Sau Khi Linh Khí Trở Lại - Chương 77

Chương 77: Chương 77

- Bàn Cáp -

Thật là một cú đá tàn bạo, quần áo phía sau lưng có dấu giày, đạp thẳng Trung

Xuyên Minh Tú rơi khỏi công cụ bay và rớt xuống.

Từ Trung Xuyên Minh Tú +7777!

Trung Xuyên Minh Tú không kịp đề phòng, bị đạp xuống, một búng máu đó

dính lại trước ngược. Y toan chờ đụng trúng đất sẽ nhảy lên phản kích thế mà

chợt nhận ra nơi mình ngã xuống… là nơi đang bị mọi người nhìn sang.

Ngay từ đầu sự chú ý của những người này đã bị kéo đi.

Khi đó cây giáo vừa lúc đâm xuyên qua đùi Bạch Hà, giây thứ hai, Trung

Xuyên Minh Tú tấn công thất bại và bị đạp ngược xuống.

Tất cả các biến cố diễn ra trong hai giây này.

A Điêu muốn ngay hai giây này, các bạn cùng lớp sẽ nhìn sang.

“A! Mắt tôi!”

“Đụ má!”

“Trần A Điêu!!”

Mắt một số người trong số họ đã bắn ra từng đợt keo dính. Do vị chí mỗi người

khác nhau đã làm keo dính đan xen tạo thành từng bó từng bó keo sền sệt. Tiếp

đó dính bụp bụp vào một chục cây bạch quả cao trong rừng bạch quả trong nháy

mắt.

Keo liên kết, biến thành một mạng nhện hình khối lập thể cỡ lớn.

Từ Hứa Lạc +2222!

Từ Vương Thân +3333!

Từ...

Trung Xuyên Minh Tú vừa vặn rơi vào trên cái mạng nhện mới sinh này, nằm

sấp làm cả người y dính vào hết. Chưa kể thấy con mắt mình lờ đờ, đám người

nháo nhào cả lên, làm cho đám dây keo liên kết nhau càng thêm phần lộn xộn.

“Đới Cường! Nghe tao khóa chặt, nó ở…” Trung Xuyên Minh Tú gào lớn một

tiếng. Đới Cường và Trần Trung Trạch đột nhiên bay lên, linh năng nhảy ra,

mỗi người đều muốn tấn công A Điêu để giải vây cho Trung Xuyên Minh Tú.

Nhưng thật đột ngột, đằng sau có tiếng kêu thảm thiết của Đường Châu.

Thì ra dòng nước cậu ta điều khiển quấn lấy Tống Linh đã đóng thành băng đầy

quái đản, nhiệt độ thấp lan ra, đông đá luôn cánh tay của cậu ta, hơn nữa nhiệt

độ này còn đang giảm xuống kinh khủng.

Lạnh đến mức Đường Châu cảm thấy máu thịt cứ như bị đao khứa.

Quay đầu nhìn lại và thấy được Tống Linh vẫn đứng trên cây, không nhúc

nhích, nhưng giờ đây khí thế của cô ấy đã hoàn toàn khác với trước đây.

Gió ràn rạt thổi, xung quanh là bạch quả vàng bay phấp phới, rào rào xào xạc,

thế mà đôi mắt cô ấy như ngọn lửa đốt rồi lại như lây dính băng.

Linh năng nhảy lên, tâm hồn thông suốt.

Trần Trung Trạch và mấy người xung quanh, những người không bị keo dám

làm mù cả mắt, cảm thấy... khật khừ, chóng mặt.

Chết tiệt!

Trần Trung Trạch lập tức niệm Chú Hộ Thân, để ánh sáng vàng từ linh năng bảo

vệ các bộ phận chính của cơ thể, do linh năng không đủ, không thể che hết bộ

phận toàn thân. Thế là mặt đất dưới chân chợt có nhiệt độ khủng bố bốc lên.

“A!!”

