Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa - Chương 63
Chương 63: Em đã từng lừa dối anh chưa?
- Vi Phong Kỉ Hứa -
Tiễn Mễ Phi xong, Hứa Đường Chu cùng đoàn phim《Ngự Phong》đi đến một nhà hàng trong thành phố điện ảnh. Hôm đó là sinh nhật của đạo diễn, buổi tối mọi người được mời ăn cơm.
Trên đường, cậu nhìn điện thoại, Lăng Triệt vẫn chưa trả lời tin nhắn. Tin nhắn vẫn dừng lại ở giao diện sau lúc Lăng Triệt đang ở phòng tập nhảy gọi video cho cậu rồi đột ngột cúp máy.
Hứa Đường Chu:
[Sao, sao lại cúp mất rồi?【che mắt】]
Lăng Triệt:
[Bóng đèn đến rồi.]
Hứa Đường Chu:
[Ai cơ?]
Lăng Triệt:
[Em nói xem.]
Hứa Đường Chu:
[Lại là Ứng tiền bối nữa à!!! Anh ấy không biết em đang thực hành sao!]
Lăng Triệt:
[?]
Hứa Đường Chu:
[Thực hành cách bày tỏ tình cảm với bạn trai, xem nhiệt độ bao nhiêu là vừa.]
Lăng Triệt
có vẻ bất lực:
[Em nghĩ là em đang
bày tỏ tình cảm với
anh sao?]
Hứa Đường Chu ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong lòng lại nhát, thường chỉ dám gửi tin nhắn cho Lăng Triệt, mỗi lần đều là Lăng Triệt chủ động gọi video. Hai người không thường ở cùng nhau, cũng chẳng có gì nhiều để nói. Mỗi lần gọi video chỉ vài phút, và luôn là Lăng Triệt đưa ra chủ đề.
Thế nhưng Hứa Đường Chu vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa cậu và anh.
Trừ khi Lăng Triệt thực sự đứng trước mặt cậu, trừ khi có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể anh, trừ khi thật sự được anh ôm vào lòng, bằng không Hứa Đường Chu vẫn luôn cảm thấy Lăng Triệt giống như một siêu sao chỉ tồn tại trên những tấm áp phích quảng cáo khổng lồ.
Cậu gửi cho anh:
[Là em thổ lộ trước đó nhé.
【
tự hào
】
]
Đến tin này thì Lăng Triệt không trả lời nữa. Trước đó anh có nói cả ngày phải tập luyện, còn phải dành thời gian đi trao đổi với ca sĩ mở màn mới của concert ở Hoài Thị. Mỗi buổi concert của anh đều có điểm khác biệt, không đi theo dây chuyền thương mại hóa rập khuôn, bởi vậy Hứa Đường Chu biết anh bận.
Cậu nghĩ, với tính cách của Lăng Triệt, chắc chắn sẽ trả lời lại một câu: "Thì sao nào." Nghĩ đến đó, cậu không kìm được mà mỉm cười.
Buổi tối, dàn chủ chốt ngồi chung một bàn, đa phần đều là người trẻ. Sau khi chuyện của Tần Bảo và Phong Thành Dục bị lộ ra, bản thân Tần Bảo lại thoải mái hơn nhiều, không còn quá giữ kẽ, thậm chí còn vừa cười vừa nói chuyện đôi câu với Tiêu Dương, khiến đối phương có chút được sủng mà lo sợ.
Hứa Đường Chu chỉ uống một ly rượu, thì Ô Na Na ghé sát tai nhắc khẽ: "Chu Chu, cậu nhiều nhất chỉ được uống một ly thôi, nếu không cậu sẽ say mất."
Cậu uống loại rượu trái cây mà Tần Bảo gọi, nồng độ cồn rất thấp: "Cái này uống không say đâu."
Ô Na Na khẽ nói: "Không phải tôi không cho cậu uống." Nghe cô nàng nói đầy ẩn ý, Hứa Đường Chu quay đầu lại, thấy cô làm động tác "cắt cổ".
Hứa Đường Chu: "......"
Hiện giờ, người có thể quản Hứa Đường Chu chỉ có hai. Ô Na Na không sợ cậu ruột Hoàng Thiên, mà sợ chính là người còn lại.
Trong lòng Hứa Đường Chu chợt thấy ấm áp, bĩu môi nói: "Không uống thì không uống, quản kỹ thật đó."
