Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 108
Chương 108:
- Vạn Hạ -
Mặc Lam Y khi hay tin Cơ Vô Song mất tích, linh thuyền của Vân Lam Tông chưa rõ ngày về thì mừng như điên, lập tức quay về Vân Lam Tông, chuẩn bị trực tiếp chặn lấy vận khí của Lục Hành Chu và Liêm Nguyên.
Muốn cắt đứt vận khí rất đơn giản:
Hoặc từ từ, từng chút một sửa lại số mệnh của người có vận khí, như cơ duyên, danh tiếng v.v.
Hoặc thẳng tay đoạn tuyệt ngay.
Nếu muốn hoàn thành tất cả trước khi Cơ Vô Song trở về thì làm từ từ là không được, vì vậy Mặc Lam Y chuẩn bị trực tiếp phế bỏ hai người kia, giống như đã từng phế bỏ Ân Đàm.
Nhưng điều khiến nàng tức giận là —— Lục Hành Chu và Liêm Nguyên lại đang bế quan?!
Hơn nữa còn vào chỗ bí địa của Vân Lam Tông, đến cả tiên nhân gia gia cũng nhìn không thấu.
Nàng không dám mạo muội xông vào, đành chọn lùi một bước, đi tìm những “đồng môn” khác dưới Kim Đan kỳ. Ai ngờ vừa hỏi đã biết gần đây trong tông môn có một cuộc “trắc thí Kim Đan, Trúc Cơ”, tất cả thiên tài dưới 20 tuổi đã Trúc Cơ, dưới 50 tuổi đã Kết Đan đều bị đưa đi hết.
Mọi chuyện khéo trùng hợp đến mức khiến Mặc Lam Y ngờ rằng có người đã nhìn thấu mục đích của mình, nên mới “thu” hết vận khí lại trước.
【Không thể nào.】
Lão Quỷ Tiên lúc này đã hấp thu được huyết mạch Quỷ Đầu Giao, khí tức toàn thân cuồn cuộn, so với trước kia mạnh mẽ hơn nhiều. Hắn nói chuyện cũng tự tin hẳn:
【Ngươi trên thân mang khí vận chi tử, đây chính là thiên cơ. Mà đã là thiên cơ, thì trên đời này không một ai có thể chống lại, cũng chẳng ai nhìn thấu được. Cho nên những gì ngươi gặp phải, bất quá chỉ là sự trùng hợp mà thôi.】
【Thật sao?】
【Đương nhiên, nếu ngươi không muốn ở đây chờ, cũng có thể đi tìm những kẻ khác mang vận khí.】
Mặc Lam Y nhíu chặt mày.
Người mang vận khí đâu phải rau dại ven đường, muốn gặp là gặp được?
Nàng chợt nhớ tới hội đấu giá của Hồng Nham Các.
Mười năm nay vì danh tiếng của Sinh Mệnh Linh Tuyền, càng lúc càng nhiều nhân vật thân phận tôn quý đến dự, chắc chắn sẽ có người mang vận khí.
Đúng lúc Nhiếp Viễn ngày nào cũng giục nàng giao linh tuyền, vậy thì đi một chuyến thôi.
Nói ra cũng khéo.
Trước chân Mặc Lam Y vừa bước vào Hồng Nham Thành, sau chân Cơ Vô Song đã tới bầu trời trên thành Hồng Nham.
Nàng nhờ Thao Thiết cải trang thành một người thường, nộp gấp đôi phí nhập thành —— 20 viên linh thạch, đau lòng đến rút ruột.
Người của Hồng Nham Các thật đen, phí vào thành đắt cắt cổ.
Thực ra Cơ Vô Song có thể nhờ Thao Thiết tiền bối biến nhỏ bằng bàn tay, rồi nhét trong người đi vào, giống như mấy “bé con” khác.
Nhưng mà… khụ khụ… có gan ăn trộm mà không có gan làm thật.
Vì thể diện của tiền bối, nàng bèn chịu mất 10 viên linh thạch.
Thao Thiết còn không biết, bộ mặt hung thú thượng cổ của mình ở chỗ Cơ Vô Song chỉ đáng giá 10 viên linh thạch. Nếu mà biết, chắc chắn sẽ lật mặt tại chỗ, diễn cho nàng xem màn “nuốt trời trong một ngụm”.
Khác với những thành trấn khác ở Đông Châu, trong Hồng Nham Thành mọi người đều là tu sĩ, ngay cả tiểu nhị trong khách đ**m cũng vậy.
Bởi thế nên Cơ Vô Song và Thao Thiết đặc biệt nổi bật —— một người không có tu vi, người còn lại… ừ, cũng không có tu vi, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhiều kẻ vừa cúi đầu liền quên mất gương mặt hắn.
Toàn thân hắn mờ mờ ảo ảo, như được bao phủ trong một tầng sương mù.
Tiểu nhị không dám lơ là, lần đấu giá này năm châu đều có người tới, nhỡ đâu đây là đại nhân vật thần bí nào thì sao?
“Nhị vị mời vào, là nghỉ trọ hay dùng bữa?”
