Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 136

Chương 136:

- Vạn Hạ -

Mặt trời dần dần khuất xuống phía tây, màn đêm buông xuống, sương mù bốn phía giăng đầy, khiến ba người càng thêm thấp thỏm bất an.

Chỉ là bóng dáng thiếu nữ phía trước vẫn bước đi kiên định, mà bọn họ thân là “người bảo hộ”, há có thể tỏ ra nhát gan hơn cả “người được bảo hộ”? Đành cắn răng mà theo sát.

Cuối cùng, khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống đường chân trời, Cơ Vô Song lấy ra Linh phủ.

Xa hoa thì có xa hoa, nhưng sao lại… không có nền móng vậy?

Ba người cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi vào trong linh phủ, Cơ Vô Song tháo hết những món tiểu linh kiện treo trên người xuống. Ba người nhìn kỹ liền bật cười.

Linh thú nhỏ của nàng thật đáng yêu vô cùng:

— Một con mèo đen thui tròn trịa.

— Một con gà con đen sì lười nhác.

— Một con mèo mướp mập ú.

— Hai con tiểu xà ngốc nghếch, một đen một xanh nước, trên đầu con đen còn có một cái u nhỏ.

— Còn có một cục tròn vo vàng óng, bé xíu như quả bóng lông, mềm mại vô cùng.

Tu sĩ Hóa Thần cảnh của Bắc Tẫn thành – Diệp Ly, ngoài mặt là một hán tử thép cứng rắn, nhưng thực ra lại cực thích mấy loài động vật nhỏ thế này.

Trong mắt hắn, Cơ Vô Song và tiểu linh thú của nàng chính là — tiểu khả ái nuôi một bầy tiểu khả ái.

Độ dễ thương tăng cấp số nhân!

Diệp Ly nhịn không được, đưa tay định xoa xoa mèo mướp. Ai ngờ mèo mướp vươn móng ra chặn lấy tay hắn, lười biếng hé mắt, cái miệng ba cánh mở ra:

“Từ chối nhé.”

Từ… từ chối nhé?!

TỪ CHỐI NHÉ!!!!

Diệp Ly hoảng sợ đến mức nhảy dựng cả người!

“Biết nói?! Hóa Thần kỳ?!”

Ngoại trừ những linh thú có huyết thống đặc thù, linh thú bình thường phải tu luyện đến Hóa Thần cảnh mới có thể luyện hóa ngang cốt mà mở miệng nói tiếng người, rồi sau khi vượt qua Lôi kiếp Đại thừa mới có thể hóa hình thành người.

Không ngờ mèo mướp nghe vậy lại lộ ra vẻ cười khẩy khinh thường, thong dong l**m móng vuốt.

Dường như đang nói: “Hóa Thần kỳ? Đây là sỉ nhục bổn thú à?”

Hai tu sĩ Hóa Thần cảnh của Lôi Cực Tông và Vũ Sấn Tông – Hạ Nam Sinh và Tang Dã, từng thấy nhiều linh thú hơn Diệp Ly, liền bật cười:

“Không phải đâu, chắc là nó được ăn đan dược luyện hóa ngang cốt thôi.”

Dù sao Cơ Vô Song đến cả Âm Dương Tịnh Nguyên Đan cũng có thể cải tiến được, trong tông chắc chắn rất được sủng ái, có vài viên đan dược đặc thù cho linh thú cũng chẳng lạ gì.

Rất nhiều đệ tử đại thế gia cũng hay cho linh sủng của mình dùng loại đan này, vừa giải khuây lại vừa hữu ích.

Cơ Vô Song không giải thích nhiều, chỉ để mấy tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi mời Diệp Ly, Hạ Nam Sinh và Tang Dã ngồi vào bàn, bày linh thiện ra đãi khách.

“Điều kiện hôm nay đơn sơ, chỉ có chút ít này, mong ba vị đạo hữu chớ chê nhé.”

Trên bàn toàn là linh quả cao cấp, thịt linh thú hiếm được nấu nướng tinh xảo, khiến cả ba người nhất thời như bị khoảng cách “thế giới khác biệt” đập vào mặt, ngẩn người mãi không hoàn hồn.

Không phải đâu… tu sĩ Đông Châu các người đều sống sung sướng thế này à?!

Sau bữa, Cơ Vô Song bưng chén linh trà, ngồi xuống bên cửa sổ sát đất, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió ngoài kia.

“Vù vù vù… vù vù vù…”

Nghe tựa như tiếng tiêu du dương, vừa réo rắt vừa nghẹn ngào.

Diệp Ly, Hạ Nam Sinh và Tang Dã vốn định cùng nàng “nghe gió”, nhưng chẳng bao lâu liền bị bức phải nhập định.

Không có cách nào khác, linh khí trong linh thiện Cơ Vô Song bày ra quá dồi dào, nếu không lập tức luyện hóa thì thật lãng phí.

Thấy không ai quấy rầy, Cơ Vô Song đặt Tiểu Bạch Dạ lên gối mềm, khoác lại áo choàng, chuẩn bị lặng lẽ ra ngoài.

Chưa kịp bước, đã bị móng vuốt tiểu hắc miêu móc lấy, giữ chặt.

“Meo meo meo!” (Ngươi định đi đâu?)

“Tiểu Bạch Dạ, ta muốn ra ngoài xem thử.”

Mục đích ban đầu của Cơ Vô Song vốn là thừa đêm đi tìm nguồn gốc của tử khí, nhưng sự xuất hiện của ba vị tu sĩ Hóa Thần đã phá vỡ kế hoạch. Vì vậy nàng chỉ đành “đi đường vòng”, trước tiên để ba người kia nhập định một thời gian.