Trần Trung Trạch nhảy dựng lên vì bỏng, nhanh chóng cởi giày và thấy đôi giày

đã chảy ra hỏng hoàn toàn bởi nhiệt độ cao.

Ngay chính cậu ta còn bị thế thì đừng nói đến những người khác.

(P1)

Nhìn lại cái cây kia, Tống Linh không nhúc nhích từ đầu đến cuối, chỉ có hai

viên Đồng Tử Băng Lửa lơ lửng bên cạnh. Dưới tác động của linh năng, chúng

liên tục đẩy mạnh nhiệt độ cao nhiệt độ thấp, kiểm soát một đám người trong

môi trường nhiệt độ đáng sợ.

Tiếng kêu thảm vang lên liên miên.

Thừa dịp mọi người táo tác, bọn Điền Trung Hương bỗng nhiên bùng nổ, trực

tiếp đánh ngã tất cả những người xung quanh đang ở trong trạng thái tiêu cực.

Bốn con heo điên cuồng húc người, phi đao bay múa xoắn ốc. Còn Điền Trung

Dã dùng khiên mặt kim loại tấn công.

Họ đã xé ra một con đường.

Ấy vậy mà trong tiếng kêu ỏm tỏi, một con heo hương linh hoạt lao ra, gấp rút

nhảy lên, xoay cơ thể mập mạp 360 độ giữa không trung, đoạn nó há miệng đớp

cái phập, nuốt luôn con ve sầu màu xanh.

Rơi xuống đất một lần nữa, móng heo nó vững vàng, thịt mỡ nần nẫn nhưng

chẳng vướng víu tí gì, hoàn hảo!

Mọi người: “!!!!”

Mẹ mày XXX, vậy mà cũng làm được?

Ở một bên khác, Đới Cường cũng là người hệ tâm linh. Cậu ta chống lại đợt tấn

ằ ố ế ấ ề

công bằng tâm linh của Tống Linh, tiếp ấy nhanh chóng rời khỏi phạm vi điều

khiển nhiệt độ của cô ấy.

Xoạt! Né vào rừng rồi, cậu ta tung ra Thuật Tàng Hình lên người mình, và sau

đó nhanh chóng theo vị trí Trung Xuyên Minh Tú đưa ra để khóa chặt A Điêu

và can thiệp tâm linh.

Mù lòa! Choáng váng!

Vô hiệu, vô hiệu!

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không thể có chuyện này được!

Khi Đới Cường hoảng sợ, chợt cậu ta nghe thấy trong rừng có thứ gì đó đang di

chuyển. Còn chưa kịp phản ứng lại, lá bạch quả vàng khô gào thét thông thốc

tới.

Đây là một loại thuật.

Có vẻ như giáo viên chủ nhiệm đã từng dạy nó trong lớp.

“!!!”

Khi Đới Cường bị hàng ngàn lá khô bạch quả càn quét và bọc lấy thành cái kén,

Trung Xuyên Minh Tú thấy chờ trợ giúp trong vô vọng, y bèn lái công cụ bay

oanh tạc bom từ xa.

Cuối cùng mạng nhện đã bị phá vỡ, Trung Xuyên Minh Tú rốt cuộc sểnh ra và

rơi xuống từ giữa không trung. Song chẳng đợi y giữ thăng bằng… trước mắt y

bỗng nhiên có ánh sáng điện chói mắt.

Đây là một tia sét giống hệt nhưng dày hơn và mạnh hơn.

Cùng một thuật pháp, cùng một Buộc Sấm.

Ầm!!

Đây là một cơn sấm đủ giết chết Trung Xuyên Minh Tú ngay và luôn.

Cũng khiến Bạch Hà và Trung Xuyên Minh Tú một lần nữa cho nổ hơn 10 ngàn

năng lực niệm.

Người đầu tiên thì bị đả kích, người thứ hai thì bị đánh trúng.