Ô Na Na đi rồi. Biên kịch Cố Tiểu Sơn ngồi cạnh cậu, hiền từ hỏi: "Chu Chu, bị quản lý nhắc nhở à?"
Mặt Hứa Đường Chu đỏ bừng: "Không phải đâu Cố lão sư, là anh trai tôi."
Cố Tiểu Sơn gật đầu: "Có anh trai quan tâm là chuyện tốt. Đi ra ngoài làm việc, cũng phải để người nhà yên lòng chứ? Diễn viên và gia đình vốn đã ít có thời gian gặp gỡ, nên nghe lời họ nhiều một chút cũng tốt."
Hứa Đường Chu không giải thích thêm, thuận miệng phụ họa: "Vâng! Cố lão sư nói đúng. Anh trai tôi đối xử với tôi tốt nhất, tôi thích được anh ấy quản lắm."
Tần Bảo ngồi bên kia lập tức nổi hết cả da gà da vịt, như trở lại thời thiếu niên: "...Tiêu Dương, chúng ta đổi chỗ đi."
Tiêu Dương: "Sao vậy?"
Rõ ràng đã có chồng, Tần Bảo lại ủ rũ nói: "Tôi sắp bị ngược chết vì cái màn phát cẩu lương này rồi."
Bị đổi chỗ, Tiêu Dương cũng thấy ủ ê—người mình theo đuổi còn chưa bắt đầu đã thất bại, giờ lại phải ngồi xem người ta phát cẩu lương, quả thực là cực hình.
Trong đoàn phim, không ai nhắc đến chuyện của Tần Bảo. Một là vì cậu và Phong Thành Dục vẫn đang trên hot search, công ty quản lý lại chưa có bất cứ tuyên bố chính thức nào, mọi người không đoán được thái độ. Hai là Phong Thành Dục vốn không phải đối tượng thích hợp để bàn luận.
Mọi người ăn uống vui vẻ, lần lượt nâng ly chúc đạo diễn, rồi bắt đầu nói đến chuyện bộ phim.
Theo ý đạo diễn, bộ cổ trang thần tượng này sẽ tham gia giải Hoa Kim năm nay, muốn dựa vào sản xuất và danh tiếng tốt để làm nền. Vì thế, nhà sản xuất vừa nhận được một khoản đầu tư khổng lồ, phần kỹ xảo hậu kỳ có thể thoải mái chi tiền.
Đầu tư? Hứa Đường Chu lập tức nghĩ đến Tần Bảo.
Đạo diễn lại nâng ly với cậu: "Không ngờ có Chu Chu thì như có phúc tinh, Tinh Cảnh thật có mắt nhìn, đầu tư chúng ta chắc chắn đúng! Nào, kính Chu Chu một ly!"
Tường Chu: "???" Hoàn toàn mơ hồ.
Hoàng Thiên sao chưa từng nói với cậu, hóa ra mình là "diễn viên mang vốn vào đoàn"?
Mười giờ đêm.
Hứa Đường Chu trở về phòng mình đã quen ở, dĩ nhiên vẫn chỉ có một mình.
Cậu đá văng giày, nhào lên giường. Lăng Triệt vẫn chưa trả lời tin nhắn, cũng không gọi điện, khác hẳn mọi khi. Cậu nghĩ một lát, quyết định chủ động gọi video cho anh.
Sau tiếng "tút", cuộc gọi được kết nối.
Bên Lăng Triệt hơi tối, có vẻ cũng chỉ ở nhà một mình, trong góc chỉ sáng một chiếc đèn sàn. Trong màn hình, Lăng Triệt quay lưng về phía ánh sáng, không nhìn rõ được cảm xúc.
Hứa Đường Chu hỏi: "Anh về nhà rồi à?"
Lăng Triệt đáp: "Uống rượu à?"
Hứa Đường Chu nghĩ: ánh mắt này cũng quá sắc bén rồi, cách màn hình cũng nhìn ra được.
Nhưng cậu không muốn làm khó Ô Na Na, nên không thừa nhận: "Không đâu. Tối nay sinh nhật đạo diễn, cả đoàn cùng đi ăn thôi."
Lăng Triệt trầm ngâm.
