Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa - Chương 41

Chương 41: Ngủ đàng hoàng vào!

- Vi Phong Kỉ Hứa -

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không nhắc thì thôi.

Vừa nhắc tới, Hứa Đường Chu mơ hồ nhớ ra hình như sau khi bản thân say rượu thật sự đã nói mấy lời ngốc nghếch như vậy.

Trong lúc cậu còn ngẩn người, Lăng Triệt chắc đã hiểu lầm.

Anh không nói thêm gì, đến khi đưa Hứa Đường Chu lên xe cũng chỉ dặn một câu:

"Thắt dây an toàn."

Khởi động xe, bẻ lái, rẽ sang đường... Lăng Triệt làm tất cả đều rất thành thạo.

Đây là lần đầu tiên Hứa Đường Chu thấy Lăng Triệt tự mình lái xe, lại còn là chiếc xe thể thao riêng của anh. Trước kia Lăng Triệt đi đâu cũng có Tiểu An, anh chỉ việc lên xe ngồi ghế sau rồi ngủ.

"Tiểu An đâu ạ?" Hứa Đường Chu tìm chuyện để nói.

"Nghỉ phép rồi." Lăng Triệt mắt nhìn thẳng phía trước, nghe vậy lại kỳ lạ liếc sang cậu một cái: "Em tưởng trợ lý của anh không được nghỉ sao?"

Hứa Đường Chu: "......" Cậu thật sự đã nghĩ như vậy!

Con người Lăng Triệt, đúng là rất "A" đấy, nhưng trông lại kiểu kiêu kỳ, giống kiểu công tử tính tình không tốt. Anti trên mạng còn miêu tả anh là cậu ấm nhà giàu, không chỉ khinh miệt Omega mà cả người nghèo cũng khinh. Có lần bị chụp được cảnh trợ lý Tiểu An theo sau anh, mặt mũi mệt mỏi như sắp ngủ gục, liền bị đồn đoán là anh hành hạ không cho người ta nghỉ ngơi.

Tóm lại, một khi đã nổi tiếng đến mức độ nhất định thì sẽ luôn có nguồn "tư liệu" vô tận cho thiên hạ tha hồ suy đoán.

Hứa Đường Chu tự nhồi nhét cho mình ý nghĩ "Lăng Triệt rất dễ công lược", tự an ủi rằng ngôi sao lớn cũng là người, ngoài thân phận nghệ sĩ, Lăng Triệt cũng chỉ là một người bình thường thôi.

Đang nghĩ ngợi, tên của Tư Đồ Nhã liền hiện lên màn hình trung tâm xe.

Lăng Triệt nhấn nút trên vô-lăng để nhận cuộc gọi.

Giọng điệu Tư Đồ Nhã không mấy dễ chịu: "Lăng Triệt, cậu đang ở đâu?"

Lăng Triệt: "Trên cầu vượt."

Tư Đồ Nhã lập tức nâng cao giọng: "Nửa đêm nửa hôm cậu chạy ra cầu vượt làm gì? Thấy tiếng động cơ của xe thể thao chưa đủ lớn nên muốn diễn cho paparazzi xem một màn drift (*) à?!"

(*) Drift hay còn gọi là trượt bánh sau: một kỹ thuật lái xe khi tài xế cố ý rẽ gấp, làm mất lực kéo, đồng thời duy trì kiểm soát và lái xe qua toàn bộ một góc cua.

Hứa Đường Chu: "......"

Hóa ra chị Nhã ngoài đời lại mạnh mẽ như vậy sao?!

Tư Đồ Nhã hoàn toàn không biết trong xe còn có người khác, mắng tới tấp: "Chị chỉ rời mắt khỏi cậu một đêm, cậu liền không quản nổi mình à? Đường cậu chạy, chỗ cậu ghé, từng bức ảnh đều bị gửi tới di động chị. Nếu không phải chị đè xuống thì ngày mai còn phải đi giải thích cậu nửa đêm một mình ra ngoài làm gì! Cậu biết bọn họ viết bậy bạ thế nào rồi đó, khéo lại nói cậu lái xe lúc say rượu hay phê thuốc. Ai mà tin được cậu ra ngoài là vì gặp ác mộng......."

Sắc mặt Hứa Đường Chu khẽ thay đổi, thì ra Lăng Triệt quả nhiên đã bị chụp lại?

Hơn nữa, Lăng Triệt ra ngoài... là vì gặp ác mộng?

