Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa - Chương 47
Chương 47: Có muốn nếm thử không?
- Vi Phong Kỉ Hứa -
Vì phải hạ thấp giọng nên giọng của Lăng Triệt trầm hơn hẳn ngày thường.
Trầm thấp, mang theo từ tính. Chính là kiểu âm thanh có thể làm "tai mang thai".
"Thẻ... thẻ phòng?"
Đầu óc Hứa Đường Chu hơi load không kịp.
Mùi hương dễ chịu từ người Alpha trẻ tuổi bao trùm lấy cậu trong bóng tối. Bàn tay bị đối phương nhẹ nhàng nắm lấy, xúc cảm ở các khớp tay, đầu ngón chạm vào da thịt khiến cậu luôn nhớ rõ. Hai người đang mười ngón đan chặt.
Trong tình huống chẳng nhìn thấy gì, như thể mọi giác quan đều tập trung cả vào đối phương.
"Ừm." Lăng Triệt dường như nghiêng đầu xuống, hơi thở nóng hổi lướt qua bên cổ cậu: "Vào phòng rồi nói, em muốn bị camera quay lại à?"
Câu nói này mới khiến Hứa Đường Chu giật mình.
Điện ở hành lang này chắc là do Tiểu An cắt rồi!
Cậu chẳng hiểu gì về đường dây, nhưng hiểu rõ một điều. Lăng Triệt không thể để người khác trông thấy anh xuất hiện ở đây.
Một bàn tay vẫn còn bị nắm chặt.
Hứa Đường Chu không nỡ buông.
Lăng Triệt cũng không hề buông ra.
Cậu luống cuống lấy thẻ phòng từ túi bên trái bằng tay phải, Lăng Triệt liền cầm lấy: "Phòng nào?"
Có lẽ anh đã đợi một lúc rồi, mắt cũng nhanh chóng quen với bóng tối hơn cậu.
Hứa Đường Chu báo số phòng, lập tức bị kéo đi mở cửa.
Cắm thẻ, bật đèn, động tác thuần thục gọn gàng.
Khoảnh khắc ánh sáng bật lên, cả hai đều ngẩn người, bầu không khí lập tức nhuốm màu mờ ám.
Hứa Đường Chu lúc này mới để ý, Lăng Triệt đeo khẩu trang và đội mũ, rõ ràng là lén lút chạy tới. Đây gọi là đến "thăm ban" sao?
Mà từ góc nhìn của Lăng Triệt, Hứa Đường Chu có chút ngốc ngốc.
Cứ đứng ngẩn ra, đôi mắt gắt gao dán trên gương mặt anh. Vì bệnh mới khỏi nên sắc mặt kém đi, nhưng lại ửng lên một mảng đỏ.
Bàn tay đan chặt cuối cùng cũng buông ra.
Lăng Triệt dường như không lưu luyến cảm giác nắm tay mấy, mở miệng: "Ngốc luôn rồi à?"
Bàn tay đột nhiên trống rỗng, nhưng trong giọng Hứa Đường Chu lại kìm không được chút hưng phấn: "Anh sao lại đến đây?"
Kiểu "đột kích bất ngờ" này, mức độ bất ngờ phải nói là bùng nổ!
Lăng Triệt: "Vài hôm trước vừa mới bắt đầu hẹn hò với một Omega, em không ngờ tối nay đã hiện thân ngoài đời thật à?"
Hứa Đường Chu: "......"
Tại sao lại thấy mất mặt tới mức muốn độn thổ thế này!
Những tin nhắn trước đó lúc gửi không thấy gì, giờ nhớ lại chỉ thấy ngượng muốn chết, mấy đứa tiểu học còn biết tán tỉnh khéo hơn cậu.
Hai người hoàn toàn nói lệch sóng.
Trong lúc nói chuyện, Lăng Triệt đã tháo khẩu trang và mũ, lộ ra gương mặt mấy ngày không gặp mà Hứa Đường Chu nhớ mong khôn xiết.
