SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 131: Chương 131

- Bàn Cáp -

Người làm mảng tình báo không thích lãng phí thời gian và hay chú ý đến tính

hợp lệ của thông tin, cho nên Tiêu Cận đi thẳng vào vấn đề: “Đường tín hiệu đã

kéo lên cấp cao, cả năm châu chỉ có tôi và Tiêu Khiết La có tư cách xem xét,

anh Triệu có thể nói được rồi.”

Đáng tin cậy!

A Điêu lập tức thông báo tin tình báo đầy súc tích, hơn nữa còn gửi video của

bọn Lâm Tây Quân sang, cuối cùng mới bảo: “Bây giờ tôi đi tới Hải Thiên Nhất

Sắc, có thể dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra nội gián này. Mỗi tội tôi không

dám chắc sẽ muốn chém giết người này chấm dứt âm mưu trước, hay theo sự

dẫn dắt của hắn nhằm đào một sợi dây sâu hơn. Theo tôi biết đường dây của

bọn chúng đã chôn vùi gần như hoàn chỉnh, tôi gửi cho cô rồi và cô cũng thấy

được.”

Cô phán đoán ra tin tức đương nhiên Tiêu Cận cũng có thể, hơn nữa người này

còn hay nhiều tin hơn A Điêu.

Nhưng Tiêu Cận rất bất ngờ vì Triệu Nhật Thiên có thể điều tra cặn kẽ tới

nhường này. Sau khi nhanh chóng tiêu hóa đám thông tin, cô ấy quyết đoán trao

đổi tin tức bên mình.

“Tôi ở bên này tra ra tới Ngũ Hành Giáo, hoài nghi có người mang ý đồ lợi

dụng trận tà ác của Ngũ Hành Giáo để hiến tế linh đan và khối tròn có linh của

tu sĩ nhằm triệu hoán hố đất.”

Ngũ Hành Giáo? A Điêu thốt lên: “Là nơi ở Đam Châu? Chứ không phải triệu

hoán Cổng Linh Hồn sao?”

Tuy rằng lúc trước đích thật có triệu hoán Cổng Linh Hồn để rồi thất bại và dẫn

tới gọi ra hố đất, nhưng hiện tại nhìn thế nào lại thành triệu hoán thẳng ra hố đất

luôn?

Mẹ nó chứ, đừng nói bản thân trận pháp kia được sáng tạo ra chỉ vì hiệu triệu hố

đất?

Tiêu Cận: “Anh Triệu cũng biết chuyện của Đam Châu?”

Thật sắc sảo! Trong lòng A Điêu căng thẳng, cô trả lời: “Tôi còn biết Khúc

Giang Nam của Học phủ Đam Châu kia trốn chuyện kết hôn bèn tới Đam Châu

nữa là. Ha ha ha, muốn nói chuyện tình yêu trai gái này thì tôi còn rõ hơn ai hết.

Không biết có phải cô ấy đã có người trong lòng hay không. Ôi cô nói xem

người này…”

Sức mạnh của nhiều chuyện đúng là ngon nghẻ, dáng vẻ than thở lầm bầm biết

rõ chuyện bí mật tại Kinh Đô.

Tiêu Cận chỉ đành xoay chuyển lại đề tài: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ chuyện ở Đam

Châu là do muốn triệu hoán Cổng Linh Hồn mà dẫn tới ma quỷ ngoài ý muốn.

Tuy nhiên xem xét từ tư liệu đăng ký với Cục tình báo của tôi, sau này không

chỉ có một vụ án tương tự xuất hiện mà về cơ bản trong 10 lần có tới 7 lần

nương theo Cổng Linh Hồn để hố đất ma quỷ hiện ra. Nên tôi cho rằng có lẽ

trận tà ác này ngay từ đầu được lập để triệu hoán hố đất. Hơn nữa Ngũ Hành

Giáo này chỉ bày trò trẻ con ở Đam Châu nhưng thật ra lại phát triển cực kỳ

cường bạo ở khu vực năm châu và còn bí mật tột cùng, mãi đến gần đây mới bị

Cục tình báo tra được dấu vết.”

