SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Hồ Lục Nguyệt

GIỚI THIỆU TRUYỆN

Năm 1991, Triệu Hướng Vãn thi đỗ vào Đại học Công an tỉnh Hồ Nam.

Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm đã cuốn cô vào một câu chuyện gia đình đầy máu chó.

Con gái nuôi 11 tuổi tên là Mai Mai đã làm em gái bị lạc mất.

Người mẹ gần như suy sụp: “Con nói đi! Con đã vứt em ở đâu?”

Mai Mai khóc lóc thảm thiết: “Con không cố ý, con không nhớ.”

Tất cả mọi người đều khuyên: “Mai Mai vẫn còn là một đứa trẻ, đừng ép nó.”

Nhưng Triệu Hướng Vãn lại tỉnh táo: “Nó đang nói dối.”

Những người tham gia giúp tìm lại đứa trẻ bị lạc đều thán phục: “Nhận biết lời nói dối thông qua biểu hiện và hành vi? Cô thật lợi hại!”

Chỉ có Triệu Hướng Vãn biết, cô có khả năng đọc suy nghĩ.

Nhờ khả năng đọc được suy nghĩ này, cô có thể xác định được thủ phạm thông qua biểu hiện và hành vi của họ. Triệu Hướng Vãn từng tham gia vào nhiều vụ án hình sự lớn: Vụ án xác chết không đầu, vụ án đầu độc trong trường học, vụ án giấu người trong vali...

Thành viên tổ trọng án: “Tuyệt vời! Một ngày phá được những hai vụ án lớn.”

Đội trưởng đội hình sự: “Kẻ phạm tội xảo quyệt đến mấy cũng không thoát khỏi đôi mắt của cô ấy.”

Họa sĩ thiên tài: “Tôi là họa sĩ chân dung hình sự riêng của cô ấy.”

Người giàu nhất tỉnh Hồ Nam: “Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Tập đoàn Quý thị có ngành nghề kinh doanh trên toàn cầu: “Cô ấy mới là người đứng đầu của chúng tôi.”

Chuyên gia hình sự hàng đầu Trung Quốc, thám tử đọc suy nghĩ, khắc tinh của các vụ án bí ẩn... Đối mặt với vô số lời khen ngợi, Triệu Hướng Vãn trầm lặng, mỉm cười không nói.

Thiện hữu thiện lai, ác giả ác báo.

Có khả năng đọc suy nghĩ trong tay, kẻ ác không thể trốn thoát, tôi sẽ đòi lại công lý cho những người lương thiện.

Danh sách chương

Chương 1:

Chương 2:

Chương 3:

Chương 4:

Chương 5:

Chương 6:

Huyết Thống

Chương 7:

Hạt Dưa Rang

Chương 8:

Nông Dân Và Con Rắn

Chương 9:

Tội Nghiệp Mai Mai Thật Đấy

Chương 10:

Chúng Ta Ra Ngoài Tìm Bảo Bảo

Chương 11:

Không Phải Con Ruột Nuôi Mãi Cũng Không Thân

Chương 12:

Tiệm Này Đi

Chương 13:

Chúng Tôi Không Phải Là Bọn Buôn Người

Chương 14:

Ai Đó Giúp Chúng Tôi Báo Cảnh Sát Với Ạ

Chương 15:

Cô Là Ai

Chương 16:

Con Tôi Sao Rồi Ạ

Chương 17:

Chị Có Thấy Cha Em Đâu Không

Chương 18:

Đừng Bán Con Đi

Chương 19:

Tại Sao Chị Lại Hại Em

Chương 20:

Án Mạng

Chương 21:

Áo Len

Chương 22:

Ăn Mặc Đẹp Thế

Chương 23:

Sinh Nhật Vui Vẻ

Chương 24:

Em Có Việc Muốn Nhờ Thầy Giúp Đỡ

Chương 25:

Không Phải Con Ruột Có Nuôi Cũng Không Thân Quen

Chương 26:

Bạn Thuở Nhỏ

Chương 27:

Chị Đừng Đi Mà

Chương 28:

Chương 29:

Tiền Thục Phân

Chương 30:

Thi Đỗ Cao Đẳng

Chương 31:

Cùng Ngày Sinh Với Em

Chương 32:

Có Nhiệm Vụ

Chương 33:

Hai Thi Thể Nữ

Chương 34:

Ngọn Lửa Trong Mùa Đông

Chương 35:

Biết Đâu Cả Hai Thông Đồng Với Nhau

Chương 36:

Điều Tra Hình Sự

Chương 37:

Dẫn Em Đi Gặp Nghi Phạm Thôi

Chương 38:

Ngẫm Kỹ Lại Rồi Trả Lời

Chương 39:

Đội Trưởng Hứa Cho Em Lên Thì Em Cứ Lên Đi!