Tóc anh hơi rối, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Mấy hôm không trả lời tin nhắn có lẽ do bay trên máy bay, cũng có thể là cố tình không trả lời.
Tóm lại, anh đã xuất hiện ở đây, ở phim trường cách thủ đô cả nghìn cây số. Xuất hiện ngay trước mặt Hứa Đường Chu.
Cất khẩu trang đi, Lăng Triệt bất ngờ kéo cậu tới trước mặt, động tác có hơi thô lỗ. Sau đó một tay giữ chặt sau gáy, một tay áp lên trán cậu, giống như đang dỗ trẻ con.
Hứa Đường Chu không còn sốt, uống thuốc đã đỡ nhiều, nhưng vẫn hơi toát mồ hôi.
Ngón tay anh chạm phải lớp ẩm ướt, nhíu mày nói: "Sao lại cảm lạnh đột ngột vậy?"
Hứa Đường Chu không trả lời, dè dặt hỏi: "Có phải vì biết em bị bệnh nên anh mới đến không?"
Lăng Triệt muốn phủ nhận. Nhưng đôi mắt cậu quá đẹp, đen trắng rõ ràng lại vừa trong sáng chuyên chú nhìn anh như thể chứa cả sao trời.
Đến khi nói ra, lời anh lại chuyển hướng thành: "Em nghĩ sao?"
Hứa Đường Chu đỏ bừng vành tai: "Em nghĩ đúng mà, chắc chắn anh biết em bệnh nên mới đến."
Rõ ràng Lăng Triệt rất thích cậu, vậy mà vẫn cứ không chịu thừa nhận.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà Hứa Đường Chu đã gầy đi trông thấy, vừa ngoan vừa yếu ớt, trông rất dễ bị bắt nạt.
Trong những tấm poster phim《Ngự Phong》cậu lạnh lùng đến thế, giờ lại mềm mại như vậy, nhưng chỉ mình anh thấy được.
Không ai biết, Hứa Đường Chu có thể ngọt đến mức này.
Cậu vẫn nhìn anh như thế, ánh mắt kia đối với Lăng Triệt mà nói không nghi ngờ gì chính là sự khiêu khích.
Ánh mắt anh tối đi, ngay lập tức cúi đầu ngậm lấy môi cậu.
Nụ hôn này xảy ra quá đột ngột.
Không nằm trong dự tính, Lăng Triệt vốn chẳng định tiến triển nhanh vậy. Anh không muốn là người chủ động cúi đầu.Trừ khi Hứa Đường Chu mở miệng cầu anh.
Thế nhưng trong lúc bốc đồng, chưa kịp hối hận, thì chỉ ngay khoảnh khắc môi chạm môi, một luồng điện tê dại đã chiếm cứ toàn bộ giác quan của cả hai.
Bao nhiêu bình tĩnh kiêu ngạo, tính toán từng bước đều tan thành bong bóng.
Chỉ là vừa chạm môi thôi, hơi thở cả hai đều đông cứng lại trong một khắc, không thể kìm nén nổi h*m m**n mãnh liệt dành cho nhau.
"!!!!!"
Hứa Đường Chu dường như hoảng loạn, bước chân loạng choạng lùi lại, nhưng bị Lăng Triệt giữ chặt trong lòng anh, cậu không cách nào thoát được.
Đôi môi c** nh* mà đầy đặn, đặc biệt thích hợp để hôn.
Trước đây Lăng Triệt đã hôn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cách mấy năm sau lại hôn một lần nữa, cảm giác chấn động còn mạnh hơn cả lần đầu. Gần như khiến anh mất kiểm soát.
Anh biết mình hơi thô bạo, vì Hứa Đường Chu khẽ run, nhưng Lăng Triệt vẫn chỉ muốn nghiền nát bờ môi mềm mại kia. Cho dù nó sưng đỏ cũng không thể ngăn cản anh xâm chiếm.
Da đầu Hứa Đường Chu tê dại, toàn thân mềm nhũn, bị hôn đến mức bật ra tiếng "ưm", theo bản năng nắm chặt vạt áo anh. Đuôi mắt cậu ửng đỏ, thở gấp, chủ động hé răng, giống như một lời mời gọi.
