnh vậy? Có phải Ôn Nghiên đã nói trước với cậu rồi không? Hai cậu ngồi cùng bàn đúng là thông đồng làm chuyện xấu nha…”
“Có ai dùng thành ngữ như cậu không?” Lâm Nặc trừng mắt: “Bảo sao văn cậu viết không bao giờ qua nổi điểm chuẩn.”
“Ơ hay, dám bóc phốt tớ, vậy cậu nói xem sao lại bình tĩnh thế?”
Lâm Nặc vắt chéo chân, lười nhác đáp:
“Có mỗi chuyện này thôi mà, tớ cần phải làm quá lên như các cậu à?”
Mấy người khác: “…”
“Chân cậu còn run kìa, Lâm Nặc thử bày trò ngầu thêm lần nữa xem?”
Lâm Nặc: “…”
Chuông vào học vang lên.
“Tớ không thèm tám chuyện với mấy nam sinh hư hỏng này nữa!” Một nữ sinh vừa cất điện thoại vừa lẩm bẩm: “Hôm nay tớ không học nổi rồi, tin này tớ phải hóng cho ra nhẽ!”
“Chắc chắn còn có cú twist! Aaaa, phim hào môn loạn đấu thần tượng gì mà diễn ngay bên cạnh mình luôn kìa!” Một nữ sinh khác cũng lén cất điện thoại.
Lâm Nặc không quên nhắc nhở: “Nhớ giữ kín đó! Đừng nói với người nhà!”
“Không nói, không nói!”
Bí mật này bọn họ chắc chắn sẽ giữ chặt! Nhưng mà vẫn sẽ âm thầm hóng, lén lút, chờ cú xoay chuyển kịch bản.
Thực tế không chỉ họ, mà cả mạng xã hội cũng đang chờ màn “ngược dòng” của tập đoàn Cố thị, khiến dư luận sôi sục.
Với rất nhiều cư dân mạng chỉ quen “ăn dưa”, chuyện cẩu huyết của hào môn xa xôi lắm, nhưng một khi có thì lập tức thành đề tài hot. Thậm chí đồng nghiệp vốn chẳng ưa nhau, ngồi ăn cơm cũng có thể buôn dưa vài câu, rồi càng nói càng ghét nhau, chẳng hợp tác nổi nữa.
Không ít cư dân mạng chẳng rõ thật giả, thấy gì tin nấy, chạy theo định hướng của các tài khoản marketing, lúc thế này lúc thế khác.
Chỉ có những người từng lăn lộn nhiều năm trong giới, đã lên được trung cao tầng, mới giữ được bình tĩnh. Họ không tin người thủ đoạn tàn nhẫn như Cố Lẫm Xuyên lại có thể lật xe chỉ vì vài trăm triệu.
Còn một số người thì cuộc sống quá nhạt nhẽo, chỉ xem náo nhiệt cho vui, càng loạn thì họ càng “oa oa” sung sướng.
Ôn Nghiên về đến nhà thì nghe Cố Lẫm Xuyên dặn, ngoan ngoãn chờ tin.
Đã hơn ba tiếng trôi qua, Cố Lẫm Xuyên chắc chắn đã hạ cánh. Không về nhà tức là đến công ty giải quyết chuyện hội đồng quản trị.
Tình hình trên mạng rất căng thẳng, Ôn Nghiên vô thức cũng thấy lo. Cậu ngồi cứng ngắc trên sofa, thỉnh thoảng lại mở điện thoại xem có tin mới không, mỗi lần nghe tiếng thông báo liền chạy tới nhìn, rồi lại thất vọng đặt xuống.
Đúng kiểu hoang mang, lo nghĩ đến phát rối.
Chú Chu thì bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn mang cho cậu một đĩa trái cây.
“Thiếu gia nhỏ đừng căng thẳng quá, ăn chút trái cây đi.”
Ôn Nghiên liếc ông, cầm miếng táo nhét vào miệng, nhai xong rồi nghi ngờ hỏi:
“Chú Chu, có phải ông đã biết trước rồi không?”
