Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 61

Chương 61:

- Khổ Tử Phi Phi -

Yến Minh Tầm cảm thấy Cố Lẫm Xuyên đúng là chẳng biết điều.

Rõ ràng vừa rồi nếu không có hắn thì chắc Cố Lẫm Xuyên còn chẳng bước được vào cửa, vậy mà thái độ còn như thế.

Nhưng thôi, hôm nay tâm trạng hắn đặc biệt tốt nên lười so đo.

Cố Lẫm Xuyên kéo Ôn Nghiên ngồi xuống ghế sofa. Cậu nhìn Yến Minh Tầm, ánh mắt sáng lấp lánh, vẫn có chút giống fan gặp thần tượng nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh hơn. Dù gì bây giờ họ cũng coi như bạn bè, kích động quá thì lại kỳ.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Cố Lẫm Xuyên nhéo tay Ôn Nghiên, hỏi lại một lần nữa.

Yến Minh Tầm rất hiếm khi chủ động tìm họ. Hắn bận rộn suốt ngày, chạy đông chạy tây như con ruồi không đầu. Vậy mà hôm nay lại tới, quả thật khiến Cố Lẫm Xuyên hơi bất ngờ.

“Không có gì, chỉ là đến báo cho hai người một chuyện.” Yến Minh Tầm ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, giọng nói như sắp tung ra tin tức chấn động.

“Giang Ngộ đã trở lại.” Hắn nói.

Cố Lẫm Xuyên ngẩn ra, hơi kinh ngạc:

“Cậu gặp rồi?”

Trong lòng Ôn Nghiên: Giang Ngộ là ai vậy?

Yến Minh Tầm nhướng mày, nhún vai.

“Hiện tại tôi đang tham gia cùng cậu ấy một chương trình, sau Tết sẽ phát sóng. Hôm nay cố ý đến nhắc nhở hai người.” Hắn tăng thêm ngữ khí, nhấn mạnh: “Nhất định phải xem.”

Cố Lẫm Xuyên: “…”

“Người đã về mà cậu không đi gặp, lại chạy đến báo cho tôi?” Anh thật sự không hiểu Yến Minh Tầm nghĩ gì.

Yến Minh Tầm không giải thích, chỉ lấy điện thoại bấm bấm vài cái. Ngay sau đó, điện thoại của Cố Lẫm Xuyên vang lên vài tiếng thông báo.

Ôn Nghiên tự nhiên cầm lấy, nhìn thấy là một đường link web toàn chữ và số, không mở thì chẳng biết gì.

Cậu dè dặt ngẩng đầu: “Cái này… có thể mở không? Không phải thứ gì cấm trẻ em chứ?”

“Mở đi.” Yến Minh Tầm nói: “Đừng đưa cho Cố Lẫm Xuyên, em mở đi Ôn Nghiên.”

Thái độ thần bí như thế khiến Ôn Nghiên rất tò mò. Cậu bấm mở ngay, sau đó kêu lên kinh ngạc: “Oa! Đẹp quá!”

Cố Lẫm Xuyên cũng nghiêng đầu nhìn theo.

Giao diện web rất sạch sẽ, thiết kế tối giản mà cao cấp. Trên đó là loạt thương hiệu thời trang, đa số là đồ ngoại xen kẽ vài món phụ kiện như nhẫn, vòng cổ, ghim cài.

Góc trái trên cùng có một nhãn hiệu: RAGING FIRE — Liệt Hỏa.

Tên nghe nóng bỏng dữ dội như ngọn lửa thiêu cháy cả thảo nguyên. Nhưng phong cách thiết kế lại mang vẻ lạnh lẽo, giống như băng và lửa va chạm đến cực hạn, vừa điên cuồng vừa nóng bỏng.

Ôn Nghiên chưa từng thấy phong cách vừa mâu thuẫn vừa hài hòa thế này, cảm thấy vừa đặc biệt vừa ngầu.

Hơn nữa, dù tên thương hiệu nghe như ngoại quốc nhưng hầu như món đồ nào cũng có yếu tố quốc phong đặc trưng.

Cậu nhìn thôi đã thích ngay, mắt sáng rực, ngẩng đầu hỏi Yến Minh Tầm: “Nhà thiết kế là người Trung Quốc sao?”