Phỏng đoán của Tiêu Cận không hẹn mà trùng khớp với phản ứng đầu tiên của

A Điêu khi cô vừa nghe được tin.

“Thảo nào những người này muốn bắt nhiều người thế. Nghe nói lần đó ở Đam

Châu chỉ bắt mấy đứa nhóc, gọi ra một cái hố đất cấp 1 rất nhỏ mà thôi, vậy lần

này chẳng phải muốn triệu hoán ra hố đất kinh khủng hơn sao?”

(P1)

So sánh giữa đánh hạ mười mấy hai mươi tu sĩ với hơn ngàn tu sĩ biến mất, con

số này sẽ tăng tới cỡ nào cho lần triệu hoán hố đất?

A Điêu nghĩ đến mà da đầu tê rần.

Tiêu Cận đã có phỏng đoán từ lâu cho nên bấy giờ không thấy bất an gì cả. Có

điều cô ấy có thể quyết đoán liên lạc với A Điêu hơn nữa còn tín nhiệm như vậy

âu xuất phát từ khứu giác nhạy bén đối với nguy cơ này.

“Cho nên tôi chọn phương pháp thứ hai, làm phiền anh Triệu dụ ra nội gián này

nhưng đừng giết, tốt nhất là dẫn hắn khởi động thời cơ này trước, hoặc để cho

chuyện của hắn bại lộ. Dự đoán hắn sử dụng được nhiều người như vậy dưới tay

thế tất trong Hải Thiên Nhất Sắc hãy còn có nanh vuốt của hắn. Một khi tên này

bị vạch trần cũng có thể thúc đẩy hắn khởi động thời cơ trước thời hạn.”

“Trong tình hình hiện tại, thà để bọn chúng khởi động sớm hơn thời hạn còn

hơn là cho chúng chuẩn bị kỹ càng hết thảy và bắt đầu theo kế hoạch.”

A Điêu: “Được, tôi cũng có ý đó vì bây giờ chờ mấy cô tới đây cũng như triệu

tập những cao thủ và binh lực bị kiềm chế ở khu A B đã không kịp.”

Tiêu Cận: “Không kịp, đừng nói nhất thời không thoát thân nổi, dù có thể lên

đường âu qua lại vẫn mất thời gian.”

Cô ấy không đề cập đến việc một khi đối phương phát động đấu tranh, tất cả các

tu sĩ trong khu vực đó nên làm gì, có khi nào bị tàn sát hay không.

Cô ấy đã không nhắc thì A Điêu cũng không.

Chẳng lẽ vì muốn phá được âm mưu này mà hai cô gái ấy không tiếc lấy tính

mạng của mọi người làm cái giá lớn phải trả sao?

Quá tàn nhẫn!

Bồn cầu không cho là thế.

Hai người này rất quyết đoán, nhưng tình hình hiện tại chỉ có tổng cộng ba cách

giải quyết.

Đầu tiên, bắt người bí ẩn A và giải tán tất cả mọi người ra khỏi khu vực ven

biển. Song một khi họ rời đi sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, đối phương ngay lập

tức phát giác được sự tình đã bị vạch trần bèn thu lại xúc tu. Nhưng chúng có

thay đổi kế hoạch và trì hoãn âm mưu ban đầu? Không, bởi vì chỉ có người bí

ẩn A bị bắt, chưa bàn tới liệu người này có nói ra bí mật hay chăng; ngay cả khi

có thì khu vực ven biển vẫn không đủ binh lực để đối phó với tình hình.

