Trường Phượng Khuynh Nhan

Tang Lý

Bìa truyện Trường Phượng Khuynh Nhan - Tang Lý
124 Chương
82 Lượt xem
8.6 Điểm
291.7K Chữ
bách hợp cổ đại khác
~19h đọc
Hoàn thành

GIỚI THIỆU TRUYỆN

Tác phẩm: Trường Phượng Khuynh Nhan
Tác giả: Tang Lý
Nội dung nhãn: Thiên chi kiêu tử, cung đình hầu tước, 1x1, HE.
Nhân vật chính: Cẩm Nhan, Thanh Nhược ┃ phối hợp diễn: Hoa Dao, Ninh Ảnh Chi, Lăng Kỳ Hâm, Thanh Liệt.
Raw: 121 chương + 3 chương phiên ngoại [Hoàn]
Editor: nickynhi
Giới thiệu
Thanh gia có nữ
Thân là trưởng nữ của Thanh gia ở Trường An, Thanh Nhược chưa bao giờ được xem trọng đúng mức.
Nếu sinh ra trong gia đình bình thường, chỉ cầu dịu dàng hiền thục, Thanh Nhược sẽ không đến nỗi phải rơi vào tình cảnh bị gia tộc xao nhãng. Thực vậy, Thanh gia có gia thế hiển hách, văn có Thanh Thành phò tá ấu đế* củng cố giang sơn, võ có Thanh Liệt với khả năng mở rộng bờ cõi, còn nữ nhi thì ngoài hai đời hoàng hậu, có đường tỷ* của Thanh Nhược, Thanh Thải Ninh, hiện là quý phi nhận hết muôn vàn long ân. Ngay cả muội muội Thanh Linh nhỏ hơn Thanh Nhược ba tuổi thì ba tuổi biết chữ, năm tuổi thành thơ, bảy tuổi văn chương tuyệt mĩ lay động lòng người, được ấu đế khen ngợi tuyên làm thư đồng. Mà nhìn lại Thanh Nhược, ngược lại rất bình thường, thậm chí kể cả khi không tính đến chuyện thông minh, lúc nhỏ tay chân đã vụng về, lại thêm nói chuyện ấp úng không rõ ràng, cho nên về sau càng ít nói, thiếu hụt cảm giác tồn tại.
Vì vậy, từ nhỏ, gia tộc chẳng ôm kỳ vọng lớn gì đối với Thanh Nhược. Tuy không bạc đãi nàng trong việc ăn, mặc, ở, đi lại, dù sao dựa vào thế lực của Thanh gia, cho nàng mười đời vinh hoa cũng không thành vấn đề, nhưng tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của mình, chỉ có nàng là không có chuyện gì để làm, ngược lại cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Thanh Nhược từ nhỏ hay xấu hổ, người ta nói nàng nhát gan, cũng có phần bất công. Nàng tự biết mình ngốc nghếch, thua kém huynh đệ tỷ muội nên cũng dần học cách che giấu sự tồn tại của bản thân, không để người khác thất vọng. Nàng không muốn nhìn thấy trên mặt của phụ mẫu xuất hiện sự chán chường, điều này làm nàng cảm thấy khó chịu trong lòng. Giống như khi còn bé, lão sư yêu cầu đọc thơ nhưng nàng không đọc được, hay văn chương viết ra thì non kém tầm thường, nói chuyện làm việc đều không bằng người khác. Mỗi lần như vậy, phụ mẫu luôn ở phía sau phát ra tiếng thở dài. Bọn họ cho rằng nàng còn nhỏ không hiểu, mặc dù khi đó nàng thật sự không hiểu vì sao, nhưng ít nhiều cũng biết mình làm chưa đủ tốt, trong lòng luôn áy náy, muốn làm tốt hơn. Nàng bỏ nhiều thời gian hơn để đọc sách học chữ, nàng biết thân thể mình từ nhỏ đã yếu ớt không thể tập võ, nên đem hy vọng ký thác vào tài học. Nhưng lâu về sau, nàng cũng dần hiểu có một số việc không thể cưỡng cầu. Tới khi Thanh Linh ra đời đến lúc triển lộ tài hoa, nàng càng loáng thoáng hiểu ra điều gì đó, không còn cố chấp làm điều vô dụng, mà cố gắng che giấu sự tồn tại của mình. Không muốn nghĩ đến, không hy vọng, cũng sẽ không để cho người ta thất vọng. Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã được định trước không thuộc về ánh sáng vạn trượng của Thanh gia. Cũng vì vậy, thế nhân ít biết Thanh gia có người tên Thanh Nhược.
Năm đó, Thanh Nhược mười bốn tuổi. Nếu hết thảy dựa theo tiến triển bình thường, Thanh Nhược dường như có thể đoán được năm tháng sau này. Thêm một hai năm nữa, đợi phụ mẫu cân nhắc tìm cho mình một phu quân tốt, phu thê tương kính như tân, sau đó sẽ sinh một đứa trẻ. Nếu trượng phu thích, thêm nhiều đứa cũng không sao, nàng cũng không quá để ý những chuyện này. Mỗi ngày đều nhàn nhạt giống như hiện tại thì thật tốt. Lúc rảnh rỗi có thể trồng vài loại hoa cỏ. Nghĩ tới đây nàng không khỏi mỉm cười. Nghĩ đến bản thân thật đúng là người không thú vị, ngay cả sở thích cũng nghèo nàn như vậy, hoặc đơn giản hơn là chẳng có gì đáng để nói đến. Có điều như vậy cũng tốt, không có hy vọng sẽ không có thất vọng, đối với cuộc sống tương lai mỹ mãn, tốt cũng được không tốt cũng được, tóm lại có thể trôi qua là được. Mặc dù dáng vẻ suy nghĩ như vậy thật không giống tâm tư của thiếu nữ.
Nhưng sự đời không thể khống chế. Thiên Hòa năm thứ mười ba, Thanh Nhược vì một đạo thánh chỉ mà nổi lên mặt nước lần nữa. Thiên Hòa đế tuyên bố Trường Phượng công chúa thân thể khó chịu, đặc biệt mời trưởng nữ của Thanh gia vào cung bầu bạn. Thánh chỉ vừa ra, Thanh gia từ trên xuống dưới đều khiếp sợ nghi ngờ. Nhưng thánh lệnh không thể trái. Thanh Vũ là Thanh gia gia chủ, cũng là người đứng đầu bá quan văn võ, sâu kín thở dài. Nhìn trưởng nữ hợp lòng người này, chỉ có thể dặn dò Thanh Nhược hoàng cung nhiều cấm kị nặng nề, đế gia có nhiều nghi ngờ vô căn cứ, cần phải khiêm tốn làm việc, tuyệt đối bảo trọng. Thẩm Vân, mẫu thân nàng càng không khỏi rơi lệ, lo lắng nữ nhi cơ trí không đủ, tuy không có thành tựu, nhưng trước kia chỉ mong một đời bình an. Vậy mà hôm nay lại phải bước vào cánh cửa hoàng cung, thật là họa phúc khôn lường. Thanh Nhược chỉ khẽ cười đáp lời dặn dò, tỏ vẻ an ủi, nhưng trong lòng vẫn tràn ra một tia xúc động ấm áp. Dù có ngốc nghếch đi chăng nữa, cũng có thể đoán được một ít tâm tư của hoàng thất, nhưng cũng chẳng lo âu. Trong lòng vốn không quá mong đợi, được tới đâu thì hay tới đó. Dù sao lấy sự trung nghĩa của Thanh gia mà nói, mình cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ở nơi nào, có gì quan trọng đâu.
Lúc ấy, Thanh Nhược không biết, chờ đợi nàng, là số mạng từ nay hoàn toàn bất đồng. Này hết thảy, đều bởi vì một người mà hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo vốn có, hướng đi đối nghịch với thế tục.
Chú thích:
Ấu đế: vua còn nhỏ tuổi
Đường tỷ: chị em cùng họ

