Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 117

Chương 117:

- Vạn Hạ -

Niếp Viễn sững sờ.

Thực lực của hắn trong Hồng Nham Các tuy không phải mạnh nhất, nhưng đối phó một tiểu nha đầu Cơ Vô Song – người không có chút linh khí nào – lẽ ra phải dễ như uống nước.

Ấy thế mà Cơ Vô Song lại thản nhiên như thò tay vào túi, cướp lấy Càn Khôn Giới Chỉ từ tay hắn, đến mức hắn không kịp phản ứng?

Cái này…!

Đến khi hoàn hồn, Niếp Viễn giận dữ gầm lên:

“Con tiểu tặc! Ngươi thật cho rằng Vân Lam Tông của ngươi có thể một mình bá chiếm Đông Châu chắc?!”

Cơ Vô Song khẽ hừ lạnh, bỗng lùi hai bước rồi hét lớn:

“Tiền bối! Lên!”

Thao Thiết: “???”

Ủa, ngươi gọi chó hả?

Nhưng mà Thao Thiết đã hứa với Cơ Vô Song là sẽ che chở cho nàng, nên giờ phút mấu chốt tất nhiên không thể lùi. Hắn bước ra một bước, lập tức không gian xung quanh vặn vẹo, xen lẫn tiếng sấm rền. Giọng nói của hắn cũng trở nên mơ hồ, vang vọng hư không:

“Nếu thật lòng nhận sai, còn có thể tha cho Hồng Nham Các các ngươi không diệt vong!”

Mỗi một chữ của Thao Thiết rơi xuống, ngực Niếp Viễn liền căng tức thêm một phần. Đến cuối cùng, hắn phun máu, quỳ rạp xuống đất.

Nhìn sang những kẻ khác, sớm đã hôn mê bất tỉnh.

Cơ Vô Song vội vàng truyền âm:

【Tiền bối, đừng giết người nha.】

Thao Thiết: 【……】

Nó nói là không cố ý, ngươi tin không?

Thao Thiết cũng rất vô tội a. Đám người này còn yếu hơn con kiến, nó căn bản chưa làm gì, bọn họ đã kẻ phun máu, kẻ ngã lăn.

Không chỉ thế, ngay cả trận pháp trong đại điện Hồng Nham Các cũng xuất hiện vết rạn.

Khí tức của Thao Thiết tỏa lan, bao phủ cả Hồng Nham thành.

Hung bạo, tà ác, cổ xưa.

Khiến tâm hồn mọi người run rẩy không thôi!

Lúc này, những đại năng vừa tham gia đấu giá còn chưa đi xa, cảm ứng có kẻ tập kích Hồng Nham Các, liền quay lại giúp đỡ.

Trong lòng họ tính toán, giúp một phen coi như bán cho Hồng Nham Các một cái nhân tình, sau này cũng dễ mặc cả.

Thế là đám đông lại lũ lượt kéo về.

Đương nhiên, cũng có kẻ đơn thuần tò mò, muốn xem thử ai gan lớn đến mức dám va chạm vào một đại thế lực như Hồng Nham Các.

Chỉ là bọn họ vừa mới bay đến phía trên đại điện, đã nghe một giọng âm lãnh, khát máu truyền ra:

“Thạch Lỗi! Ngươi ức h**p người quá đáng rồi!!!”

Giọng này nhiều người nhận ra, chính là Các chủ Hồng Nham Các – Ứng Dung.

Hắn vừa nói “Thạch Lỗi”?

Đám người vây xem hít ngược một hơi khí lạnh: hóa ra là Đại thừa lão tổ Thạch Lỗi của Vân Lam Tông! Thảo nào dám ra tay với Hồng Nham Các.

Biết được hung thủ là “Thạch Lỗi”, những kẻ vốn muốn nhúng tay giúp Hồng Nham Các cũng dừng lại, chọn quan sát tình hình.

Hai bên giao thủ trong nháy mắt—

Một luồng sóng khí kinh khủng xông thẳng lên chín tầng trời!

Ngọn lửa nóng rực cuồn cuộn, chính là Dị hỏa của Ứng Dung!