Thứ hai, làm bộ như chẳng biết gì cả, trước tiên xem Triệu Nhật Thiên là nội

gián, làm tê liệt đối phương, làm theo suy nghĩ của đối phương để cho chúng

chuẩn bị, còn Tiêu Cận bên này liên hệ với Tiêu Khiết La bày quân đối phó.

Ngặt nỗi chuyện này lại cần bỏ ra thời gian — bạn không biết đến cùng âm mưu

của đối phương sẽ đặt bố cục ở đâu, dưới lòng đất? Tình hình dưới lòng đất là

gì? Hố đất sẽ được sinh ra ở đây? Khu vực đường bờ biển duyên hải rộng lớn

như vậy, đến cùng đâu mới là chỗ bí ẩn? Điều tra làm sao, lúc điều tra có bị đối

phương phát hiện và bị lộ không? Có khi nào chưa tìm ra được gì mà đối

phương đã thấy thời cơ chính muồi và đột nhiên bùng nổ không?

(P2)

Thứ ba, bắt được người bí ẩn A đi trước một bước bày ra sự hiểu biết của bên

mình về tình báo, buộc đối phương cảm thấy giờ đây một khi không động thủ sẽ

bỏ lỡ cơ hội, rất có thể bị Cục tình báo phá vỡ bí mật. Cho nên đối phương quả

quyết khởi động âm mưu, còn A Điêu trà trộn vào trong đó, nhận được tin tức

trực tiếp, giao cho Tiêu Cận, cô ấy sẽ thu vén bước tiếp theo.

Tiêu Cận và A Điêu đều là những người có thể làm chuyện lớn, tư duy của loại

người này chính là cân nhắc ưu và nhược điểm từ đại cục. Nếu đã hay chuyện

trận tà ác cũng như xác định những người này tạm thời không có nguy hiểm,

đương nhiên A Điêu dám chọn cách 3, xuất phát từ sự tự tin của mình.

Tiêu Cận cũng dám chọn như vậy, A Điêu đoán được người này hẳn đã xem

video cô làm thịt bầy cá mập ở trạm dịch Số 3.

Ngặt nỗi A Điêu sợ chuyện lớn nhường này, cô lên tiền tuyến trong khi bọn

Tiêu Khiết La lại không trở về được, Tiêu Cận sẽ điều binh từ đâu để giải

quyết?

Sự hỗ trợ tiếp theo này mà không theo kịp thì cô có tự tin cỡ nào vẫn e sẽ có

chuyện, cho nên cô hỏi thẳng Tiêu Cận.

Cô rành rành là Nhị công tử nhà họ Triệu, cái mạng này rất quý giá.

Giọng nói của Tiêu Cận lạnh lẽo tột cùng: “Không có một gia tộc nào dốc toàn

bộ sức chiến đấu dồn vào khu vực nguy hiểm.”

Một câu nói khiến A Điêu giác ngộ: “Bí ẩn thế à, cảm ơn đã thông báo. Mong

Cục trưởng Tiêu yên tâm, Triệu Nhật Thiên tôi nhất định sẽ không để sự giao

phó của cô uổng phí.”

A Điêu cố ý kéo quan hệ khi đối mặt với một quan chức cấp cao như vậy cho

nên mới nói dễ nghe nhường này. Dù thế nào khi thật sự dắt dây tới tính mạng

của mình, đoan chắc cô còn chạy nhanh hơn thỏ.

“Khách sáo, Tiêu Cận tôi chưa từng để cho người ta không chỗ nương tựa mà

lại giao tính mạng cho tôi để làm việc. Đồ đã tới, xin kiểm tra và nhận lấy.”

Mi tâm A Điêu khẽ rung động, lập tức cảm ứng được... Vút một cái, có một

món đồ chơi xuất hiện cái xoát trước mặt.

Một con rắn kim loại đốm tím nhỏ bé, vậy mà có cả một đôi cánh kim loại màu

tím.

Không đáng sợ, cũng không ghê tởm, ngược lại trông tàn bạo lóa mắt và mang

tính thẩm mỹ tột cùng.