Trung Xuyên Minh Tú bị dòng điện nện trúng giữa không trung, rơi thẳng

xuống như quả đạn pháo. Ôi chao, lại một lần nữa rơi vào mạng nhện.

Lại dính tiếp! Oái oái!

Y là con mồi của nhện thành tinh à?

Xui sao y nào có phải là Đường Tăng bởi lẽ Nhện Tinh sẽ không giẫm lên lưng

y.

Sức đạp không lớn nhưng đủ để y nhận ra cô tới.

Trang bị trên người bị nát bấy bứa vì chống đỡ cho một lần sét đánh. Trung

Xuyên Minh Tú bị giẫm lên sau lưng là thế mà chẳng dám nhúc nhích do y

không chịu nổi lần tấn công thứ hai. Y chưa nghĩ ra được đôi lời để xoay

chuyển cục diện, dè đâu A Điêu ở bên trên đã mở miệng trước.

(P2)

“Thầy Thạch nói chỉ cần không chết người, không làm người ta mất tu vi, hôm

nay có thể chiến đấu không ngừng. Bây giờ Ve Sầu Đỏ ở trong tay cậu, vậy tôi

tranh đấu với cậu là chuyện hợp lý rồi. Cậu nói xem, nếu tôi để mắt cậu phun ra

ít axit sul|uric, thì có quá đáng lắm không?”

Trung Xuyên Minh Tú bất ngờ nghẹt thở.

“Con mắt đấy trời quơi, không trị dễ bằng ba đao sáu lỗ* đâu. Thời gian điều trị

trước mắt cần tới 2 tháng là ít nhất mà hả? Còn không thì tốn nguồn lực và bảo

vật khó mà tính nổi. Nhưng cậu yên tâm đi, tôi đã điều tra giúp cậu từ lâu rồi.

Nếu như cậu muốn hồi phục chỉ trong mấy ngày, ước chừng tốn tầm 30 triệu.

Sao, thấy tôi chân thành dữ chưa? Cậu thấy cảm động không?”

*Ba đao sáu lỗ: một loại luật lệ của bang phái, nếu làm sai không thể cứu vãn,

thỉnh cầu đối phương thứ tội, phải dùng lưỡi dao sắc bén xuyên qua ba lỗ thủng

trên thân thể mình (đâm xuyên tới bên kia, tạo thành 3x2 là 6 lỗ).

“Chẳng qua nếu muốn 2 tháng ấy mà, sợ là ngay cả Viên Thuật cậu còn không

đuổi kịp nữa là.”

Tại sao nó lại nói vậy?

Trung Xuyên Minh Tú chậm chạp nhận ra bàn tay của mình đang nắm con ve

sầu màu đỏ đã bị keo dán chết.

Ngay lập tức giác ngộ: Nó cố tình, cố tình tạo điều kiện có thể tiếp tục “ngược

đãi” y. Cứ như vậy thầy cô trong trường không can thiệp vào được.

Trình Chương phát giác có chuyện thì Trung Xuyên Minh Tú cũng nghĩ được

tới thế: Hôm nay không phải là đợt kiểm tra thông thường mà là lần kiểm tra

của trường. Thạch Đại Cương và những người khác sẽ không dễ dàng cắt đứt

quá trình kiểm tra.

Đâm ra nó đã tính toán chính xác để thộp cổ mình!

Đe dọa, tống tiền.

Từ Trung Xuyên Minh Tú +7878!

Trung Xuyên Minh Tú là một người thông minh, y bắt được bản chất tồi tệ của

khối u ác tính mang tên Trần A Điêu trước giờ: Nó thiếu tiền, cho nên nó sẽ đòi

tiền.

Và kẻ thua cuộc không có quyền phản đối.

Trung Xuyên Minh Tú mang lòng gắng gượng xem thử có bất kỳ đội an ninh

nào gần đó xuất hiện để giải cứu y hay chăng nhưng không có.