Chu thúc lắc đầu: “Không biết. Nhưng tôi tin tiên sinh.”
Ôn Nghiên: “… Ờm.”
Quả nhiên là người theo bên cạnh Cố Lẫm Xuyên bao nhiêu năm, tự tin vững vàng.
Ôn Nghiên thực ra cũng tin anh, nhưng vẫn không kiềm được lo lắng.
Chú Chu lại khuyên: “Tiên sinh hẳn đã có tính toán. Nếu thiếu gia lo quá thì gọi điện thử xem?”
Ôn Nghiên vội lắc đầu: “Không, không được.”
Bây giờ anh đang ở đâu hay đang làm gì thì cậu không biết. Lỡ như anh đang trong lúc mấu chốt, thì cậu không thể quấy rầy.
Thế là Ôn Nghiên quyết tâm ngoan ngoãn chờ tin tức ở nhà, cậu phải tin tưởng anh.
Không ngờ một lát sau, điện thoại lại reo.
Là Cố Lẫm Xuyên gọi.
Ôn Nghiên lập tức bắt máy: “Cố Lẫm Xuyên? Anh không sao chứ?”
“Ừ? Không sao.” Giọng anh nghe khá nhẹ nhàng, thậm chí còn cười: “Sao nghe em có vẻ còn lo hơn cả anh thế?”
“Vớ vẩn.” Ôn Nghiên đáp, rồi vội hỏi: “Vậy bây giờ… anh đã giải quyết xong hết chưa?”
Sao trên mạng vẫn chưa có tin gì?
Cố Lẫm Xuyên nói: “Chưa nhưng sắp xong rồi, còn chút nữa.”
“Vậy mà anh còn rảnh gọi cho em?” Ôn Nghiên tròn mắt.
Anh đáp thản nhiên: “Nhớ em.”
Ôn Nghiên đỏ mặt ngay tức khắc.
Đúng là cái tên tổng tài này, tình thế căng thẳng vậy mà vẫn có tâm trạng nói mấy câu tình tứ… Nhưng nghe thế cũng yên tâm hơn, chắc mọi chuyện đã ổn.
Ôn Nghiên vừa xoa tai vừa dựa lười trên sofa, ôm gối hỏi: “Vậy anh về trước rồi, còn công việc thì sao?”
Cố Lẫm Xuyên hơi khựng lại.
“Ngày mai sáng qua công ty cũng được.”
“Bay tới bay lui, vất vả thật.” Ôn Nghiên cau mày.
Anh khẽ cười: “Xót anh hả?”
“Ừ, xót anh.” Ôn Nghiên không phủ nhận.
Ánh mắt anh sâu thẳm: “Vậy tối nay nhớ xót cho thật nhiều.”
Ôn Nghiên: “Hả?”
“Không có gì.” Anh cố tình giấu đi niềm vui bất ngờ, chỉ dặn: “Ở nhà đừng căng thẳng nữa. Lần trước en bảo thích xem cái show giải trí gì ấy? Lát nữa xem tiếp đi, hết hai tập anh sẽ về.”
Anh vừa đưa chứng cứ phạm pháp của Cố Vân Thích cho toà, trong đó có cả chuyện lợi dụng bệnh viện làm ăn phi pháp, thậm chí còn có mạng người. Tất cả bằng chứng cộng lại đủ để chị ta phải ngồi tù đến chết.
Thật ra anh đã chờ ngày này hai năm rồi. Nếu không phải hôm nay Cố Vân Thích nóng vội ra tay khi tưởng anh đi công tác, thì anh còn định chờ thêm nữa.
Tiếc là đối phương quá nôn nóng. Hoặc là do anh giấu quá kỹ năng không bắt được nhược điểm nào, nay nghe tin anh xuất ngoại liền liều lĩnh tấn công.
Nhưng với anh, giờ đây trong lòng chẳng còn thù hận gì to tát, chỉ muốn nhanh chóng về nhà ôm Ôn Nghiên.
…
Khi Ôn Nghiên xem xong tập hai show giải trí, thì cảnh sát đã đến công ty bắt Cố Vân Thích. Phóng viên chụp đầy đủ, chưa tới hai mươi phút đã lên trang nhất.
