Tương Kiến Hoan

Phi Thiên Dạ Tường

Bìa truyện Tương Kiến Hoan - Phi Thiên Dạ Tường
229 Chương
958 Lượt xem
9.2 Điểm
681.1K Chữ
cổ đại đam mỹ
~45h đọc
Hoàn thành

GIỚI THIỆU TRUYỆN

Editor – Beta:
Leslie Cat
Thể Loại:
Hào môn thế gia thiên chi kiều tử, 1x1
Nhân vật chính:
Đoạn Lĩnh
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,
Thái thông thông.
Vô nại triêu lai hàn vũ,
Vãn lai phong [1].
Tấn giang biên tập đánh giá:
Lý Tiệm Hồng đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm được ăn cả ngã về không, khi bị quanh vây rất nhiều thiết kỳ. Phong tuyết nộ hào, thiên lý tuyết nguyên. Ngay trong lúc tình huống nguy hiểm này một người một ngựa xông khỏi chiến trường, lại vì vách núi sụt lở mà tiêu thất dưới vực sâu…
Mà ở một nơi khác, Đoạn gia Nhữ Nam thành Đoạn gia, quản gia bà tử đang trách phạt “Đào sinh tử” Đoạn Lĩnh bị mọi người hoài nghi ăn cắp, giữa lúc cậu khốn đốn bất lực nhất lại bị một nam tử xa lạ cứu ra mang đi. Đại tuyết tung bay, núi xanh như mực, màn sân khấu giật lại, truyền kỳ là sinh ra trong lúc đó.
Tác giả sử dụng ngôn ngữ thành thạo lưu loát, từ tình cảnh chiến trường làm thiết nhập, vừa mở đầu đã khiến độc giả chìm đắm trong bầu không khí cổ phong bi thương, đồng thời cũng bắt được đầu mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật cùng với những phục bút vô tình cố ý lộ ra.
Thiếu niên ăn nhờ ở đậu, thân thế vẫn là một câu đố, đột nhiên xuất hiện một nam nhân xa lạ ra tay cứu vớt, theo tình tiết tiến triễn, nhân vật lần lượt lên sân khấu, nội dung phát triển của câu chuyện dẫn dắt độc giả đến vô hạn mơ màng.
==================
Chú thích:
Nguồn: Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, bản dịch Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996
Lý Dục 李煜 (937-978) vốn tên là Lý Tòng Gia, tự Trùng Quang 重光, hiệu là Chung Ẩn 钟隐, người đời quen gọi là Nam Đường Hậu Chủ hay Lý Hậu Chủ, quê ở Bành Thành, tức ở Từ Châu tỉnh Giang Tô Trung Quốc ngày nay. Ông nối ngôi vua vào năm thứ hai Tống Kiến Long, tức năm 961 công nguyên. Lý Dục là đời vua thứ 3 và cũng là Đời vua cuối cùng của triều Nam Đường, cho nên người đời xưng ông là Nam Đường hậu chủ. Ông là người nhân huệ minh mẫn, văn hay hoạ khéo, biết âm luật. Thơ văn, đặc biệt là từ của ông có trình độ rất cao, nhiều bài thơ hoặc từ do ông sáng tác được lưu truyền và có sự ảnh hưởng rộng rãi cho đến ngày nay và được nhiều người yêu thích. Thơ văn và từ của ông chủ yếu được chia làm hai loại. Một là những tác phẩm được sáng tác vào trước khi mất nước đầu hàng nhà Tống, đề tài chỉ hạn hẹp ở chỗ phản ánh sinh hoạt và tình yêu lứa đôi trong cung đình; Hai là những tác phẩm được sáng tác vào sau khi mất nước đầu hàng nhà Tống, phản ánh tâm trạng đau xót trước cảnh lầm than mất nước. “Ngu mỹ nhân”, “Lang đào sa”, “Ô dạ đề”, “Tương kiến hoan”, đặc biệt là bài từ “Ngu mỹ nhân” vv … chủ yếu mô tả tâm trạng thê lương ai oán của ông, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, đứng tựa lan can nhìn ra phía xa xa, nằm mơ cũng chỉ mong có thể trở về quê hương đất nước, những tác phẩm bất hủ của ông chiếm một địa vị rất quan trong lịch sử từ của Trung Quốc. Cho nên ông được mệnh danh là “Thiên cổ từ đế”, tức vua muôn thủa của các bài từ, có sự ảnh hưởng cho muôn đời sau.

