SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 116: Chương 116

- Bàn Cáp -

Trong khi A Điêu đang tranh giành từng giây từng phút để lấy được Cổng Linh

Hồn lớn, dưới biển gần hố đất cấp 5 này xuất hiện một bóng mờ khổng lồ như

ẩn như hiện và nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Nó chìm xuống.

60%, 70%, 80%...

Bây giờ A Điêu hấp thụ Cổng Linh Hồn lớn nhanh hơn hẳn so với lúc ở hang ổ

Chim Cắt Canh Biển khi trước do cô đã học được cách sử dụng sợi tơ tinh thần

để tăng tốc độ, cùng lúc bọn cá mập càng tới nhanh hơn.

90%!

“Chỉ còn một lối ra...”

Rầm! Hơn 3 ngàn con cá mập lao vào tấn công A Điêu ngay lúc cô đang tích tụ

năng lượng… chùm tia ánh sáng bao lấy dày đặc.

Cổng Linh Hồn biến mất, A Điêu cho Đồng Tử Gió Mang Linh khởi động với

tốc độ nhanh nhất để chui vào lối ra cuối cùng.

Ầm ầm!

Những chùm tia sáng này đánh hết vào vách đá.

Sóng nước quay cuồng, đánh hụt, bọn cá mập này gào rú đuổi theo phía sau

không ngơi.

Cùng lúc đó số lượng của chúng ngày một tăng, tựa hồ tụ tập lại hết nhằm săn

lùng cô.

Chim Sẻ: “Bộ phận phía dưới tập trung vào chuyện truy sát, bộ phận ở trên thì

chăm chăm vào phong tỏa lối ra, đâu đó 5 ngàn con. Chúng sẽ nhốt cô ở đây,

chủ nhân, cô không ra ngoài được.”

Nó đánh giá phân tích bằng trí tuệ thông minh chuyên nghiệp.

A Điêu không lên tiếng, chỉ lo bơi lên ngược dòng... Cô nhanh lắm, ngay cả khi

bị dưới nước ảnh hưởng song vẫn giữ khoảng cách với cá mập bên dưới.

Bay thẳng ra toàn lực, cô nhanh chóng nhìn thấy lối ra phía trên. Thực ra thì gần

như chẳng thấy lối ra ở đâu bởi lẽ toàn bộ đã bị phá hỏng, cả bầy cá mập hiện ra

la liệt nơi đó.

Chúng cũng nhìn thấy cô và cứ thế bất động, chúng có kế hoạch hẳn hoi, muốn

bịt kín lối ra.

Bầy cá mập những tưởng đâu mình nắm giữ thắng lợi làm thịt, nào có ngờ…

Xoát, con mồi đột nhiên biến mất trong tích tắc.

Là hoàn toàn biến mất.

Nhóm cá mập ngỡ ngàng rồi lại bồn chồn, hoảng loạn tản ra đi sục sạo khắp

nơi.

Nếu vua cá mập cấp 6 ở đây chắc mẩm sẽ nói với chúng rằng cô vẫn còn đó,

không gian thứ cấp mà cô trốn vào chả có cách nào di chuyển được, chỉ cần

ngồi xổm chết dí một hồi là sớm muộn gì cũng chờ được cô đi ra.

Nhưng vua đã xanh cỏ, những con cá mập khác đều mang cấp 5, chưa có được

năng lực ở cấp độ kia cũng không đủ sức mạnh quản lý. Thế là chúng hoảng

loạn, đã hoảng loạn ắt tan rã, tan rã thì...

Đột nhiên A Điêu thoát ra khỏi 303, đầu ngón tay trái đốt mấy lá bùa năng

lượng cấp 5 phóng ra ánh sáng trắng dẫn đến mù lòa, tay trái tiếp tục tung thêm

vài lá Bùa Tăng Tốc.

Trong vùng trắng lóa nháy mắt ấy, có một mũi tên sắc nhọn.

“Công kích!”

“Nó ở đó!!!”

“Nó muốn ra ngoài, tấn công đi! Mau lên!!”

(P1)

Hóa ra đường phong tỏa dày đặc vẫn có chỗ yếu, phong tỏa lần nữa e chẳng còn

kịp, chúng đành điên cuồng tấn công trong vùng trắng chói lòa ấy.