Cơ Vô Song cùng bốn “bé con” đã lâu chưa ăn gì, bụng đói cồn cào, bèn sảng khoái đáp:
“Cả hai, mang hết những món ngon nhất ra đây!”
“Được ngay ạ.”
Tiểu nhị nhanh chóng sắp xếp, dọn lên một bàn đầy ắp —— sơn trân hải vị, linh cầm dị thú, cái gì cũng có.
Cơ Vô Song giả vờ khách khí mời Thao Thiết ngồi xuống, trong lòng lại nghĩ: Loại hung thú thượng cổ thế này chắc chắn khinh thường mấy món tầm thường này thôi…
Nhưng nàng quên mất —— đây chính là Thao Thiết!!!
Bất kể món ăn gì, hễ bưng lên là trống trơn, nếu không phải Cơ Vô Song mắt nhanh tay lẹ nhìn chằm chằm, thì chắc tiền bối Thao Thiết đã nuốt luôn cả cái đĩa.
Cơ Vô Song đau lòng muốn chết, lập tức giục bốn bé con và Kim Đồng Tử đừng khách sáo, mau ăn đi, nếu không thì đến cái đĩa l**m cũng chẳng còn phần.
Một người cùng năm bé con cắm đầu ăn ngấu nghiến, đến nỗi Thao Thiết cũng phải cạn lời:
“Ăn cái kiểu gì mà như heo con ủi máng thế?”
Một người năm bé con: “…”
Ngài là con hung thú to tổ bố thế kia, nói ra mấy lời này cũng không thấy ngượng sao?
Nếu không ủi mà ăn, bọn ta chắc chỉ còn nước… ăn gió!
Cuối cùng, cả bọn ăn hết hơn ba trăm món, chỉ dừng lại vì… nhà bếp hết đồ.
May mà bếp hết, chứ không thì trống rỗng sẽ là cái túi linh thạch của Cơ Vô Song.
Đến lúc tính tiền —— ôi trời, ba ngàn thượng phẩm linh thạch.
Cơ Vô Song: “…”
Đau lòng đến mức suýt thở không nổi.
Không được, khoản này phải đòi lại từ Hồng Nham Các! Cả phí vào thành nữa!
Thao Thiết lặng lẽ nhìn bộ mặt “hung ác” của Cơ Vô Song, lúc này mới chợt hiểu ra gì đó.
Nhưng nói thật, loại hung thú thượng cổ như nó thì nào có khái niệm linh thạch, nó đâu phải con Tỳ Hưu giữ của kia.
Giờ làm sao đây?
Thể diện không thể mất được!
Thao Thiết đột nhiên nhớ ra điều gì, chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc:
“Khụ khụ, bản thú là tiền bối, đâu thể ăn không của ngươi, cái này cho ngươi.”
Nói xong, nó từ miệng nhổ ra một cục sắt đen sì, vẻ mặt vô cùng chính trực:
“Đây chính là bảo vật.”
— Bảo vật cái rắm!
Cục sắt này là thứ hồi nhỏ Thao Thiết lạc vào mộ tinh thần trong khe nứt không gian, từng lấy ra gặm để… đỡ đói.
Kết quả là nuốt vào thì tiêu hóa không nổi, suýt mất mạng. May mà vấp ngã, ói ra, nên mới sống sót.
Sau đó nó tiện tay vứt vào một góc không gian…
Giờ thì bỗng nhớ ra, có thể lấy ra lừa… à không, tặng cho Cơ Vô Song.
Không ngờ Cơ Vô Song vừa nhìn cục sắt đã thấy thích ngay, nỗi đau mất ba ngàn thượng phẩm linh thạch bỗng tan biến.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào cục sắt, mỉm cười:
“Đa tạ tiền bối, ta rất thích.”
Thấy ánh mắt Cơ Vô Song sáng long lanh, rõ ràng thật sự thích cục sắt này, Thao Thiết —— con hung thú mặt dày trời sinh —— bỗng nhiên có chút chột dạ.
Nói sao nhỉ…
Giống như có chút tội lỗi vì lừa trẻ con vậy.
Dù đứa trẻ này hung hãn thì có thể vặt hết bờm của nó, rất dữ tợn, nhưng tuổi tác thì đúng là nhỏ thật.
Chỉ tiếc, trong tay Thao Thiết chẳng có gì khác ra hồn để tặng…
Giây phút ấy, Thao Thiết chợt nhớ Tỳ Hưu.
Ngày xưa ở chung, toàn bộ bảo vật đều do Tỳ Hưu quản, nó thì chỉ lo ăn, à thêm việc đánh nhau.
Tỳ Hưu từng mắng nó rằng nếu không biết giữ của, sau này sẽ rơi vào cảnh “rách rưới túi áo, nghèo rớt mồng tơi”.
Mà tình cảnh bây giờ, chẳng phải đúng là “rách rưới túi áo, nghèo rớt mồng tơi” sao?
Cơ Vô Song nào biết một bữa cơm lại khiến một lão đại thượng cổ phải “tự kiểm điểm thú sinh”.
Nàng hí hửng ôm cục sắt trở về phòng.
Vừa định nghiên cứu cho kỹ… thì đột nhiên, cục sắt hóa thành một đạo lưu quang, phóng thẳng vào mi tâm nàng ——