Tại sao lại mơ thấy ác mộng chứ?

Có lẽ thấy mất mặt, Lăng Triệt lạnh lùng cắt ngang lời Tư Đồ Nhã: "Tôi đang ở cùng Hứa Đường Chu."

Lời cằn nhằn của Tư Đồ Nhã lập tức im bặt, khí thế vừa rồi cũng tiêu tan, giống như chừa từng có màn mắng chửi xối xả vừa rồi.

Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ hỏi: "Hứa Đường Chu đang ở trên xe cậu?"

Lăng Triệt: "Ừ, ngay bên cạnh tôi."

Bị ép nghe trọn màn chị Nhã nổi trận lôi đình, mà bản thân lại không thể phủi sạch quan hệ, Hứa Đường Chu chỉ đành lúng túng chào một câu: "Chào chị Nhã ạ."

Tư Đồ Nhã: "......"

Hai giây sau, cô mới hỏi: "Giờ hai người định đi đâu?"

Lăng Triệt đáp: "Đương nhiên là về ngủ, chứ còn có thể đi đâu?"

Tư Đồ Nhã lại im lặng: "......"

Hứa Đường Chu càng lúng túng! Ngủ cái gì mà ngủ!

Alpha và Omega, khác giới còn ở cạnh nhau lúc nửa đêm thế này vốn đã đủ khiến người ta liên tưởng lung tung, huống chi Tư Đồ Nhã lại biết chuyện cũ của bọn họ. Giờ Lăng Triệt nói vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận sắp làm chuyện không tiện để trẻ con nghe thấy!

"Chị Nhã đừng hiểu lầm, là em sắp dọn nhà, trong nhà bừa bộn quá nên mới tới chỗ Lăng Triệt ở nhờ một đêm thôi!"

Vừa nói xong, Hứa Đường Chu lại tự thấy hối hận.

Nhà Lăng Triệt chỉ có một cái giường, chẳng lẽ Tư Đồ Nhã không biết?

Thế chẳng phải càng giống "giấu đầu hở đuôi" sao?!

Má!

Nhưng Tư Đồ Nhã hoàn toàn không để tâm đến lời giải thích của cậu.

Chỉ trong thoáng chốc, giọng điệu cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh, dứt khoát thường ngày, ngắn gọn nói: "Hai yêu cầu. Một, đừng để bị chụp. Hai người mà bị bắt gặp nửa đêm, đơn độc riêng tư gặp nhau thì thần tiên cũng không dập nổi. Hai, ......"

Cô ngừng một lát, giọng có chút kỳ lạ: "Đừng phạm luật giao thông."

Hứa Đường Chu vội vàng đáp: "Vâng ạ!"

Đầu bên kia, Tư Đồ Nhã đã cúp máy.

Không hiểu sao, Hứa Đường Chu lại cảm thấy cô hình như còn giận hơn lúc trước.

Là cái kiểu tức mà bất lực.

Khi xe rẽ vào đường phụ, Lăng Triệt chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Chị ấy biết chuyện của chúng ta, em không cần phải cố giải thích."

Hứa Đường Chu: "......"

Câu này phải hiểu thế nào đây? Ý là Tư Đồ Nhã biết chuyện trước kia của họ, hay cả việc "cắn cổ" cũng biết rồi?

Nếu biết chuyện "cắn cổ" thì sau này gặp mặt chị Nhã có chú ý đặc biệt tới cậu không?

Sẽ nhìn cậu thế nào chứ?

Mặt Hứa Đường Chu dần nóng lên.

Thủ đô về khuya vẫn phồn hoa, nhưng lưu lượng xe ít đi rất nhiều. Họ chạy thông suốt, cũng không gặp phải paparazzi nào, chẳng mấy chốc đã đến nơi Lăng Triệt ở.

Xe chạy vào gara, Lăng Triệt xuống trước.

Vừa bước xuống, Hứa Đường Chu liền bị lóa mắt —— trong gara riêng, chỉ xe thể thao thôi cũng đã ba bốn chiếc, ngoài ra còn có hai chiếc SUV, một chiếc xe thương vụ, một chiếc mô-tô phân khối lớn.

Mẫu mô-tô đó Hứa Đường Chu nhận ra, trước đây từng có khách của cửa hàng ba cậu đặt một chiếc, phải chờ tận hai tháng mới lấy được. Cậu biết nó cực kỳ đắt đỏ, chỉ một chiếc thôi đã đáng giá ngang hai chiếc xe thể thao trong gara này.