A Điêu đã phải khởi động phòng ngự toàn thân của giáp phòng thủ trong đợt tấn

công đầy hỗn loạn này để rồi…

Khi đàn cá mập hoàn hồn lại, trong dòng nước đâu có thi thể của cô.

Cô đã trốn thoát!

Xoạt!

Dưới cơn mưa lớn, nơi vòng xoáy chỗ lối ra, A Điêu điều khiển công cụ bay lao

ra với thân mình đẫm máu, mang theo thương tích nặng xông thẳng lên chân

trời, phía sau còn có hàng trăm con Cá Mập Ba Đầu nhảy lên điên cuồng truy

kích và bắn năng lượng ánh sáng lên trời…

Cô vẫn rời đi trong đợt oanh toạc này.

Chỉ để lại hận thù khắc cốt của tộc quần này đối với cô.

Nhưng cứ quên đi như vậy?

Cá mập là giống mang thù dai nhất.

Một trong những con cá mập có kích thước lớn hơn hẳn, ước tính chỉ đứng sau

vua cá mập, dự đoán nó rồi sẽ trở thành vua cá mập mới trong tương lai. Nó

nhìn lom lom vào hướng đi xa dần của A Điêu, tạo ra một số âm thanh dao

động, giao tiếp với những con cá mập khác.

“Tao nhớ mùi máu của nó.”

“Đuổi theo!”

Bên dưới hố đất đã không còn Cổng Linh Hồn lớn nên chẳng cần phòng thủ

vững vàng. Đoan chắc nó sẽ làm cho tộc quần càng thêm cường đại, làm cho tất

cả nhân loại biến thành thức ăn ráo!

.....

A Điêu không dám ở lại khu vực này, cứ thể để nước mưa rửa sạch máu trên

người, cô muốn bay đến trạm dịch gần nhất, chuẩn bị ở bên kia xem xét cũng

như mua một ít đồ tiếp tế và thay thế năng lượng. Hơn nữa vết thương của cô

khá nặng, phải nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Cơn mưa này càng lúc càng lớn, giáp chắn đã gửi đèn đỏ nhắc nhở A Điêu, nó

sẽ nhanh chóng cạn kiệt năng lượng thôi... Chưa kể A Điêu vẫn cảm nhận được

bọn cá mập vẫn đang đuổi theo cô.

“Má, dám cá mùi máu của mình bị tụi nó nhớ kỹ rồi.”

A Điêu đang nghĩ suy làm sao mới thoát khỏi bọn cá mập. Suy cho cùng đặc

điểm của cá mập là khát máu và mang thù dai, nếu không có cách nào bỏ rơi

bọn chúng e sẽ là họa vô tận về sau, cô tới bất cứ nơi nào trong vùng biển vẫn bị

bọn chúng nhớ thương, cái này thật không ổn.

Cô chợt nghĩ hình như hướng phía Bắc có một hang ma cấp 6. Bên đó nhiều cao

thủ, thậm chí cũng nhiều Thầy Cấm Kỵ, đâu có e dè những con cá mập cấp 5

này, nói không chừng còn cảm ơn cô vì đã dẫn quái vật sang.

A Điêu nghĩ xong lập tức cố ý bay về phía Bắc, kéo theo bọn cá mập này sang.

A Điều cứ bay lên bay lên, chả hay có phải vì trùng hợp hay chăng mà khu vực

bên này thật sự có cao thủ chất lượng cao, phía trước có một bóng người bất

thình lình xuất hiện.

Chân người ta đạp lên mặt nước, xung quanh người là lửa như máu quanh quẩn.

Ngay lúc người này tàn sát một nhóm ma quỷ Người Cá cấp 5 nằm rải rác, có

vẻ hắn cảm ứng được tình huống bên A Điêu bèn nghiêng đầu nhìn xem.

(P2)

Khá lắm, A Điêu đã quen với vẻ đẹp còn sững sờ và nói thầm trong lòng: Nữ

giả nam à? Bộ dạng quá âm độc kiều diễm; mặt mày như họa, sắc mặt lạnh lẽo

hoàn mỹ; giá trị nhan sắc còn cao hơn cả Tống Linh hay Nguyệt Tinh Khê;

chẳng qua cả người đẫm máu trông… khó mà dây vào được.