Tiêu Cận: “Đây là Đồ Cấm Kỵ Giáp-98, Rắn Bay, chúng đi vào được đường tín

hiệu chính của vệ tinh Thịnh Đường trực thuộc các tước vị từ vương hầu trở lên

do Đường Tống chế tạo. Dẫu cho ở khu A vẫn có thể vượt qua được khu vực

hỗn loạn không có tín hiệu để liên lạc với nhau; có các chức năng chụp ảnh,

quay phim, theo dõi và định vị. Do được dùng vật liệu đặc biệt, dưới cấp tông

sư sẽ không cảm ứng được sự tồn tại của nó. Nếu có nguy cơ, với Trận Dịch

Chuyển ngẫu nhiên lưu vào trong bộ nhớ một lần, nó có thể dịch chuyển tới một

điểm ngẫu nhiên trong bán kính 20 dặm với điều kiện tiên quyết là linh đan của

anh không bị khóa.”

Mẹ kiếp? Một Đồ Cấm Kỵ thứ dữ cỡ này! Bảo sao nó cấp Giáp, mà lại là cái

dạng xếp hạng trước 100 trong cấp Giáp.

A Điêu: “Thứ này cho tôi thì Cục trưởng Tiêu làm sao?”

(P3)

Tiêu Cận: “Tôi một người tàn phế không mạo hiểm, hiển nhiên không cần. Song

còn có một Đồ Cấm Kỵ Giáp-99, Tất Phương, ở trong tay anh tôi. Cả hai là món

truyền thừa gia tộc khi lập quốc năm đó của tộc họ Tiêu tôi cho nên từ đầu hai

món này ghép đôi với nhau, có cảm ứng đặc thù. Sau khi anh ràng buộc nó cũng

có thể liên lạc được với anh ấy, nhưng trước mắt xem ra anh ấy sẽ không ra

tay.”

Dù sao trong mắt Tiêu Cận thứ quan trọng nhất của món đồ này hiện tại chính là

liên lạc với dịch chuyển, một cái vì chuyển tin tình báo, một cái vì bảo vệ tính

mạng.

Trong mắt A Điêu, Tiêu Cận này đúng là một cô gái vô cùng quyết đoán, đồ bảo

vật gia tộc mà nói đưa là đưa, không sợ cô ràng buộc rồi không trả à.

Đúng, có thể không trả không?

Trong lòng A Điêu nghĩ rất đẹp còn ngoài miệng lại bảo: “Được, tôi dùng trước,

ví dù còn sống trở về thì sẽ trả lại cho cô; nếu tôi chết cô nhớ kỹ thay tôi nhặt

xác.”

Tiêu Cận: “...”

Kết thúc liên lạc với Tiêu Cậu, A Điêu ràng buộc con Rắn Bay, biến nó thành

vòng đeo tay, sau đó để con rối đi đến Hải Thiên Nhất Sắc.

Hai giờ sau, mọi chuyện đã biến thành tình hình trước mắt.

Cơ thể chính A Điêu nhìn hố đất bùng nổ, tất cả mọi người rơi xuống.

Mặc dù đã dự đoán trước nhưng A Điêu vẫn không ngờ đối phương có tác phẩm

lớn nhường này, toàn bộ trụ sở ngay đường bờ biển đều sụp đổ bằng sạch.

Tuy nhiên cô hãy còn nhìn thấy tình hình bên dưới từ con rối và bị nó hù.

Cấm năng lượng và linh năng, Tuyết Yêu, giam giữ tất cả mọi người chờ đợi

hiến tế. Chưa kể dưới sự cố gắng của cô, ngay cả tín hiệu bình thường còn

không gửi ra nổi do hố đất lớn bùng nổ gây nhiễu tín hiệu, hệt như khu A và B.

Đụ má!