Nhưng chiếc của Lăng Triệt lại khác màu hẳn, lớp sơn loang chuyển xanh-tím, dưới ánh đèn lấp lánh như ngân hà rực rỡ. Nó chỉ lặng lẽ đứng trong một góc chẳng mấy ai để ý, vậy mà dễ dàng hút trọn toàn bộ ánh nhìn.

Hứa Đường Chu không kìm được bước tới mấy bước: "Đây là Phantom sao?"

Lăng Triệt "ừ" một tiếng.

Dường như anh chẳng thấy lạ khi Hứa Đường Chu nhận ra được mẫu xe.

Hứa Đường Chu khẽ chạm tay, ngưỡng mộ nói: "Em không biết Phantom còn có màu này."

"Năm ngoái lúc làm đại diện, họ tặng. Là phiên bản đặc biệt đặt riêng, họ gọi nó là 'Ngân Hà', toàn cầu chỉ có một chiếc." Lăng Triệt thản nhiên nói.

Đúng rồi, Lăng Triệt quả thật là đại diện thương hiệu này.

"Ngân Hà"....cái tên nghe đã thấy như là dành riêng cho Lăng Triệt vậy.

Trên người anh có không ít tài nguyên đại diện thương hiệu cao cấp hàng đầu. Theo thống kê, trong top mười nghệ sĩ thu nhập toàn cầu năm ngoái, Lăng Triệt có tên, hẳn cũng chẳng coi chiếc xe này là chuyện to tát.

Hứa Đường Chu lại cảm thấy anh không mấy thích nó.

Quả nhiên, Lăng Triệt chán ghét nói: "Quá lòe loẹt, tặng Ứng Thần thì còn hợp. Nhưng lại có điều khoản không được chuyển nhượng, để đó chiếm chỗ."

Hứa Đường Chu: "......"

Anh tỉnh táo lại đi!

Anh mà lái nó đảm bảo ngầu muốn bay lên trời luôn ấy!

Ứng Thần gì gì đó đứng trước mặt anh cũng chỉ là hạng xoàng thôi!

Ngắm thêm vài giây, Hứa Đường Chu liền theo Lăng Triệt đi thang máy riêng, cửa mở ra đã trực tiếp là phòng khách.

Cuộc sống của siêu sao hàng đầu rốt cuộc là thế nào, Hứa Đường Chu coi như được mở mắt thật sự. Cậu như một thằng nhà quê chưa thấy qua đời, đứng trong phòng khách rộng cả trăm mét vuông, trong lòng chỉ thầm thán phục: Lăng Triệt quả nhiên không hề khoác lác.

Người ở đây, sáng nào cũng từ chiếc giường năm trăm mét vuông thức dậy, chẳng phải quá bình thường sao?!

"Anh ở một mình." Lăng Triệt buông một câu, "Em mang dép của anh đi."

Nói rồi, anh đã chân trần bước vào nhà.

Hứa Đường Chu xỏ dép của Lăng Triệt, đối phương cao tận mét chín, dép đối với cậu dài ra mấy phân.

Nhưng vừa cúi đầu nhìn kỹ kiểu dáng dép, trong đầu Hứa Đường Chu bỗng lóe sáng.

Đôi dép này chẳng phải y hệt đôi mà Lăng Triệt từng tặng cho cậu sao?!

Đừng nói kiểu dáng, chất liệu, ngay cả màu sắc cũng giống hệt, duy chỉ khác một đôi lớn một đôi nhỏ!

"Sao vậy?"

Thấy cậu đứng ở cửa không nhúc nhích, Lăng Triệt khựng lại, hơi nhíu mày.

Hứa Đường Chu chỉ dép, líu lưỡi: "Đây là... dép đôi tình nhân?!"

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Lăng Triệt lại tặng dép cho mình rồi!!

Có cần phải hạnh phúc thế này không chứ?!

Lăng Triệt hơi mất tự nhiên, "Ừ" một tiếng, nói: "Không phải em rất ngưỡng mộ người ta à?"

"Hả?" Hứa Đường Chu chưa phản ứng kịp.

Mãi đến khi Lăng Triệt đi xa, cậu mới chậm rãi nhớ ra. Lúc ở Sulilan, khi Hạ Nguyệt gặp chuyện, bọn họ nhường căn gỗ nhỏ cho Lục Thừa An và Mễ Phi, buộc phải ở nhờ nhà hai người kia. Lúc ấy cậu phát hiện trong nhà Lục Thừa An cái gì cũng là đồ đôi, bao gồm không chỉ giới hạn ở vật dụng sinh hoạt, trong đó có cả dép đi trong nhà!

