Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa - Chương 61
Chương 61: Giúp giải sầu
- Vi Phong Kỉ Hứa -
"Xin lỗi nhá." Ứng Thần cười đầy trêu chọc, chẳng có chút ý tứ xin lỗi thật sự nào, "Tôi không ngờ cậu vừa làm việc vừa hẹn hò yêu đương."
Sắc mặt Lăng Triệt khó ở hẳn.
Cừu Âm thì lộ ra vẻ mặt có chút mới lạ.
Ứng Thần nhận ra ngay, lập tức bổ sung: "Đợi đến khi tôi cũng có thể thoải mái cắn cổ ai đó, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ."
Cừu Âm: "......"
Tên lưu manh già này thật đúng là chướng mắt.
Lăng Triệt không buồn nhìn thêm nữa, sau khi tập luyện mồ hôi nhễ nhại, anh liền vào phòng tắm tắm qua loa, rồi ba người cùng nhau đến nơi ăn cơm.
Bọn họ chọn một quán nướng, không phải kiểu quán vỉa hè bán đồ ăn vặt rẻ tiền như trong tưởng tượng của Cừu Âm về thứ mà Hứa Đường Chu thích ăn, mà là một quán chỉ nhìn mặt tiền trang trí thôi cũng toát lên câu 'tôi rất đắt đỏ'.
Với tính cách keo kiệt đến mức kiên quyết thu tiền thuê nhà của bạn bè, lại thêm tính cách cứng cỏi, Cừu Âm tất nhiên không muốn chiếm chút lợi nào của ai. Trên đường đi, cậu ta đã tự quyết định sẽ không gọi món gì, như vậy thì khỏi phải trả tiền.
Xuống xe, bên cạnh cậu ta là hai ngôi sao lớn, đều là Alpha cao ráo chân dài, lại đeo kính râm khẩu trang. Nhất là Lăng Triệt, cao mét chín, trên người không có cái khí chất lưu manh như Ứng Thần, chỉ đứng đó lạnh mặt cũng khiến người ta thấy tự ti.
Cừu Âm thì khác Hứa Đường Chu vốn là người mẫu. Cậu ta chỉ cao hơn mét bảy một chút, đứng giữa hai người họ chẳng khác nào một chữ "凹", vô cùng lạc lõng.
Vì quá cao, Lăng Triệt gần như cúi xuống nhìn Cừu Âm: "Khi nào cậu ta đến tìm cậu, cũng quấy rầy cậu như thế à?"
"Cậu ta" ở đây tất nhiên là chỉ Ứng Thần.
Ứng Thần bị nói thẳng mặt như thế, chẳng phục chút nào: "Gọi là quấy rầy được à? Tôi vô cùng lịch sự, tao nhã mời bác sĩ Cừu đến cho cậu, hoàn toàn không chứa bất kỳ tình riêng nào. Tất nhiên, trong thâm tâm, tôi rất nhớ bác sĩ Cừu, khao khát phát triển một mối tình với bác sĩ Cừu."
Cừu Âm: "......"
Lăng Triệt: "......"
Hai người im lặng vài giây, gió lạnh thổi qua.
Lăng Triệt dường như cảm thấy mất mặt, liền nói: "Hay là chúng ta nói chuyện riêng?"
Cừu Âm lúng túng: "Hoàn toàn đồng ý."
Hai người đi thẳng vào phòng riêng.
Ứng Thần bị bỏ lại: "???"
Thiếu đi một chướng ngại vật cực kỳ chướng mắt, tâm trạng Lăng Triệt thoải mái hơn hẳn, gọi một hơi rất nhiều món, còn hiếm hoi tỏ ra thân thiện, bảo Cừu Âm cứ tự nhiên.
Thái độ của Lăng Triệt không thể gọi là nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh nhạt. Nếu có người quen anh ở đây thì sẽ thấy rõ anh đối xử với Cừu Âm khác hẳn bình thường, quả thực là rất nể mặt.
Ai mà ngờ chỉ mới vài ngày trước, Lăng Triệt còn cho rằng đối phương là một Alpha, thậm chí với cái tên "Cừu Âm" cũng mang đầy địch ý.
Gọi món xong, Lăng Triệt uống một ngụm nước, đi thẳng vào chủ đề: "Xin lỗi, gần đây công việc quá nhiều, không thoát ra được, nên đột ngột gọi cậu đến."