Hứa Đường Chu cầm điện thoại sát mặt, tấm ga trải giường trắng tinh của khách sạn khiến má cậu thêm hồng, làn da trắng trẻo, mềm mại đáng yêu, chẳng còn chút dáng vẻ "mỹ nhân lạnh lùng" nào trước người mình thích.
Cậu kể cho Lăng Triệt chuyện hôm nay Mễ Phi đến thăm.
Đột nhiên, Lăng Triệt cắt lời:
"Đường Chu."
"Có em!"
"Em đã từng nói dối anh chưa?"
Giọng Lăng Triệt có gì đó khác lạ, trầm xuống.
Đến lúc này Hứa Đường Chu mới nhận ra anh vẫn giữ nguyên tư thế, thậm chí không hề di chuyển đến chỗ sáng, khiến cậu không nhìn rõ được vẻ mặt.
Hứa Đường Chu chột dạ: "Dễ phát hiện vậy sao."
Lăng Triệt im lặng chờ đợi.
Cậu buộc phải thú nhận: "Được rồi, em thừa nhận là em có uống một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Thật ra tửu lượng em cũng ổn lắm." Cậu còn bổ sung: "Thật đấy. Đạo diễn rất tốt, thường chỉ cho em diễn xuất, em cũng phải nể mặt chứ."
Lần này, Lăng Triệt hiếm hoi không để ý chuyện nhỏ nhặt, nhìn cậu vài giây rồi mới mở miệng: "Ngoài chuyện này, em còn giấu anh chuyện gì khác không?"
Tại sao lại hỏi như vậy? Hứa Đường Chu không hiểu có chuyện gì, chỉ bản năng lắc đầu: "Không còn đâu."
Lăng Triệt: "Em thử nghĩ lại đi."
Anh nói rất chậm, ngữ điệu bình thản, thậm chí không hề mang chút chất vấn, chỉ đơn giản như đang kể một sự thật.
Hứa Đường Chu bỗng thấy lạnh sống lưng. Là vì trên người mang dấu tạm thời của Lăng Triệt nên dễ bị cảm xúc của Alpha ảnh hưởng, hay vì cậu vốn đã chột dạ? Cậu không biết phải trả lời thế nào.
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Đúng lúc này, trên màn hình bật ra thông báo tin nhắn mới.
Hứa Đường Chu liếc thấy.
Cứu viện từ Cừu Âm!
Vị bác sĩ bận trăm công nghìn việc ấy lại đúng lúc gửi tin: [Hôm nay Ứng Thần rủ em gặp Lăng Triệt, anh ta cũng giống như anh, lo lắng chuyện độ tương thích thấp. Em có chút nghi ngờ, sau khi xong việc thì gọi lại cho em nhé.]
Tim Hứa Đường Chu chợt hẫng một nhịp, lập tức hiểu ra! Là chuyện độ tương thích!
Chắc chắn Cừu Âm không biết cậu đã giấu Lăng Triệt, nên mới nói chuyện này với anh!
Điều đó có nghĩa là, trước lời cậu nói với Lăng Triệt về "chưa từng tính độ tương thích" đã lộ sơ hở rồi!
Trong khoảnh khắc, tóc gáy cậu dựng đứng, mặt đỏ bừng, lắp bắp nghĩ cách đối phó: "Xin lỗi, thật ra em còn giấu anh một chuyện nữa."
Lăng Triệt nheo mắt: "Còn
một
chuyện?"
Giọng anh nhấn mạnh chữ "một", nhưng Hứa Đường Chu không để ý, vội vàng nói: "Em nói em chưa từng tính độ tương thích của chúng ta, chuyện này em đã nói dối. Thực ra em đã lén dùng bảng kiểm tra để tính... Em còn hỏi Cừu Âm phải làm sao nữa."
Vừa thốt ra, Hứa Đường Chu cũng không ngờ nói dối lại dễ dàng đến thế. Cậu vậy mà lại vô thức tạo thêm một lời nói dối để che lấp lời nói dối cũ.
Một cái hố nối tiếp một cái hố, càng ngày càng lún sâu.
Lăng Triệt im lặng.
Hứa Đường Chu tưởng anh đang tức giận, vội vã nói: "Em chỉ tò mò thôi chứ không vì lý do nào khác. Dù độ tương thích có thấp thế nào em cũng không quan tâm, thật đấy! Em thề! Cho dù ngày mai họ muốn công khai cũng chẳng sao, chỉ cần là anh thì đều được."