“10, 9, 8...” Cô bắt đầu đếm ngược.

Giữa 2 tháng và 30 triệu, chọn cái nào đây?

Trung Xuyên Minh Tú nhanh chóng đưa ra quyết định, trả lời: “Cho cậu Ve Sầu

Đỏ, 30 triệu mua đứt ân oán giữa hai ta! Nhưng tôi yêu cầu sau này cậu sẽ

không cố ý ra tay tàn nhẫn với tôi vì thù hận ở trường. Tất nhiên tôi cũng vậy,

tôi sẽ không cố ý đối địch với cậu, chỉ có những trận giao đấu bình thường do

thầy cô dạy học yêu cầu. Suy cho cùng tôi và cậu toàn là bạn cùng lớp, không

cần tới mức cậu chết tôi sống.”

Thật ra y lại đang nghĩ “cho đến nay mình có từng tham gia cuộc đánh nhau nào

vượt quá mức dạy học bình thường à?”.

So với việc ác của nó, mình tuyệt đối bình thường không thể bình thường hơn.

Nhưng nó mạnh, hôm nay mình bại như chó, nó là vua.

(P3)

Tốt lắm, so với thằng đần Viên Thuật, ku này dễ nói chuyện hơn nhiều.

A Điêu mỉm cười, lấy mã thanh toán điện thoại di động ra chờ Trung Xuyên

Minh Tú thanh toán. Tiếp đó cô mới chịu giúp y gỡ keo dính, lấy đi Ve Sầu Đỏ,

vừa cười tủm tỉm vừa bảo: “Nhìn lời này của bạn Trung Xuyên kìa. Chúng ta

chỉ giao đấu bình thường, ai mà coi đó là thật đâu? Dù sao tên ám sát tôi là Thôi

Lương; chưa kể người ở sau lưng lần chần nhưng vẫn giúp đỡ nhà họ Thôi xử lý

đâu phải cậu đâu, là người của gia tộc cậu kia mà.”

“Chẳng lẽ vì thế mà tôi còn giận chó đánh mèo cậu, rồi nhân cơ hội làm cậu tàn

tật trong những lần giao đấu về sau?”

“Lòng dạ tôi có ác độc tới thế đâu.”

Phải không? Vậy mà y cảm thấy trong tất cả những gì toát ra từ nó, có mã thanh

toán ác liệt là có thật.

Lần này Trung Xuyên Minh Tú sợ xếp re thật, trong vài giây đó, tất cả sự giáo

dục của gia đình từ thời thơ ấu hiện lên trong tâm trí y. Này thì “Đọc sách vì sự

trỗi dậy của gia tộc”, “Nhẫn nhịn của Hàn Tín*, mưu cầu đại kế ngàn năm”,

“Lùi một bước là bầu trời rộng mở, tiếng thêm một bước cả gia đình lo ma

chay.”, “Tuyệt đối đừng thử, nếu không sẽ chết...”, vân vân mây mây.

*Hàn Tín: Hàn Tín là một công thần khai quốc thời Tây Hán, là một trong

những nhà quân sự kiệt xuất nhất trong lịch sử Trung Quốc, ông đã phò tá Lưu

Bang lập dựng cơ nghiệp 400 năm của nhà Hán. Hàn Tín thời niên thiếu gia

cảnh bần hàn, nhưng ông thường mang bảo kiếm bên mình. Trong số những tên

đồ tể ở quận Hoài Âm có một gã thanh niên muốn sỉ nhục Hàn Tín, "Nếu ngươi

không sợ chết, thì hãy dùng thanh bảo kiếm kia đâm ta; Nếu ngươi không dám

đâm, thì hãy chui qua háng ta." Hàn Tín nhìn chằm chằm vào đối phương hồi

lâu, rồi từ từ khom lưng, chui qua háng y. Những người qua đường đều cười chế

giễu Hàn Tín, cho rằng Hàn Tín là một kẻ hèn nhát. Về sau, sau bao biến cố qua

các đời tướng lãnh, Hàn Tín được trọng dụng và đưa ra rất nhiều mưu kế giúp

Lưu Bang giành chiến thắng.