Chương 40:

Vụ Án Sáu Năm Trước

Chương 41:

Cô Ta Có Khả Nghi Sao

Chương 42:

Chẳng Lẽ Tôi Có Thể Giết Người Sao

Chương 43:

Là Cô Giết Hay Mẹ Cô Giết

Chương 44:

Uông Đình Đã Khai Hết Rồi

Chương 45:

Cô Ấy Không Hề Có Ý Định Phá Hoại Gia Đình Bà

Chương 46:

Cô Còn Một Việc Quan Trọng Chưa Hoàn Thành

Chương 47:

Ngụy Mỹ Hoa

Chương 48:

Ngưỡng Cửa Nhà Cha Mẹ Ruột Cũng Rất Cao

Chương 49:

Kiên Nhẫn Cô Chưa Bao Giờ Thiếu

Chương 50:

Chương 51:

Không Chỉ Vẽ Đẹp Mà Còn Đẹp Trai Nữa

Chương 52:

Tửu Lượng Của Triệu Hướng Vãn

Chương 53:

Tiểu Bằng, Con Ở Đây Thật Tốt Quá, Lần Này Con Phải Giúp Mẹ!

Chương 54:

Lạc Nhất Huy

Chương 55:

Nếu Đi Bằng Thang Bộ Thì Sao?

Chương 56:

Cửa Không Khóa!

Chương 57:

Bà Bị Cảm À? Từ Khi Nào Vậy?

Chương 58:

Con Trai Ngốc Nhà Địa Chủ?

Chương 59:

Quý Cẩm Mậu Nghiến Chặt Răng, Sắc Mặt Rất Khó Coi

Chương 60:

Ở Đâu Có Cây Lớn?

Chương 61:

Kêu Cái Gì Mà Kêu!

Chương 62:

Quý Chiêu, Chơi Có Vui Không Nào?

Chương 63:

Em Từ Từ Đứng Dậy

Chương 64:

Nói Chuyện Cho Cẩn Thận

Chương 65:

Im Miệng Cho Tôi!

Chương 66:

Bay Mệt Rồi Thì Ngừng Một Chút Đi

Chương 67:

Chúa Tể Trong Thế Giới Nội Tâm

Chương 68:

Khung Thép Đung Đưa

Chương 69:

Đã Tìm Thấy Người Chưa?

Chương 70:

Thiên Tài À?

Chương 71:

Triệu Thần Dương

Chương 72:

Có Câu Trả Lời

Chương 73:

Là Cô Giáo Của Triệu Hướng Vãn Sao?

Chương 74:

Chuyện Gì Thế Này?

Chương 75:

Tôi Sẽ Cho Người Đưa Đồ Ăn Đến Ký Túc Xá Cho Cô

Chương 76:

Một Tia Sáng Lóe Lên, Làm Chói Mắt Triệu Thanh Vân

Chương 77:

Triệu Hướng Vãn Chỉ Là Một Đứa Con Gái Quê Mùa Lớn Lên Ở Nông Thôn

Chương 78:

Mình Muốn Cậu Giúp Mẹ Mình

Chương 79:

Trong Lòng Triệu Hướng Vãn Như Bị Điều Gì Đó Chạm Đến

Chương 80:

Trong Lòng Triệu Hướng Vãn Như Bị Điều Gì Đó Chạm Đến

Chương 81:

Mối Quan Hệ Giữa Người Với Người Luôn Có Sự Liên Kết

Chương 82:

Mẹ Ơi, Gương Đâu Rồi?

Chương 83:

Bà Không Xứng Đáng Được Quan Tâm, Yêu Thương Và Tôn Trọng

Chương 84:

Chương Á LaNhanh Chóng Tiêu Hóa Những

Chương 85:

Nhanh Chóng Tiêu Hóa Những

Chương 86:

Bố, Không Được Xúc Phạm Bạn Con!

Chương 87:

Chúng Tôi Là Sinh Viên Đại Học Công An, Sau Này Sẽ Làm Việc Trong Hệ Thống Công An

Chương 88:

Bây Giờ ÔngSao Cậu Biết Người Phụ Nữ Đó Là Người Làm Nghề Đặc Biệt? Ấy Muốn Giết Phụ Nữ Mang Thai, Chúng Ta C?