Dị hỏa biến thành tinh quang, đom đóm, bao phủ trên không đại điện, hình thành một thế giới lửa. Nhiệt độ này khiến tim người run rẩy.

Theo lý, Thạch Lỗi là tu sĩ Đại thừa, Ứng Dung chỉ là tu sĩ Độ Kiếp, thực lực phải chênh lệch một trời một vực. Nhưng lời đồn nói rằng Hồng Nham Các còn có hậu thuẫn cường giả hơn nữa, nếu không cũng không giữ nổi Sinh Mệnh Linh Tuyền.

Hơn nữa bản thân Ứng Dung cũng là kẻ hung hãn, lại tu hỏa hệ, còn sở hữu dị hỏa. Thực lực chẳng kém gì đại thừa, thậm chí có thể chiến ngang cơ.

Đám người đang nghĩ vậy thì—

Một bóng người bị ném như giẻ rách, nện xuống quảng trường trước đại điện. Mặt đất vỡ tung thành hố sâu, khói bụi mịt mù.

Mọi người cố nhìn kĩ, vật hình người kia chẳng phải chính là Ứng Dung sao!?

Cái gì cơ!?

Nói đâu là hỏa hệ dị hỏa Độ Kiếp cường giả, có thể đánh với Đại thừa một trận?

Kết quả… chỉ thế thôi à?!

Khói bụi tan đi, một thân ảnh cao lớn, khí thế ngập trời bước ra từ ngọn lửa.

Trong vòng tay hắn còn ôm một tiểu cô nương mảnh mai, lông mày thanh tú, gương mặt ửng đỏ vì nóng, nhưng ngoài ra chẳng hề bị thương chút nào!

Thao Thiết dùng khí tức tách nhiệt sóng, lạnh lùng nhìn Ứng Dung đã bị đánh tơi tả, chậm rãi cất giọng:

“Cơ Vô Song là hậu bối của ta. Các ngươi Hồng Nham Các vì lấy lòng tên áo choàng đen kia, dám bắt cóc nàng. Nếu không phải nàng mạng lớn, e đã bỏ mạng. Nay nàng chỉ lấy đi linh thạch của hắn, đã là nhân từ nhất đối với Hồng Nham Các các ngươi. Chớ có không biết điều.”

Tất nhiên, những lời này không phải Thao Thiết tự nghĩ, mà là Cơ Vô Song mượn miệng nó để nói.

Nàng cố tình cho mọi người nghe thấy, để cảnh cáo:

Hồng Nham Các động thủ trước, đây chỉ là ân oán cá nhân.

Kẻ nào dám nhúng tay, chính là tự tìm đường chết.

Ứng Dung vừa ho sặc máu vừa run rẩy bò từ hố lên, đôi mắt đỏ ngầu căm hận:

“Thạch Lỗi! Ngươi lấy lớn h**p nhỏ, không sợ mất mặt sao?!”

Thao Thiết chẳng cần Cơ Vô Song nhắc, trực tiếp quát trả:

“Mẹ nó, ngươi ức h**p một tiểu nha đầu không có chút linh lực nào cũng không biết nhục, thì lão tử sợ gì mất mặt?!”

Huống hồ, nó bây giờ mang danh “Thạch Lỗi”, mất mặt thì cũng có liên quan gì đến hung thú Thao Thiết chứ?

Ứng Dung nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt rớm máu, gào lên:

“Thạch Lỗi… ngươi chẳng lẽ cho rằng, thiên hạ này chỉ có mình ngươi là Đại thừa tu sĩ?!”

Cơ Vô Song chớp mắt, ngây thơ nói:

“Ngươi còn có trợ thủ hả? Gọi đi, bao nhiêu gọi bấy nhiêu! Tiền bối nhà ta có thể một chọi mười! Siêu bá luôn!”

Thao Thiết bị lời “rót mật” này làm cho khí thế tăng vọt, lập tức ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, trợn mắt nhe răng gầm lên:

“Đến đây! Tất cả đến đây! Lão tổ tông coi các ngươi như rau cắt! Gào—!”