Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa - Chương 16
Chương 16: Sau em
- Vi Phong Kỉ Hứa -
Mấy chiếc camera vây xung quanh, vẫn là Lục Thừa An có kinh nghiệm, lên tiếng trước.
"Triệt Thần, các cậu định đi thế nào?" Lục Thừa An như một con cáo già, trong lòng đã tính toán sẵn hết rồi.
Lăng Triệt thản nhiên đáp: "Bắt taxi."
Hai đội vốn dĩ được phát số vốn cơ bản ngang nhau, sau khi trả tiền vé máy bay thì đều còn lại 6000 tệ, nhưng trên máy bay Lục Thừa An và Mễ Phi thua mất 340 tệ, bây giờ người dẫn đầu trở thành Lăng Triệt và Hứa Đường Chu, bọn họ hoàn toàn có thể dùng số tiền đó để bắt taxi.
Lục Thừa An nói: "Triệt Thần, làm thế không ổn lắm thì phải. Nếu các cậu đi taxi, bọn tôi cũng buộc phải đi taxi, như vậy đến nơi rồi vẫn phải tranh nhau, kết quả chẳng khác gì. Không bằng tất cả chúng ta cùng ngồi xe buýt, tiết kiệm nhất, rồi đến nơi hãy tranh thì hơn, thế nào?"
Mễ Phi và Lục Thừa An mười ngón đan chặt, dựa sát vào nhau, cùng chân thành nhìn về phía Hứa Đường Chu.
Hứa Đường Chu: "???"
Chẳng lẽ họ không nhìn ra rõ ràng là phải Lăng Triệt quyết định mới được tính sao?
Không ngờ Lăng Triệt lại quay sang nhìn cậu: "Nhóc con, cậu nghĩ sao?"
Trước khi xuống máy bay, mọi người đều đã thay sang quần áo mùa hè.
Nơi này thuộc vùng nhiệt đới, đầu tháng Hai nhiệt độ đã vượt quá ba mươi độ. Chỉ vừa mới ra khỏi sân bay một lúc, mọi người đã bị cái nóng ẩm này làm trở tay không kịp, bắt đầu hơi đổ mồ hôi.
Chỉ có Hứa Đường Chu dường như chẳng bị ảnh hưởng mấy, cậu trông vẫn sạch sẽ mát mẻ.
Cậu mặc áo thun trắng với quần short, bắp vừa chân vừa nhỏ dài, làn da lộ ra bên ngoài trắng trẻo. Vì vóc dáng cậu khá cao gầy, lại không thuộc kiểu ngọt ngào, cho nên đến lúc này mọi người mới thực sự nhận thức rõ: Hứa Đường Chu chính là một Omega thứ thiệt.
Đột nhiên được trao quyền quyết định, Hứa Đường Chu còn chưa quen, nghĩ nghĩ một hồi rồi mới nói: "Được thôi, vậy mọi người đều tiết kiệm được tiền, không phải cống cho chương trình một cách vô ích."
Cùng đến nơi cũng tốt, ít nhất không phải tranh giành ngay trên đường đi.
"Thế thì quyết định vậy nhé." Lục Thừa An đưa tay ra.
"Quyết định vậy đi." Lăng Triệt chỉ dùng nắm đấm chạm nhẹ.
"Yeah!" Mễ Phi nhỏ giọng reo lên, nhìn quanh, "Bên kia có trạm xe buýt!"
Người đi đường tò mò nhìn cả nhóm bọn họ, có người còn quay lại nhìn chằm chằm Lăng Triệt.
Lăng Triệt bất đắc dĩ phải đội mũ lên, hơi cúi đầu thúc giục: "Đi thôi."
Từ khi《Chuyến Du Lịch Hoàn Mỹ Của Chúng Ta》công bố chính thức đến nay, vẫn chưa từng tiết lộ thời gian quay cụ thể, nhưng không loại trừ khả năng có fan cuồng đến đây chờ sẵn. Máy quay theo đoàn đông, vốn dĩ trạm xe buýt cũng rộng rãi, nay bị nhóm người họ chiếm kín, quả thật đã có vài gương mặt châu Á giơ điện thoại chụp lại bọn họ rồi.
Khi xe buýt tới, Lục Thừa An lên đầu tiên, sau đó phong độ kéo Mễ Phi lên. Máy quay của họ bám sát phía sau, trợ lý thì lịch sự giải thích với tài xế rằng họ đang quay phim, xin phép được ghi hình.
Vừa nãy họ đã đổi tiền Kaluby tại sân bay, trong túi Hứa Đường Chu bị nhét đầy, cậu cúi đầu vừa tìm xu vừa lên xe.
Chiếc xe buýt này cao hơn trong nước, Hứa Đường Chu theo phản xạ nhấc chân, lại bất ngờ bước hụt: "Á!"