May sao Tiêu Cận có tầm nhìn xa trông rộng bèn đưa Rắn Bay cho cô trước.

Nhưng vấn đề là hố đất đã được tạo ra, nhóm người này còn toan tính hiến tế cái

gì nữa?

Thêm một vấn đề nhưng A Điêu vẫn gửi những tin tình báo này cho Tiêu Cận

trước. Phía Tiêu Cận dường như có phần ngỡ ngàng vì cục diện còn tồi tệ hơn

cô ấy những tưởng.

Tuyết Yêu, cái này bình thường dễ đối phó, quan trọng nhất là Giam Giữ Cực

Hàn quá phiền phức.

A Điêu: “Tôi sử dụng Bùa Con Rối năng lượng cấp 7 thuộc về sự tồn tại đã tiêu

thụ năng lượng ngay từ đầu, nhưng cốt lõi của nó là linh hạch, hẳn rất nhanh

thôi nó sẽ suy yếu và mất liên lạc với tôi, để chính tôi tự xuống dưới.”

Thì ra cô ấy cảm thấy cho Rắn Bay, lại dùng năng lực và chỉ số thông minh của

Triệu Nhật Thiên thì người này có đi xuống mạo hiểm hãy còn có sức sinh tồn

rất mạnh. Có điều hiện tại Tiêu Cận cảm thấy khó giải quyết nhưng đã hết cách

rồi.

Cơ thể con rối bị nhốt và rất nhanh sẽ mất liên lạc, chỉ có thể để cơ thể chính đi

xuống để do thám tình hình.

“Bên trong Rắn Bay có một chế độ dẫn đường tinh thần nhưng lại tiêu hao một

bộ phận tinh thần lực, khởi động xong, bình thường căn cứ vào tinh thần lực

mạnh yếu để cân nhắc thời gian sử dụng. Anh cứ đi xuống, thời gian truyền tải

tin tức phải nắm chắc nhưng vẫn cần để dành một phần cho dịch chuyển.”

“Tôi đã thu vén xong, hai tiếng rưỡi nữa sẽ có binh lực tới.”

(P4)

Tiêu Cận không đi theo con đường hai mặt, nhơn nhớt bảo “hoặc anh đừng đi

nữa”, ví dù Triệu Nhật Thiên đã nói ra và chuyện này liên quan đến lợi ích năm

châu thì cô ấy sẽ không khách sáo.

Hai tiếng rưỡi? Nhanh như vậy sao?

Hẳn sẽ tới kịp.

Lúc này, trong đầu A Điêu có một kế hoạch hành động chạy qua. Xác định có

chỗ để thao tác xong, cô đi vào trong rừng, nhanh chóng ám sát một con Tuyết

Yêu, đoạn mở ra bằng sạch tất cả các kỹ năng trạng thái của mình, dùng luôn cả

Cha mẹ không nhận ra để biến thành con này, kéo theo một tu sĩ xui xẻo bị nó

nhắm trúng và kéo xuống hố đất.

Nếu không xuống, nói không chừng bọn Tống Linh sẽ chết.

Tên xui xẻo này đừng có trách cô, suy cho cùng cô mà không xuống tay thì y

cũng bị kéo xuống mà thôi.

Có điều đối với đạo pháp đã tiêu hao và khởi động, nó sẽ không bị quấy nhiễu

vì phía dưới là Giam Giữ Cực Hàn, song xem chừng kỹ năng Cha mẹ không

nhận ra sẽ bị hạn chế khi đi xuống do nó tiêu hao năng lực niệm. Khi năng lực

niệm dần dà không cách nào sử dụng, nó sẽ ở cấp 25 hiện tại và kiên trì hai

tiếng.

.....

Những con Tuyết Yêu khác lần lượt trở lại hố đất, A Điêu kéo thi thể đi theo

đám tụi nó… đại khái 10 phút sau tụi nó đã tới nhà tù.