Có vài sự kiện phải tham dự, thêm một lễ trao giải, một buổi hòa nhạc, Lăng Triệt thực sự lực bất tòng tâm.
Cừu Âm nhìn đồng hồ: "Không sao, thời gian của tôi cũng không dư dả. Tôi chỉ có ba tiếng, vừa rồi trên đường đã mất một tiếng, vậy là chỉ còn hai tiếng."
Không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, Lăng Triệt hơi nhướng mày.
Giao tiếp với kiểu người này quả thật không hề mệt mỏi.
"Hứa Đường Chu nói cậu là bạn của em ấy." Lăng Triệt nói, "Nghe nói hai người ở cùng nhau bốn năm?"
"Ba năm bảy tháng." Cừu Âm trả lời nhanh gọn rõ ràng, "Anh ấy chuyển vào là lúc khai giảng năm nhất đại học."
Giờ Hứa Đường Chu sắp tốt nghiệp rồi, tính ra cũng đúng thật.
Nghĩ kỹ thì thời gian Hứa Đường Chu ở cùng Cừu Âm chỉ ít hơn chút so với thời gian cậu chia tay với Lăng Triệt.
Cừu Âm hỏi: "Sao anh lại muốn tìm hiểu chuyện của anh ấy?"
Lăng Triệt suy nghĩ một chút, mở điện thoại đưa cho Cừu Âm xem.
Cừu Âm bận rộn, Hứa Đường Chu chưa kịp kể chuyện trước đây của mình với Lăng Triệt, nên vừa thấy ảnh trên màn hình, cậu ta lập tức sững sờ.
Trong ảnh, Hứa Đường Chu trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt non nớt hơn nhiều, hoàn toàn không có khí chất lạnh lùng như hiện tại, mà thuộc dạng ngọt ngào, mềm mại.
Điều khiến Cừu Âm kinh ngạc hơn chính là — trong ảnh còn có một người nữa.
Ngũ quan sâu sắc, lộ rõ huyết thống lai ngoại quốc, khóe môi còn mang nụ cười, chính là Lăng Triệt cũng mang vẻ ngây ngô tuổi trẻ.
Ảnh chụp từ trên xuống, hai người dường như đang ngồi trong một chiếc sofa lớn mềm mại, Hứa Đường Chu ngồi trong lòng Lăng Triệt, cả hai cùng nhìn vào ống kính — đó là kiểu ảnh thân mật chỉ tình nhân mới chụp.
Không lâu trước đây, Lăng Triệt đã mở lại ổ lưu trữ đám mây bị phủ bụi từ lâu.
Những bức ảnh đó giống như chiếc van ký ức, trong chốc lát đã nhấn chìm anh.
Mà tất cả là sau chuyến đi Khởi Nam.
"Em ấy mất trí nhớ rồi." Lăng Triệt nói, "Không biết tôi là bạn trai cũ của em ấy."
Cừu Âm lập tức hiểu: "Anh không hỏi anh ấy mà lại hỏi tôi, chứng tỏ anh không muốn anh ấy biết chuyện này. Suy ra, hai người chia tay không được tự nguyện, anh ở thế bị động, giờ muốn nắm quyền chủ động."
Lăng Triệt vốn biết người này thông minh, nhưng không ngờ lại đoán nhanh đến thế.
Cảnh vừa nãy bị bắt gặp lúc tán tỉnh khiến mặt anh hơi nóng.
Cắn răng một chút, Lăng Triệt giả vờ thản nhiên: "Đúng vậy. Vậy cậu có chịu nói cho tôi biết không?"
Cừu Âm trầm ngâm giây lát: "Anh cứ hỏi đi, nhưng tôi không chắc sẽ trả lời."
Thái độ dứt khoát như vậy khiến Lăng Triệt cảm thấy Cừu Âm rất thú vị.
Trở lại chính đề, anh bình thản nói: "Cuộc sống sau khi mất trí nhớ của em ấy tôi không can dự, tôi chỉ muốn biết lúc mới đến thủ đô thì thế nào. Ví dụ, khi vừa dọn đến nhà cậu thì tình trạng ra sao? Tôi biết khi ấy em ấy mới mất trí nhớ chưa lâu."
Bị thương nặng mới hai tháng mà đã phải đi học xa, không hiểu gia đình thế nào mới dám để một thiếu niên mất trí nhớ một mình nơi đất khách.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, ánh mắt Lăng Triệt đã tối lại.
