Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 65

Chương 65: Phiên ngoại 1: Nai con khẩn trương

- Khổ Tử Phi Phi -

Trước kỳ thi đại học, Ôn Nghiên đặc biệt chăm chỉ và luôn trong trạng thái căng thẳng. Không phải kiểu ầm ĩ làm loạn mà là âm thầm lo lắng, buồn bực không nói ra.

Mỗi ngày cậu đều mất ăn mất ngủ, dậy sớm ngủ muộn. Năm giờ sáng đã ngồi dậy học từ vựng, nghe thời báo tiếng Anh. Buổi tối trước khi đi ngủ còn phải làm thêm hai bộ đề. Sau giờ tan học, nửa tiếng nghỉ ngơi duy nhất cũng bị cậu dành để vào nhà kính chăm hoa.

Trong nhà kính có một chiếc ghế gấp nhỏ. Ôn Nghiên ngồi lên đó, nhìn chăm chú những chậu hoa xanh tốt một lát, rồi lại bắt đầu đào đất hoặc bứt lá.

Tối hôm trước ngày thi đại học, Cố Lẫm Xuyên vừa về liền thấy cảnh một nhánh hoa trên cao vẫn còn, nhưng hai bên thì trụi lủi, trông chẳng khác nào một cành khô mọc ra mỗi bông hoa hồng nhạt như cây tế trơ trọi.

Cảnh tượng vừa buồn cười vừa đáng thương.

Ôn Nghiên ngồi bên cạnh, mặt mày ủ rũ. Trên nền đất quanh chiếc ghế gấp rải đầy lá xanh bóng, lá cong queo, rải rác thưa thớt.

Mà thủ phạm gây chuyện vẫn ngồi đó, như một cây nấm nhỏ lạc giữa đống lá rụng, vô tội chớp đôi mắt to nhìn anh.

Cố Lẫm Xuyên chỉ biết thở dài, lấy khăn lau mặt cho cậu, sau đó bế người về biệt thự. Anh xắn tay áo vest, kéo cậu đi rửa mặt rồi dịu dàng hôn lên đôi mắt sưng đỏ rồi dẫn đi ăn cơm.

Suốt quá trình ấy, Ôn Nghiên không nói một lời.

Trong bữa ăn, cậu chỉ yên lặng uống canh. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Lẫm Xuyên.

“Sao thế?” Cố Lẫm Xuyên nửa năm nay đã quá quen thuộc với từng phản ứng của cậu thì lập tức nhìn lại, ánh mắt đầy quan tâm.

Ôn Nghiên mím môi, nắm chặt đũa, giọng ủy khuất: “Có phải em làm sai chuyện gì rồi không?”

“Hửm?” Cố Lẫm Xuyên thoáng ngẩn ra, rồi lập tức hiểu, vội bỏ đũa đứng lên, vòng qua ngồi xổm cạnh cậu, giọng ôn nhu kiên nhẫn: “Ý em là mấy cái lá cây kia?”

“Ừm…” Ôn Nghiên hít mũi, nhỏ giọng: “Em làm nó trụi hết rồi.”

Thực ra cũng chẳng phải cố ý. Chỉ là trong lúc ngẩn ngơ, đến khi hoàn hồn lại thì lá đã chẳng còn, mà Cố Lẫm Xuyên cũng đang đứng bên cạnh rồi.

Cố Lẫm Xuyên bật cười: “Sao lại coi đó là làm sai được?”

Anh khẽ nhéo tay cậu, trịnh trọng nói: “Chỉ có thể nói nó tượng trưng cho một điều thôi. Em có muốn biết không?”

“Điều gì thế?” Ôn Nghiên dụi dụi mắt.

“Nhất chi độc tú.” Anh bế cậu lên, mỉm cười: “Nghĩa là em ngoan ngoãn đi thi đại học thì chắc chắn sẽ thuận lợi.”

Ôn Nghiên chớp chớp mắt: “Thật sao…”

“Thật.” Giọng điệu và ánh mắt của Cố Lẫm Xuyên đều kiên định.

Thành tích của Ôn Nghiên không phải hạng xuất sắc, nhưng ổn định và tiến bộ đều đặn. Vào đại học Thẩm Dược vốn dĩ đã là dư dả.

Nghe vậy thì cậu thở phào hơn đôi chút, vòng tay ôm cổ anh, dụi đầu vào ngực:

“Nhưng em vẫn thấy lo lắm.”

