Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở - Chương 67
Chương 67: Cô ấy nói không sai🥀
- Dã Mã Vô Cương -
Có người lạ đến gần, bàn tay nhỏ của Thẩm Mộ Khanh đang ôm lấy Fred liền bất chợt co rụt lại, cơ thể cô cũng dịch ra một khoảng.
Đôi mắt ngấn nước khẽ run rẩy, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp, tự tin kia.
Người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ là người phụ nữ vừa đối đầu với Duncan.
Giờ phút này, vẻ mặt kiêu ngạo tùy ý của cô ấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười rất thân thiện.
Nhưng Fred lại cực kỳ bất mãn với sự rời đi của Thẩm Mộ Khanh, vẻ mặt khó chịu chiếu thẳng vào Finn Eve, người vừa phá vỡ bầu không khí đó.
Finn Eve tất nhiên nhận ra hai ánh mắt lại hướng về phía mình.
Bắt gặp ánh mắt của Fred như thể muốn nuốt chửng người ta, Finn Eve tiến lên một bước, cúi đầu chào một cách lịch sự: "Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, ngài Fred."
Không nhận được bất kỳ hồi đáp nào từ Fred, Finn Eve không hề bối rối, như thể đã sớm đoán trước tình huống này. Ngược lại, mỉm cười với Thẩm Mộ Khanh: "Lần đầu gặp mặt, tiểu thư xinh đẹp. Tôi là Finn Eve."
Thẩm Mộ Khanh thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy, không quên giữ lễ nghĩa mà cũng mỉm cười với cô ấy: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, cô có thể gọi tôi là Khanh."
Finn Eve gật đầu, không có ý định tiếp tục trò chuyện với họ nữa.
Nghiêng đầu nhìn Gladster, ánh mắt đầy ẩn ý mà gật đầu: "Cuộc thi cưỡi ngựa lần tới, tôi sẽ là người tổ chức. Mong hai vị nể mặt tham dự."
Nói xong, cô xoay người, mang theo hương thơm hoa hồng cùng dáng người uyển chuyển, chậm rãi rời đi.
"Cô ấy thích anh."
Đột nhiên, Dolores lên tiếng.
Trước đây, bọn họ và Finn. Eve cũng không có gì qua lại, lần tiếp xúc duy nhất là ở một trang trại nuôi ngựa.
Lúc ấy trường đua ngựa tình cờ tổ chức một cuộc thi, ba người lại tình cờ tham gia, vì vậy mới có cảnh hôm nay Finn Eve đến chào hỏi.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, là muốn kết thân với gia tộc Nicholas và Gladster.
Gladster nghe cô nói thế, nụ cười trên mặt cứng đờ, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ: "Dolores, đừng nói đùa."
Mối quan hệ của 2 người rất tốt, gia tộc hợp tác đã nhiều năm. Dolores đối với Gladster có thể coi như là một người em gái, đương nhiên cũng sẽ không nói gì nặng lời.
Dolores lại chỉ nhún vai không bày tỏ ý kiến, cũng không tiếp tục bận tâm ánh mắt của Finn Eve lúc rời đi.
Cô bước tới, nhìn Thẩm Mộ Khanh: "Khanh, đi lấy vòng cổ đi, tôi cũng muốn được tận mắt nhìn, cô đeo vào nhất định sẽ rất đẹp."
Thẩm Mộ Khanh đang định gật đầu muốn đi cùng cô thì Bach lại cười xin lỗi: "Xin lỗi 2 vị tiểu thư, vòng cổ đã được bỏ vào tủ sắt, lúc này đang trên đường được vận chuyển về trang viên."
Dolores và Thẩm Mộ Khanh đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại trên sân khấu, quả nhiên, vòng cổ kia đã không rõ tung tích.
Hầu như tất cả mọi người có mặt đều chuẩn bị rời đi. Có Fred ở đây, không ai dám tự tiện giao tiếp với nhau, lỡ như không cẩn thận chọn sai phe, chính mình chết như nào cũng không biết.
Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh hơi áy náy, ngượng ngùng gật đầu với Dolores: "Xin lỗi, Dolores."
Dolores không tỏ ra thất vọng chút nào, đôi mắt nâu của cô ngước lên nhìn thoáng qua Fred rồi mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu, cơ hội đầu tiên được ngắm cô đeo chiếc vòng cổ này, nên để dành cho ngài Fred."
Không đợi Thẩm Mộ Khanh đáp lại, cô đã trấn an bằng cách vỗ nhẹ mu bàn tay Thẩm Mộ Khanh: "Về phần tôi, nhất định sẽ có cơ hội thôi."
"Ahern." Nói xong, cô lui lại một bước, nghiêng đầu khẽ gọi tên Gladster.