Chương 89:

Sao Cậu Biết Người Phụ Nữ Đó Là Người Làm Nghề Đặc Biệt?

Chương 90:

Người Gần Gũi Nhất, Thường Làm Bạn Đau Lòng Nhất

Chương 91:

Người Gần Gũi Nhất, Thường Làm Bạn Đau Lòng Nhất

Chương 92:

Để Ông Ấy Sinh Con, Tôi Sẽ Nuôi!

Chương 93:

Đến Lúc Tòa Án Ra Phán Quyết,buộc Phải Ly Hôn

Chương 94:

Tố Cáo Chương Thạch Hổ Bạo Hành Gia Đình, Đồng Thời Xin Tòa Án Bảo Toàn Tài Sản

Chương 95:

Sao Cô Của Cháu Lại Dám Ly Hôn Vậy?

Chương 96:

Sao Lại Để Mẹ Mình Bị Thương Nặng Như Vậy Mà Không Hề Lên Tiếng?

Chương 97:

Báo Cáo Thương Tích Thật Thương Tâm

Chương 98:

Chỉ Cần Chương Thạch Hổ Không Muốn Ly Hôn, Vậy Thì Mọi Chuyện Đều Sẽ Thay Đổi

Chương 99:

Cuộc Sống Thê Thảm

Chương 100:

Một Ngày Nào Đó Có Thể Làm Việc, Kết Hôn, Sống Chết Giống Như Một Người Bình Thường

Chương 101:

Từ Tận Đáy Lòng Viên Đông Mai Rất Biết Ơn Triệu Hướng Vãn

Chương 102:

Chương Thạch Hổ, Sau Này Ông Đừng Tìm Tôi Nữa

Chương 103:

Tiếng Vỗ Tay Nhiệt Liệt Vang Lên, Ai Nấy Đều Reo Hò

Chương 104:

Phụ Nữ Cô Đơn Có Tình Một Đêm Cũng Không Cẩn Thận Như Thế Này

Chương 105:

Còn Điều Tra Thế Nào Thì Phải Nhờ Đến Công An Thôi

Chương 106:

Phóng Viên Cũng Cần Ăn Cơm

Chương 107:

Chắc Chắn Khách Sạn Có Vấn Đề!

Chương 108:

Không Có Đặc Điểm Khuôn Mặt Nào Nổi Bật, Làm Sao Mà Tìm Người?

Chương 109:

Cục Trưởng Bành Vui Đến Nỗi Không Khép Được Miệng

Chương 110:

Có Đầu Bếp Đến Đội Cảnh Sát Cải Thiện Bữa Ăn

Chương 111:

Anh Muốn Nó Có Màu Thì Nó Sẽ Có Màu

Chương 112:

Đồng Chí Cảnh Sát, Anh Đã Kết Hôn Chưa?

Chương 113:

Có Thể Vẽ Ra Thần Thái Và Diện Mạo Của Một Người Một Cách Sống Động

Chương 114:

Triệu Thanh Vân Chỉ Mới Là Tình Nghi

Chương 115:

Tay Nguỵ Mỹ Hoa Chỉ Bắt Được Không Khí

Chương 116:

Nguỵ Mỹ Hoa Không Dám So Đo Với Quý Chiêu

Chương 117:

Những Ngày Này Cuộc Sống Của Triệu Thanh Vân Rất Khó Khăn

Chương 118:

Trông Triệu Thanh Vân Như Già Đi Mười Tuổi

Chương 119:

Anh Thực Sự Không Giết Người

Chương 120:

Quan Trọng Là Phải Nắm Giữ Trái Tim Của Người Đàn Ông Chứ!

Chương 121:

Có Một Số Việc Nói Dễ Hơn Làm

Chương 122:

Lôi Kẻ Giấu Mặt Kia Ra Ngoài, Trả Lại Sự Trong Sạch Cho Ông

Chương 123:

Thật Là Thực Dụng Đến Đáng Sợ

Chương 124:

Đây Là Trách Nhiệm Của Tôi!

