Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở - Chương 57
Chương 57: Chó hoang🥀
- Dã Mã Vô Cương -
Ai cũng có thể thấy rõ sự mưu mô của người phụ nữ này, huống chi là cô ta còn đang tán tỉnh người đàn ông của mình, Thẩm Mộ Khanh dĩ nhiên không thể chịu đựng được.
Harbert Judy thấy người trả lời là Thẩm Mộ Khanh, trong lòng cô ta đột nhiên dấy lên một ngọn lửa không rõ nguồn gốc.
Đè nén cơn tức giận, cô ta nhoẻn miệng cười: "Xin lỗi tiểu thư, tôi đang nói chuyện với tiên sinh Fred."
Ý là bảo Thẩm Mộ Khanh có thể lăn xa bao nhiêu thì lăn đi, đừng đứng ở đây cản đường.
Lời vừa dứt, Fred đã nắm lấy tay của Thẩm Mộ Khanh, nhẹ nhàng bóp một cái.
Khi ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh di chuyển qua, Fred cúi đầu, đôi mắt xanh lục thấp thoáng ý cười: "Đêm nay có một món trang sức rất hợp với bộ sườn xám của em."
Chỉ một câu nói, Thẩm Mộ Khanh lập tức chuyển sự chú ý, đôi má phúng phính khẽ phồng lên, nụ cười rạng rỡ: "Ý anh là bộ này hôm nay sao?"
Fred khẽ gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước thẳng qua chiếc váy dài của Harbert Judy.
Ở nơi Thẩm Mộ Khanh không nhìn thấy, mọi người lại chứng kiến Fred khẽ vung tay còn lại không bị Thẩm Mộ Khanh nắm, ra hiệu phía sau lưng.
Giây tiếp theo, một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên: "Xem ra gần đây gia tộc Harbert rất nhàn rỗi, vậy thì tìm thêm chút việc để làm đi."
Bach bước lên phía trước, vóc dáng cao lớn đầy áp lực đứng sừng sững trước mặt Harbert Judy.
Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn người phụ nữ không biết trời cao đất dày này.
Judy sửng sốt, ngược lại tức muốn hộc máu, sự sợ hãi vừa lóe lên trong lòng đã biến thành sự khinh thường. Cô ta nhướn mày, cười nhạo: "Chỉ là một con chó bên cạnh tiên sinh Fred, anh cũng dám dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi à."
Các quý tộc xung quanh đang theo dõi màn kịch hài này nghe vậy liền sững lại.
Họ chỉ có thể trách gia tộc Harbert đã bảo bọc Harbert Judy quá mức, chưa từng để cô ta bước chân vào vòng xoáy thương trường khổng lồ tại Đức.
Vì vậy mà dẫn đến việc cô ta trở thành một "danh môn thục nữ" kiêu ngạo, không biết lễ độ, ăn nói chẳng kiêng dè.
Ngay cả phó lãnh đạo của gia tộc Fred như Bach, cũng dám buông lời nhục mạ.
Hành động chặn đường lúc trước, cộng thêm sự nhục mạ này, đủ để gia tộc Harbert phải chịu sự chế tài hàng trăm ngàn lần từ gia tộc Fred.
"Tôi quả đúng là một con chó." Bach lạnh lùng đồng tình gật đầu, rồi đột nhiên nở nụ cười. Nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.
"Anh Bach!" Harbert Patton bất chợt lên tiếng, bước nhanh đến trước mặt anh, kéo mạnh tay Judy, đẩy cô ta ra phía sau.
Suýt nữa đã khiến Harbert Judy, người đang đi giày cao gót, ngã nhào xuống đất.
"Ba!" Judy cảm nhận được cơn đau nhói truyền đến từ cổ tay, nhíu mày, khẽ gọi một tiếng về phía ba mình.
Nhưng người đàn ông yêu thương cô ta trước mắt lại không để ý, lực tay trên cổ tay càng lúc càng mạnh.
"Anh Bach, là do tôi dạy dỗ không tốt, để trưởng nữ của gia tộc Harbert nhiều lần xúc phạm đến ngài Fred."
Nhìn vào ánh mắt không thể thấu hiểu của Bach, Harbert Patton chỉ còn cách cắn răng, gồng mình, lên tiếng: "Bao gồm cả mấy mỏ khoáng sản dưới danh nghĩa của gia tộc Harbert, tôi cũng sẵn lòng dâng tặng cho ngài Fred."
"Ba điên rồi!" Harbert Judy nghe vậy, phẫn nộ rút tay khỏi tay ba mình: "Những thứ đó đều là tài sản ba để lại cho con, giờ lại mang đi cho một con chó là có ý gì?"
"Câm miệng!!!" Ngay khi nghe thấy lời nói càng lúc càng mất kiểm soát của cô ta, Harbert Patton lập tức quay đầu lại, giận dữ quát thẳng vào mặt cô con gái mà mình đã yêu thương suốt hơn 20 năm trời.