Ai chịu nổi một Hứa Đường Chu thế này chứ?
Lăng Triệt thở gấp khựng lại, lập tức phản ứng lại, áp đảo và mạnh mẽ tiến sâu.
Anh cuốn lấy ch**c l*** *m **t, hương vị ngọt ngào hơn cả trong ký ức, khiến tay anh siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, mềm mại thuộc về Omega này. Siết đến nỗi cả cánh tay cũng sắp mất sức.
Trong mơ, Hứa Đường Chu chẳng phải chưa từng hôn Lăng Triệt.
Liên quan đến anh, cậu từng mơ đủ loại sắc màu, nhưng so với một nụ hôn ngoài đời, thì tất cả đều nhạt nhòa.
Chỉ một nụ hôn thôi, bầu không khí trong phòng đã đặc quánh đến không tan nổi.
Chỉ còn lại âm thanh ướt át rõ ràng vì nụ hôn vang lên trong không gian yên tĩnh.
Người trong lòng mặt đỏ bừng.
Khi nụ hôn kết thúc, vì thân nhiệt không ngừng tăng cao, trán Hứa Đường Chu đã ướt đẫm mồ hôi.
Người trong lòng mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt long lanh, môi quả nhiên hơi sưng đỏ.
Lăng Triệt khẽ áp trán mình lên trán cậu, không dám tiếp tục, giọng khàn đi: "Nóng vậy?"
Họ vừa hôn nhau.
Hơn nữa còn là một nụ hôn sâu đến mức khó tả.
Nhận thức được điều này khiến tim Hứa Đường Chu đập dồn dập chưa từng có. Như thể chỉ khi có được nụ hôn này, mới chính thức được khẳng định rằng họ đã bước vào tình yêu của nhau.
Tim cậu vẫn đang đập thình thịch, vội vàng đáp: "Anh... anh hôn em... nên em mới nóng."
Lăng Triệt khiến eo cậu mềm, tay mềm, cả chân cũng mềm nhũn.
Nghe câu thoại "chí mạng" này, Lăng Triệt gần như nghiến răng mới kiềm chế được xung động: "Cả người toàn mồ hôi, hôi chết đi được."
Hứa Đường Chu: "???????"
Lăng Triệt ung thư thẳng A này!?!!
Vậy là bốn năm nay sau khi chia tay với cậu, Lăng Triệt thật sự vẫn nhờ "thực lực" mà độc thân à?
Đang định tức giận mắng người, Lăng Triệt đã cúi xuống hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng nói: "Còn muốn cảm lạnh nặng hơn nữa sao? Mau đi tắm rửa, lau khô người rồi thay bộ quần áo sạch, người ướt hết rồi."
Hứa Đường Chu: "......"
Thôi, cậu nhận thua.
Lăng Triệt vừa đến, căn phòng vốn cũng coi như rộng rãi bỗng trở nên nhỏ hẹp hẳn.
Tiểu An lại ghé qua một lần nữa, mang chút đồ ăn lên, thì ra Lăng Triệt vẫn chưa dùng bữa tối. Đại minh tinh tỏ vẻ đồ ăn ở đây thật sự khó nuốt, chứ không phải Hứa Đường Chu khó nuôi.
Hứa Đường Chu tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ. Khi bước ra khỏi phòng tắm thì Lăng Triệt đã rót một ly nước, còn để sẵn thuốc bên cạnh.
Lăng Triệt đang ngồi trên sofa nghe điện thoại.
Không biết người gọi là ai, anh hơi nhíu mày, dáng vẻ nhàn nhã, chỉ hờ hững đáp vài câu.
Hứa Đường Chu đã uống thuốc, bỗng dưng thấy tay chân lúng túng, đành cầm kịch bản lên giả vờ chăm chú đọc.