Đương nhiên những tu sĩ bình thường này không có tư cách bị giam cùng trong

khu giam Số 1, thay vào đó họ bị nhốt tại hơn hai mươi nhà tù bên ngoài. A

Điêu mặc sức tính để rồi nhận ra có hơn 2000 người bị nhốt.

Hết cách rồi, hầu như tất cả các tu sĩ ở phía bên trụ sở bờ biển bị ảnh hưởng, e

bấy giờ chỉ có vài tu sĩ lẻ tẻ điên cuồng chạy trốn được mà thôi. Nhưng A Điêu

đoán chừng bọn họ không thoát được, chênh lệch quá lớn và Tuyết Yêu cũng

quá nhiều.

A Điêu ném tu sĩ vào khám, đi theo một đám Tuyết Yêu đang đi ra ngoài, bất

thình lình có một con Tuyết Yêu cấp 7 tiến vào.

“Mấy tụi bây tới đây.”

Ma quỷ này thú vị đấy, chiến đấu với con người trong hàng ngàn năm thế mà đã

học được ngôn ngữ của loài người. Có khi nó còn cao cấp hơn nhiều so với

ngôn ngữ phức tạp và cổ xưa của lũ ma quỷ và thế là bọn chúng chọn cách giao

tiếp này.

Mỗi tội đã hù được A Điêu, trái tim cô đập thình thịch.

Bị lộ rồi?

Không phải, con Tuyết Yêu này kêu gọi bọn kia làm việc.

“Thời kỳ hút dương của Vua đã đến, trước khi hiến tế chọn mấy người cường

tráng và dương khí nặng đưa qua.”

Bởi vì năng lượng của chúng cũng bị hạn chế, sử dụng được đạo pháp bên ngoài

hố đất còn được chứ tại đây thì không, cho nên phải có nhân lực tới vận chuyển

đấy.

A Điêu: “?”

Làm phiền cho tôi hỏi thăm, tôi hiểu cái thứ gọi là thời kỳ hút dương à?

....

Khu nhà tù Số 1.

Tuyết Yêu cấp 7 mang theo bọn A Điêu đi vào. Tuyết Yêu canh giữ ở đây có

hai con cấp 7, Tuyết Yêu cấp 6 hơn 300, đứa nào đứa nấy tráng kiện hung hãn.

Còn đa phần những người trong nhà giam đã phát độc, ai ai cũng yếu đuối, cho

dù mấy người lão Hàn hay Báo Xung cũng mê man.

“Chọn mười tên.” Tuyết Yêu cấp 7 ra lệnh. A Điêu thấy Tuyết Yêu khác đã bắt

đầu nhẹ nhàng quen thuộc nhấc người làm cô không cam chịu tụt lại phía sau,

cứ thế mở thẳng một cửa nhà giam bắt lấy chân một người muốn kéo ra ngoài.

(P5)

Hàn Trạc vốn mê man thốt bừng tỉnh, vừa quay đầu đã thấy ngay một con Tuyết

Yêu lẳng lơ không biết là đực hay cái đang nắm lấy chân mình kéo ra.

Hắn sửng sốt, cố gắng đấu tranh. Không chỉ có hắn, những người khác cũng sợ

hãi, đặc biệt là những người bị kéo.

“Tụi bây làm gì đó!”

“Má!”

Cái bọn con cưng của trời như Tống Nhị Hồ và Đoàn Phi cố sức phản kháng

mỗi tội chẳng có hơi sức nào cả để rồi bị bọn Tuyết Yêu cường tráng trấn áp.

Tống Linh mở mắt vừa lúc nhìn thấy một con Tuyết Yêu đưa tay tát cái bốp vào

đầu Hàn Trạc.

“Ngoan ngoãn tí đê, dâng ra cơ thể trẻ trung và khỏe mạnh của mi cho vua của

tụi tao là vinh hạnh của mi, đừng có mà không biết điều.”