Lăng Triệt: "Chỉ cần là anh?"
Hứa Đường Chu nhìn anh chằm chằm, không biết xấu hổ mà nhấn mạnh: "Chỉ cần là anh, chỉ vì đó là anh."
Lần này Lăng Triệt im lặng rất lâu.
Hứa Đường Chu cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Phản ứng của Lăng Triệt dường như không chỉ vì chuyện độ tương thích, mà còn vì một việc khác nữa, không chỉ có chuyện này.
Không nhìn rõ nét mặt anh, cậu bắt đầu hoảng loạn: "Em... em... em có thể giải thích..."
Lăng Triệt cắt ngang: "Không cần giải thích nữa."
Video call đột nhiên bị Lăng Triệt ngắt ngang.
Đây là lần đầu tiên Lăng Triệt nổi giận đến thế, giọng điệu cũng lạnh lùng, lạnh đến mức Hứa Đường Chu nhận ra có chuyện chẳng lành. Tình hình này rõ ràng không chỉ đơn giản vì lời nói dối kia.
Hứa Đường Chu ngồi bật dậy từ trên giường, cảm giác thoải mái lâng lâng vì men rượu lập tức biến mất, cả người như rơi vào hầm băng.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?! Sao lại đột nhiên thành ra thế này? Cậu phải làm sao bây giờ?
Không biết đã ngồi bao lâu, cậu bất ngờ chộp lấy điện thoại, lại gọi đi lần nữa.
Cậu không tin, chỉ vì chuyện này mà Lăng Triệt sẽ mặc kệ cậu!
Sau tiếng tút ngắn ngủi, màn hình sáng lên, Lăng Triệt vẫn nhận máy.
Trong khung hình, hốc mắt Hứa Đường Chu đã nhanh chóng đỏ lên, tuy chưa khóc nhưng rõ ràng hoảng loạn: "Anh đừng giận, em nói thật đấy, em thực sự chẳng hề để ý đến tin tức tố! Anh xem, anh Mễ Phi với tiền bối Lục không phải cũng rất tốt sao? Em chỉ là hỏi Cừu Âm thôi mà... hơn nữa, lỡ như có thể thì sao?"
Lăng Triệt nghiến răng: "Bởi vì là anh, nên chỉ cần được ở bên nhau, cho dù biết rõ không thể được đánh dấu hoàn toàn, bỏ cả sự nghiệp huy hoàng cũng không sao? Hứa Đường Chu, em thích anh ở điểm nào?"
Là tất cả.
Cái gì của Lăng Triệt cậu cũng thích.
Thế nhưng trong tình cảnh này, cậu lại không thể thốt nên lời.
Dường như ngay cả chuyện cậu từ chối Mist Lăng Triệt cũng đã biết, chuyện này cậu cũng đã lừa dối.
Lăng Triệt xác nhận suy đoán ấy, giọng khàn hẳn đi: "Em còn lừa anh chuyện gì nữa?"
Hai người nhìn thẳng vào nhau.
Hứa Đường Chu cứng họng.
Alpha chậm rãi lặp lại câu hỏi cuối cùng: "Em còn lừa anh chuyện gì nữa?"
Trong lòng Hứa Đường Chu chỉ có một ý nghĩ — cậu thật sự tiêu rồi. Hôm nay là ngày tận thế của cậu sao?
Không lạ gì khi cả buổi chiều Lăng Triệt không trả lời tin nhắn. Cậu biết chắc Lăng Triệt đang rất tức giận, nhưng lại chẳng thể biện hộ được câu nào.
Cậu hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi đó.
Ngày xưa chia tay là do cậu chủ động nói ra, còn bây giờ người muốn quay lại với Lăng Triệt cũng là cậu. Vì xấu hổ không dám đối diện, nên mới dối trá hết lần này đến lần khác.
Nhưng rõ ràng cậu đã định... định chờ quan hệ tiến thêm một bước thì sẽ thú nhận hết mà!
Rốt cuộc là sai ở đâu, tại sao Lăng Triệt lại đột nhiên biết hết?
Một lúc sau, cậu run run mở miệng: "Anh... anh định chia tay với em sao?"