Chương 125:

Rõ Ràng Là Tôi Không Xứng Với Cô Ấy

Chương 126:

Vừa Thể Hiện Sự Tôn Trọng Và Kính Sợ Đối Với Cảnh Sát

Chương 127:

Anh Ta Chính Là Người Có Địa Vị Thấp Hèn, Phải Lấy Lòng Đối Phương

Chương 128:

Một Người Phụ Nữ Không Biết Quán Xuyến Việc Nhà, Một Người Phụ Nữ Chỉ Biết Ăn Diện Cho Mình

Chương 129:

Hung Thủ Giết Người Chính Là Tên Đàn Ông Có Vẻ Hiểu Chuyện Trước Mặt Này!

Chương 130:

Anh Có Thói Quen Cắn Móng Tay Đúng Không?

Chương 131:

Rượu Mang Về Từ Phía Bắc, Thơm Ngon! Độ Lưu Hương Cũng Rất Tuyệt!

Chương 132:

Chứng Cứ Vắng Mặt Hoàn Hảo Của Phan Quốc Khánh

Chương 133:

Tôi Không Bỏ Cô Ấy Được, Tôi Không Muốn Ly Hôn

Chương 134:

Không Thừa Nhận Bản Thân Đã Giết Người, Vậy Thì Cũng Không Ai Bắt Tội Tôi Được

Chương 135:

Phủ Thêm Một Câu Chuyện Tình Cảm Cho Việc Ngoại Tình Của Bọn Họ

Chương 136:

Ông Bình Phương Có Gu Thật Đấy

Chương 137:

Làm Sao Có Thể K1ch Thích Phan Quốc Khánh Là Được

Chương 138:

Lòng Tự Trọng Yếu Ớt Của Anh Ta Vỡ Tung Như Một Quả Bóng Bay

Chương 139:

Đến Giờ Này Anh Ta Vẫn Còn Ngoan Cố Không Nhận Tội Giết Người

Chương 140:

Đàn Em Quan Sát Tỉ Mỉ Quá!

Chương 141:

Chuyến Tàu Chậm Chạp Nhỏ Hẹp

Chương 142:

Tất Cả Là Do Nó Tự Chuốc Lấy Thôi

Chương 143:

Người Mẹ Này, Ra Tay Với Con Gái Mình Thật Tàn Nhẫn!

Chương 144:

Đôi Mắt Mờ Đi Vì Nước Mắt Nhưng Lại Lóe Lên Một Tia Hy Vọng Yếu Ớt

Chương 145:

Hướng Vãn Cao Ráo, Dáng Đẹp, Mặc Đồng Phục Cảnh Sát Chắc Chắn Rất Đẹp

Chương 146:

Thuê Một Mặt Bằng Rồi Mở Tiệm Bán

Chương 147:

Tìm Mọi Cách Không Cho Nó Học Hành

Chương 148:

Đinh Lan Cắt Cổ Tay Tự Sát

Chương 149:

Sao Số Tôi Lại Khổ Thế Này

Chương 150:

Sống Một Cuộc Sống Ẩn Dật

Chương 151:

Nhà Trường Cũng Rất Vui Vẻ Đồng Ý Cho Cô Ấy Quay Lại Tiếp Tục Học Tập

Chương 152:

Chẳng May Gặp Phải Kẻ Uống Rượu Là Đánh Vợ Thì Làm Sao?

Chương 153:

Xin Lỗi, Chị Làm Em Thất Vọng Rồi

Chương 154:

Dưới Những Lời Tốt Đẹp, Thực Ra Vẫn Ẩn Chứa Chút Gièm Pha

Chương 155:

Cô Về Ăn Tết Mà Vẫn Nhớ Mang Quà Cho Anh Ấy

Chương 156:

Anh Cả, Em Không Muốn Về Nhà

Chương 157:

Nghĩ Cách Thuyết Phục Mẹ Mình Cho Tiền Mở Cửa Hàng

Chương 158:

Không Nói Không Ai Bảo Con Câm Đâu!

Chương 159:

Cái Này Thật Không Có Đạo Đức!

Chương 160:

Anh Thua Nhiều Hơn Hay Thắng Nhiều Hơn?

Chương 161:

Bây Giờ Mới Nhận Ra Nhà Cửa Có Sự Thay Đổi

Chương 162:

Câu Hoành Phi... Phú Quý Cát Tường

Chương 163:

Không Tin Triệu Trọng Vũ Ham Ăn Không Chịu Ở Lại Ăn Cơm

Chương 164:

Trên Đời Này Không Có Bố Mẹ Nào Sai

Chương 165:

Em Ấy Không Tính Sổ Với Mày Là Mày Nên Cảm Ơn Trời Đất Rồi!