Dù sao cũng là bạn cùng bàn năm đó của mình, Tống Linh cau mày, có điều cô

ấy không ngốc vì tù nhân không có đường phản kháng.

Nhưng rốt cuộc bọn chúng muốn kéo bọn Hàn Trạc đi đâu?

Tuyết Yêu cấp 7 thờ ơ nhìn đám nhân loại đang kinh hoàng và xài xể này, nó

mỉm cười: “Đừng sợ, không hấp thu linh đan và khối tròn có linh của tụi mi,

cũng không cần tính mạng bọn mi luôn.”

Ơ? Không muốn?

Biên độ giãy dụa của đám người Tống Nhị Hồ lập tức nhỏ đi rất nhiều.

Tuyết Yêu cấp 7: “Cần dương khí của tụi mi.”

Mọi người: “...”

Tống Linh và các nữ tu sĩ khác: “???”

Tại phòng giam là một khoảng tĩnh mịch trong phút chốc. Bọn người Hàn Trạc

lập tức giãy dụa kịch liệt hơn làm con Tuyết Yêu khác nổi đóa, cứ thế đấm đá

bọn họ loạn xị.

A Điêu cũng đánh Hàn Trạc, vừa đánh vừa chửi.

“Vậy mà không muốn! Thật đáng ghét, Vua của bọn tao là quỷ cao quý độc

nhất, đám nhân loại thấp hèn như bọn mi chỉ cần nỗ lực cho dương khí là có

được sự thương xót của ngài. Đó là vinh quang cỡ nào, thế mà bọn mi còn dám

kháng cự! Muốn chết!”

Điều này nói ra tiếng lòng của nhóm Tuyết Yêu, đồng thời làm cho các tù nhân

con người chốn này phẫn nộ không thôi.

Từ Hàn Trạc + 333333!

Từ Lý Nguyên Khải + 233333!

Từ Thác Bạt + 188888...

Mẹ nó mình vô cùng hối hận vì vừa trẻ tuổi khỏe đẹp mà thân hình còn cân đối

cường tráng quá!

Ma quỷ cấp 7 coi khinh nhân loại, bày vẻ mặt ngạo mạn: “Nói hay, khuyên tụi

mi biết suy xét đi, ngoan ngoãn nghe theo Vua tụi tao. Chứ dựa vào thân thể suy

yếu của tụi mi âu kiên trì chưa được mấy phút là đã bị trả về, có gì đáng kiêu

ngạo!”

Vài phút, ai vài phút?!

Trong đó có một con ma quỷ nhìn A Điêu lanh mồm lanh miệng lấy lòng cấp

trên mà con ngươi đảo một vòng, chìa chân chó bổ sung một câu: “Sếp, những

nhân loại hèn mọn này vô dụng lắm, có cần chọn thêm mấy tên nữa không?”

Ma quỷ cấp 7 suy nghĩ một tí: “Cũng được.”

Cũng được? Mười người còn chưa đủ?

A Điêu mơ hồ có dự cảm không tốt, ước gì bóp chết tên Tuyết Yêu với miệng

lưỡi đê tiện kia. Quả nhiên con ma quỷ cấp 7 này bỗng chỉ tay: “Chọn đứa này

đi. Tao nhớ rõ nó, chính nó đã giết Tư Mã Tự, hại chúng ta phải phát động sớm.

Nghe nói nó là con cháu của thế gia cực mạnh. Kéo nó ra ngoài, để thân thể nó

trở thành lễ vật dâng tặng cho vị Vua tối cao của ta.”

Nhìn thấy con rối của mình bị kéo ra.

Từ Hàn Trạc và những người khác +.

Chắc là hảo cảm rồi mà hả? Cứ vui mừng như vậy, ngay cả biên độ vẫy vùng

cũng nhỏ hơn tí.