Lăng Triệt không trả lời, chỉ nhìn cậu chốc lát rồi bật cười khẽ, giọng không chút tình cảm: "Có hai việc em cần làm. Một, ngày mai bảo Hoàng Thiên gửi hợp đồng của Mist tới, em ngoan ngoãn ký vào. Hai, tập trung đóng phim cho tốt, vừa quay xong thì lập tức đặt vé bay về. Trong thời gian đó đừng có tìm anh, anh rất bận, không rảnh chơi với em."
Hứa Đường Chu ngẩn ra: "Có ý gì?"
Lăng Triệt nói: "Trong khoảng thời gian này, em hãy nghĩ cho kỹ xem còn chuyện gì từng lừa anh, nguyên nhân kết quả viết ra, từng mục một phải rõ ràng."
Hứa Đường Chu: "?"
Cái gì?
Cậu nghe không hiểu!
"Viết đúng định dạng." Nói xong, Lăng Triệt liền ngắt video call.
Hứa Đường Chu cầm điện thoại, còn hoang mang hơn cả khi biết mình là người "mang vốn vào đoàn phim".
Rốt cuộc có ý gì thế?!
Vậy tại sao còn bắt cậu ký hợp đồng với Mist? Chẳng phải cậu đã từ chối rồi sao? Hơn nữa, bắt cậu ghi lại từng lời nói dối, còn phải theo "định dạng"... lại còn có nghĩa gì nữa?!
Hoàng Thiên!
Đã nhắc tới chuyện hợp đồng thì chắc chắn có liên quan đến Hoàng Thiên, Hứa Đường Chu lập tức gọi cho anh ta.
Vừa bắt máy, câu đầu tiên của Hoàng Thiên đã là tiếng kêu tan vỡ: "Ngày mai hai người các cậu kết hôn cho rồi đi!"
Bị bạn trai vạch trần đến mức chẳng còn mảnh khố — là cảm giác thế nào?
Nghe xong điện thoại của quản lý, Hứa Đường Chu hoàn toàn có thể viết một bài dài cả vạn chữ về chủ đề này.
Cậu quá ngốc, quá ngây thơ. Thì ra tài nguyên mà quản lý mang tới cũng chẳng tốt đẹp gì, ngay từ lúc cậu từ chối Mist, đã định sẵn sẽ bị lộ trước mặt Lăng Triệt. Ngay cả khoản đầu tư mới cho đoàn phim cũng là do Tư Đồ Nhã lo liệu.
Mist, Cừu Âm, Hoàng Thiên — ba mặt ép tới.
Cái lớp ngụy trang vốn đã mỏng manh lập tức bị xé sạch sẽ.
Hoàng Thiên kể, hôm qua khi Lăng Triệt tìm tới, gần như chẳng cần hỏi nhiều đã nhanh chóng xác định sự thật.
Nhân tiện, Hoàng Thiên cũng giao nộp toàn bộ timeline: lúc nào anh ta bán đứng Lăng Triệt với Hứa Đường Chu, lúc nào Hứa Đường Chu phát hiện ra chuyện đó, lúc nào biết được độ tương thích. Tất cả đều khai rõ ràng.
Hứa Đường Chu hơi tuyệt vọng.
Nói cách khác, cậu biết rõ Lăng Triệt còn thích mình, nhưng lại cứ giả vờ chẳng hay biết gì trước mặt người ta. Những trò vặt ấy đều bị Lăng Triệt nhìn thấu.
Hứa Đường Chu từng tưởng tượng vô số viễn cảnh khi bị Lăng Triệt phát hiện, và tất cả đều kết thúc bằng cãi vã rồi chia tay.
Lần này Lăng Triệt không trở mặt, đã tốt hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng rồi!
Chỉ là, cậu lại chẳng rõ rốt cuộc thái độ của Lăng Triệt là gì.
Là chờ cậu thú nhận hết rồi sẽ chia tay, hay là... còn có ý khác?
Cậu thậm chí chẳng dám hỏi.
Phía Cừu Âm, nghe cậu kể hết ngọn ngành, chỉ biết cạn lời thốt lên: Người này thế mà lúc trước còn dám nói cậu ta là tra nam?
"Em dùng thuật toán của bệnh viện tính thử mức độ tương thích của hai người, quả thực rất thấp." Cừu Âm chẳng mang đến tin vui nào, "Nhưng tình huống của hai người quá đặc biệt, em chưa từng thấy độ tương thích thấp đến vậy. Có thời gian thì tới phòng thí nghiệm lấy mẫu, thầy em nói đây có lẽ là mức thấp kỷ lục trong lịch sử AO, ông ấy thấy rất có giá trị nghiên cứu, sau này có thể viết thành luận văn."