Ngay khoảnh khắc đó, eo cậu được người phía sau đỡ lấy.
Bàn tay to ấy vô cùng hữu lực, đỡ cậu thật vững vàng, làm vùng da ngang eo cậu nhanh chóng nóng bừng lên qua lớp áo —— chính là tay của Lăng Triệt.
Lăng Triệt thản nhiên buông ra, nói: "Lên xe rồi hẵng tìm."
Hứa Đường Chu nghe theo lên xe, sau khi bỏ xu xong mặt vẫn đỏ bừng: "Vâng."
Xe buýt bên trong trống trải, Lục Thừa An và Mễ Phi đều ngồi một bên, Hứa Đường Chu bèn đi sang phía đối diện. Khi xe khởi động, gió biển thổi vào, áo thun cậu phồng nhẹ, mơ hồ lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.
"Đẹp quá~" Hứa Đường Chu chọn chỗ sát cửa sổ, chủ động nói với Lăng Triệt ngồi cạnh, "Anh nhìn bên ngoài kìa."
Lăng Triệt quá cao, chỗ ngồi gò bó khiến đôi chân dài của anh phải xoay chéo, duỗi ra lối đi. Nghe vậy anh chỉ "Ừ" một tiếng, chẳng biết nghĩ gì, trông lúc nào cũng mang bộ dạng khó ở.
Hứa Đường Chu chợt nhớ lời Mễ Phi từng nói Lăng Triệt rất thích đi nghỉ mát ở biển, chắc hẳn đã quen với cảnh này, thấy nhiều quá rồi nên giờ cũng chẳng lạ.
Một bên, Mễ Phi ríu rít trò chuyện với Lục Thừa An, cảnh sắc ngoài cửa sổ khiến anh ta vô cùng phấn khích.
Nói một lúc, Mễ Phi bỗng quay lại: "Triệt Thần, anh nhớ tới một bài hát của cậu!"
Lăng Triệt còn chưa kịp nói, Hứa Đường Chu đã đón lời: "《Sau Em》! Có phải không?!"
"Đúng! Rất có cái cảm giác ở bờ biển rồi thất tình đó!" Mễ Phi khe khẽ cất giọng, "... Gió biển và cát mịn vẫn như xưa, bờ biển dài chứa đựng tiếng nô đùa ngày ấy. Em nói thủy triều sẽ đổi hình dáng của đảo, như trái tim phập phồng từng được ôm chặt dịu dàng..."
Mễ Phi hát chẳng có chút kỹ thuật gì, nhưng giọng lại trong trẻo dễ nghe, ngoài dự đoán khiến cả Hứa Đường Chu cũng bị cuốn vào bầu không khí ấy.
Lăng Triệt lại ngắt lời: "Đừng hát nữa."
Mễ Phi sững lại: "Tại sao?"
Lăng Triệt đáp ngắn gọn, tự cao nói: "Lệch tông."
Mễ Phi "hừ" một tiếng quay lại than vãn với Lục Thừa An, nói Lăng Triệt bắt nạt mình.
Hứa Đường Chu vừa định nói rõ là Mễ Phi đâu có hát sai tông lắm, thì Lăng Triệt đã hạ giọng nói với cậu: "Đừng nghĩ nhiều, bài đó không liên quan đến cậu."
Hứa Đường Chu vốn cũng chẳng thấy liên quan gì, người nói lạc tông lạc nhịp gây thù oán cũng chẳng phải cậu.
Cậu gật gù cười đối phó: "Ừ ừ."
"Thế thì tốt." Ánh mắt Lăng Triệt nhìn cậu khó tả, dừng một chút, lại nói, "Đến trạm sau, cậu chuẩn bị sẵn."
Hứa Đường Chu: "Chuẩn bị trước cái gì?"
Lăng Triệt không buồn để ý đến cậu nữa.
Chiếc xe buýt chòng chành, đến trạm tiếp theo.
Cửa trước và cửa sau đồng thời mở, nhân lúc hành khách từ cửa trước bước vào, Lăng Triệt nói khẽ: "Xuống xe."
Hứa Đường Chu lập tức hiểu ý anh!
Chỉ trong chớp mắt, khi bọn họ kéo hành lý nhảy xuống thì ngay cả Mặc Mặc và cameraman cũng chưa kịp phản ứng, phải khó khăn lắm mới theo kịp nhảy xuống. Lục Thừa An và Mễ Phi thì không kịp nữa, tức đến chửi ầm, Mễ Phi mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Đáng tiếc đã muộn, xe buýt đưa họ đi càng lúc càng xa, đầu Lục Thừa An thò ra cửa sổ, tiếng chửi đã nghe không rõ nữa.
"Lăng Triệt đồ #%%"
......
