Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa - Chương 14
Chương 14: Nghe thấy rồi
- Vi Phong Kỉ Hứa -
Hứa Đường Chu ban đầu vốn dĩ chỉ đỏ tai, lần này thì cả mặt cũng đỏ bừng cả lên.
Chỉ cần bị Lăng Triệt gọi một tiếng "nhóc con", cậu liền trở nên luống cuống không biết phải làm sao. Cảm giác ấy quá mức thân mật, khác với cách gọi của fan, từ miệng Lăng Triệt nói ra lại mang theo mùi vị như đang cưng chiều.
Hứa Đường Chu cố tình phớt lờ đi cảm giác kỳ lạ đó, mau chóng điều chỉnh trạng thái tập trung vào tình huống trước mắt. Cậu tiếp lời: "Vậy thì chúng ta không thể chọn nhóm C rồi."
Nếu như câu "Tôi xuất hiện sẽ khiến sân bay tê liệt" này mà được người khác nói ra thì sẽ bị cho là ngông cuồng, nhưng một khi đổi thành Lăng Triệt nói thì lại vô cùng hợp lý.
Đã từng có một lần concert của Lăng Triệt vì vé khó mua, công tác an ninh tại chỗ ước lượng không đủ, mà xảy ra sự cố giẫm đạp lẫn nhau.
Vì thế, bất kỳ dịp nào có sự xuất hiện công khai của Lăng Triệt thì thường đều là biển người đông nghẹt, giao thông tắc nghẽn.
Đích thực lần này là Hứa Đường Chu suy nghĩ chưa chu toàn. Nếu họ chọn vé nhóm C, khi quá cảnh, chờ đến chuyến bay, chắc chắn sẽ có vô số người vây xem, chuyện sân bay tê liệt là việc hoàn toàn có thể xảy ra.
"Không sai." Lăng Triệt tiếp lời, "Thời gian này có quá nhiều người chú ý đến tôi rồi."
Anh ám chỉ đến chính là chuyện kỳ thị Omega.
Trợ lý quay phim Mặc Mặc vô cùng phấn khích. Những gì họ muốn quay từ Lăng Triệt chẳng ngoài chủ đề này. Trước đó còn nghĩ phải dẫn dắt thế nào cho tự nhiên, không ngờ Lăng Triệt lại tự mình nhắc tới.
Với vị trí của Hứa Đường Chu thì vốn dĩ không thể nào tham gia 《Chuyến du lịch hoàn mỹ của chúng ta》, cậu hoàn toàn là vì việc này mà đến. Tư Đồ Nhã nhận thông báo cho Lăng Triệt, nhiều lần nhấn mạnh cần quay thêm cảnh anh và Hứa Đường Chu tương tác với nhau.
Theo lý, Hứa Đường Chu có nhiệm vụ trên người, cậu nên thuận theo đề tài của Lăng Triệt mà nói tiếp. Những câu như "Là bọn họ không hiểu anh", "Anh không phải người như thế", "Đúng vậy, những gì anh chịu đựng đã rất nhiều rồi" đều có thể đạt được hiệu quả mà Tư Đồ Nhã mong muốn.
Nhưng Hứa Đường Chu lại chỉ gật gật đầu: "Vé nhóm B là không đáng giá nhất, vậy chúng ta chọn nhóm A đi."
Cậu vẫn còn chưa đủ gian xảo, căn bản không nghĩ đến tầng ý nghĩa kia.
Lăng Triệt đứng lên: "Quyết định rồi?"
Hứa Đường Chu ngẩng đầu trả lời: "Đúng vậy, chúng ta đi hạng nhất, thoải mái mà qua đó. Cho dù cuối cùng thua, thì ít nhất quãng thời gian trước đó cũng rất sướng."
Lăng Triệt trả lại điện thoại cho cậu: "Cậu sớm nghĩ thoáng như vậy, thì tôi sao cũng được."
Hứa Đường Chu xác định lại lần nữa, cũng từ dưới đất đứng lên, báo với trợ lý quay phim Mặc Mặc: "Chúng tôi chọn nhóm A."
Hứa Đường Chu dùng 20,000 tệ vốn cơ bản để trả chi phí vé máy bay, phong bì vốn đầy đặn lập tức xẹp lép lại, trong lòng bỗng thấy có gì đó sai sai.