Chú Chu đưa tin cho Ôn Nghiên xem, cậu đọc xong liền gọn gàng kết luận: “Cố Lẫm Xuyên thắng rồi, anh ấy sẽ về ngay thôi.”
Cậu tắt TV rồi ngồi trên sofa chờ ở cửa.
Nửa tiếng sau, tiếng xe vang lên ngoài sân, Ôn Nghiên vội xỏ dép chạy ra đón.
Vừa thấy anh vào cửa, cậu đã bổ nhào vào ôm thật chặt: “Chúc mừng!”
“Ôi, nhiệt tình thế?” Anh vòng tay ôm eo cậu, ngón tay còn nghịch nghịch bên hông.
Ôn Nghiên thấy ngứa, muốn tránh ra, nhưng anh sợ eo cậu đau nên để cậu đứng thẳng, lại vẫn ôm chặt không buông.
Ánh mắt anh sâu thẳm, dồn dập như mực loang, tràn đầy ý chiếm hữu, hoàn toàn khác bình thường.
Ôn Nghiên run lên, bất giác thấy nguy hiểm: “Anh… anh làm gì đấy?”
Sao ánh mắt này cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy?
Nhưng… anh vốn là người tàn tật, chưa khỏi mà? Người tàn tật… chắc không làm được đâu nhỉ?
“Có bất ngờ cho em.” Anh nhẹ nhàng vuốt tay cậu.
“Hôm qua em bảo anh về thì đi gặp Chung Minh Trạch khám chân?”
Ôn Nghiên ngớ ra: “Nhưng giờ cũng muộn rồi, hay mai đi…”
“Không cần đi. Khỏi rồi.”
“Hả? Ơ… gì cơ?” Ôn Nghiên không kịp phản ứng.
“Khỏi rồi.” Anh nhấn mạnh, lặp lại lần nữa.
“Em nghe rõ rồi… nhưng… là ý em nghĩ… cái đó…”
Ôn Nghiên chưa nói hết thì kinh ngạc thấy người trước mặt bỗng buông xe lăn, đặt chân xuống đất rồi đứng lên.
Như một kỳ tích y học, anh đứng dậy.
Bóng dáng cao lớn lập tức bao trùm lấy cậu. Áp lực còn mãnh liệt hơn cả khi ngồi xe lăn.
“Anh…!”
Anh đứng lên thật rồi!
Ôn Nghiên hoảng sợ lùi lại, mắt trừng lớn:
“Anh… anh đang…”
“Ừ?” Anh tiến thêm một bước, khí thế đè ép. Tim Ôn Nghiên cũng nảy theo từng nhịp chân anh, cuống quýt lùi lại.
Cậu chợt thấy bất an: “Cố Lẫm Xuyên, anh… anh…”
“Sợ gì chứ?” Anh giữ chặt tay cậu, kéo vào ngực mình, cúi xuống ánh mắt đầy d*c v*ng không hề che giấu: “Đêm qua chẳng phải em còn nói thích anh?”
Mắt Ôn Nghiên trợn tròn hơn: “Anh nghe thấy!?”
Anh cúi mắt cười khẽ, vuốt tóc cậu: “Cả câu ‘xót anh’ anh cũng nhớ. Chẳng lẽ chỉ nói suông thôi?”
“Làm… làm gì cơ?” Ôn Nghiên lắp bắp, mặt đỏ bừng vì tưởng tượng.
Anh nâng cằm cậu, cúi sát môi, khẽ thì thầm: “Ngoan nào, mặt em đỏ hết rồi.”
Ôn Nghiên run rẩy, tai cũng đỏ, tim đập thình thịch. “Anh… cái đó, em…”
Cậu mềm nhũn trong vòng tay anh, gần như đứng không vững, chỉ có thể bám vào vai anh.
Anh vòng tay bế ngang cậu lên, trong tiếng kêu kinh hãi của Ôn Nghiên, ánh mắt anh đầy ẩn ý: “Giờ thì để anh hầu hạ em.”