Cố Lẫm Xuyên hôn l*n đ*nh đầu cậu, khẽ cười: “Vậy phải làm sao đây? Ăn no rồi chưa? Để anh giúp em thả lỏng nhé?”

“Đi chơi game hả?”

Anh không đáp, ôm cậu vào phòng tắm, đặt ngồi lên bồn rửa tay. Một tay ôm lấy eo, một tay lần đến vạt áo ngủ.

“Anh…” Lúc này Ôn Nghiên đã hiểu, bấu lấy vai anh, mặt đỏ bừng thì thầm: “Sao mà thả lỏng kiểu này chứ.”

Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, cúi mắt nghiêm túc đáp: “Bí quyết độc nhất vô nhị.”

Ôn Nghiên run lên, trán gục lên vai anh, hô hấp dồn dập. Thân hình mảnh mai khẽ run, vành tai hồng rực.

Nửa năm nay, hai người họ hiếm khi nháo đến mức ấy. Đôi khi Cố Lẫm Xuyên bế Ôn Nghiên đang ngủ gục trong thư phòng về giường, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cậu mà không nỡ làm phiền, đành nuốt hết tâm tư xuống đáy lòng.

Mỗi ngày chỉ cần nhìn đã thấy xót xa. Đến mức ngay cả lúc Ôn Nghiên ngồi làm bài, anh cũng kìm nén cả hơi thở, không dám thở mạnh.

Mỗi lần nhìn mày cậu nhíu lại, anh đều cảm nhận rõ rệt không khí nặng nề. Chỉ khi được ôm ngủ trong lòng anh thì Ôn Nghiên mới có vẻ an ổn.

Dù vậy, trạng thái của cậu vẫn không tốt.

Cố Lẫm Xuyên âm thầm liên hệ bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói học sinh năm cuối nào cũng trải qua lo âu trước kỳ thi, thuộc dạng bình thường. Ít nhất Ôn Nghiên vẫn ăn uống được nên không quá nghiêm trọng, chỉ cần sau kỳ thi phát tiết một chút là sẽ ổn.

Nhưng Cố Lẫm Xuyên vẫn chẳng thể yên tâm. Trong lòng anh, Ôn Nghiên còn quan trọng hơn cả tính mạng mình.

Nghe lời khuyên, anh dẫn cậu ra ngoài chơi, đến công viên giải trí rồi ngồi vòng quay khổng lồ, còn hôn cậu ở đỉnh cao nhất.

Trong lúc chơi, Ôn Nghiên cười rạng rỡ như hoa hướng dương còn kéo anh chụp cả đống ảnh.

Cố Lẫm Xuyên cuối cùng cũng thở phào. Thế mà vừa về đến nhà, Ôn Nghiên lại chui ngay vào thư phòng, thở dài thườn thượt.

Anh không hiểu, hỏi cậu sao vậy.

Ôn Nghiên mặt ủ mày ê, nói lẽ ra thời gian chơi đã đủ làm thêm hai đề, giờ lại mất toi. Tối hôm đó cậu càng làm đến khuya, nhất quyết phải bù lại.

Khuyên không được, hễ giọng anh nặng lên chút là nước mắt cậu rưng rưng, hỏi anh có phải không còn yêu cậu nữa.

Cố Lẫm Xuyên chỉ dám ngồi cạnh, chẳng dám thốt nửa lời nặng nhẹ.

Từ đó về sau, anh không dám “lãng phí” thời gian của Ôn Nghiên nữa, mỗi ngày hận không thể đem hết sơn hào hải vị bồi bổ cho cậu.

May mắn là Ôn Nghiên vẫn trước sau như một thích ăn đủ thứ, Cố Lẫm Xuyên liền mỗi ngày đa dạng đổi món mang về cho cậu, còn giám sát mỗi loại chỉ được ăn một ít.

Chuyện này anh cũng phản hồi với bác sĩ tâm lý, đối phương kiến nghị anh đổi cách giúp cậu thả lỏng, cố gắng đừng rời khỏi cái gọi là “phạm vi an toàn” của Ôn Nghiên.

Ví dụ như ở nhà thôi, và mỗi lần thư giãn không cần quá lâu thì dùng cách đó để từ từ giảm lo âu cho cậu.

Thế là khoảng thời gian này, Cố Lẫm Xuyên thi thoảng lại đổi cách “giải áp” cho Ôn Nghiên, có khi cùng chơi game một lát, ghép hình, hoặc xem mấy video ngắn, hay đàn piano một lúc… mỗi lần hiếm khi quá nửa tiếng.