Khi đó anh cũng không hề biết, sau chia tay Hứa Đường Chu đã lặng lẽ đến thành phố nơi anh sống.
Vì anh chưa từng nghĩ sẽ điều tra.
Cừu Âm hồi tưởng lại: "Đúng vậy......"
Lăng Triệt: "Vậy hai người quen nhau thế nào?"
Cừu Âm lần theo ký ức, kể khá chi tiết: "Anh ấy đặt phòng qua một cái app, còn chưa gặp mặt đã chuyển cọc cho tôi. Đến lúc hẹn thì lại liên lạc không được, tôi mới dùng email của app gửi thư cho anh ấy. Tôi thường không có ở nhà, anh ấy còn từng hỏi tôi có thể ở hai người được không."
Lăng Triệt hạ giọng trầm xuống: "Hai người?"
Tại sao lại hỏi có thể ở hai người?
"Ừ." Cừu Âm nói, "Người đưa anh ấy tới còn có một người nữa, tôi vốn tưởng họ định ở chung, kết quả thì không phải, người kia chỉ là đưa anh ấy đến thôi. Sau đó anh ấy cũng quên mất chuyện từng hỏi như vậy, lúc đó tôi mới biết anh ấy bị mất trí nhớ. Email cũng là do trình duyệt tự động đăng nhập khi anh ấy chuẩn bị tìm phòng nên tôi mới nhận được."
Lăng Triệt khẽ siết lấy ly rượu.
Từ khi Hứa Vệ giải ngũ bị thương, cẳng chân bất tiện, lại hay say khướt, thì người đó không thể là ông. Theo lời Cừu Âm miêu tả, cũng càng không phải Tạ Nhụy.
Khí tức Alpha trong người Lăng Triệt dần trở nên nồng nặc, khiến Cừu Âm hơi khó chịu. Không biết vì sao, cậu ta luôn cảm thấy sắc mặt Lăng Triệt càng lúc càng trầm xuống, mơ hồ tỏa ra áp lực từ tin tức tố cấp S, khiến người khác cảm thấy căng thẳng.
Vị đại minh tinh này, đối diện người yêu và người ngoài đúng là hai gương mặt khác hẳn.
Lăng Triệt ngẩng mắt, đôi đồng tử nâu nhạt ánh lên vẻ sắc bén: "Người đưa em ấy đến có phải là một Alpha mí đơn, dưới mắt có nốt ruồi, dáng cao không?"
Cừu Âm sững lại: "Sao anh biết?"
Hiện thực mà anh luôn trốn tránh, rốt cuộc đã bị chính miệng mình nói ra.
Lần trước đến Khởi Nam, Lăng Triệt không chỉ đến bệnh viện tra hồ sơ bệnh án, còn cố tìm người từng gặp thoáng qua đó, nhưng không thấy.
Khó trách Ứng Thần nói anh là tự chuốc khổ, cứ nhất quyết tìm hiểu chuyện tình cũ của đối phương. Bởi vì bốn năm trước, vào mùa hè sau khi bị chia tay, anh đã từng tự hạ thấp bản thân mà tới Khởi Nam một lần.
Anh kiêu ngạo đứng trước cửa nhà họ Hứa, người ra mở cửa chính là người đó.
Đối phương mang bộ dạng địch ý, chỉ đơn giản nhưng cứng rắn dùng thân phận "chủ nhân" nói cho anh biết đừng quấy rầy Hứa Đường Chu nữa.
Mà bên trong cửa, Hứa Đường Chu mặc đồ ngủ, vừa vặn đi ngang qua phòng khách, nghe động tĩnh cũng chỉ liếc ra một cái, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của anh.
Lăng Triệt khắc cốt ghi tâm.
Anh chưa từng nghĩ, thì ra lúc ấy Hứa Đường Chu đã mất trí nhớ.
Giờ nhớ lại, ánh mắt đó rõ ràng xa lạ, vậy mà suốt mấy năm liền lại trở thành ác mộng quấn lấy anh.
Thế nhưng, nếu Hứa Đường Chu chưa từng bị đánh dấu, nếu cậu đã sớm chia tay người kia, vậy tại sao người đó còn đưa cậu lên thủ đô học?
Đối diện với vẻ kinh ngạc của Cừu Âm, Lăng Triệt chỉ nhíu mày, không nói một lời.