Danh sách chương

Chương 1:

Cuộc sống trong cung

Chương 2:

Mỹ Nhân Nằm Ngủ

Chương 3:

Chọc Người

Chương 4:

Ôn Nhu Tàn Nhẫn

Chương 5:

Trò Đùa Ác

Chương 6:

Hầu Công Chúa Tắm

Chương 7:

Ngọ Thực (ăn trưa)

Chương 8:

Hoa Cô Nương

Chương 9:

Lạc Dương

Chương 10:

Chợ Đêm

Chương 11:

Tắm Rửa

Chương 12:

Cùng Ngủ (Thượng)

Chương 13:

Cùng Ngủ (Hạ)

Chương 14:

Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 15:

Mẫu Đơn Tiết (Thượng)

Chương 16:

Mẫu Đơn Tiết (Trung)

Chương 17:

Mẫu Đơn Tiết (Hạ)

Chương 18:

Lãnh Lạc

Chương 19:

Lăng Gia Tiểu Nữ

Chương 20:

Thông Đồng

Chương 21:

Nụ Hôn Ngắn Ngủi

Chương 22:

Xăm Nhân Duyên (Thượng)

Chương 23:

Xăm Nhân Duyên (Hạ)

Chương 24:

Một Đêm Khó Ngủ

Chương 25:

Lên Đường

Chương 26:

Gặp Nạn

Chương 27:

Tuyệt Lộ

Chương 28:

Một Người Thoát Hiểm

Chương 29:

Được Cứu

Chương 30:

Cố Nhân Tới

Chương 31:

Thi Thể

Chương 32:

Cẩm Nhan Phiên Ngoại (Một)

Chương 33:

Cẩm Nhan phiên ngoại ( hai )

Chương 34:

Cẩm Nhan Phiên Ngoại (ba)

Chương 35:

Cẩm Nhan phiên ngoại ( bốn )

Chương 36:

Cẩm Nhan Phiên Ngoại (Năm)

Chương 37:

Hoa Huyết Sắc

Chương 38:

Bị Ăn Đậu Hủ

Chương 39:

Tỉnh Dậy

Chương 40:

Mưa Gió Nổi Lên

Chương 41:

Ăn Vị

Chương 42:

Nhất Tề Ra Sân

Chương 43:

Loạn Tâm Thần

Chương 44:

Ấm Lên

Chương 45:

Cảm tình

Chương 46:

Tranh Đấu

Chương 47:

Mất Tích

Chương 48:

Đi vào chỗ hiểm

Chương 49:

Đau thấu tâm can

Chương 50:

Thông báo

Chương 51:

Sáng tỏ

Chương 52:

Súc Thế Chờ Phân Phó

Chương 53:

Mưa Tạnh, Trời Xanh

Chương 54:

Hạ • Hoan

Chương 55:

Giữ lại

Chương 56:

Thời gian nghỉ ngơi

Chương 57:

Thất Chức

Chương 58:

Lương thần mỹ cảnh

Chương 59:

Lên đường trở về

Chương 60:

Ly biệt

Chương 61:

Thôn quỷ ám

Chương 62:

Nửa đêm kinh hoàng

Chương 63:

Quỷ tương

Chương 64:

Manh mối

Chương 65:

Bất ngờ nói như vậy

Chương 66:

Hoàng thành

Chương 67:

Tứ thị

Chương 68:

Vũ điệu khuynh thành

Chương 69:

Cực phẩm dụ hoặc

Chương 70:

Rước họa vào thân

Chương 71:

Trừng phạt

Chương 72:

Ấm áp

Chương 73:

Tắm chung

Chương 74:

Hoán y cục

Chương 75:

Cứu viện

Chương 76:

Điện Tẫn Hoan

Chương 77:

Dạ yến

Chương 78:

Men say

Chương 79:

Động viên

Chương 80:

Lễ Vu Lan

Chương 81:

Điềm xấu

Chương 82:

Gặp nhau

Chương 83:

Tình sầu

Chương 84:

Oán giận

Chương 85:

Tâm kịch

Chương 86:

Tình thế nguy cấp

Chương 87:

Trúng độc

Chương 88:

Hoạch tội

Chương 89:

Vào ngục

Chương 90:

Manh mối

Chương 91:

Dụ rắn ra hang

Chương 92:

Kẻ chủ mưu

Chương 93:

Chân tướng

Chương 94:

Hắc hóa (một)

Chương 95:

Hắc hóa (hai)

Chương 96:

Hắc hóa (ba)

Chương 97:

Nổi giận

Chương 98:

Hi vọng

Chương 99:

Nhỏ mọn

Chương 100:

Mùa thu săn bắn (Một)

Chương 101:

Mùa thu săn bắn (Hai)

Chương 102:

Mùa thu săn bắn (Ba)

Chương 103:

Mùa thu săn bắn (Bốn)

Chương 104:

Mùa thu săn bắn (Năm)

Chương 105:

Mùa thu săn bắn (Sáu)

Chương 106:

Lấy lòng

Chương 107:

Lấy lòng (Hai)

Chương 108:

Kinh biến

Chương 109:

Nghiêm hình bức cung (Một)

Chương 110:

Nghiêm hình bức cung (Hai)

Chương 111:

Mâu thuẫn (Một)

Chương 112:

Mâu thuẫn (Hai)

Chương 113:

Bồi thường

Chương 114:

Sinh nhật

Chương 115:

Mất khống chế

Chương 116:

Bại lộ

Chương 117:

Hôn sự

Chương 118:

Đào hôn

Chương 119:

Bức vua thoái vị (Một)

Chương 120:

Bức vua thoái vị (Hai)

Chương 121:

Kết thúc

Chương 122:

Ký ức

Chương 123:

Lựa chọn

Chương 124:

Lời hứa

ĐỒNG TÁC GIẢ

Bìa truyện Âm Duyên Kết - Tang Lý
Truyện Âm Duyên Kết của tác giả Tang Lý là một đoạn nhỏ bi thương của nữ chủ bi người cưỡng ép gả và

Truyện liên quan