(P6)

Nội tâm A Điêu đắng cay nhưng bề ngoài lại chẳng để lộ thay đổi, cứ nhìn thân

thể con rối và liên tục gật đầu, tiếp tục nịn hót: “Sếp, mắt anh tốt thật. Dù nhân

loại này có bộ dạng không ra gì nhưng vừa nhìn đã biết cơ thể tốt đấy, đám cá sẽ

để cho Vua chúng ta hài lòng. Đương nhiên Vua chúng ta tôn quý, đám nhân

loại này có làm cỡ nào cũng không bì nổi với mấy đại nhân cùng tộc chúng ta.”

“Đúng đúng đúng!”

“Đúng vậy, đám nhân loại hèn hạ.”

“Kéo đi kéo đi, chờ lát nữa sẽ đưa về. Nhưng giờ tụi nó trúng độc, cứ mềm oặt,

lỡ như không còn sức thì sao giờ?”

A Điêu nói ngay: “Đâu cần tụi nó ra sức. Vua chúng ta có sức dữ lắm, để tụi nó

nằm là được. Ba cái của hạ đẳng mà còn muốn tung ra sức gì, tụi nó xứng đáng

à?”

Một đám Tuyết Yêu lập tức đúng đúng đúng.

Hàn Trạc và những người khác trông như gặp cảnh cha mẹ chết, nhìn lăm lăm

vào A Điêu với cái nhìn đầy tức điên.

Đụ má! Đây là cách nịnh bợ trong tộc Tuyết Yêu.

Có vẻ như thật sự bị A Điêu làm tổn thương đến lòng tự trọng, năng lực niệm

của đám con cưng của trời này tăng vọt nhanh hơn bất cứ điều gì.

Nhưng Tuyết Yêu cấp 7 đánh giá A Điêu rất cao, cảm thấy tên cấp dưới mang

đầu óc nhanh nhạy này có tư chất rất tốt là chắc, chỉ số thông minh cao, tương

lai không thể đo lường, thế là nó vỗ vai A Điêu.

“Rất tốt, kéo đi.”

Bụp, con rối dưới cơ thể Triệu Nhật Thiên thốt nhiên nắm lấy lan can cửa ngục

giam, cứ thế gào thét: “Thân thể tao không tốt, tao bị yếu, tụi mày đi tìm người

kia đi, cái tên họ Báo đó. Anh ta là Thống lĩnh, cơ thể cường tráng tột cùng, hay

là lão già kia cũng được, ổng là người có danh tiếng mang cấp Vi Quang lâu đời

rồi!”

Báo Xung phong giả vờ ngủ: “!!!!”

Vốn còn đang lo lắng cho Thiếu Hầu gia, lão Hàn: “...”

Từ Báo Xung + 555555!

Từ lão Hàn + 566666!

Tuyết Yêu cấp 7 cau mày, nhìn lướt qua hai người một cái: “Quá già, không

muốn. Kéo đi kéo đi, phiền chết, còn nhao nhao nữa là tao cắt luôn lưỡi.”

Giờ phút này trong lòng A Điêu hoảng hốt.

Phải làm gì đây, nếu con rối bị kéo qua là bại lộ ngay trong chỉ vài phút thôi.

Không nói còn không biết đến cùng tên vua kia có cấp bậc gì, lỡ như cấp 9, thế

thì lộ ngay trong giây. Cho dù không bị vạch trần thì rối làm gì có dương khí...

Không đúng, chính chủ như cô cũng không có!

Mẹ kiếp!

Tin tức không thăm dò ra được cọng lông nào đã sắp bị bóc mẻ, hay là cô chờ

một lát rồi rút đi ngay.

Lòng A Điêu nóng như lửa đốt, dợm chạy trốn, bỗng cánh cửa nhà tù lại mở ra

ngay lúc này và có một đám người vận áo đỏ ở cửa.

Phải, đó là con người, không phải Tuyết Yêu.

Bên tới là người Ngũ Hành Giáo?