Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 129

Chương 129:

- Vạn Hạ -

Cơ Vô Song chen đi trước đoàn người Vũ Sấn Tông, sớm đã đến trước cổng thành Bắc Tẫn.

Thủ vệ phụ trách ghi danh trước cổng thành vừa nhìn thấy nàng thì đôi mắt suýt nữa thì rớt ra ngoài.

“Ngươi… Luyện khí kỳ?”

Cơ Vô Song gật đầu:

“Đúng vậy.”

Thủ vệ sững sờ:

“Ngươi Luyện khí kỳ chạy tới đây làm gì?” Chẳng lẽ tới nộp mạng sao?

Cơ Vô Song bĩu môi:

“Ta ngủ quên trên linh thuyền, không cẩn thận bị đưa tới tận đây. Vốn dĩ ta phải xuống ở bến khác… Ai ngờ chuyến linh thuyền tiếp theo phải một tháng sau mới có, nên ta nghĩ vào Bắc Tẫn thành xem thử, có thể dùng truyền tống trận đến thành khác hay không.”

Nghe vậy, thủ vệ liền hiểu ra, lập tức bẩm báo lên trên. Chẳng mấy chốc, một nữ tử đeo miếng che mắt, bước đi hiên ngang xuất hiện. Nàng có mái tóc dài xoăn tựa như rong biển, thân mặc khôi giáp, khí thế anh hùng hiển lộ, chính là một tu sĩ Hợp thể kỳ.

“Đại tướng quân!”

“Đại tướng quân!”

Chúng thủ vệ đồng loạt hành lễ, hiển nhiên vị nữ tướng này chính là người phụ trách phòng vệ Bắc Tẫn thành.

Nàng yêu cầu xem lệnh bài, sau khi xác nhận liền phát hiện tiểu nha đầu này lại là đệ tử thân truyền của Vân Lam Tông.

Nữ tướng quân trầm ngâm thật lâu, cuối cùng mới mở miệng:

“Tiểu nha đầu, không phải ta không cho ngươi vào Bắc Tẫn thành, mà là trận pháp truyền tống trong thành hiện đang hỏng. Chúng ta đã mời người của Lôi Cực Tông tới sửa chữa, e rằng vẫn cần thêm ít thời gian. Huống hồ gần đây trong thành không yên ổn, nếu ngươi vào trong… có thể gặp phải nguy hiểm. Chi bằng ngươi ở bến thuyền đợi một tháng rồi rời đi.”

Cơ Vô Song: “…”

Rốt cuộc nàng cũng hiểu thế nào gọi là người xui xẻo, uống ngụm nước cũng có thể bị nghẹn chết.

Truyền tống trận lại hỏng rồi?!

Nhưng cái bến thuyền kia chẳng có gì cả, nếu ở đó một tháng, đừng nói mấy tiểu linh thú, ngay cả nàng chắc cũng phát khóc.

Cơ Vô Song khẽ ho khan, dày mặt nói:

“Chuyện này… nói thật thì, ta cũng biết chút ít về trận pháp. Hay là… để ta giúp các ngươi xem thử?”

Lời vừa dứt, không chỉ nữ tướng quân sững người, mà ngay cả đám người Vũ Sấn Tông vừa tới nơi cũng không nhịn nổi bật cười.

Đặc biệt là vị tiểu thư lúc trước từng hô hoán “đuổi” nàng đi, giờ càng cười lớn hơn.

“Hahaha, ngươi có biết mình vừa nói lời vớ vẩn gì không? Đây là Bắc Châu! Lôi Cực Tông ở Bắc Châu là một trong Ngũ đại tông môn, chính là tông môn am hiểu trận pháp nhất. Ngay cả các tiền bối của Lôi Cực Tông còn đang phải dốc sức sửa chữa, ngươi cho rằng bản thân ngươi có thể làm được sao?”

Cơ Vô Song không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng nữ tướng quân, không tiếng mà vẫn bày tỏ quyết tâm.

Nữ tướng quân bị nàng nhìn đến mức tim khẽ run, sau một hồi mới thở dài:

“Nếu ngươi không sợ, vậy thì vào thử đi.”