Chí ít người này mang trình độ Thầy Cấm Kỵ, hơn nữa sức chiến đấu không

thấp hơn cấp Ly Trần là bao.

Biến thái xuất hiện từ đâu đây.

A Điêu tự đánh giá với tình trạng bị thương nặng tới mức suy yếu, cô không

muốn trêu chọc kình địch, toan giải thích và nhắc nhở người ta đôi câu rồi

chuyển hướng rời đi, nào ngờ người ta mở miệng trước.

Chỉ thấy môi mỏng người này khẽ mở, mặt mày lạnh lẽo: “Vì muốn mai phục

giết tôi mà không tiếc lấy bản thân làm mồi nhử dẫn tới cả bầy Cá Mập Ba Đầu

tới giết. Tốt lắm, vậy tôi sẽ cho anh có tới mà không có về!”

Nói xong là chĩa ngay cây quyền trượng màu đỏ tươi một cái.

Oai phong gọi ra một tia sấm sét màu máu, sét đánh ì đùng và đã bổ ngay về

chỗ A Điêu.

A Điêu: “???”

Không, tôi không phải, tôi không có, mẹ kiếp!

Người này tự biên tự diễn giỏi quá.

A Điêu vội vàng điều khiển công cụ bay tránh né, nhưng sau khi tia sấm sét

màu máu nổ tung ở vùng không trung sau lưng, nó phóng ra một cụm khí máu

độc và cứ thế lan ra.

Nếu là khi trước, với khả năng chống giáp và sức phòng ngự đến từ giáp chắn

của A Điêu, thì cái này đâu có gì đáng kể. Song, giờ cô không những bị thương

nặng mà linh năng còn kiệt quệ, thế thì cô phải sợ hẳn.

Nhưng cô cũng biết không có cách gì để giải thích với người này, chưa kể có

trời mới biết liệu người ta có cố tình muốn giết cô hay chăng nên chỉ tìm đại

một cái lý do mà thôi.

Mày tới tao đi sang rồi giết người cướp của trong vùng biển này còn cần lý do

sao?

Không cần!

Nếu bây giờ đánh không lại mà còn giải thích thêm sẽ làm lãng phí thời gian. A

Điêu xoay người muốn chạy, chờ sau này lại tính toán trả thù. Đâu ngờ người

này thấy cô chạy trốn lại càng đoan chắc cô ôm lòng bất chính, cứ thế nhảy

ngay lên công cụ bay đuổi theo.

Tính tình A Điêu vốn không tốt lắm, chẳng qua giờ phút này tự biết đánh không

lại thế là cô đành đè nén tính tình, hét lên với người ta: “Người anh em hiểu lầm

rồi, tôi chạy trối chết tới, đâu nghĩ rằng gặp được anh. Tôi đâu biết anh là ai!”

Người đàn ông âm hiểm không lên tiếng, đuổi theo không thôi.

Đụ má! Chờ tao khôi phục tao đánh chết mày thằng giẻ cùi tốt mã!

A Điêu phải điên cuồng cắn thuốc bổ sung linh khí, kéo tốc độ đến mức tối đa,

nhưng độc máu trong cơ thể bỗng nhiên bốc cháy.

??? Xu rồi, điều khiển từ xa nọc máu này được?

Ọe! Lần này A Điêu thật sự hộc máu, phun ra một bụm máu lớn, tiếp đó cơ thể

bị một đầu sợi xích quấn chặt, bị kéo giật ngược về sau.

(P3)

Cô nhìn thấy ngọn lửa máu phừng lên trong tay người đàn ông âm độc, thấy

được mình sẽ bị giết ngay trong phút chốc, cô hét lên: “Anh dám giết tôi? Tôi là

con trai ruột của nhà họ Triệu tại Thái Hành Sơn thuộc Kinh Đô! Anh trai tôi

được ca ngợi là ứng cử viên cho top 10 trên bảng Con Cưng Của Trời nếu có

sau khi linh khí sống lại; chị dâu tôi cũng nằm trong số đó, thậm chí còn mạnh

hơn anh trai tôi, thân phận càng tôn quý hơn và hiểu rõ tôi nhất. Anh dám giết

tôi, bản mệnh linh hỏa của tôi bị tiêu diệt, văn tự sẽ vận lên người anh, anh chờ

chết đi!”

