Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con - Chương 191
Chương 191: Ngoại truyện 1
- Mộc Nam Phỉ -
Sau kỳ thi đại học là kỳ nghỉ, rất nhiều học sinh lớp 12 thậm chí còn chưa kịp đợi điểm thi đã háo hức muốn đi chơi, dù sao kỳ nghỉ tốt đẹp này, không thể lãng phí được đúng không.
Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng là một trong số đó.
Tuy hiện tại hai người vẫn ở hai nơi khác nhau, trước kỳ thi Tạ Thời Minh cũng thường xuyên đến tìm Thẩm Sơ, cũng chính là cùng nhau ôn tập, những xao động mơ hồ đều bị kìm nén trong sự tự chủ của thiếu niên.
Dù sao thời điểm này, cái nào nặng cái nào nhẹ, cả hai vẫn phân rõ.
Dù có trải nghiệm “ở riêng” như vậy, thì tình cảm giữa họ – đã xác định – lại càng tăng thêm một ý vị khó tả…
Một kiểu trải nghiệm tình yêu mới mẻ giữa “hai gia đình”, lặp đi lặp lại giữa mập mờ và kiềm chế, vừa kéo giãn khoảng cách lại vừa như xích lại gần hơn.
Bảo sao Tạ Thời Minh không có ý kiến gì…
Chậc chậc.
Tuy là không ở cùng nhau, nhưng họ vẫn muốn dành nhiều thời gian ở bên nhau hơn——
Vì thế sau khi thi đại học xong, Tạ Thời Minh đã bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch.
Rõ ràng hắn vẫn ôm một tia may mắn, nhưng chuyện này không thể giấu được người nhà, nhất là Thẩm Sóc luôn để mắt đến hắn, cùng với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu.
“Đúng lúc, chuyện nhà họ Giản tuy đã có kết thúc, nhưng những chuyện phía sau vẫn cần cậu của Sơ Sơ và Giản Hành xử lý, chắc họ cũng không chăm lo cho Sơ Sơ được.”
Tô Lạc Duyệt nhìn cậu con trai út: “Cho nên lần này, để mẹ và ba con lo thay là được rồi.”
Ý là, bọn họ cũng muốn đi cùng.
Dù sao thì kỳ nghỉ mà, chen một chút là có chỗ.
Rõ ràng Thẩm Sóc cũng có cùng suy nghĩ như vậy——
“Trong nhà hai người nhỏ nhất vừa thi đại học xong, tất nhiên phải cùng nhau ăn mừng một chuyến, vậy thì làm chuyến du lịch gia đình đi.”
Rất tốt, chuyện này lập tức được “thăng cấp” thành chuyến đi chơi phiên bản gia đình.
Những năm gần đây Thẩm Tùng Quốc rất thích đi du lịch đây đó, đương nhiên lập tức đồng ý, Thẩm Dật và Thẩm Tùy khi nghe chuyện này cũng không muốn làm gia đình cụt hứng, nên cũng vui vẻ đồng ý.
Vừa hay công việc của hai người họ cơ bản cũng xong xuôi, lại thêm việc Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh thi đại học xong, nên lần đi chơi này hoàn toàn không do dự gì cả.
“Đừng cảm động quá, dù sao cũng là hai đứa em trai của anh cuối cùng cũng thi đại học xong, làm anh trai thì tất nhiên phải dành thời gian ra chúc mừng hai đứa rồi.”
Thẩm Dật nói chuyện, Thẩm Tùy ở bên cạnh cũng gật đầu.
Thẩm Sóc liếc nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy hàm ý, thầm nghĩ, đứa em út này của họ, chắc chắn là sẽ rất “cảm động” rồi.
Chỉ không biết chuyến đi lần này, hai người họ – vẫn chưa biết gì – đến lúc biết chuyện sẽ phản ứng thế nào.
Thẩm Sóc đúng là đang mang tâm lý hóng chuyện, dù sao anh ấy cũng không cảm thấy hai đứa em út sẽ tiếp tục giấu giếm chuyện đang yêu nhau, mà chắc cũng không giấu được nữa.