Yến Minh Tầm gãi gáy rồi gật đầu. Rồi liếc qua Cố Lẫm Xuyên, nhướng mày đầy đắc ý.

Trong lòng Cố Lẫm Xuyên dấy lên dự cảm, thái dương khẽ giật: “Là Giang Ngộ?”

Ôn Nghiên cũng tò mò nhìn sang, ánh mắt lấp lánh như có lửa bát quái.

“Ừ.” Yến Minh Tầm hạ giọng, rồi quay sang cười nửa đùa nửa thật với Ôn Nghiên: “Thích thì ủng hộ nhiều vào, Cố tổng nhà em có tiền.”

Ôn Nghiên bật cười: “Được luôn!”

Cậu liền đặt đơn ngay tại chỗ, kiểu nào thích là mua luôn hai cái, định bụng sau này mặc đồ đôi với Cố Lẫm Xuyên.

Cố Lẫm Xuyên: “…”

Yến Minh Tầm thỏa mãn thở phào. Hắn biết ở nhà Cố Lẫm Xuyên nói không ăn thua, nên mới trực tiếp cho Ôn Nghiên xem.

Nhớ ra vẫn chưa có WeChat của Ôn Nghiên, Yến Minh Tầm liền chủ động đưa mã.

Cố Lẫm Xuyên muốn cản nhưng bị Ôn Nghiên gạt đi: “Anh đừng keo kiệt thế chứ.”

Cậu còn ngồi xuống cạnh Yến Minh Tầm để tiện quét mã, để mặc Cố tổng tài cao lớn ngồi một mình trên sofa, bóng lưng nom có chút cô đơn.

“Giang Ngộ… là bạn trai của anh sao?” Ôn Nghiên ngập ngừng hỏi, tò mò quá mà không nhịn được.

“Trước kia là vậy.”

Ôn Nghiên khựng lại, thấy mình hỏi hơi lố.

“Không sao đâu.” Yến Minh Tầm l**m môi dưới, giọng bỗng lạnh đi: “Sau này cũng vẫn sẽ như vậy.”

“…À.” Ôn Nghiên vội ngồi dịch về phía Cố Lẫm Xuyên, cảm thấy người này có chút… nguy hiểm, tốt nhất là tránh xa.

Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, ôm lấy vai cậu rồi siết nhẹ, như để giữ chặt, sợ cậu sơ ý lại chạy mất.

“Được rồi.” Yến Minh Tầm nhìn cảnh hai người ân ái thì trong lòng khó chịu, chua xót như có men lên men.

Hắn đeo khẩu trang, đút tay vào túi, đứng dậy: “Tôi đi trước. Hôm nào hai người đính hôn thì tôi lại tới.”

Quay sang Ôn Nghiên, hắn giơ tay chào: “Có gì thì liên hệ tôi.” Rồi xoay người rời đi.

Hôm nay hắn chỉ xin nghỉ một buổi, còn phải tranh thủ chạy sang chỗ Chung Mính Trạch.



Sau khi Yến Minh Tầm đi, sự tò mò trong lòng Ôn Nghiên mới bùng nổ hết mức.

Cậu bám chặt lên người Cố Lẫm Xuyên, nằng nặc hỏi: “Mau mau, anh biết chuyện của anh ấy với Giang Ngộ thế nào không? Vừa nãy em ngại không dám hỏi, anh mau kể cho em đi ~”

Cố Lẫm Xuyên không chịu nổi dáng làm nũng ấy, đành mở miệng: “Cậu ta với Giang Ngộ…”

Anh không kể quá chi tiết, vì bản thân cũng chỉ biết lờ mờ.

Cố Lẫm Xuyên chỉ nhớ Yến Minh Tầm quen Giang Ngộ từ năm mười sáu tuổi. Vài năm sau, việc nhà họ Yến ầm ĩ cũng là vì Giang Ngộ.

Khi ấy xảy ra nhiều chuyện rắc rối, bản thân Cố Lẫm Xuyên phải đối phó gia tộc nên chẳng quan tâm nổi. Chỉ biết Giang Ngộ đột ngột biến mất, chẳng rõ lý do.

Năm đó Yến Minh Tầm mới mười chín, nửa đêm chạy ra ngoài tìm anh và Chung Mính Trạch uống rượu, khóc đỏ cả mắt suốt đêm.