Ôn Nghiên cũng dần thích ứng, tâm trạng ổn định hơn nhiều, trước đó cơ bản đã khá tốt.

Nhưng hiện giờ chỉ còn một tuần nữa là thi đại học, Ôn Nghiên lại bắt đầu căng thẳng, luôn thấy mình học một năm sao có thể so với người khác học ba năm, chênh lệch quá lớn.

Thật ra không phải vậy, thành tích của cậu còn hơn rất nhiều người trong lớp.

Chỉ là Ôn Nghiên vẫn lo lắng thôi.

Mà mỗi lần căng thẳng lo âu, biểu hiện của cậu cũng không giống nhau, lần này chính là nghịch lá cây —— Cố Lẫm Xuyên vừa về đến nhà đã đoán ra ngay.

Vì vậy hôm nay, anh đổi một cách thả lỏng mới.

Ôn Nghiên bị Cố Lẫm Xuyên ôm ra, cả người mềm nhũn như bọt biển vừa vớt từ nước lên, tóc mai thấm mồ hôi dính bên má.

Anh đặt cậu lên sofa, cúi người, bóng dáng cao lớn bao trọn lấy, giọng khàn khàn mang theo ý cười: “Sao còn không buông tay?”

Ôn Nghiên mặt đỏ hồng, mũi cũng hồng, chỉ ôm chặt cổ anh không nói gì.

“Vậy cho em hai lựa chọn…” Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, trán chạm vào trán cậu: “Một là anh đưa em vào thư phòng học, hai là cùng anh về phòng ngủ, hửm?”

“Ngoan yêu.” Giọng anh thấp và trầm.

“Em muốn chọn cái nào?”

Ôn Nghiên vẫn không nói, chỉ lặng lẽ quấn chân lên eo anh.

Lựa chọn này khiến Cố Lẫm Xuyên nhướng mày đầy bất ngờ, ánh mắt tối lại, lập tức bế “chú koala” bám trên người mình về phòng.

Có lẽ Ôn Nghiên đã căng thẳng quá lâu, Cố Lẫm Xuyên cũng không giống trước đây chọc cậu lâu, sợ cậu muốn chuyên tâm học hành, không còn sức, nên luôn tự kiềm chế.

Nhưng hôm nay anh ngạc nhiên phát hiện, với Ôn Nghiên, hóa ra một loại “thư giãn đặc biệt” này cũng có thể kéo dài hiệu quả.

Rõ ràng bác sĩ tâm lý nói cũng không hẳn chính xác.

Việc cậu học sinh lớp 12 hôm nay chủ động quấn lấy anh khiến Cố Lẫm Xuyên vừa mừng vừa lo, phấn khích đến tê dại cả da đầu.

Nhưng anh lại phải chậm rãi kiềm chế lực đạo khi Ôn Nghiên khóc gọi tên mình, cúi xuống hôn thật nhẹ lên gương mặt cậu, hết lần này đến lần khác thì thầm lời yêu.

Sau đó Ôn Nghiên ngủ thiếp đi, đến lúc Cố Lẫm Xuyên sấy tóc cho vẫn chưa tỉnh, ngủ rất say.

Khóe môi hơi hé, sắc mặt lại hồng hào, hàng mày vốn hay nhíu vì học hành nặng nề giờ cũng giãn ra, trông thoải mái vô cùng.

Cố Lẫm Xuyên nhẹ nhàng vuốt gương mặt cậu, cũng hiểu hôm nay tất cả không hẳn là do anh, bởi cậu thực sự quá mệt mỏi và quá căng thẳng rồi.

Đương nhiên anh cũng vậy… nên hai người mới không kìm chế nổi.

Thỏa mãn xong, Cố tổng lại bắt đầu lo lắng một chuyện khác, sợ khi Ôn Nghiên tỉnh sẽ tức giận. Đến lúc đó mà trách anh làm lỡ mấy giờ đủ để viết xong cả mấy đề thi, thì anh cũng chẳng biết tố khổ với ai, chỉ có thể chủ động nhận sai rồi chuẩn bị tinh thần nghe mắng.

Nghĩ thế, anh tham lam ôm cậu ngủ trọn một đêm. Sáng hôm sau vẫn theo thói quen gọi cậu dậy, không ngờ Ôn Nghiên lại phá lệ ngủ nướng cùng anh.

Không chỉ không giận, cậu còn nũng nịu không cho anh dậy nhất quyết bắt ôm thêm.