Nhưng Lăng Triệt duỗi tay dài kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, bàn tay to vừa phải nắn nhẹ sau gáy cậu, cứ như vô thức v**t v* một con thú cưng nào đó, tư thế lại rất giống đang... vuốt mèo.
Hứa Đường Chu: "......"
Mà kỳ lạ là cậu còn thấy thoải mái. Chẳng lẽ mình có khuynh hướng M sao?
Lăng Triệt miệng nói: "Vâng." Rồi liền cúp máy.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hứa Đường Chu bất giác rời khỏi kịch bản, dừng lại trên đôi môi mỏng của anh. Nhớ lại nụ hôn kịch liệt vừa rồi, bị bắt quả tang ngay tại chỗ, Hứa Đường Chu lập tức đỏ bừng mặt.
Cậu vội vã quay đi, ánh mắt trở lại kịch bản, giả vờ hờ hững hỏi: "Có phải chị Nhã gọi không?"
Tư Đồ Nhã chắc là không thích Lăng Triệt đến thăm đoàn phim.
"Là mẹ anh." Lăng Triệt cũng có chút mất tự nhiên.
Theo lẽ thường mà nói, hai người bọn họ tiến triển quá nhanh rồi.
Anh rút tay khỏi gáy cậu, ngồi nghiêm chỉnh lại, bổ sung thêm một câu: "Là người sinh ra anh."
Lăng Triệt hiếm khi nhắc đến gia đình, cũng không hay chủ động nói về bản thân. Đây là lần đầu tiên Hứa Đường Chu nghe anh nói những chuyện này.
Cha về mặt sinh lý của Lăng Triệt là nữ Alpha lai nổi tiếng Lăng Chí, còn mẹ là một Beta, nghe nói là tiểu thư gia giáo nhưng hiếm khi lộ diện trước công chúng. Thông thường, Lăng Triệt gọi Lăng Chí là "mẹ", còn Beta kia thì gọi là "mama", trong những gia đình có cả hai phụ thân/mẫu thân đều là nữ thì điều này rất phổ biến.
Tính cách kiêu ngạo của anh xuất phát từ môi trường gia đình, là nam giới duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được nuôi dạy khá buông thả.
Lăng Triệt nói: "Ngày kia là sinh nhật mẹ anh, bà muốn anh về nhà một chuyến."
Hứa Đường Chu gật đầu: "Ồ."
Trong lòng lại nghĩ: Ngày kia Lăng Triệt sẽ đi sao?
Mới đến đây thôi mà.
Thấy Hứa Đường Chu chẳng có ấn tượng gì về chuyện của mình, đầu óc vốn đang nóng lên của Lăng Triệt dần nguội đi. Năm đó khi chia tay, anh chưa từng nói nguyên nhân với ai, gia đình cũng chẳng biết anh bị đá.
Nhà họ Lăng xưa nay vốn chẳng ai đặt nặng chuyện mùi hương tin tức tố. Gia đình AB kết hợp, trong xương cốt đã mang theo sự kiêu ngạo trong tình cảm. Dù năm đó Hứa Đường Chu mãi chưa phân hóa, mẹ Lăng Triệt vẫn đặc biệt thích cậu, gọi một tiếng một "Nhóc con". Gần đây lại càng say mê theo dõi chương trình
"Chuyến du lịch hoàn mỹ của chúng ta"
.
Thực ra trong cuộc điện thoại vừa nãy, mẹ anh yêu cầu đưa Hứa Đường Chu về nhà. Ngoài chuyện tái hợp, thì chuyện Hứa Đường Chu mất trí nhớ, Lăng Triệt vẫn chưa nói với bà.
Sắc mặt Hứa Đường Chu thoáng mất mát, chỉ vài ngày mà trông cậu gầy đi không ít.
Lăng Triệt nheo mắt lại: "Trợ lý của em nên đổi đi, cô ấy chăm sóc em kiểu gì vậy?"
Hứa Đường Chu nghĩ, chuyện này tuyệt đối không thể để Ô Na Na chịu oan.
Cậu vừa định mở miệng, chuông cửa bỗng vang lên.