Không lâu sau thì hắn dứt khoát vào giới giải trí, công khai đối nghịch với gia đình.

Giờ đã ba năm trôi qua, Giang Ngộ lại quay về.

Cố Lẫm Xuyên từng nghĩ Yến Minh Tầm sẽ không bao giờ chờ được người kia. Nhưng bây giờ thì có lẽ chưa chắc, chắc hẳn còn có nguyên nhân gì đó.

Hơn nữa, lời Yến Minh Tầm từng nói nghe thì tàn nhẫn nhưng hôm nay nhìn lại, hình như cũng chẳng có ý trả thù hay buông bỏ.

Ôn Nghiên nghe mê mẩn: “Anh ấy cũng… khá chung tình đó.” Trái ngược hẳn với vẻ ngoài bất cần.

“Anh thì sao?” Cố Lẫm Xuyên nhấc cậu lên, bế thẳng về phía thang máy.

Ôn Nghiên giật mình, ôm chặt lấy anh, chân quặp ngang eo, ngực dán sát, vừa cười vừa thì thầm bên tai: “Anh là nhất.”

Nói rồi cậu hôn nhẹ lên mũi anh: “Vẫn là anh tuyệt nhất!”

Dù ai cũng đẹp trai, nhưng cậu thích nhất vẫn là Cố Lẫm Xuyên.

Anh khẽ cắn môi cậu: “Đúng là tinh mắt.”

Ôn Nghiên bật cười, ôm cổ anh, hôn thêm một lúc ngay trong thang máy.

“En không cần làm bài tập sao?” Cố Lẫm Xuyên lưu luyến tách ra, dùng ngón tay lau sạch vệt son nơi khóe môi cậu.

Ôn Nghiên đôi mắt long lanh nước, khẽ đáp: “Ừm.” Chân đung đưa, đá rơi mất dép lê.

Anh bế cậu nên không tiện nhặt, liền mặc kệ rồi nhanh chóng ôm vào thư phòng.

Sàn phòng trước kia không trải thảm, mới được Cố tổng tài tự tay lát vào hai ngày trước, nên cậu đi chân trần cũng không sao.

Vừa đặt xuống, Ôn Nghiên đã lon ton chạy về góc nhỏ ấm áp của mình.

Hiện tại thư phòng so với trước kia quả thật biến đổi long trời lở đất, vốn lạnh lẽo nay lại ngập tràn hơi thở sinh hoạt, còn rất ấm áp.

Dạo trước, Chung Mính Trạch từng nhận lời nhờ vả của cụ Cố mà ghé qua một lần, may mắn bắt gặp cảnh này.

Bên trái vẫn là khu vực làm việc của Cố Lẫm Xuyên, chỉ là trên bàn đã thêm vài món đồ trang trí nhỏ xinh, ly cà phê mèo dễ thương đặt ngay trong tầm tay lúc nào cũng tiện với tới.

Bên phải thì lại đáng nói hơn —— chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy, tất cả đều có liên quan đến Ôn Nghiên.

Chiếc bàn trà trắng đen lạnh lẽo trước kia đã được thay bằng bàn tròn nhỏ ấm áp, thảm trải sàn dày dặn hơn, phía trên còn đặt vài chiếc sofa lười mềm nhũn nhìn một cái là muốn ngả vào. Bên cạnh chất đầy sách giáo khoa trung học và cả một giá đồ ăn vặt.

Ôn Nghiên bây giờ cũng chẳng ăn được nhiều vặt cho lắm, nhưng mỗi loại đều có số lượng nhất định, phân chia gọn gàng đâu ra đó: ví dụ ba hộp pudding và một thanh sô-cô-la, hai cây kẹo bông gòn cùng một gói nhỏ bánh quy… đủ loại như vậy.

Trên từng món còn dán nhãn ngày tháng, cẩn thận tỉ mỉ đến mức không thể tỉ mỉ hơn.

Kệ trưng bày trước kia vốn đặt mấy món sưu tầm quý hiếm, giờ cũng được thay bằng những món đồ chơi nho nhỏ mà Ôn Nghiên thích.