Tiếng giận dữ dần đi xa.
Hứa Đường Chu cười đến ôm bụng, ngồi thụp xuống đất không đứng nổi: "Mặt Lục tiền bối tức đến méo luôn rồi hahahahaha!"
Lăng Triệt im lặng.
Anh chỉ nhìn người đang ngồi xổm trên đất hình tượng cao lãnh hoàn toàn bị sụp đổ, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Hứa Đường Chu ngẩng lên, khóe mắt ươn ướt vì cười ra nước mắt: "Mễ Phi ngờ vực nhân sinh, Lục Thừa An hoài nghi cuộc đời. Lúc hậu kỳ có thể làm phụ đề như vậy! Đem phản ứng của họ lặp lại nhiều lần, cắt thành trailer ha ha ha!"
Còn biết chọc cười nữa.
Mặc Mặc và cameraman đều nhịn cười đến run người.
Ngay cả khóe môi Lăng Triệt cũng bất giác cong lên, rõ ràng thoáng hiện lên ý cười.
Hứa Đường Chu lần đầu tiên thấy anh cười như thế, trong lòng bỗng rung động mạnh, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua rồi biến mất. Tai cậu nóng ran, chịu không nổi dáng vẻ này của Lăng Triệt, quá mê hoặc lòng người. Cậu nghĩ, may mà mình uống thuốc đúng giờ, nếu không thì sao mà chịu nổi!
Thế mà Lăng Triệt chỉ phách lối nói: "Cười đủ chưa đấy, cười đủ thì đứng dậy gọi taxi đi."
Còn trước ống kính nữa, cũng không có trợ lý bên cạnh nhắc nhở, đại minh tinh này liền quang minh chính đại sai bảo người khác.
Hứa Đường Chu vốn chỉ là con tép nhỏ, đâu dám ý kiến gì, cậu liền ngoan ngoãn đứng bên đường gọi xe.
Lăng Triệt thì ngồi trên vali, chẳng có chút ý định giúp đỡ nào.
"Ở đây phải giơ tay mới gọi được xe." Lăng Triệt không chỉ sai khiến cậu, mà còn chỉ bảo, "Bọn họ không hiểu cử chỉ của cậu đâu."
"Vậy anh dạy em đi." Hứa Đường Chu cũng học khôn, dù sao trước máy quay Lăng Triệt cũng chẳng dám hung dữ, "Anh làm mẫu đi."
Lăng Triệt lười đến mức không thèm đứng, ngồi trên vali dịch tới, thẳng thừng đẩy cánh tay cậu đang duỗi ngang lên cao: "Đến bài thể dục phát thanh còn không biết làm?"
Vừa bị chạm vào, Hứa Đường Chu lại nhớ tới bàn tay vừa nãy đặt ngang eo, bèn không hó hé hay động đậy gì nữa.
Cậu đứng thẳng tắp.
Tuyến xe buýt này chạy vòng quanh đảo, đi qua toàn bộ trục đường chính.
Lúc này trời đã tối hẳn, đèn đường sáng lên, trong gió biển ẩm mặn họ chỉ chờ chưa đến năm phút đã bắt được một chiếc taxi.
Chẳng mấy chốc, taxi vượt qua chiếc xe buýt đỏ đang chậm chạp lắc lư bên đường, thấp thoáng thấy gương mặt Lục Thừa An và Mễ Phi dán vào kính trôi thoáng qua.
Nhờ sự thông minh (xảo quyệt) của Lăng Triệt, anh đã dẫn Hứa Đường Chu tới địa điểm quay đầu tiên.
Khi Lục Thừa An đến, đã khôi phục trấn tĩnh: "Chiến trường bất biến, Triệt Thần, cậu chờ đấy."
Mễ Phi vẫn còn chưa hết sốc.
Lăng Triệt thì thôi đi, nhưng Hứa Đường Chu đã làm tổn thương sâu s*c t*nh cảm của anh ta, mãi đến mức lúc chọn nhà mới nguôi ngoai đôi chút.
"Nhà miễn phí?!" Mễ Phi sắp sụp đổ, "Sao lại có cái thứ nhà miễn phí này?! Đây là cái chương trình rác gì vậy? Còn biết công bằng là gì nữa không?!"
Trong số nhà ở ưu tiên mà tổ chương trình chuẩn bị, hấp dẫn nhất chính là căn này.
Một căn biệt thự gỗ nhỏ riêng tư, gồm hai phòng, nằm trong rừng dừa gần bờ biển, ngoài việc hơi xa cửa hàng tiện lợi thì gần như không có nhược điểm gì. Chủ nhà đã dọn dẹp sẵn, yêu cầu duy nhất đưa ra là giữ gìn đồ đạc trong nhà.