Hứa Đường Chu vốn định tìm chút an ủi, nghe xong càng thêm bi thương, ném thẳng điện thoại: "Bác sĩ các người đều không có tim!!!"
Sáng hôm sau, Ô Na Na bỗng nhảy dựng lên reo hò trong phòng: "Tin vui tin vui! Tên hacker kia bị bắt rồi!!! Trên mạng đồn là do Phong Thành Dục nhờ người xử lý, ngài Phong thật là ngầu quá đi!"
Hứa Đường Chu: "Ồ."
Ô Na Na tiếp tục hớn hở: "Tin tức nói hắn ta còn nắm trong tay cả đống tư liệu nghệ sĩ định dùng để uy h**p, nhưng bị cảnh sát lần theo đường mạng ập vào bắt ngay tại chỗ! Còn bảo lần này hắn vốn định phanh phui một nghệ sĩ của công ty mình đó! May mà chưa kịp làm! Chắc chắn sẽ bị phán mấy chục năm, thật hả hê!"
Hứa Đường Chu giật mình, cuối cùng cũng thấy có hứng thú: "Phanh phui nghệ sĩ của công ty mình?"
"Ừm!" Ô Na Na đáp, "Tin tức không nói là ai, nhưng yên tâm đi, vì hắn còn chưa kịp tung ra thì đã bị bắt rồi."
Hứa Đường Chu thở phào một hơi.
Trên Flow, fan các nghệ sĩ Omega ai nấy vui như tết. Hứa Đường Chu cũng nhận được rất nhiều lời an ủi, chúc mừng từ fan, nhưng cậu chẳng còn tâm trạng đọc hết từng cái.
Ô Na Na lo lắng hỏi: "Chu Chu, cậu sao thế?"
Hứa Đường Chu nhìn cô: "Na Na, giới trẻ thật sự đừng dễ mà tự tìm đường chết, như tôi đây, còn trẻ đã chơi dại, giờ thì lật xe rồi."
Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Ngoài giờ quay phim, Hứa Đường Chu chỉ chăm chăm cắn bút suy nghĩ khổ sở.
Cố Tiểu Sơn tưởng rằng cậu đang ghi chú kịch bản, nghiên cứu nhân vật thật sâu sắc, cảm động đến rơi lệ, còn dặn mọi người tuyệt đối đừng làm phiền cậu.
Hứa Đường Chu thì chỉ muốn chết.
Ghi từng mục một sao?
Thà giết cậu còn hơn!
Những lời dối trá trước sau nhiều như vậy, làm sao cậu nhớ hết nổi!!!
Tần Bảo nghe chuyện, vô cùng đồng cảm, giờ đang ngồi bên cạnh chỉ trỏ: "Chữ đó viết sai kìa."
Hứa Đường Chu: "??? Cậu có phải người không thế?"
Tần Bảo khinh bỉ: "Không phải anh cậu thích nhất là bắt lỗi chính tả à? Sai một chữ là bị phạt một lần. Cậu xem, chữ '契' trong '契合度', bên phải trên là bộ 'đao', còn cậu lại viết thành '刃'. Cái lỗi sơ đẳng này mà anh cậu thấy thì chẳng phải càng tức hơn sao?"
Hứa Đường Chu đành sửa lại chữ.
Vừa tức vừa ấm ức.
Viết viết xoá xoá, bôi bôi sửa sửa, giấy toàn vết mực, viết xong còn phải chép lại.
Nửa tiếng sau, Hứa Đường Chu vứt bút, mắt đỏ hoe: "Cậu nói xem, anh ấy có chia tay với tôi không?"
Tần Bảo nhìn cả một đống mục cậu viết ra.
Càng nhìn càng thấy khó tin, thầm nghĩ thằng này cũng "ghê gớm" thật, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Chia tay là không thể nào đâu."
Hứa Đường Chu ngẩng đầu, trong đôi mắt đen ánh lên hy vọng.
"Tôi chỉ biết," Tần Bảo thong thả nói tiếp, "vừa quay xong phim mà đặt vé bay về, thì cậu sẽ bị 'hành' thảm thôi."