Hình như cậu đã bị Lăng Triệt dẫn dắt tư duy rồi, chắc ban đầu Lăng Triệt cũng vốn muốn mua vé nhóm A chứ gì!
Hứa Đường Chu nghi ngờ liếc nhìn sang Lăng Triệt, đối phương lại bình thản như không.
Hai người đứng cạnh nhau, hình ảnh trông cực kỳ đẹp mắt, cameraman không kìm được thay đổi vài góc để quay cận cảnh.
Bị quay hoài khiến Lăng Triệt hơi bực, anh đưa một tay lấy ống kính:
"Được rồi đấy."
Anh không thích từng phút từng giây đều bị phóng đại. Đã nhẫn nhịn cho đối phương lại gần hơn, không ngờ đối phương vẫn không biết điểm dừng.
Làm show thực tế cũng không có nghĩa anh không thể có lấy một chút không gian.
"Thật ngại quá." Cameraman lùi lại mấy bước.
"Được rồi được rồi." Người của chương trình đều tinh ý, sau khi Mặc Mặc thấy quay đủ mới lên tiếng nhắc nhở theo quy trình:
"Triệt Thần, Chu Chu, bởi vì hai người chọn vé nhóm A nên bây giờ chúng ta phải xuất phát thôi. Trước khi đi, chúng tôi sẽ thu lại thiết bị liên lạc của các cậu để bảo quản, chương trình sẽ cấp cho mỗi người một chiếc điện thoại mới, trong suốt quá trình ghi hình sau này, trừ trường hợp cần thiết thì đều phải dùng chiếc điện thoại này làm phương tiện liên lạc."
Chương trình đã thương lượng xong với hãng hàng không, Mặc Mặc liền thuận lợi dùng giấy tờ của hai người để làm thủ tục vé.
Giờ thì đúng thật phải xuất phát rồi.
Lăng Triệt lấy điện thoại của mình đưa cho cô.
Hứa Đường Chu cũng giao điện thoại.
Đợi đến khi Mặc Mặc tắt nguồn máy của họ rồi bỏ vào túi niêm phong, Hứa Đường Chu mới nhớ ra, vừa rồi còn có một tin nhắn riêng trên Flow chưa kịp xem. Cái vòng tròn xoay xoay mãi chưa tải xong đó, rốt cuộc là nội dung gì vậy?
Cậu rất tò mò, thậm chí muốn hỏi thử Lăng Triệt.
Nhưng Lăng Triệt đã nói rồi, người đăng ký tài khoản là Tư Đồ Nhã.
"Hối hận cũng không kịp." Lăng Triệt hiểu lầm phản ứng của cậu, "Đã bước chân lên thuyền giặc rồi."
"Em không có mà." Hứa Đường Chu bỏ qua ý định hỏi, dù sao về sau cũng có thể xem lại điện thoại.
Lăng Triệt vừa khởi động điện thoại mới, vừa hờ hững nói: "Về sau cậu cũng thế thôi."
Hứa Đường Chu: "......"
Còn chưa đi mà đã tạt một gáo nước lạnh như thế, có coi được không vậy!
Trên đường đến sân bay, xe chạy chưa được bao lâu thì Lăng Triệt đã nhắm mắt dưỡng thần.
Với tư cách "bạn thân", Hứa Đường Chu và Lăng Triệt cùng được sắp xếp ngồi ở ghế sau. Khi không phải ghi hình, họ quả thật cũng chẳng có nhiều chuyện để nói. Trước ống kính và sau ống kính, Lăng Triệt biểu hiện như hai con người khác nhau, cậu có chút không thích ứng, nhưng cũng có thể hiểu.
Thật là một con người chuyên nghiệp. Cậu thầm đánh giá như thế trong lòng.
Hứa Đường Chu nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng hiếm hoi ngày đông rơi trên gương mặt cậu, khiến người ta không thể rời mắt.
Cameraman bắt được điểm này, quyết định quay lại chút tư liệu. Mặc Mặc liền dựa theo sẵn kịch bản mà hỏi chuyện phiếm với Hứa Đường Chu: "Chu Chu, trước đây cậu đã từng đi đảo chưa?"
Tư liệu ghi Hứa Đường Chu là người Khởi Nam, nơi đó nằm trong nội địa, không gần biển.
Hứa Đường Chu luôn ghi nhớ lời dặn của Hoàng Thiên, phải quản lý tốt biểu cảm, đừng để tạo cảm giác xa cách.