Chương 166:

Chỉ Sợ Em Không Nhận Anh Là Anh Trai

Chương 167:

Phụ Nữ Bây Giờ Đều Mạnh Mẽ Thế Sao?

Chương 168:

Tiếng Chuông Xe Đạp Thanh Thúy Lại Đánh Vỡ Sự Yên Tĩnh Của Thôn Họ Triệu

Chương 169:

Đánh Xong, Mắng Xong Thì Dù Sao Cũng Là Người Một Nhà Mà

Chương 170:

Lần Đầu Tiên Trong Đời, Triệu Hướng Vãn Công Khai Vạch Trần Chuyện Quá Khứ

Chương 171:

Ngày Tết Mà Cứ Khóc Lóc Như Thế, Không Sợ Gặp Họa À?

Chương 172:

Lên Thành Phố, Học Trường Tốt Nhất, Học Hành Đến Nơi Đến Chốn!

Chương 173:

Triệu Hướng Vãn Vẫn Bình Tĩnh Nhìn Tất Cả

Chương 174:

Dù Có Ăn Mặc Đẹp Đẽ Sang Trọng Đến Đâu Cũng Vô Dụng, Lòng Cô Đã Thối Nát Rồi!

Chương 175:

Cô Muốn Cảm Nhận Tình Yêu Thương Của Cha Mẹ Ruột

Chương 176:

Tôi Lớn Lên Ở Triệu Gia Câu, Đây Mới Là Nhà Của Tôi

Chương 177:

Xây Nhà Riêng Cho Con Gái, Trước Giờ Chưa Từng Có Tiền Lệ Này

Chương 178:

Lại Còn Muốn Bồi Thường? Đúng Là Nói Đùa Mà!

Chương 179:

Không Có Thất Vọng Cũng Sẽ Không Có Oán Hận

Chương 180:

Cô Sẽ Mãi Mãi Không Nhận Lại Người Ba Này, Càng Không Có Chuyện Để Ông Lợi Dụng

Chương 181:

Khiến Vùng Nông Thôn Tỏa Ra Ánh Sáng Nhu Hoà

Chương 182:

Triệu Thần Dương Là Người Sống Lại!

Chương 183:

Không Phải Rất Tốt Rồi Sao?

Chương 184:

Triệu Thần Dương Chỉ Biết Chép Bài Tập Của Người Khác, Không Có Đầu Óc Gì Cả!

Chương 185:

Bé Dao Có Tương Lai Thật Đấy, Sắp Được Ra Nước Ngoài Rồi

Chương 186:

Triệu Trường Hưng Là Một Người Có Tinh Thần Trách Nhiệm Rất Cao

Chương 187:

Thông Qua Phong Thư Trong Tay Cố Gắng Tìm Ra Manh Mối

Chương 188:

Cách Hành Văn Dễ Hiểu, Cách Diễn Đạt Có Hơi Khoa Trương, Trông Như Đang Muốn Che Giấu Điều Gì Đó

Chương 189:

Chắc Chắn Là Thành Phố Phong Thái Rồi!

Chương 190:

Kẻ Bắt Cóc Là Một Người Đàn Ông Không Lấy Được Vợ

Chương 191:

Thực Ra, Đây Là Một Sự Hiểu Lầm Đáng Yêu

Chương 192:

Trở Thành Một Người Lợi Hại Đến Mức Ngay Cả Triệu Thanh Vân Cũng Muốn Nịnh Nọt

Chương 193:

Khung Cảnh Thật Ấm Áp Và Yên Bình

Chương 194:

Lúc Trời Nắng Thì Bay Lượn Một Chút, Khi Trời Âm U Thì Về Tổ Nghỉ Ngơi

Chương 195:

Ngôi Sao Mới Của Giới Nghệ Thuật

Chương 196:

Triệu Hướng Vãn Đến, Khiến Quý Chiêu Ngày Càng Trở Nên Bình Thường

Chương 197:

Gió Lạnh Thấu Xương Và Tuyết Rơi Dày

Chương 198:

Làm Sao Họ Có Thể Để Ý Đến Một Lá Thư Nhỏ Như Vậy?

Chương 199:

Chống Chọi Với Gió Tuyết, Năm Người Bọn Họ Đi Hỏi Thăm Khắp Thị Trấn

Chương 200:

Tết Này Bà Đừng Hòng Được Yên!

ĐỒNG TÁC GIẢ

Không có truyện đồng tác giảTác giả Hồ Lục Nguyệt chỉ có truyện này duy nhất.

Truyện liên quan