Lăng Triệt buông tay, ngạo nghễ hất cằm về phía cửa: "Có người tìm em."
Hứa Đường Chu mơ hồ đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo xác nhận người tới, hóa ra là Tiêu Dương. Tiêu Dương chưa bao giờ đến phòng cậu, đây là có chuyện gì sao?
"Là diễn viên trong đoàn." Hứa Đường Chu quay đầu lại nói, "Vừa rồi bọn em còn diễn tập chung, chắc chuyện công việc."
"Diễn tập?" Lăng Triệt nheo mắt, "Là nam số hai đóng vai Lư Tu sao?"
Hứa Đường Chu: "Đúng, anh ấy tên Tiêu Dương."
Lăng Triệt chắc là đã xem thông cáo chính thức của
"Ngự Phong"
.
Anh chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.
Dáng người cao lớn, khí thế lại quá mạnh mẽ.
Là lưu lượng đỉnh cấp xuất hiện ở đây, thật sự rất phiền phức, anh miễn cưỡng dịch người tránh khỏi góc dễ nhìn thấy ở cửa, đổi sang chỗ khác ngồi xuống.
Hứa Đường Chu có cảm giác như đang giấu một con mèo lớn trong phòng.
Mà còn là loại cực kỳ kiêu ngạo.
Cậu mở cửa, tự nhiên che chắn ở cửa: "Anh Dương."
Tiêu Dương mỉm cười đưa tới một cái túi: "Chu Chu, lúc nãy khi tập diễn tôi bảo trợ lý đi mua hai ly trà sữa, quên nói với cậu."
Hứa Đường Chu vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn anh!"
"Sao mặt cậu đỏ thế?" Đối phương kinh ngạc, "Vẫn còn sốt à?"
Hứa Đường Chu vội vàng phủ nhận: "Có lẽ tại tôi vừa tắm xong, hơi nóng thôi."
Mặt cậu đỏ lắm sao?!
Tiêu Dương lo lắng dặn dò: "Tối nay cậu khó chịu thì đừng đọc kịch bản nữa, mai tối chúng ta lại tập tiếp."
Tiêu Dương là người rất tốt, chỗ nào cũng để ý quan tâm người khác.
Hứa Đường Chu gật đầu, chân thành nói: "Vâng, cảm ơn anh Dương, hẹn mai tối."
Tiêu Dương vừa định đi, lại nhớ ra: "Mới mua nên vẫn còn nóng, tôi gọi loại không đường, cậu không phải lo tăng cân. Uống xong nhớ nghỉ ngơi sớm."
Cửa phòng Hứa Đường Chu còn chưa khép lại.
Người đã không thấy đâu.
Tiêu Dương sững sờ.
Người bước ra đóng cửa, ánh mắt sâu thẳm, khí thế cực mạnh, không cần nói cũng đủ để tuyên bố chủ quyền.
Chỉ một thoáng lướt qua, đối phương lạnh mặt đóng sầm cửa lại.
Tiêu Dương gần như nghi ngờ chính mắt mình —— đó là Lăng Triệt?!
Anh ta không dám chắc.
Nhưng một luồng tin tức tố của cấp S của Alpha lặng lẽ tỏa ra, khiến anh ta có chút mềm nhũn chân.
Đây là... Alpha truyền thuyết mang mùi "Mặt trời rực cháy" sao?
Lăng Triệt: "Ồn muốn chết."
"......" Sau cánh cửa, Hứa Đường Chu trơ mắt nhìn ly trà sữa bị ai kia cướp mất, "Anh ấy có nhìn thấy anh không?"
Lăng Triệt thản nhiên: "Anh ta không có chứng cứ."
Nói xong, anh cắm ống hút uống một ngụm, chê bai: "Không đường mà còn ngọt thế này."
Trà sữa vẽ một đường parabol rồi rơi thẳng vào thùng rác.
Hứa Đường Chu mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Ghen rồi?!
Lăng Triệt giọng nhạt đi chút: "Muốn nếm thử không?"