Cậu từng thốt lên ngưỡng mộ, còn Lăng Triệt đáp lại một câu "sến".

Nhưng bây giờ......

Tất cả cơn buồn ngủ của Hứa Đường Chu đều biến mất, cả người cậu có chút phấn chấn.

Cậu đi tìm Lăng Triệt, căn nhà rộng rãi, bố cục thông thoáng, không gian phân chia rõ ràng, nên rất dễ dàng tìm thấy đối phương trong phòng thay đồ: "Em chưa từng tặng thứ gì cho anh."

Cậu cúi đầu nhìn dép lê, khẽ hỏi: "Anh thích loại cốc nào?"

Một khi Hứa Đường Chu đã "khai sáng", từng cử chỉ hành động đều khiến người khác khó mà chịu nổi, nhưng bản thân cậu lại hoàn toàn không biết.

Lăng Triệt lấy áo choàng tắm và khăn lông mới, đưa cho cậu đi rửa mặt tắm rửa trước: "Em muốn tặng cốc cho anh à?"

Hứa Đường Chu gật đầu: "Những thứ khác cũng được."

Lăng Triệt tất nhiên sẽ không mở miệng đòi quà.

Lần trước người này nói sẽ chịu trách nhiệm với anh, xem ra đây chính là "chịu trách nhiệm" rồi.

Lăng Triệt cúi đầu, khẽ bóp gáy Hứa Đường Chu, thản nhiên nói: "Em chắc là còn muốn nói chuyện này bây giờ? Không còn sớm nữa rồi."

Hứa Đường Chu tắm xong bước ra, phát hiện Lăng Triệt đã đứng ở bên giường.

Rõ ràng anh cũng đã tắm ở phòng tắm khác, mặc áo choàng tắm, cầm khăn lớn lau tóc, động tác giữa chừng mơ hồ để lộ bờ ngực và bắp chân rắn chắc. Nghe thấy động tĩnh, anh ném khăn qua một bên, hỏi: "Đã sấy khô tóc chưa?"

"Khô rồi."

Đến lúc này, tim Hứa Đường Chu mới đập dữ dội.

Trời mới biết, mặc cho cậu trong mơ già dặn từng trải thế nào, ngoài đời thực đây lại là lần đầu tiên đối mặt với tình huống mập mờ đến vậy.

Trước khi mất trí nhớ, cậu vẫn chưa phân hoá, chắc hai người còn chưa thật sự "ngủ" với nhau?

"Thế đứng ngây ra đó làm gì?" Lăng Triệt hỏi.

Hứa Đường Chu không nhúc nhích.

Lăng Triệt: "Sợ à?"

Hứa Đường Chu: "Không phải!!"

Lăng Triệt dường như khẽ cười, hiếm khi mang chút bất cần: "Không phải thì tốt, dù sao anh cũng không định nhường giường để em ra sofa ngủ đâu."

Hứa Đường Chu: "......"

đúng kiểu ung thư thẳng nam.

Giường thật sự rất lớn, tuy không đến mức khoa trương năm trăm mét vuông, nhưng cũng lớn đến mức như lời Lăng Triệt nói là lăn hai vòng còn không chạm nhau.

Cho dù là A hay O, mà cả hai cũng đều là đàn ông, nằm trên chiếc giường này, muốn chạm vào nhau vẫn là điều dễ dàng.

Hứa Đường Chu vốn có tướng ngủ khá ngoan, nhưng trong ký ức thì chưa từng cùng ai chung chăn gối.

Vừa nằm xuống, cậu lập tức kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, cậu nhận ra bên kia nệm lún xuống — Lăng Triệt cũng nằm lên.

Một người nằm bên trái, một người bên phải, ở giữa vẫn đủ khoảng trống cho hai người nằm nữa.

Đèn đầu giường tắt.

Trong lòng Hứa Đường Chu kêu "gâu" một tiếng.

Bạn bè cả đời cùng đi, ai yêu trước người đó là cún.

Cừu Âm, xin lỗi, ba Hứa tối nay có khi phải chạm tới đỉnh cao nhân sinh rồi!

Thế nhưng, sự tiếp cận như cậu mong đợi lại không xảy ra. Phòng nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối, ngoài tiếng thở của hai người, dường như có thể nghe thấy cả kim rơi.