Vài giây sau, khi tự dùng tri thức tẩy não xong, tâm tình y chợt bình tĩnh, nôn ra

máu và nhìn A Điêu một cái thật sâu: “Tôi nói mua đứt là mua đứt thật, sau này

tôi và người trong nhà sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa. Phiền bạn A Điêu

giải thích với cha và anh trai của mình rằng hồi trước tôi ngu ngơ, nghĩ lại mà

đau đớn lòng.”

Đại trượng phu co được dãn được…

A Điêu cũng lười quan tâm đến tình cảm chân thành hay ý dối gian của y, dù thế

nào thì lợi ích đã đến tay. Thế là cô thân thiện vỗ vai y: “Không cần thế đâu, hai

ta có qua có lại mới đạt được lợi ích và hiệu quả trong việc kinh tế lưu thông,

mới xúc tiến kinh tế phát triển.”

Bơm đểu đầy sâu sắc đấy.

(P4)

Trung Xuyên Minh Tú đã đóng góp 6666 năng lực niệm với khuôn mặt tái nhợt,

mà còn lại là dạng trao truyền mấy trăm mấy ngàn năng lực niệm. Đại khái nhìn

tới cô là sinh ra nỗi oán hận dữ dội.

Muốn ói, muốn… ọe.

Tuy nhiên chợt A Điêu nhận thấy một luồng khí lạnh lẽo, thế là cô quay đầu

nhìn lại.

Trên bầu trời cao có ánh lửa dữ dội, hai bóng người bị đánh tan và bay đi, chỉ để

lại ánh lửa cuồn cuộn.

Cách một hàng cây bạch quả, trên mái nhà khu cao ốc khối 11 đối diện, đôi tình

nhân Chu Tú Hà bị đánh đến hộc máu còn Thác Bạt đã bắt được Ve Sầu Vàng,

điều khiển công cụ bay vút lên cao, cười ha ha.

“Tôi đã nói rồi để mấy cậu đừng tranh với tôi, cứ phải giành cho bằng được.

Đáng bị đánh.”

Đụ má!

Minh Trạch Dã ba máu sáu cơn: “Thằng Thác Bạt phải gió! Không phải tiếp đó

hai chúng tôi muốn lui mà cậu cứ dây dưa tới cùng à. Cậu chỉ muốn đánh nhau

thôi phải không!”

“Nếu biết mấy cậu dởm thế, tôi sẽ không quấn lấy mấy cậu để đánh.” Lời này

của Thác Bạt làm người ta tức chết, đồng thời vẫn mang nỗi hăng hái, phí phách

tột cùng, “Tôi đi tìm Trần A Điêu đánh lộn còn có chỗ đã hơn, đúng không,

Trần A Điêu!”

Nói bóng gió xuyên qua không trung!

Thế này muốn tuyên chiến rồi.

Lúc này phía bên Ve Sầu Xanh, dưới sự điều khiển khủng bố bất ngờ của Tống

Linh, ba người Điền Trung Hương + một Trình Chương tham dự vô đại xem

như đã điều khiển cục diện. Con ve màu xanh thì ở trong bụng heo hương khiến

tình hình đã ổn định. Sau đó họ nghe được tiếng nói to của Thác Bạt và thấy A

Điêu đứng đối lập với cậu ta trên không, đúng là vua gặp vua!

Tại thời điểm này, các giáo viên trong tổ kiểm tra cũng đang theo dõi.

Thác Bạt đứng cầm cán là chuyện trong dự liệu, chẳng qua cậu ta đánh tan cặp

Chu Tú Hà sớm hơn dự kiến, chênh lệch quá lớn.

Cậu ta còn mạnh hơn những gì mấy giáo viên suy tính.