Danh sách chương

Chương 1:

Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao

Chương 2:

Khách đến điều tra

Chương 3:

Nhập kinh

Chương 4:

Học đường

Chương 5:

Biệt ly

Chương 6:

Lỗi hẹn

Chương 7:

Dạ tập

Chương 8:

Giải vây

Chương 9:

Nhầm lẫn

Chương 10:

Tha hương

Chương 11:

Huyết thống

Chương 12:

Ngọc bội

Chương 13:

Con ta

Chương 14:

Nghĩ cách cứu viện

Chương 15:

Cố nhân

Chương 16:

Mạo hiểm rời đi

Chương 17:

Ngôn truyền

Chương 18:

Lấy mình làm gương

Chương 19:

Không Minh

Chương 20:

Vương đạo

Chương 21:

Bí mật gặp mặt

Chương 22:

Kềm chế

Chương 23:

Binh lâm

Chương 24:

Học kiếm

Chương 25:

Lập thu

Chương 26:

Chiến sự

Chương 27:

Sau tràng hạo kiếp

Chương 28:

Thế cục

Chương 29:

Uy hiếp

Chương 30:

Âm thầm điều binh

Chương 31:

Thư đồng

Chương 32:

Chu toàn

Chương 33:

Hiệu trung

Chương 34:

Thực hiện lời hứa

Chương 35:

Cảnh giác

Chương 36:

Đột biến

Chương 37:

Thành phá

Chương 38:

Hạo Tửu Thiên Chung - Hộ tống

Chương 39:

Đồ Thôn

Chương 40:

Bôn ba

Chương 41:

Bội tín

Chương 42:

Cứu vãn

Chương 43:

Tỉnh lại

Chương 44:

Sấm sét

Chương 45:

Tìm chết

Chương 46:

Khom lưng

Chương 47:

Cơ hội

Chương 48:

Thủ tín

Chương 49:

Gặng hỏi

Chương 50:

Chỗ đứng

Chương 51:

Mục tướng gia

Chương 52:

Xuất phủ

Chương 53:

Ôn chuyện

Chương 54:

Nhanh trí

Chương 55:

Đêm mưa

Chương 56:

Tự tiến cử

Chương 57:

Lợi thế

Chương 58:

Chuyện xưa

Chương 59:

Nghi điểm

Chương 60:

Ngủ ngoài trời

Chương 61:

Cứu mỹ nhân

Chương 62:

Ngõ hẹp

Chương 63:

Nhập quan

Chương 64:

Hiến bảo vật

Chương 65:

Kiêng kỵ

Chương 66:

Hách Mặc

Chương 67:

Ca hát cầu thân

Chương 68:

Hiểu lầm

Chương 69:

Lấp liếm

Chương 70:

Hội ngộ giữa đêm

Chương 71:

Giao dịch

Chương 72:

Thích khách

Chương 73:

Ám thất

Chương 74:

Lo lắng

Chương 75:

Lẻ loi

Chương 76:

Cơ duyên

Chương 77:

Thần câu (Ngựa tốt)

Chương 78:

Tự cứu

Chương 79:

Mắc mưu

Chương 80:

Bắt cóc

Chương 81:

Thoát hiểm

Chương 82:

Bạc tình

Chương 83:

Sắp xếp

Chương 84:

Đưa dâu

Chương 85:

Biệt ly

Chương 86:

Dụ địch

Chương 87:

Thẳng thắn

Chương 88:

Luống cuống

Chương 89:

Đại xá

Chương 90:

Manh mối

Chương 91:

Nhà mới

Chương 92:

Tịch Diệt

Chương 93:

Dạ yến

Chương 94:

Cùng đi học

Chương 95:

Trốn học

Chương 96:

Lễ vật

Chương 97:

Hồ Toàn

Chương 98:

Gặp mặt

Chương 99:

Manh nha

Chương 100:

Trí kế

Chương 101:

Xuân mộng

Chương 102:

Bái sư

Chương 103:

Kháng chỉ

Chương 104:

Thi hội

Chương 105:

Giằng co

Chương 106:

Vật cũ

Chương 107:

Bạn cũ

Chương 108:

Con tin

Chương 109:

Dò xét

Chương 110:

Nói dối

Chương 111:

Du ngoạn

Chương 112:

Hoa cỏ

Chương 113:

Ái tình

Chương 114:

Mầm họa trong lòng

Chương 115:

Cởi vũ khí

Chương 116:

Trời tính

Chương 117:

Cùng nhau

Chương 118:

Thủy tai

Chương 119:

Họa ngoại xâm

Chương 120:

Quỷ kế

Chương 121:

Thi Đình

Chương 122:

Oán hận chất chứa

Chương 123:

Giao phong

Chương 124:

Lòng tin

Chương 125:

Mời chào

Chương 126:

Khả nghi

Chương 127:

Cây liền cành

Chương 128:

Bắc thượng

Chương 129:

Phá cuộc

Chương 130:

Người đã thay đổi

Chương 131:

Chuyện năm đó

Chương 132:

Tập kích bất ngờ

Chương 133:

Bị thương

Chương 134:

Trị thành

Chương 135:

Lập uy

Chương 136:

Tra xét

Chương 137:

Cường viện

Chương 138:

Khốn cảnh

Chương 139:

Anh linh phù hộ

Chương 140:

Vũ thương túy nguyệt - Báo tin thắng trận

Chương 141:

Mất khống chế

Chương 142:

Tuế nguyệt vô tình

Chương 143:

Tin lành

Chương 144:

Cố hương trước mắt

Chương 145:

Đoạn trạch

Chương 146:

Thiên ý

Chương 147:

Cải trang

Chương 148:

Lạc Nhạn

Chương 149:

Rối loạn

Chương 150:

Khiếp sợ

Chương 151:

Bôn đào

Chương 152:

Phân ly

Chương 153:

Tâm tình

Chương 154:

Hội thẩm

Chương 155:

Vô tình

Chương 156:

Tạm biệt

Chương 157:

Kỳ binh

Chương 158:

Lâm nguy

Chương 159:

Lập khế

Chương 160:

Vây khốn

Chương 161:

Họa tới

Chương 162:

Trao đổi tù binh

Chương 163:

Nghịch chuyển

Chương 164:

Khai thành

Chương 165:

Thụ kế

Chương 166:

Triều đình nghị luận

Chương 167:

Thù đồ

Chương 168:

Điều kiện

Chương 169:

Thệ ước

Chương 170:

Ngôn ngữ sắc bén

Chương 171:

Nói toạc ra

Chương 172:

Thăm hỏi

Chương 173:

Đông chí

Chương 174:

Quốc sách

Chương 175:

Phủ cực

Chương 176:

Trở về chốn cũ

Chương 177:

Tạ lễ

Chương 178:

Kế hoạch

Chương 179:

Mưu sâu

Chương 180:

Cầu tình

Chương 181:

Dân sinh

Chương 182:

Hiểm cảnh

Chương 183:

Hành thích

Chương 184:

Hiện thân

Chương 185:

Tuyệt địa

Chương 186:

Liều chết

Chương 187:

Gia yến

Chương 188:

Du hồ

Chương 189:

Kéo tơ

Chương 190:

Giải quyết hậu quả

Chương 191:

Ngày tết

Chương 192:

Nhìn vật

Chương 193:

Căn nguyên

Chương 194:

Ủy thác

Chương 195:

Gợn sóng

Chương 196:

Xuân đến

Chương 197:

Bố cục

Chương 198:

Chuông tang

Chương 199:

Khẩn cầu che chở

Chương 200:

Dã tâm

ĐỒNG TÁC GIẢ

Bìa truyện Thanh Bình Mộng Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường - Phi Thiên Dạ Tường

Tĩnh Khang – Khai Phong.
Trong màn đêm tĩnh lặng, một tiếng rên rỉ khẽ vang lên, phượng hoàng

Bìa truyện Thông Báo Huấn Luyện Đăng Ký Thầy Trừ Tà Cấp Quốc Gia - Phi Thiên Dạ Tường

Phượng hoàng giương cánh lượn quanh những ngọn núi tĩnh lặng, từng vòng từng vòng rải ánh sáng rự

Bìa truyện Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường - Phi Thiên Dạ Tường

Phượng hoàng phóng xuất ra ngọn lửa sáng thế, hóa thành cơn mưa dung nham dữ dội, từ tận cuối châ

Truyện liên quan