Khi Hứa Đường Chu vừa thấp thỏm, vừa có chút hụt hẫng, giọng của Lăng Triệt bất ngờ vang lên.

"Hứa Đường Chu."

"Hả?!"

"Em đang căng thẳng."

"...Em không có!"

"Em chắc có thể ngủ trong tình trạng này sao?"

"......"

Vài giây sau.

Nệm bất chợt lún xuống, cùng lúc đó, động tác Alpha nghiêng người lại gần khiến chăn tung lên luồng khí nhỏ, lướt qua làm rối tóc mai của Hứa Đường Chu.

Cậu bỗng toàn thân cứng ngắc, tim đập nhanh đến mức như không còn là của chính mình.

Lăng Triệt định làm gì vậy?!

Mùi sữa tắm hòa cùng hơi ấm cơ thể, xen lẫn khí tức rực rỡ như ánh mặt trời, khiến động tác anh vòng tay từ phía sau ôm lấy Hứa Đường Chu trở nên rõ ràng và mãnh liệt.

Bị ôm chặt như thế, cả người Hứa Đường Chu như bốc cháy.

Cậu có nên xoay người lại ôm lấy Lăng Triệt không?!

Phải làm sao đây?!

"Em có biết 'không được vi phạm' mà Tư Đồ Nhã nói nghĩa là gì không?"

Giọng Alpha lúc đêm khuya khàn hơn thường ngày một chút, vang lên ngay sau lưng gần trong gang tấc, lọt vào tai Hứa Đường Chu, gợi cảm đến cực điểm.

"???"

Hứa Đường Chu gắng gượng suy nghĩ: đây là câu hỏi quỷ quái gì thế?

Chẳng lẽ không phải ý là tuân thủ luật giao thông, chú ý an toàn sao?!

Khoan đã, bây giờ là lúc để bàn chuyện này sao?!

Lăng Triệt lại trực tiếp bật mí: "Nghĩa là... không được tiến thêm một bước so với thế này."

Lời vừa dứt, một cảm giác nóng ẩm rơi xuống sau gáy.

Từng chút một, tuyến thể đã lành lặn của cậu bị đầu lưỡi mềm mại l**m qua nhẹ nhàng.

Dòng điện chạy dọc sống lưng, cả người Hứa Đường Chu lập tức nhũn ra, bật ra một tiếng mà chính cậu cũng chưa từng nghe thấy: "Ưm~..."

Nghe được phản ứng đó, Lăng Triệt ác ý dùng răng cắn một cái lên gáy cậu, mạnh mẽ, nhưng lại không nỡ cắn rách da.

Cơn đau nhẹ khiến Hứa Đường Chu hơi tỉnh táo lại, nhưng đồng thời, trong cơ thể lại xảy ra biến hóa mơ hồ từng xuất hiện trong mộng. Để không bị Lăng Triệt phát hiện, cậu cắn chặt môi, không chịu phát ra thêm bất cứ âm thanh nào.

Cậu cảm giác được Lăng Triệt rời khỏi sau gáy, rồi nghe thấy anh hỏi: "Hiểu chưa?"

Hứa Đường Chu siết chặt ga giường: "......"

Không hiểu!

Đồ thần kinh!

Chỉ biết trêu chọc chứ không chịu làm đến cùng!

Trêu đủ rồi, giọng Lăng Triệt trầm hẳn đi.

Trước khi Hứa Đường Chu kịp nhận ra phản ứng cơ thể của đối phương, anh đã buông người trong ngực ra.

Hai người lại trở về khoảng cách ban đầu.

Cuối cùng, Lăng Triệt nhàn nhạt kết luận: "Thế nên em không cần căng thẳng nữa... Giờ thì nghiêm túc ngủ đi."

Phòng lại chìm vào tĩnh mịch.

Như thể anh chỉ muốn nhắc Hứa Đường Chu rằng mình sẽ không làm bừa, tối nay chỉ đơn giản là đến ngủ nhờ.

Một lát sau, Hứa Đường Chu lại xoay người, đối diện với anh, giọng run run khẽ gọi: "Lăng Triệt."

Dường như Lăng Triệt đã ngủ rồi.

Trong bóng tối, đường nét của anh càng thêm cứng rắn, Hứa Đường Chu chỉ có thể nhìn thấy bóng nghiêng của anh.

Lại qua một lúc lâu, Hứa Đường Chu khẽ thì thầm: "Em thích anh."