Đây là lần đầu tiên sau bao ngày căng thẳng Ôn Nghiên lại có biểu hiện hiếm lạ như vậy khiến Cố Lẫm Xuyên mừng thầm, lập tức nhắn cho thư ký Triệu báo buổi sáng không đến công ty.

Thư ký Triệu vốn quen rồi. Mỗi sáng chủ nhật trong công ty chẳng bao giờ thấy bóng dáng Cố tổng.

Cho nên cô chưa từng sắp xếp lịch hay hội nghị nào vào sáng chủ nhật, khỏi phải mỗi lần lại dời.

Chỉ là hôm nay, khi gõ bàn phím thì vô tình liếc góc màn hình, cô sững lại.

Kỳ lạ, hôm nay đâu phải chủ nhật.

Vậy ra… phu nhân tổng tài hôm nay được nghỉ?

.

Ôn Nghiên tuy không được nghỉ, nhưng Cố Lẫm Xuyên đã xin phép cho cậu nghỉ một buổi sáng, để cậu ngủ cho đủ.

Vừa hay hôm nay là 1/6, Tết thiếu nhi, ngoài trời đã sớm nóng từ hơn tháng trước.

Đến khi Ôn Nghiên tỉnh hẳn, ánh nắng đã tràn ngập khắp người, chiếu lên làn da trắng mịn của cậu, như phủ một lớp lụa sữa khiến người ta chỉ muốn cẩn thận v**t v*.

“Cố Lẫm Xuyên…” Cậu còn ngái ngủ khẽ gọi.

“Hửm?” Cố Lẫm Xuyên đang ngồi dựa đầu giường, tay cầm iPad xem tài liệu. Nghe thấy động tĩnh liền đặt xuống, cúi đầu nhìn vào mắt cậu: “Ngoan yêu, dậy rồi à? Ngủ ngon chứ?”

Ôn Nghiên khẽ “ừ”, ký ức tối qua chợt ùa về, mặt nóng bừng, lập tức trùm chăn che mặt, vòng tay ôm eo anh.

“Không thoải mái à?” Cố Lẫm Xuyên vòng tay qua sống lưng mảnh khảnh của cậu, xoa nhẹ eo.

Động tác ấy khiến Ôn Nghiên nhột nhột, vội đè tay anh lại, ló đầu ra nhỏ giọng:

“Em đói rồi.”

Lúc này đã hơn mười giờ, nửa năm nay cậu chưa từng ăn sáng muộn vậy, huống chi tối qua tiêu hao sức lực hơi nhiều, vừa nãy cậu gần như là đói tỉnh.

Có điều cậu lười dậy, Cố Lẫm Xuyên hiểu rõ nên ôm cậu đi rửa mặt, quen thuộc chăm sóc từng li từng tí.

Bữa sáng chỉ là cháo kê với bánh bao nhỏ, đều là món Ôn Nghiên thích ăn khi đi học.

Từ lúc Ôn Nghiên tỉnh dậy, Cố Lẫm Xuyên vẫn luôn quan sát, ngoài mặt bình thản nhưng khi ăn cơm lại không ngừng lén nhìn sắc mặt cậu, sợ cậu đột nhiên thở dài rồi giận, để kịp thời nhận lỗi.

Nhưng cho đến khi ăn xong, khóe mắt anh đã cong lên, còn hào hứng đề nghị cùng đi nhà kính mang cây “Nhất chi độc tú” vào thư phòng chăm.

Dĩ nhiên anh đi cùng cậu.

Vậy là Ôn Nghiên thật sự không giận, cũng không thấy lỡ mất thời gian?

“Bây giờ không thấy căng thẳng nữa à?” Cố Lẫm Xuyên bưng chậu hoa, hỏi.

Ôn Nghiên khẽ ho: “Bây giờ đỡ nhiều rồi.”

Quả thực, sau tối qua một trận thả lỏng điên cuồng thì hôm nay cậu không còn căng thẳng như trước, như sợi dây trong đầu rốt cuộc cũng buông xuống, chẳng rõ có căn cứ khoa học gì không.

Cố Lẫm Xuyên im lặng, trong lòng thầm ngạc nhiên: Thì ra để Ôn Nghiên thư giãn, còn có cách này ngoài dự đoán như vậy.

Anh vô thức chạm sau gáy, nơi vết cắn lấm tấm vẫn còn rõ. Tối qua Ôn Nghiên cắn rất mạnh.

Thái dương anh khẽ giật.

Thì ra tối qua cậu ngoan ngoãn cắn anh nhiều như thế… chỉ đơn giản để giảm áp lực thôi sao?

Không phải vì thấy sảng khoái ư?