Cậu quay đầu lại, mỉm cười nhạt: "Chưa từng."
Trong trí nhớ cậu thì đúng là chưa có.
Mặc Mặc vốn là một Beta mà cũng bị nụ cười đó làm tim rung động, ôm ngực hỏi với vẻ si mê: "Thật sao, Triệt Thần đặc biệt thích đi nghỉ mát ở bãi biển, hai người chưa từng đi cùng nhau à?"
Lại là một cái bẫy.
Hứa Đường Chu thầm chửi một tiếng, ngoài mặt thì vô tội đáp: "Trước kia tôi phải đi học, thời gian không khớp. Học tập vẫn phải đặt lên hàng đầu!"
"Cũng đúng ha." Mặc Mặc nói, "Vậy bình thường hai người sẽ hẹn nhau đi chơi trong tình huống nào?"
Câu này Hoàng Thiên từng dạy.
Hứa Đường Chu trả lời như học thuộc: "Khi cả hai đều không bận, sẽ hẹn thêm vài người bạn ngoài giới đi chơi cùng."
"Thật không? Thường thì Alpha nhiều hơn hay Omega nhiều hơn?"
"Đều có. Còn tùy, có lúc Beta cũng rất nhiều."
"Triệt Thần trong một buổi phỏng vấn từng nói, người cậu ấy chơi chung nhiều nhất thường là Ứng Thần. Chu Chu đã từng gặp Ảnh Đế Ứng chưa?"
Hứa Đường Chu đã chuẩn bị sẵn, câu này cũng học thuộc: "Gặp một hai lần, nhưng chúng tôi không quen lắm, mỗi lần đều rất đông người, chắc anh ấy không nhớ tôi đâu."
Mấy câu trả lời này đều hoàn hảo, không để lộ sơ hở.
Hứa Đường Chu thật hối hận lúc lên xe không học theo Lăng Triệt nhắm mắt dưỡng thần, quả nhiên đúng như Lục Thừa An nói, cậu quá ngây thơ, chương trình này chẳng hề nhân từ chút nào.
Vừa nghĩ đến Lục Thừa An, thì điện thoại của Lục Thừa An liền gọi đến.
Trong điện thoại mà chương trình phát cho họ đã lưu sẵn số của từng khách mời, lúc điện thoại Hứa Đường Chu vang lên cậu hơi bất ngờ, dưới sự ra hiệu của Mặc Mặc, cậu bật loa ngoài.
"Alo? Lục tiền bối?"
"Chu Chu, các em đã chọn xong chưa?" Bên kia khá ồn ào, nhưng không nghe rõ là âm thanh từ đâu.
Hứa Đường Chu nói: "Chọn xong rồi. Còn tiền bối Lục thì sao?"
"Bọn anh vẫn chưa chọn được."
Hai người trò chuyện dăm ba câu không mấy ý nghĩa.
Cuối cùng Lục Thừa An đi vào trọng tâm: "Các cậu chọn chuyến nào? Biết đâu bọn anh cũng chọn cùng, hẹn nhau đi chung."
"Bọn em... Ưm!"
Một bàn tay bỗng vươn tới che miệng Hứa Đường Chu, tay kia giật lấy điện thoại của cậu.
Chỉ nghe thấy Alpha bên cạnh cảnh cáo: "Lục tiền bối, đừng nhân lúc tôi chợp mắt mà định moi thông tin từ Hứa Đường Chu."
Nói xong, Lăng Triệt nhướng mày liếc qua, trong mắt chẳng còn chút buồn ngủ nào.
Hứa Đường Chu: "???" Quả nhiên là chưa ngủ!
Lăng Triệt liếc qua cậu, rồi quét mắt sang những người khác trong xe, ý là không ai được hé miệng.
Hứa Đường Chu theo phản xạ nín thở.
Cậu cảm nhận rõ lòng bàn tay Lăng Triệt ấm áp, khô ráo, ngón tay thon dài, chỉ một bàn tay gần như che kín nửa gương mặt cậu, hoàn toàn không có ý muốn buông ra.
"Moi thông tin gì chứ? Cậu nói thấy ghê quá." Lục Thừa An dịu dàng ở đầu dây bên kia, "Anh chỉ nghĩ là thời gian chuyến bay dài như vậy, bốn người chúng ta đi cùng nhau thì dễ giết thời gian hơn."