Nói ra lời này, bản thân nàng cũng hiểu rõ, chẳng khác nào cấp bách nên mới nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Một tu sĩ Luyện khí kỳ thì có thể làm được gì đây?

Nhưng mấy vị đại sư trận pháp của Lôi Cực Tông đã ra sức suốt bao lâu, vậy mà vẫn không có chút tiến triển nào.

Nữ tướng kia cũng chỉ đành “có bệnh vái tứ phương”, dù sao Cơ Vô Song là đệ tử thân truyền của Vân Lam Tông, lỡ đâu lại tạo được kỳ tích thì sao?

“Đa tạ.”

Cơ Vô Song rốt cuộc cũng bước vào thành Bắc Tẫn.

Nhưng khi vừa đặt chân vào, nàng mới phát hiện ra—người trên đường đi vội vã, không ít kẻ còn mang thương tích, sắc mặt ai nấy đều u ám, dường như bị một tầng tử khí mỏng bao phủ.

Có lẽ…

Đây chính là nguyên nhân mà thành Bắc Tẫn mời người của Vũ Sấn Tông đến hỗ trợ?

Cơ Vô Song được dẫn thẳng đến quảng trường trung tâm thành.

Truyền tống trận nằm ngay tại đó, lúc này có bảy, tám vị trận pháp sư mặc huyền bào của Lôi Cực Tông đang vò đầu bứt tai tính toán. Miệng họ lẩm bẩm, dáng vẻ nhếch nhác, hiển nhiên đã nhiều ngày không nghỉ ngơi chỉ để sửa trận.

“Chư vị, đây là Cơ Vô Song, người mà Tướng quân phái đến hỗ trợ các ngài tu bổ trận pháp.”

Người lính dẫn đường giới thiệu xong thì vội vã rời đi.

Đám trận pháp sư nghe nói có “trợ thủ” thì lập tức ngẩng đầu nhìn, nhưng khi thấy rõ tu vi của Cơ Vô Song, cả bọn đều sững sờ, mặt mày xám ngoét—

Một tiểu nha đầu luyện khí kỳ?!

Đến giúp bọn họ sửa truyền tống trận á?!

Đùa chắc?!

Nhưng Cơ Vô Song lại xinh đẹp đến động lòng, lúc ánh mắt họ nhìn tới, nàng còn lễ phép mỉm cười gật đầu chào.

Thế nên những lời khó nghe tới cửa miệng, cuối cùng cũng biến thành xua đuổi.

“Đi đi đi, đừng quấy rầy chúng ta, từ đâu đến thì quay về đó!”

“Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu luyện khí kỳ, hiểu được gì? Đừng có thêm loạn!”

“Mau rời khỏi đây, lúc bọn ta còn đang giữ được bình tĩnh.”

Cơ Vô Song sớm đoán trước phản ứng này, nên chẳng hề để tâm, chỉ nói:

“Tu vi của ta quả thực không cao, nhưng ta có trong tay trận thư mà lão tổ để lại. Biết đâu có chỗ tương ứng, có thể giúp được các vị?”

“Lão tổ nhà ngươi?” Một nam tử hai mắt thâm quầng, giọng đầy khó chịu, “Ngươi có biết chúng ta là người của tông môn nào không? Lôi Cực Tông! Cả đại lục này, ai sánh được với chúng ta về trận pháp? Lão tổ nhà ngươi thì tính là gì? So nổi với Lôi Cực Tông chắc?”

Cơ Vô Song dứt khoát lấy ra một trận bàn, ném xuống trước mặt mọi người:

“Ồ, vậy các vị thử xem cái này là gì?”

Đám người liếc qua, vốn dĩ khinh thường, nhưng chỉ một thoáng sau liền đồng loạt trố mắt, hét toáng lên như gà bị chọc tiết:

“Trời ơi! Trận bàn cấp tám?!!!”

Đúng vậy, đây chính là trận bàn cấp tám mà ngày trước Mặc Lam Y từng dùng để “hố” Cơ Vô Song.

Nếu Mặc Lam Y biết nàng giờ lại lấy nó ra “mượn oai hùm”, chỉ sợ tức đến khóc ngay tại chỗ…