Chung Mính Trạch lúc ấy từng cầm một miếng xếp hình dang dở đến ba phần tư, nghiêm túc trêu Cố Lẫm Xuyên: “Cái này cậu phải bỏ bao nhiêu tiền mới mua về được thế?”

Đáp án là: vô giá.

Cố Lẫm Xuyên lạnh mặt bảo anh ta cẩn thận, đừng làm rơi mất, vì đây là miếng Ôn Nghiên thích nhất và còn chưa ghép xong.

Chung Mính Trạch nghe xong sợ đến nỗi lập tức giữ chặt, nhẹ nhàng đặt lại vào chỗ cũ. Sau đó tiện tay lấy một quyển sách khác.

Cố Lẫm Xuyên: “Đó là sách chuyên môn, đừng lật lung tung.”

Chung Mính Trạch: …

Anh ta cảm thấy bộ dạng này của Cố Lẫm Xuyên thực sự mới mẻ lạ lẫm, lại chỉ vào chồng sách khác hỏi: “Cái quyển nhỏ nhỏ kia cũng là Ôn Nghiên thích à?”

“Đó gọi là truyện tranh.” Cố Lẫm Xuyên liếc anh ta một cái, trong mắt lộ chút ghét bỏ.

Chung Mính Trạch: …

Tóm lại, chỉ có đồ của Ôn Nghiên mới có thể được đặt lên kệ trân trọng như thế.

Lần ấy anh ta hiếm khi đến chơi, vậy mà lại bị k*ch th*ch không ít, còn phải day day giữa trán đang đau nhức vì làm việc liên tục rồi quyết định trước khi đi sẽ moi của Cố Lẫm Xuyên vài chai rượu ngon.

Ai ngờ Cố Lẫm Xuyên thẳng thừng bảo: rượu thì không có.

Nhưng rượu trái cây nhẹ độ cùng sữa thì có, muốn mang vài chai đi không, trong nhà còn nhiều lắm.

Chung Mính Trạch: …

Anh ta lúc ấy chỉ hít sâu một hơi, nghe xong câu kia liền chẳng buồn quay đầu mà bỏ đi.

“À đúng rồi.” Ôn Nghiên đang cúi đầu làm bài, bỗng nhớ ra điều gì, quay sang nói với Cố Lẫm Xuyên: “Bác sĩ Chung nói anh ấy vừa nhận nuôi một đứa bé trai.”

“Nhận nuôi?” Cố Lẫm Xuyên rõ ràng không biết chuyện này, trên mặt thoáng hiện chút kinh ngạc.

Chung Mính Trạch chưa từng nhắc với anh.

Ôn Nghiên gật đầu: “Anh ấy bảo em nói lại với anh, suýt nữa em quên mất.”

Cậu vẫy tay gọi anh lại gần, rồi ngồi gọn vào lòng anh, lấy điện thoại đưa cho anh xem lịch sử trò chuyện với Chung Mính Trạch.

Trong đó còn có cả video Chung Mính Trạch gửi, quay cậu bé đang được ông cụ bế. Chừng ba bốn tuổi, đôi mắt to long lanh, khuôn mặt tròn vo nhìn như chỉ cần véo một cái là ra cả nắm mỡ sữa.

“Đáng yêu không?” Ôn Nghiên vừa xem vừa cười, mắt cong cong: “Bé xoăn tít luôn, em hỏi có phải bẩm sinh không thì bác sĩ Chung bảo là con lai, mắt còn hơi xanh nữa.”

Cố Lẫm Xuyên trả lại điện thoại, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, chẳng bộc lộ cảm xúc gì.

Ôn Nghiên nghiêng đầu nhìn anh: “Sao lạnh nhạt vậy, anh không thích trẻ con à?”

“Anh thích em thôi.” Cố Lẫm Xuyên cúi xuống hôn cậu một cái.

Ôn Nghiên “ai nha ai nha” vừa thẹn thùng vừa đỏ mặt: “Nói chuyện đàng hoàng đi… Bác sĩ Chung bảo sẽ tổ chức một buổi tiệc, mời chúng ta tham dự.”

“Khi nào?”

“Mùng Hai Tết.”

“Anh chưa nghe anh ta nhắc gì.”

“Bác sĩ Chung nói, nói với em cũng như nói với anh thôi… Anh ấy bảo lười phải phản ứng với anh, hai người gây gổ gì à?”

