Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 141
Chương 141:
- Vạn Hạ -
Cơ Vô Song đưa song linh căn Hỏa – Mộc ra ngoài, quả nhiên lại khôi phục dáng vẻ ban đầu. Sau đó nàng nhìn dây leo đang dính lấy mình chẳng khác gì kẹo mạch nha, rồi nói:
“Ngươi tên là Man Man đúng không?”
“Đúng, Man Man.”
“Ờ… Man Man, ta thực sự không phải chủ nhân của ngươi đâu…”
Không biết vì sao, rõ ràng trước mắt chỉ là một sợi dây leo, nhưng từ mấy chiếc lá kia Cơ Vô Song lại đọc ra bốn chữ — ‘tội nghiệp vô cùng’.
Cảm giác giống hệt như nếu mình thật sự không nhận nó, chẳng khác nào bỏ rơi một đứa trẻ vậy.
Cơ Vô Song bất đắc dĩ đỡ trán:
“Man Man, nơi ta sống không có Minh khí cũng chẳng có tử khí, nếu ngươi đi theo ta sẽ rất vất vả. Hơn nữa, sau này chủ nhân thực sự của ngươi trở về tìm, mà không thấy ngươi thì làm sao đây?”
Man Man ưỡn ngực, quả quyết quấn chặt lấy Cơ Vô Song:
“Không không không, người chính là chủ nhân, ta xác định rồi! Chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân là ta có thể tu luyện được. Với lại những tinh thạch tử khí xung quanh đây đều có thể đào đi, rất đáng giá đó. Chủ nhân, Man Man đã chờ người ở đây lâu lắm lâu lắm rồi… đừng bỏ lại Man Man chỉ còn một sợi dây…”
Cơ Vô Song đành bất lực, dùng Mông Hồng Kiếm khắc một hàng chữ xuống đất:
— “Man Man của ngươi đang ở chỗ ta, muốn tìm dây leo thì đến Vân Lam Tông tìm Cơ Vô Song.”
Thiên Diễn Đồ: [???]
Thiên Đạo Tử Khí: [???]
Câu này… không biết còn tưởng ngươi bắt cóc dây leo của người ta đấy!
Cuối cùng, Cơ Vô Song còn dùng Mông Hồng Kiếm đào sạch những tinh thạch tử khí xung quanh. Thứ gì mang đi được thì đều mang đi cả.
Cơ Vô Song và Man Man đều rất vui vẻ, chỉ có Mông Hồng Kiếm là không.
Mông Hồng Kiếm: [……]
Cứ lúc thì làm dao khắc chữ, lúc thì làm cuốc đào đá… bản kiếm này không cần mặt mũi nữa sao?
Sau đó, Cơ Vô Song còn không quên lau chùi Mông Hồng Kiếm thật kỹ, rồi mới cất vào sau lưng. Thanh kiếm lập tức hóa thành Mông Hồng Cốt, dung nhập vào cơ thể nàng.
Mông Hồng Cốt vừa trở về, Cơ Vô Song liền cảm nhận được một luồng cảm giác cực kỳ kh*ng b* — như sóng to gió lớn ép nàng tiến về phía trước!
Thì ra linh cốt quy vị, cộng thêm việc Minh linh căn bị Minh Thủy kích hoạt, tự động bắt đầu tu luyện.
Từ linh căn, linh mạch, rồi đến linh cốt, đan điền… tất cả đồng loạt vận hành, giống như một chu trình tự động hoàn chỉnh!
Dù Cơ Vô Song không đưa Minh linh căn ra ngoài, nàng vẫn có cảm giác “thẳng lên chín tầng trời”.
Luyện Khí nhất trọng, nhị trọng, tam trọng…
Tu vi liên tục tăng vọt!
Thậm chí còn không hề bị áp chế mà thẳng tiến đến Trúc Cơ, rồi một mạch bạo tăng đến Trúc Cơ đại viên mãn, chẳng tốn chút sức nào đã kết đan!
Hơn nữa, viên Kim Đan kia toàn thân đen kịt, tối tăm chẳng khác gì hư vô — một khối “vô” trong khoảng không.
Kết đan xong, tử khí vẫn chưa dừng lại, dường như còn muốn trực tiếp phá Nguyên Anh!
Cơ Vô Song vội hét lên:
“Đợi đã!!! Nhanh quá rồi!!!”
Nàng chưa từng tu luyện linh căn, căn bản không biết phá Nguyên Anh như thế nào.
Nếu liều mạng mà thất bại, chẳng phải Nguyên Anh sẽ biến thành một “tiểu ngốc tử” sao?
Không được, tuyệt đối không thể liều lĩnh!
Dường như nghe hiểu lời nàng, xu thế kết Anh kia liền ngừng lại, cuối cùng dừng ở sát ngưỡng Kết Anh, chỉ còn một bước nữa là thành công.
Cơ Vô Song thở phào:
“… Mẹ ơi, dọa chết ta rồi.”
Thiên Đạo Tử Khí: [……]
Thiên Diễn Đồ: [……]
Thật ra bọn chúng cũng bị dọa — Minh linh căn lại đáng sợ đến thế sao?
Cơ Vô Song khó hiểu:
“Tại sao ta lại thăng cấp nhanh như vậy? Chẳng phải đã nói Mông Hồng Cốt thuộc hệ Vô, tu luyện sẽ rất chậm sao?”
Mông Hồng Cốt dường như cảm nhận được sự “ghét bỏ” của chủ nhân, liền ong ong bất mãn trong cơ thể nàng.
Hiển nhiên, lần này tử khí của Minh Thủy không chỉ là đại bổ với Cơ Vô Song, mà với Mông Hồng Cốt cũng vậy. Nàng thậm chí cảm nhận được linh trí của nó đang dần thức tỉnh…
【Ồ, ý ngươi là… hệ Vô không chỉ đơn giản là “hư vô”, mà là có thể chuyển hóa thành bất cứ loại linh khí nào? Là vô câu vô thúc, vô pháp vô thiên?】
Mông Hồng Cốt run rẩy thỏa mãn, tỏ vẻ nàng đã nói đúng.
Đây chính là Vô.
Vô ngã, vô tha, vô đạo, vô pháp, vô hình…
Cơ Vô Song nửa tin nửa ngờ. Nếu hệ Vô thực sự không phải “xiềng xích”, vậy tại sao khi dùng song linh căn Hỏa – Mộc tu luyện, tốc độ lại chậm như rùa bò, còn với Minh linh căn thì lại nhanh như tên bắn?
Chẳng lẽ…
Song linh căn Hỏa – Mộc vốn không phải của mình?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay cả bản thân Cơ Vô Song cũng thấy khó tin.
Nhưng nếu không phải như thế, thì làm sao giải thích được? Một cái thì chậm đến thảm hại, một cái thì nhanh đến kinh người.
Rất nhanh, nàng bình tĩnh lại.
Dù sao thì… cho dù có uẩn khúc gì, hiện tại nàng cũng không tìm ra được kẻ đứng sau. Để sau hãy tính.
Nếu song linh căn Hỏa – Mộc thật sự không phải của mình, vậy thì cứ tách ra thôi.
Ý niệm này vừa xuất hiện, Mông Hồng Cốt, Thiên Diễn Đồ và Thiên Đạo Tử Khí đồng loạt giật mình.
Tách linh căn?!
Cơ Vô Song điên rồi sao?!
Chuyện đó… sẽ đau đớn đến mức nào chứ!