Đối với Thẩm Dật và Thẩm Tùy, Thẩm Sóc mang tâm lý hóng chuyện, nhưng với Thẩm Tùng Quốc thì anh ấy lại thật sự có chút đau đầu.
Dù sao chuyện hai đứa nhỏ trong nhà yêu nhau, không biết ông nội có tiếp thu được không…
Thôi kệ, dù sao đến lúc đó người nghĩ cách cũng không phải là anh ấy.
…………
Kế hoạch đi chơi nhanh chóng được xác định, là đến một hòn đảo.
Dù nhà họ Thẩm cũng có đảo riêng, nhưng dịp này vẫn nên chọn chỗ đông người, vừa náo nhiệt vừa vui hơn.
Hạng Tinh Hà và Giản Hành không thể đến được, bên nhà họ Giản còn nhiều chuyện phải xử lý.
Giản Trí Bác đã phải trả giá cho những gì mình đã gây ra, ông cụ nhà họ Giản cũng không dung túng cho người dám ra tay với người trong nhà, nhất là mục tiêu của Giản Trí Bác lại là Giản Ngôn – người mà ông cụ coi trọng nhất.
Cho nên kết cục của Giản Trí Bác có thể tưởng tượng được.
Còn Giản Tử Trạc, vì cuối cùng cũng xem như có giúp đỡ, nên không bị liên lụy gì nhiều.
Nhưng Giản Tử Trạc vẫn dọn ra khỏi nhà họ Giản, cùng mẹ mình rời đi.
Cũng xem như “có vay có trả”.
Giản Ngôn không bị thương gì nhiều, chỉ là lúc bị nhốt ở chỗ đó bị cho uống thuốc, cơ thể mềm nhũn, sau khi được cứu thì nhanh chóng hồi phục.
Nghe nói kỳ thi đại học lần này cậu ấy cũng phát huy khá tốt.
Hơn nữa vì chuyện lần này, cộng thêm hàng loạt động thái của Giản Hành sau khi về nước, mẹ của hai anh em họ cũng như buông bỏ được một số chấp niệm, sau khi Giản Ngôn thi xong, bà cũng dọn ra khỏi nhà họ Giản.
Ông cụ nhà họ Giản không phải không coi trọng Giản Trí Bác, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy…
Ông ta cũng không ngờ Giản Trí Bác lại bị dồn đến mức như vậy, vừa thất vọng vừa giận dữ, thoáng chốc trông già đi hẳn.
Thế là hiện tại, nhà họ Giản cơ bản đều do Giản Hành gánh vác, thêm vào đó là Hạng Tinh Hà.
Đừng nói lúc này hai người họ không có thời gian, e rằng cả kỳ nghỉ hè này trôi qua, họ cũng chưa chắc rảnh được bao nhiêu.
Giản Ngôn thì không có vấn đề gì.
Nhưng lần này cậu ấy gặp chuyện, có thể được cứu ra ngoài, ngoài công lao của Thẩm Sơ, còn có công của Tạ Thời Minh.
Thế nên Giản Ngôn thấy rất ngượng ngùng, khi bị Thẩm Sơ hỏi thì cậu ấy vẫn từ chối.
“Các người là một nhà, tôi đi theo làm gì.”
Tuy cậu ấy rất muốn đi hóng chuyện, nhưng vừa nghĩ đến việc Tạ Thời Minh đã cứu mình, giờ mà còn đi theo hóng hớt... hừ, mặt cậu ấy chưa dày đến mức đó, lỡ như lúc đó Tạ Thời Minh lại mỉm cười nhờ cậu ấy làm cái này cái kia, thì cậu ấy biết lấy lý do gì để từ chối! Nên thôi, không đi vẫn hơn.
Nhưng Thẩm Sơ trả lời rằng “Anh Giản Hành là người nhà tôi, em đương nhiên cũng là người nhà tôi” khiến Giản Ngôn rất hưởng thụ.