Nhìn thằng vô dụng chỉ được cái mã này có vẻ mang lai lịch bất phàm, vậy thì

phải kéo ra gia thế càng dữ dội hơn để chấn nhiếp hắn.

Thử nghĩ người âm hiểm là cô còn e dè gia tộc Bách Lý, đổi lại là tên con trai

âm độc này, chỉ cần có tí đầu óc ắt lừng khừng ngay.

Quả nhiên!

Người đàn ông âm hiểm khẽ nhíu mày, động tác xuống tay khựng lại.

A Điêu nhớ tới trong đám sách cũ của lão đạo sĩ từng có nhắc tới một số gia tộc

cường giả Thầy Cấm Kỵ đời đầu có truyền xuống mấy bí thuật vận văn tự, một

khi bị giết, rất có thể sẽ có dấu ấn chân hung hoặc trực tiếp nhắc nhở gia tộc,

quả nhiên là thật.

Người đàn ông âm độc có xuất thân không tầm thường thật và biết bí ẩn này,

thành ra… để cô ăn vạ tới trời một tí!

Bồn Cầu: “.....”

Hèn gì hồi trước con nhõi này đi điều tra đám quyền quý thế gia ở mấy chỗ như

Kinh Đô, rốt cuộc chờ tới lúc này.

Nhà họ Triệu tại Thái Hành Sơn, vậy còn ghê gớm hơn cả nhà họ Bách Lý, nơi

đó từng tạo ra mấy hoàng hậu và thái sư.

Ghê ghê.

.....

Chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng cần gì mặt mũi?

A Điêu cũng sợ hăng quá hoá dở, trái lại làm người ra cực kỳ sợ hãi từ đó nảy

sinh tâm tư giết người diệt khẩu, vì thế cô nói tiếp: “Người anh em, xem ra anh

cũng có xuất thân tôn quý. Đã như thế anh cũng nên biết bình thường đánh mấy

trò trẻ con thì không sao, chúng ta đi ra ngoài rèn luyện, nào có chuyện gặp phải

thất bại đã báo ngay về nhà cơ chứ. Nghiêm túc mà nói, nếu như anh và tôi giao

đấu bình thường, thắng thua bằng thủ đoạn, mà còn dám tìm người nhà giúp đỡ

vậy có khác gì với bọn học sinh tiểu học? Người ta ra ngoài lăn lộn không phải

vì muốn mặt mũi à? Nhưng hôm nay chuyện này là hiểu lầm thật. Anh nhìn tôi

suy yếu tới mức này là do ráng sức chạy trốn, sao âm mưu hại anh cho được?

Chẳng qua anh bị người ta hãm hại rồi đúng không, trông bộ dạng cứ như từng

bị rắn cắn kia kìa. Đừng tốn thời gian ở chỗ tôi, nếu không để cho kẻ đuổi giết

thật sự chạy tới thì đó mới là hỏng bét.”

(P4)

Người đàn ông âm độc nheo mắt lại, đột nhiên đầu ngón tay thò ra, một sợi xích

bay tới trói A Điêu thành cái bánh chưng, kéo cô và ném xuống một hòn đảo

cách đó không xa.

Bọn cá mập nhìn thấy cảnh tượng này bèn nằm úp sấp ở hải đảo bên cạnh

không chịu rời đi.

Trên đảo, A Điêu lăn người dính đầy cát. Cô còn chưa kịp hoàn hồn đã…

ôngggg! Một cây giáo găm vào chỗ sát tay cô làm cô sợ hãi không dám cử

động.

Sau đó người đàn ông âm độc đưa tay lấy chiếc nhẫn trữ đồ trên ngón tay cô.

Bộ dạng cảnh đẹp ý vui là vậy mà làm ba cái thủ đoạn giết người cướp của cũng

thật mau lẹ ghê.

Đừng nói đây là một tên cướp đi?

Nhưng A Điêu thấy bộ dạng này của đối phương lại sướng rên trong lòng:

“Muốn tiền?”