Lăng Triệt nói: "Cảm ơn, nhưng hai người chúng tôi đã thấy rất thú vị rồi, không cần giết thời gian đâu."
Lục Thừa An: "Thật sao? Hai người chơi gì mà thú vị vậy? Không thì cùng chơi chung đi."
Lăng Triệt: "Thật ngại quá, người đông thì không được, nhất định phải hai người chơi mới có chút vui."
Lục Thừa An: "Hửm? Sao cậu nói nghe thấy cứ kỳ kỳ vậy......"
Lăng Triệt cúp máy.
Hứa Đường Chu vẫn bị che miệng: "Ư Ư em iểu ồi! Lục iền ối ó ải..."
"Nói lại đi." Lăng Triệt thu tay về, lòng bàn tay vẫn còn dư âm mềm ẩm, anh khẽ siết nắm tay.
Vừa được thả ra, Hứa Đường Chu liền nói lại: "Em nói là em hiểu rồi! Tiền bối Lục chắc là muốn dò xem chúng ta còn bao nhiêu tiền đúng không?"
"Không thì sao?" Lăng Triệt nói, "Trong chương trình này chẳng có ai thật sự tốt cả."
"Em suýt thì mắc bẫy rồi." Hứa Đường Chu thở phào, nhớ lại li Lăng Triệt từng nói Lục Thừa An sẽ không chọn vé nhóm A, tò mò hỏi: "Đúng rồi, tại sao anh nói tiền bối Lục sẽ không chọn vé nhóm A?"
Lăng Triệt chỉ đáp: "Người tuổi càng lớn thì càng thích sự ổn định."
"Phụt!"
Không biết là cameraman hay tài xế, trên xe có người bật cười.
Hứa Đường Chu: "......"
Lục Thừa An mới ba mươi lăm tuổi thôi, ngài đại minh tinh, anh có chắc là fan Lục ảnh đế sẽ không dìm anh đến chết đấy chứ?
Rõ ràng Lăng Triệt chẳng mấy để tâm việc bị fan nhà khác dìm hay không, anh ra hiệu cho Hứa Đường Chu: "Lại nữa kìa."
Hứa Đường Chu cúi nhìn, lần này gọi đến là Hạ Nguyệt, bất lực: "Họ coi thường em – hoàng tử nhỏ tâm cơ – sao?"
Tại sao ai cũng gọi điện cho cậu, coi cậu như quả hồng mềm mà bóp đấy à!
Quả nhiên Hạ Nguyệt cũng hỏi về chuyến bay, có điều cô không vòng vo, trực tiếp thân thiết hỏi ngay: "Chu Chu, các cậu chọn vé nào rồi?"
Hạ Tinh ở bên cạnh la lớn: "Hỏi họ làm gì! Mau quyết định đi chị tôi ơi!"
Hứa Đường Chu không chịu thua, lần này tự mình nghe điện thoại: "Bọn tôi vẫn chưa chọn."
Hạ Nguyệt: "Sao vẫn chưa chọn?"
Hứa Đường Chu hạ giọng: "Giờ tôi chỉ có một mình thôi......"
Hạ Nguyệt hít ngược một hơi: "Á? Thế Triệt Thần đâu? Hai người... hai người cãi nhau rồi à?"
Hứa Đường Chu nhịn cười: "Ừm."
Hạ Nguyệt nói: "Sao có thể vậy được, Triệt Thần anh ấy......" Có lẽ nhớ ra đang trong chương trình, Hạ Nguyệt nuốt lại lời muốn nói, đổi sang: "Thế giờ các cậu phải làm sao?"
Hứa Đường Chu đáp: "Tôi cũng không biết phải làm sao. Hai người chọn nhóm nào, có thể cho tôi tham khảo chút được không?"
Hạ Nguyệt dường như mềm lòng: "Ừ... bọn tôi có lẽ sẽ chọn nhóm B. Nhưng mà hai người còn nhiều tiền, cậu không nhất thiết phải theo bọn tôi."
Cúp điện thoại xong.
"Chị Hạ Nguyệt cũng còn tiếp tục lừa em đó." Hứa Đường Chu bề ngoài lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, nhiệt độ nóng bỏng, "Lừa người em cũng biết đấy!"
Lăng Triệt tựa vào khung cửa kính, dùng tay chống nhẹ trán.
Hứa Đường Chu nhận ra anh không vui lắm.
Lăng Triệt nói: "Tôi nghe thấy rồi."