“Được, vậy đợi các người về, tôi sẽ đi nói với Tạ Thời Minh, tôi cũng muốn chuyển đến chỗ anh tôi ở một thời gian, đến lúc đó chúng ta có thể vừa trò chuyện vừa ngủ cùng nhau.”
Ngủ…
Lần đầu nghe thấy Giản Ngôn dùng điệp từ, lại còn nói một cách không mấy cảm xúc, Thẩm Sơ suýt nữa muốn xoa lỗ tai.
Nhưng sau khi phản ứng lại——
Tại sao lại phải nói với Tạ Thời Minh chứ?
.........…
“Đặt phòng gia đình, hướng biển.”
Thẩm Sóc cầm thẻ phòng trở về, năm phòng, nhất định sẽ có hai người phải ở cùng nhau.
Anh ấy lập tức nhìn về phía Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “Hai đứa một phòng.”
Thẩm Dật suýt rơi cả kính râm: “What?!”
“Anh cả, anh có nhầm không đấy! Đáng lẽ là Sơ Sơ và A Minh ở cùng một phòng chứ?!”
“Em không muốn ở cùng Thẩm Tùy đâu, tụi em sống riêng bao nhiêu năm rồi, hồi bé cũng là hai giường cơ mà!”
Tô Lạc Duyệt: “Tiểu Dật, có thể gọi quản gia khiêng thêm một chiếc giường vào.”
Thẩm Minh Châu: “Hiếm khi hai con cùng nghỉ, không ở chung tâm sự chút à.”
Thẩm Sóc: “Sơ Sơ và A Minh vừa thi đại học xong, để hai đứa mỗi đứa một phòng nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Thẩm Dật nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng nhìn Thẩm Tùy, ánh mắt hai người đều lộ rõ vẻ nghi hoặc, đặc biệt là lúc Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu lên tiếng.
Nhưng lý do Thẩm Sóc đưa ra thì... cũng hợp lý đấy…
Chỉ là, sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhỉ??
So với nghi ngờ của Thẩm Dật và Thẩm Tùy, Thẩm Tùng Quốc lại điềm nhiên hơn, còn cố ý liếc nhìn Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thấy con trai và con dâu né tránh ánh mắt của ông, ông không khỏi khẽ nhướng mày.
Nhưng lúc này đang là kỳ nghỉ, ông cũng không tiện hỏi thêm gì.
Sau khi đặt hành lý, cả nhà cùng nhau ra bãi biển.
Thẩm Tùng Quốc vẫn còn khỏe, nhưng không thích chạy nhảy như bọn trẻ, chỉ ngồi dưới mái che ngắm biển, tận hưởng gió mát, khá là thư thả.
Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu ở lại bên cạnh, hai người họ cũng hiếm khi có thời gian rảnh, không muốn vừa đến đã phải chạy đi đâu.
Còn những người khác, Thẩm Sóc và Thẩm Dật đều định đi lướt sóng, bất ngờ là Thẩm Tùy lại thuê mô tô nước, định tự lái chơi.
Còn lại là Tạ Thời Minh và Thẩm Sơ.
Hai người ở bên bờ biển, vì Thẩm Sơ phát hiện ra một điều——Tạ Thời Minh không biết bơi!
Ha ha, Tạ Thời Minh không biết bơi!
Lúc mới biết, Thẩm Sơ gần như chống nạnh cười điên cuồng.
“Được rồi, em đại phát lòng từ bi dạy anh học bơi nhé.”
Tạ Thời Minh gật đầu: “Phiền Sơ Sơ rồi.”
“Nhưng mà——”
Hắn chuyển giọng: “Trước tiên phải bôi kem chống nắng đã.”
Lúc trước mọi người bôi kem chống nắng, Thẩm Sơ lang thang đi mua nước hoa quả uống, lúc quay lại, Tạ Thời Minh cũng không nói gì. Đợi đến khi Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đi chơi rồi, lúc này hắn mới gọi Thẩm Sơ nói muốn xuống biển học bơi, thái độ rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không có mưu đồ gì.