Cố Lẫm Xuyên hơi cau mày. Lần gần nhất gặp nhau là khi Chung Mính Trạch đến thư phòng lấy đồ cho cụ.

Nhớ lại một chút, anh đáp: “Không có.”

“Vậy thì tốt.” Ôn Nghiên không nghĩ nhiều, chỉ tò mò hỏi chuyện khác, khều khều khuỷu tay anh: “Này, bác sĩ Chung có phải kiểu không hứng thú chuyện tình cảm không?”

Cố Lẫm Xuyên “ừ” nhẹ.

So với anh thì Chung Mính Trạch mới thật sự là kẻ lạnh lùng, chỉ yêu mỗi cái phòng nghiên cứu của mình.

“Khó hiểu ghê…” Ôn Nghiên vẫn thấy lạ: “Mới hơn ba mươi tuổi, sao tự dưng lại vội vàng nhận nuôi con nít chứ?”

“Không biết.” Cố Lẫm Xuyên thoáng nâng mắt, giọng thản nhiên: “Có lẽ bị cái gì đó k*ch th*ch.”

Ôn Nghiên: ?



Sau Tết, Ôn Nghiên được nghỉ ba ngày, hôm cuối cùng mới cùng Cố Lẫm Xuyên đến dự tiệc nhà họ Chung.

Chung gia vốn là thế gia y học, việc nhận nuôi một đứa trẻ là chuyện lớn vì thế mời rất nhiều khách, yến hội cũng quy mô không nhỏ.

Cha của Ôn Nghiên không thể đến, nhưng quà thì gửi nhờ Cố Lẫm Xuyên mang, phần quà vô cùng trọng tình.

Khách khứa tuy đông, nhưng ngoài dự đoán, bầu không khí lại khá ôn hòa, chẳng ai dám gây chuyện.

Vừa mới đến, Ôn Nghiên và Cố Lẫm Xuyên đã có người liên tục đến chúc mừng chuyện đính hôn của họ.

Dù là lời khen hay chỉ là khách sáo, Ôn Nghiên vẫn vui vẻ đón nhận.

Có điều trong hoàn cảnh tiệc tùng ồn ào, ánh đèn sáng rực khiến cậu dễ mệt, ngồi một lát đã ngáp liên tục.

Cố Lẫm Xuyên liền chào hỏi Chung Mính Trạch và ông cụ đang bế đứa nhỏ, sau đó đưa Ôn Nghiên lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.

Trước khi đi, Chung Mính Trạch còn thuận tay trao con cho họ. Ông cụ không vui lắm, nhưng vì phải tiếp khách nên đành chịu.

Chung Mính Trạch ngồi xổm xuống, ôn tồn nói với cậu bé mặc bộ vest nhỏ xíu: “A Ly, đi theo ca ca xinh đẹp này lên lầu nghỉ nhé? Lát nữa ba sẽ lên với con.”

“Dạ.” Bé A Ly gật đầu lia lịa, đôi chân ngắn tũn tĩn bước đến trước mặt Ôn Nghiên, ngọt ngào gọi: “Ca ca~”

Ôn Nghiên nghe mà tan chảy, yêu thương xoa đầu bé, rồi đưa tay ra: “Nào, nắm chặt nhé, chúng ta cùng đi.”

“Xuất phát!” A Ly nắm chặt lấy một ngón tay của Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên liền dắt bé đi.

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Lẫm Xuyên nhìn mà như thấy hai đứa nhỏ —— một lớn một bé. Hơn nữa, “đứa lớn” còn mải lo cho “đứa nhỏ” mà quên cả anh bên cạnh.

Đi được vài bậc cầu thang, Ôn Nghiên mới chợt nhớ ra, ngạc nhiên quay lại nhìn:

“Sao anh không đi?”

Cố Lẫm Xuyên mím môi không nói, bàn tay trống không hơi siết lại.

Ôn Nghiên dắt A Ly, nghiêng đầu khó hiểu:

“Cố Lẫm Xuyên?”

A Ly nhìn anh rồi lại ngẩng lên nhìn Ôn Nghiên, bắt chước dáng vẻ ca ca xinh đẹp, nghiêm túc gật đầu gọi: “Chú?”