Xứng đáng mang danh thiên tài qua ải tầng thứ ba trong một tháng khai giảng.

Nhưng Trần A Điêu cũng cường hãn thật, dũng mãnh hơn Thác Bạt nhiều, vừa

ra tay đã đầy hơi thở chết chóc.

Tất nhiên cũng độc dữ dằn, họ không thể bỏ qua cảnh cô ngang ngược tống tiền

Trung Xuyên Minh Tú 30 triệu.

Có mấy giáo viên mang lòng chính nghĩa trong xương cốt bèn có phần phê bình

kính đáo. Nhưng nhìn những lãnh đạo cấp cao bên hiệu trưởng này chẳng có

phản ứng gì, Khúc Giang Nam thì bày ra bộ dáng chả quan tâm, bọn họ không

lên tiếng cho được.

Gió đến thổi lay núi rừng, hồ rộng thanh vắng sóng gợn lăn tăn.

(P5)

E rằng hai người này sẽ có một trận chiến.

Ánh mắt Trung Xuyên Minh Tú lóe lên: Trái lại y còn hy vọng hai người đánh

nhau. Giả như Thác Bạt chém cho Trần A Điêu rớt ngựa, cướp đi ưu thế của nó

hôm nay, thì cho dù Thác Bạt nhờ đó lên được vị trí cao, ít nhất chuyện này đủ

bóp nghẹt đà phát triển của Trần A Điêu.

Mà theo quan sát của y, vừa rồi sau khi A Điêu đến gần y, thiết bị trên người y

kiểm tra được cường độ linh năng trên người nó. Nó có chênh lệch rất lớn với

Thác Bạt thật, tuy nhiên lại vượt qua y và cặp Minh Trạch Dã.

ấ ắ ể

Người này đã vượt nhóm bọn y, thiên phú xuất sắc, chưa kể còn tàn nhẫn hơn cả

Thác Bạt.

Đánh đi, đánh đi, tốt nhất đánh chết nó luôn.

Mạng nhện giăng giữa hàng cây bạch quả vàng hực, A Điêu nhìn Thác Bạt trên

nóc tòa nhà cách đó 200 mét trong 3 giây. Chợt cô cầm điện thoại lên bật chế độ

loa phóng thanh, thậm chí còn nhấn âm lượng lên mức tối đa: “Anh Thác Bạt có

dung tích phổi tốt ghê nha, cơ thể khỏe vâm đấy! Người ta không nói to như thế

được. Tuy nhiên đã gọi tới người ta, thế người ta sẽ cho anh giai biết một cái bí

mật nè.”

“Từ nhỏ người ta đã có một nguyện vọng, thậm chí còn thề với tổ sư Tam

Thanh và Như Lai Quan Âm rằng ai mà thắng mình đây này, thì mình sẽ lấy

người ta!”

“Nếu anh Thác Bạt có ý này thì tới ngay đi!”

Đêm đó, thằng chó má, mày như một con heo lừa tao mất 30 cân tôm hùm đất!

Nhưng bây giờ mày chính là anh eo Thác Bạt của tao.

Éc!

Thật sự không kịp đề phòng, sấm sét giữa trời quang, long trời lở đất, nện sấm

sét tím xuyên cả bầu trời, nện đất sụp đổ!

Từ Thác Bạt +12222!

Từ Trung Xuyên Minh Tú +8888!

Từ Khúc Giang Nam +13333!

Từ Tống Linh +7777!

Từ...

Từ Giang Chu +23333!

Ngay cả một số em trai em gái học sinh lớp 10 11 cũng cống hiến không ít năng

lực niệm, hơn nữa còn tiếp tục phát triển, mắt thấy sẽ phá vỡ mức 400 ngàn.

Trời đất ơi…! Hằng hà sa số năng lực niệm như vậy nè trời. Tôi tuyên bố,

trường cấp 3 cũ của tôi đã biến thành Học phủ Kim Lăng!