Tiểu Hắc Miêu thì sắp nổ lông.

“Meo meo meo!” — Người ta nói bên ngoài vào ban đêm rất nguy hiểm đó!

Cơ Vô Song nghiêm mặt:

“Ta chỉ muốn xác nhận xem tiếng gió rít này có phải đều là tử khí hay không.”

“Meo meo meo.” — Muốn biết thì bảo con gà ngốc đi xem chẳng phải được sao?

“Con gà ngốc” chính là Tiểu Bạch Dạ đặt cho Phượng Luyện.

Khóe miệng Cơ Vô Song giật giật:

“Cái này… hình như không ổn lắm?”

“Meo meo meo.” — Có gì mà không ổn? Dòng máu của con gà ngốc vốn là nhánh của Minh Phượng, đâu có sợ.

“Ngươi chắc chứ?”

“Meo meo meo.” — Chắc chắn mà, nếu không phải nhánh của Minh Phượng thì nó đã không thể nuốt được Âm Tiên khí mà lão quỷ bên cạnh Mặc Lam Y để lại.

Tử khí và Âm Tiên khí tuy khác nhau, nhưng đều thuộc mấy loại khí tức kỳ quái.

Đã có thể nuốt Âm Tiên khí, thì tử khí hẳn cũng nuốt được… nhỉ?

Cơ Vô Song: “…”

Có bản lĩnh thì ngươi bỏ cái chữ “nhỉ” kia đi.

Lúc này, tiểu Phượng Luyện ưỡn cái đuôi gà chắn trước mặt chủ nhân, lông đuôi bỗng nổ xù, nghiến răng hạ quyết tâm:

“Chíp chíp chíp!” — Chủ nhân, Bạch Dạ nói đúng đó, tử khí và Âm Tiên khí chắc chắn giống nhau. Nếu Phượng Luyện có thể luyện hóa Âm Tiên khí, vậy tử khí cũng không thành vấn đề. Để Phượng Luyện thay người đi xem thử!

Rõ ràng là nó có chút sợ hãi, nhưng vẫn cam lòng vì Cơ Vô Song mà “xông pha nước sôi lửa bỏng”.

Cơ Vô Song dở khóc dở cười, đưa tay ấn xuống mấy cọng lông xù trên mông gà, khẽ nói:

“Tử khí hay không không quan trọng, quan trọng là bên ngoài rất lạnh đó. Ngươi ở nhà ngoan ngoãn, ta đi là được rồi.”

Phượng Luyện cảm động đến mức hai mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng dụi đầu vào cánh tay Cơ Vô Song:

“Chíp chíp chíp!” — Tuy rằng sợ lạnh, nhưng ta không thể cả đời chỉ dựa vào chủ nhân bảo vệ.

Trong đám linh thú bên cạnh Cơ Vô Song, hiện giờ chỉ có nó là yếu nhất.

Tiểu Bạch Dạ mang huyết mạch Bạch Trạch, đi theo một truyền thừa khác hẳn, không thể so sánh.

Thủy Nhung Xà và Kim Diễm Hùng Sư đều là thất giai Độ Kiếp đỉnh phong, thực lực bất phàm.

Quỷ Đầu Giao tuy vừa mới “phá vỏ”, nhưng nhờ có long tức nên vẫn có thể chiến ngang với Thủy Nhung Xà tám trăm hiệp.

Chỉ có nó…

Huyết mạch yếu nhất, thực lực cũng yếu nhất.

Nó vốn chỉ là một con gà rừng nhỏ tầm thường, được chủ nhân cứu lấy, cả đời mới có thể xoay chuyển.

Nó muốn cảm tạ chủ nhân, muốn được mãi mãi ở bên chủ nhân. Nhưng nếu cứ yếu đuối mãi, thì nào có tư cách đứng cạnh chủ nhân chứ?

Nếu bên ngoài thực sự có tử khí, nó muốn thử đánh cược một lần!

Đối diện với ánh mắt kiên định của Phượng Luyện, rất lâu sau, Cơ Vô Song mới khẽ bật cười, gật đầu:

“Được.”

Nàng sẽ không ngăn cản con đường cầu “sức mạnh” của mấy tiểu gia hỏa này, vì đó là sự tu hành của chính chúng. Nhưng nàng đưa ra điều kiện — cùng đi với Phượng Luyện.

Tiểu Bạch Dạ nghe vậy liền không vui, kêu meo meo liên hồi.

“Meo meo meo!” — Thân thể ngươi vẫn là huyết nhục phàm thể, lại mới chỉ ở luyện khí kỳ. Nếu bên ngoài quả thật có tử khí, ngươi chịu không nổi đâu!

Cơ Vô Song chưa bao giờ biết sợ:

“Đừng lo, cho dù là tử khí ta cũng không hề e ngại. Bởi vì tử khí cũng là một loại linh khí, mà thân thể ta hấp thu linh khí cực kỳ chậm, gần như bằng không, nên nó chẳng thể ảnh hưởng đến ta.”

Tiểu Bạch Dạ ngớ người: “???”

À há?!

Không ngờ thể chất đặc thù của Cơ Vô Song lại có lợi điểm thế này!

Cuối cùng, Tiểu Bạch Dạ chỉ đành nhượng bộ.

Cơ Vô Song liền bảo Đại Sư Tử khôi phục nguyên hình, rồi đặt Tiểu Chư Nhan đang say ngủ lên lưng nó, che chắn cẩn thận để nàng không bị lạnh. Sau đó, nàng đích thân mặc áo giữ ấm cho Phượng Luyện, một bước lao vào màn gió rét thấu xương…