Nhưng tổ Lục – Mễ vì đến thứ hai, tuy vẫn được chọn nhà nhưng phải sau nhóm Triệt – Chu, không lấy được căn biệt thư gỗ nhỏ đó.
Hai căn còn lại thì chẳng ra gì, hoàn toàn khác xa cái gọi là "tất cả khách mời đều có chỗ ở chất lượng" mà tổ chương trình hứa. Một căn là giảm tiền nước điện, một căn là giảm tiền thuê nhà.
Lục Thừa An chọn căn giảm tiền thuê, Mễ Phi mở phong bì nhìn một cái, "bịch" một tiếng quỳ xuống cào cát: "Quá ác rồi!!!"
Hứa Đường Chu đã cầm chìa khóa ngôi gỗ nhỏ, không nỡ nói: "Anh Tiểu Mễ, anh nghĩ thoáng chút đi... Trời không tuyệt đường người, ít nhất vẫn còn đám chị Hạ Nguyệt thảm hơn hai người nữa cơ mà."
Mễ Phi suýt khóc: "Chu Chu, cậu phản bội anh!"
Hứa Đường Chu thấp giọng: "Tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Anh xem, rõ ràng sai không phải là do tôi, mà là do thế giới này."
Lăng Triệt lạnh giọng: "Diễn kịch xong chưa?"
Hứa Đường Chu lập tức nghiêm túc: "Đã xong rồi."
Mễ Phi liền hất cát về phía chân cậu, Hứa Đường Chu nhanh mắt tránh, nhưng Lăng Triệt không kịp liền bị dính: "Hứa Đường Chu? Cậu đứng phe nào đấy?"
Hứa Đường Chu vội vã khẳng định: "Em đứng phe anh nha!!"
Ánh mắt Lăng Triệt trầm xuống.
Mễ Phi vốn chỉ đùa thôi, nếu không cũng chẳng nhắm chân mà ném cát, nhưng bị Lăng Triệt nhìn chằm chằm thì tim đập thình thịch, tưởng anh giận thật: "Tôi chỉ đùa với Chu Chu nhà cậu thôi, xin lỗi nha Triệt Thần..."
Ai ngờ Lăng Triệt lại cười đểu, cúi người bốc cát ném xuống dưới.
"Aaaaaaa!" Mễ Phi bật dậy bỏ chạy, "Các người chỉ biết bắt nạt tôi thôi!!"
Lục Thừa An cũng tham gia, bốn người rượt đuổi, cười đùa om sòm, kết thúc phần này.
Cuối cùng Lăng Triệt phủi cát trên tay, buông một câu: "Nhàm chán."
Cả hai đội đều được hưởng ba ngày ăn ở miễn phí, tối hôm đó tổ chương trình sắp xếp ăn chung, rồi mỗi nhóm về chỗ mình ở.
Tối đến, khi Mặc Mặc và cameraman phải nghỉ, trong nhà khách mời trừ phòng tắm thì chỗ nào cũng đã gắn camera.
Show thực tế chính là vậy, quay càng nhiều càng tốt, bởi từng giây từng phút đều có thể xuất hiện trong tập chính, trở thành điểm nhấn của chương trình.
Ví dụ lúc này, Lục Thừa An và Mễ Phi trong nhà đang đếm tiền, tính toán số vốn còn lại.
Tiền thuê nhà họ không công bố cho Lăng Triệt và Hứa Đường Chu biết, thực tế dù được giảm, mỗi ngày vẫn phải gần 800 tệ. Ngoài ba ngày miễn phí, còn bốn ngày tiền thuê và điện nước, cộng thêm chi phí ăn uống sinh hoạt, những ngày tới của họ sẽ vô cùng khó khăn.
Lục Thừa An hôn lên trán Mễ Phi: "Không sao, cùng lắm phần cơm của anh để em ăn, anh sẽ không để em đói."
Mễ Phi nhào tới, gục trên vai anh không nói lời nào.
Còn bên Lăng Triệt và Hứa Đường Chu, mỗi người về phòng mình sắp xếp hành lý, gần như chẳng trao đổi gì.
Nhưng chương trình không phải thất vọng, vì rắc rối đã xảy ra.
Hứa Đường Chu lôi hết đồ trong vali ra trải trên giường, tìm kỹ lần hai vẫn chẳng thấy đâu.
Thuốc điều tiết độ nhạy cảm pheromone của cậu biến mất rồi.
Nói chính xác, là bình xịt ức chế pheromone Mist, vòng cổ, miếng dán tuyến thể đều không thấy, cái túi đựng mấy thứ đồ cá nhân này sau khi bị kiểm tra ở trường quay, cậu không nhớ mình có cất lại tử tế hay không.
Ngay lúc này, cậu chợt phát hiện ra mùi pheromone của chính mình.