Khi màn sương mờ càng dày, Cừu Âm lại nói: "Người đó là thuộc hạ cũ của cha Hứa Đường Chu, là người trong quân đội, tôi chỉ gặp một lần ấy thôi."
Lăng Triệt sững người: "Người trong quân đội?"
Quân đội kỷ luật nghiêm ngặt, không phải ngày nghỉ thì không được ra ngoài, khó trách lần trước anh đến Khởi Nam không tìm được.
Nghe nói Hứa Đường Chu từng bảo, Lăng Triệt là "vua hay ghen".
Cừu Âm không muốn nói thêm: "Nếu anh muốn biết Hứa Đường Chu có từng yêu đương chưa, tôi chỉ có thể nói với anh, mấy năm nay anh ấy vẫn độc thân, còn lại thì tôi không thể tiết lộ."
Sắc mặt Lăng Triệt thoáng biến đổi.
Nếu là người trong quân đội, nhất định có liên quan đến Hứa Vệ, biết đâu là người quen cũ, vậy thì chuyện anh ta và Hứa Đường Chu có độ tương thích cao cũng chẳng có gì lạ.
Trái tim anh dần chìm xuống.
Món ăn được bưng lên.
Ứng Thần cuối cùng cũng theo nhân viên phục vụ đi vào, vừa vào đã thản nhiên ngồi sát cạnh Cừu Âm. Anh ta ghé sát tai, khiến Cừu Âm vốn định tránh đi lại khựng lại, tức tối ngồi yên, rồi trút giận bằng cách ăn uống dồn dập.
Cậu ta muốn dùng cách tiêu tiền để làm tê liệt bản thân.
Lăng Triệt không còn tâm trí để ý đến tương tác của họ, chỉ uể oải xoay một chiếc ly nhỏ trong tay.
Ngón tay anh dài, chiếc ly rượu tinh xảo trong tay anh trông như món đồ chơi. Động tác lười nhác, mỗi cử chỉ đều toát ra sức hút.
Nếu không phải trên gương mặt lại phô bày sự khó chịu quá rõ ràng.
"Vui buồn thất thường" dường như chính là nhãn dán gắn liền với Lăng Triệt.
Khổ nỗi anh lại kiêu ngạo đến mức chẳng dễ dàng thổ lộ phiền muộn của mình, kể cả với bạn bè.
Ứng Thần hiểu rõ điểm này, tưởng rằng mấy hôm nay anh đang lo chuyện hacker làm rối tung cuộc sống của Hứa Đường Chu. Là bạn, anh ta sao có thể không chia sầu cho anh?
Ứng Thần ung dung dẫn dắt câu chuyện.
Trong trạng thái "mạng trong núi" của mình, Cừu Âm căm phẫn thốt ra: "Sao lại có loại người như thế chứ?"
Ứng Thần đáp: "Tâm lý b**n th**? Phản xã hội? Giờ ai cũng lo hồ sơ cá nhân bị rò rỉ, hiệu suất làm việc của cảnh sát còn chẳng cao bằng bệnh viện các cậu."
Cừu Âm – vốn có xu hướng bảo vệ quyền lợi Omega – hiếm hoi bày tỏ sự bất bình: "Nhưng Omega có làm gì sai đâu?"
Ứng Thần nói: "Như Tần Bảo từng kết hôn rồi thì đỡ hơn chút. Còn nếu nghệ sĩ chưa kết hôn mà tin tức tố bị lộ ra, thì chẳng khác nào ngày sinh tháng đẻ bị công khai, ai ai cũng đi tính toán độ phù hợp, xem hợp với ngôi sao nào hơn."
Cừu Âm nghiêm túc bình luận: "Nhưng đâu phải hợp độ tương thích cao thì chắc chắn ở bên nhau. Những cặp đôi có độ tương thích thấp trên thế giới nhiều lắm, vì con người đâu phải AI mà yêu đương nhờ vào chỉ số tương thích."
Ứng Thần bật cười khẽ: "Đúng vậy, ví dụ như tôi, chưa từng hỏi tin tức tố của cậu là gì, cũng chưa từng tính toán độ tương thích."
Cừu Âm: "..."
Lăng Triệt đặt ly xuống: "Nếu có người chỉ có độ tương thích thấp tới 18% thì sao?"
Cừu Âm chợt nhớ ra điều gì: "Kỳ lạ thật, Chu Chu cũng từng hỏi tôi câu này."