Hai mắt đỏ ngầu, trợn trừng đôi mắt đục ngầu, nếp nhăn trên khuôn mặt chất chồng lên nhau.
Dường như chưa từng thấy ba tức giận như vậy với mình, Harbert Judy chết lặng tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn xen lẫn một tia không thể tin nổi.
Thấy cô ta câm miệng, Harbert Bahrton mới quay đầu lại, cười nịnh nọt: "Anh Bach, những gì tôi đã nói sẽ có hiệu lực ngay lập tức."
"Không chỉ có vậy."
Có ẩn ý.
Harbert Bahrton nhìn thấy Bach lắc đầu cười, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Fred..... Fred Keith, đã biết hết rồi sao?
Bach giơ tay vỗ nhẹ vai ông ta: "Một chút sản nghiệp cỏn con như này, ngài Fred còn chẳng thèm để mắt. Nhưng con chó hoang Nick kia lại bảo vệ đồ khá tốt, ông nên giữ lại mà đem hầu hạ cho hắn."
Tim Harbert Bahrton như ngừng đập, lúc này ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh, nhịp thở cũng chậm lại hơn rất nhiều.
Quả nhiên, hắn đã biết tất cả.
Harbert Bahrton chìm nỗi sợ hãi, nhìn thấy Bach giơ tay, chỉnh lại bộ vest của mình, rồi bước vào trong khách sạn.
Bỏ lại hai cha con như hai gã hề, đứng ngây ngốc giữa thảm đỏ.
Những gia đình quyền quý trước đây vẫn còn đang trò chuyện với họ, lúc này đều tránh xa, không ai còn có ý định nịnh bợ hay kết giao.
Harbert Bahrton run rẩy hạ tay xuống, cố gắng ổn định thân thể, từ trong túi áo vest lấy ra chiếc điện thoại, chậm rãi bấm một cuộc gọi, áp sát bên tai.
"Ngài Nick......"
Chỉ sau vài hồi chuông, không để Harbert Bahrton nói xong một câu hoàn chỉnh, đối phương đã trực tiếp cắt ngang lời ông ta.
"Rất cảm ơn sự ủng hộ của gia tộc Harbert, nhưng giao dịch của chúng ta đến đây là kết thúc."
Giọng nói rõ ràng có phần yếu ớt, nhưng vẫn đủ rõ ràng.
Nói xong liền cúp máy, để Harbert Bahrton lại một mình với đống lộn xộn như chuột chạy ngoài đường.
Rõ ràng, ông ta đã trở thành một quân cờ vô dụng dưới tay Fred Nick, bị tàn nhẫn vứt bỏ.
Kế tiếp, mất đi sự hậu thuẫn từ Fred Nick, gia tộc Harbert sao có thể chống chọi nổi với cơn lửa giận của gia tộc Fred?
Khách sạn Platz ở Munich là một khách sạn cực kỳ cao cấp, với kiến trúc bên ngoài tựa như một lâu đài cổ, mang vẻ đẹp vừa cổ kính vừa lộng lẫy.
Nó là duy nhất và có một cảm giác bí ẩn và hấp dẫn độc đáo.
Việc tổ chức buổi đấu giá Tanya tại đây cũng phần nào thể hiện được đẳng cấp của nó.
Khi vừa bước vào đại sảnh, Thẩm Mộ Khanh nắm tay Fred, đôi mắt lập tức bị chiếc đèn chùm pha lê xa hoa ở trung tâm thu hút.
Sau khi thích ứng, khung cảnh bên trong thật tráng lệ và xa hoa, đèn đuốc sáng rực. Những bức tường được ốp bằng đá cẩm thạch trắng từ Anatolia, bề mặt bóng loáng như gương, phản chiếu ánh đèn lung linh, rực rỡ sắc màu.
Những món đồ trang trí trong đó thậm chí còn đặc biệt hơn, bao gồm các bình gốm lớn tinh xảo của châu Âu, đĩa ngọc với hoa văn phức tạp.....
Ngoài những báu vật khiến người ta không thể rời mắt, các vị khách tham gia buổi đấu giá còn khoác lên mình những bộ trang phục xa hoa, lộng lẫy hơn nữa.
Một ý tưởng chợt loé lên trong đầu Thẩm Mộ Khanh, thật khó mà không có ý tưởng trong một môi trường như thế này.
Trong số đám đông đang nâng ly champagne và trò chuyện, Thẩm Mộ Khanh lại chỉ chú ý đến một người. Đồng tử cô lập tức co rút mạnh.
Còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, Thẩm Mộ Khanh cố gắng chớp chớp mắt vài lần.
Khi mở mắt ra lần nữa, trái tim cô chùng xuống, một cảm giác sốc và buồn bã mạnh mẽ ập đến.