Hai người đồng loạt chào tạm biệt Fred và Thẩm Mộ Khanh, rồi rời khỏi hội trường đấu giá rộng lớn này.
Thẩm Mộ Khanh bị Dolores trêu chọc như vậy, đỏ mặt không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy bàn tay Fred ôm lấy eo mình siết nhẹ.
Cho đến khi hơi thở ấm áp của người đàn ông phả nhẹ vào cổ cô, chậm rãi phun ra một câu: "Cô ấy nói không sai."
Thẩm Mộ Khanh lúc này mới ngước lên , nhìn nụ cười đắc ý trên mặt hắn, cau mày, giơ tay đấm nhẹ hai cái vào eo hắn, chẳng chút uy h**p nào.
"Là anh cố ý!"
Fred không hề phủ nhận, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên eo mình, cúi xuống môi cô hôn một cái: "Anh gấp không chờ nổi nữa rồi cục cưng."
Thẩm Mộ Khanh đương nhiên biết ý đồ của người đàn ông này là gì, hắn mới vội vã cho người đưa vòng cổ trở về trang viên chẳng qua là vì muốn một mình thưởng thức bộ dáng cô đeo nó hay sao.
Nghe được ẩn ý trong lời hắn nói, Thẩm Mộ Khanh đành chạy nhanh thúc giục hắn: "Mau... mau về thôi."
Kết quả là, cô gái vẫn còn rất hào hứng vì chiếc vòng cổ, vừa ngồi vào xe đã ngả người trong vòng tay rộng lớn của Fred mà thiếp đi, hoàn toàn không biết mình đã trở về trang viên bằng cách nào.
Vừa mới mở mắt ra, hiện lên trước mặt chính là đại sảnh quen thuộc của biệt thự. Một chiếc hộp pha lê quý giá đang tùy ý đặt trên bàn.
Thứ trong đó, chính là chiếc vòng cổ "Nụ hôn của Đấng Cứu Thế" mà Thẩm Mộ Khanh vô cùng yêu thích.
Tất cả ký ức ùa về, cô muốn dùng lực để ngồi dậy, nhưng bàn tay lại chạm phải cơ bắp rắn chắc của người đàn ông.
Cô nhận ra rằng mình vẫn luôn nằm trong lòng Fred. Mỗi khi có động tĩnh gì, đầu người đàn ông liền chậm rãi cúi xuống.
Hắn đã tháo kính, không còn ánh sáng khúc xạ từ thấu kính, Thẩm Mộ Khanh có thể nhìn thấy rõ mình trong đôi mắt xanh nhạt của hắn.
"Tỉnh rồi?"
Tiếng Đức êm dịu ùa đến, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy một cảm giác yêu thương tràn ngập trong tim. Người đàn ông trước mắt, người luôn coi cô như báu vật, đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim cô.
Cô không nói nên lời, chỉ biết cảm giác này là thứ cô chưa từng trải qua trong suốt 20 năm cuộc đời. Cô như một kẻ mắc hội chứng khao khát da thịt(*), muốn gần gũi hắn một cách điên cuồng.
(*)Oxytocin là hormone được sinh ra thông qua các hành động thân mật với người khác như ôm hay hôn. Hội chứng khao khát da thịt (touch starvation hay skin hunger) là tình trạng thiếu oxytocin khi không được tiếp xúc thân thể với người khác trong thời gian dài.
Đột nhiên đứng dậy, nàng ôm chặt lấy cổ Fred, đầu đầy tóc vùi sâu vào hõm cổ hắn.
"Ừm!" Trước khi hắn kịp lên tiếng, cô đã khẽ gật đầu. Một tiếng đáp nhẹ nhàng phát ra, xuyên qua lớp quần áo và khoảng cách giữa hai người.
Fred đương nhiên rất thích sự gần gũi của Thẩm Mộ Khanh. Một tay hắn vòng qua ôm lấy cô, không ngừng v**t v* dọc sống lưng cô.
Tay còn lại thì đặt ly rượu vang đỏ đang cầm lên bàn.
Ôm một lúc lâu, nhận ra Thẩm Mộ Khanh vẫn không có ý định buông ra, Fred đành phải dỗ dành cô như một đứa trẻ.
Xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Khanh Khanh, bây giờ em có muốn xem vòng cổ không?"
Đang tận hưởng sự ấm áp trong lòng ngực hắn, Thẩm Mộ Khanh nghe thấy lời này liền đầy mong chờ mà lùi lại.
Giống như một đứa trẻ háo hức đợi quà, đôi mắt sáng rực, gật đầu lia lịa.
Fred dễ dàng nhấc bổng cả người cô lên, đặt xuống chiếc sofa bên cạnh, rồi tự tay mở nắp chiếc hộp pha lê trong suốt.
Lấy chiếc dây chuyền đó từ trên bục trưng bày xuống.