Người đàn ông âm độc lật xem nhẫn trữ đồ, đưa gương mặt nghiêm túc như

khúc cây yêu cầu A Điêu: “Mở nó ra, nếu không tôi sẽ hủy bỏ tay còn lại của

anh.”

Cuộc sống con người là một đường luân hồi, trước đây hợm hĩnh thế nào giờ lại

uất ức bấy nhiêu, song A Điêu vẫn ngoan ngoãn mở nó ra.

Người đàn ông âm độc kiểm tra những thứ bên trong, nhìn thấy một số linh

hạch cấp 5 và những thứ tạp nham khác, nói thật thì của nả không ít nhưng…

“Con trai thứ nhà họ Triệu mà chỉ có tí tài sản như vậy?”

Hắn nhìn cô như thể đang đánh giá lời nói của cô thật hay giả.

Hiển nhiên hắn e dè nhà họ Triệu, nhưng cũng thật lòng muốn giết cô bịt miệng.

Đáy mắt A Điêu chợt lóe, vẻ mặt cổ quái: “Chính là bởi không cho thứ tốt mới

có thể ép người ta đi tranh đấu. Chẳng lẽ người anh em đây tới cướp bóc tôi

không phải vì nghèo à?”

“Là do anh dẫn nguy hiểm tới hại tôi trước.”

Mi là Hoàng đế chắc? Ai muốn hại mi?

“Quên đi, không cãi cọ nữa. Không phải anh sợ tôi không phải người nhà họ

Triệu mà là sợ tôi đúng là như thế, được anh thả ra bèn quay lại trả thù anh sau

lưng. Đã thế thì anh với tôi đều thề đi, lập ra một thỏa thuận, hôm nay tôi không

đánh lại anh nên tự nguyện giao nộp tài sản, hao tài diệt tai họa chứ tuyệt đối

không tìm anh rầy rà, sẽ không nói với gia đình. Còn anh hôm nay cũng đừng

thừa dịp tôi bị thương nặng giết tôi, lấy chỗ tốt rồi thì rút lui. Như vậy ai cũng

không chịu thiệt, còn không có nỗi lo về sau.”

A Điêu bày ra bộ dạng cân nhắc thích đáng cho nhau, người đàn ông âm độc

nheo mắt lại và bảo: “Tài sản của anh không chỉ có chừng này. Những thứ này

không đủ, còn gì nữa không?”

Toàn bộ 500 viên linh hạch cấp 5 mà còn chưa đủ?!

Đụ má!

A Điêu nghiêm trang đàng hoàng: “Người anh em, anh cảm thấy nếu tôi đã đủ

khả năng giết mấy ngàn ma quỷ cấp 5, có mấy ngàn linh hạch cấp 5, hôm nay

anh còn đụng tới được tôi chắc? Khi đó tôi cướp anh mới đúng! Tôi muốn giữ

mạng anh muốn tiền, cái này không mâu thuẫn, anh mau đưa ra quyết định

không phải còn hay hơn sao?”

Người đàn ông âm độc tỏ vẻ nghiền ngẫm, chợt đưa ngón tay đặt trên mi tâm

cô, nói đầy sâu kín: “Hiển nhiên tôi tự có quyết định, nhưng điều kiện tiên quyết

là anh có thể nói sự thật.”

Không đợi A Điêu phản ứng lại, đồng tử của hắn nổi lên màu xanh tối đầy quái

đản.

Bí thuật tâm linh!

Là thôi miên? Hay nhìn thấu hư ảo?

Nhưng nó rất khủng khiếp, mạnh hơn bí thuật tâm linh của Tống Linh gấp trăm

lần.

Dù sao trong khoảnh khắc đó... đồng tử của A Điêu tan rã.

Người đàn ông âm độc nói một câu nặng nề hệt ma quỷ đang cám dỗ thiếu nữ

hồn nhiên nói ra bí mật trong lòng: “Nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai, có phải

người nhà họ Triệu hay không?”

“Tôi...” A Điêu mơ mơ màng màng, ngơ ngác trả lời: “Tôi... là... Nhật… cậu…

Thiên… Triệu Nhật Thiên.”

Thật sự là người nhà họ Triệu?