Nhưng còn chưa đợi Thẩm Sơ gật đầu, thì sau lưng đã vang lên một giọng nói——
“Bé cưng, để mẹ bôi kem chống nắng cho con, A Minh có thể đến tìm ba con, như vậy hai đứa mới nhanh đi bơi được, đúng không?”
Tạ Thời Minh: “......”
Hắn thở dài trong lòng, ngoài mặt lại gật đầu rất dứt khoát, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Lạc Duyệt tỏ vẻ rất hài lòng.
Dạo gần đây biểu hiện của A Minh nhà bà thật sự rất tốt, có lúc Tô Lạc Duyệt còn cảm thấy không biết mình có quá đề phòng cậu con trai út không.
Nhưng cứ thấy Sơ Sơ không tim không phổi, nghĩ đến chuyện nào đó, bà lại thấy xót xa.
Lúc này bị bắt bôi kem chống nắng, mà còn không thấy nghi ngờ gì!
Tô Lạc Duyệt không nhịn được lắc đầu, đưa tay chọc vào trán Thẩm Sơ: “Có ngày con bị người ta bán đi mà còn tung ta tung tăng theo người ta.”
“Á? Sao có thể chứ!”
Thẩm Sơ thầm nghĩ, con thông minh như vậy, không đời nào có chuyện đó đâu nhé.
.........…
Sau khi bôi kem chống nắng xong, hai người chọn một chỗ khác để học bơi, vừa hay bên kia, Thẩm Sóc và Thẩm Dật cũng vừa lướt sóng xong.
“Hai đứa kia đang làm gì vậy?”
Thẩm Dật vuốt tóc ra sau, liếc về phía Tạ Thời Minh và Thẩm Sơ——
“Sơ Sơ đang... dạy A Minh học bơi à?”
Thẩm Dật tặc lưỡi một tiếng: “Nhà mình đâu thiếu hồ bơi, trước kia em bảo em dạy A Minh học bơi, nó còn lười chẳng chịu học, suốt ngày nói không có thời gian.”
“Em dạy và Sơ Sơ dạy giống nhau à.”
“Hả?”
Thẩm Dật quay đầu lại: “Anh cả nói gì cơ?”
Thẩm Sóc lười liếc về phía bên kia, ôm ván lướt sóng quay lại biển: “Không có gì.”
Thẩm Dật không đi theo, vẫn đứng yên tại chỗ.
Anh ta nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bên đó, vừa đúng lúc thấy Thẩm Sơ đang đứng trong nước cười ngốc, như thể đang trêu chọc A Minh, nhưng cậu em trai của anh ta…
Từ trong nước đứng dậy, không những không giận mà còn mỉm cười lau nước biển trên mặt Thẩm Sơ, hai người, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu nói chuyện gì đó, cuối cùng lại cùng nhau cười——lúc này một cơn sóng ập tới, Thẩm Sơ loạng choạng đứng không vững, liền bị A Minh ôm lấy vai, sự thân mật giữa hai người... quá rõ ràng rồi.
Ngay khoảnh khắc đó, Thẩm Dật đột nhiên nheo mắt lại.
Hơ hơ.
Hơ.
Anh ta bảo mà, chẳng trách.
Chẳng trách thái độ của ba mẹ và anh cả lại có chút kỳ lạ, chậc.
Bên kia.
Tạ Thời Minh đang hỏi Thẩm Sơ học bơi từ khi nào, học ở đâu, ai dạy, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng như có một ánh mắt mãnh liệt dán chặt vào mình.
Hắn quay đầu nhìn——
Liền đối diện với ánh mắt của Thẩm Dật.
Ánh mắt đó…
Ừm, hàng rào xung quanh heo con nhà hắn, lại sắp dựng thêm một cái nữa rồi.
Tương lai đúng là gian nan…
Tạ Thời Minh không nhịn được khẽ thở dài.
“Sao vậy?”
Thẩm Sơ chớp chớp mắt, hoàn toàn không ý thức được rằng xung quanh mình sắp tới lại mọc thêm một cái “hàng rào” nữa.
“Sơ Sơ.”
Tạ Thời Minh hạ giọng nói: “Buổi tối anh lén đi tìm em nhé.”