Vạn Nhân Mê Tình Yêu Trong Phó Bản - Chương 18

Chương 18:

- Tẩy Y Phấn -

AC Viện Nghiên Cứu là trung tâm nghiên cứu sinh vật học quyền uy bậc nhất trong ngành. Gần như năm nào cũng vậy, vào thời điểm này, sẽ có một nhóm sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất từ các trường đại học được tuyển chọn đến đây thực tập.

Số suất không nhiều, tổng cộng chỉ có 10 người.

Trong khi đó, riêng đội ngũ nhân sự cấp giáo sư tại viện đã có hơn 30 vị, mỗi người đều có danh tiếng và uy tín cao trong lĩnh vực sinh vật học. Bình thường, dưới danh nghĩa mỗi giáo sư sẽ có từ hai đến ba sinh viên thực tập.

Tạ Cẩn Ca lại là một trường hợp đặc biệt. Anh tuy chỉ mới là tiến sĩ, chưa đạt đến cấp bậc giáo sư, nhưng thành tựu học thuật lại chẳng hề thua kém bất cứ ai. Ở mảng nghiên cứu sinh vật biển, thậm chí còn vượt xa nhiều nghiên cứu viên có thâm niên cao hơn.

Danh hiệu “thiên tài nghiên cứu viên” đã khiến cái tên Tạ Cẩn Ca nổi danh khắp viện AC. Trong giới nghiên cứu, ai từng nghe đến AC Viện Nghiên Cứu đều không xa lạ với ba chữ này. Tuy nhiên, do tính cách lạnh lùng, ít lời, cùng nhiều lý do nội bộ khác, nhiều năm qua, viện chưa từng phân thực tập sinh nào cho anh phụ trách.

Thế nhưng lần này lại khác. Họ đã chủ động gọi điện cho anh từ trước để báo tin.

“Cẩn Ca, thực tập sinh lần này có chút đặc biệt. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi thống nhất quyết định giao cho cậu phụ trách.”

Giọng nói trong điện thoại thành khẩn, ôn hòa.

Tạ Cẩn Ca khẽ nhíu mày, nhớ đến gương mặt già nua của người thầy từng giúp mình những ngày đầu vào viện. Sau cùng, anh không nói lời từ chối.

“Được.”

Cúp máy xong, Tạ Cẩn Ca nhìn thoáng qua chiếc vảy cá đang đặt bên cạnh. Trầm mặc một lúc, anh vừa định cất nó lại vào hộp thì điện thoại lại reo lên.

Trên màn hình hiển thị một dãy số không có tên lưu.

Nhưng Tạ Cẩn Ca nhận ra ngay — đó chính là số của Lục Thần Xước.

Anh vốn cho rằng, sau chuyến đi Suriname, giữa hai người sẽ chẳng còn liên hệ gì nữa. Không ngờ đối phương lại gọi đến.

Vừa bắt máy, giọng nam trầm ấm, rõ ràng đã vang lên trước:

“Tạ tiến sĩ, tôi là Lục Thần Xước. Thuốc trị thương hôm qua tôi đưa, không biết có giúp ích cho ngài không?”

Thanh âm hắn sáng rõ, dày rộng, mang theo sự quan tâm tự nhiên, hào phóng. Loại quan tâm này không hề khiến người khác thấy đường đột, trái lại còn ấm áp, khiến người ta có cảm giác được để ý.

Ở bất cứ tình huống nào, đây đều là một sự quan tâm tinh tế.

Nhưng với Tạ Cẩn Ca, những lời này lại bất giác khơi gợi ký ức anh vốn muốn quên — trong giấc mơ hoang đường kia, nhân ngư đã dùng đầu lưỡi l**m lên vết bầm sau lưng anh.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ánh mắt Tạ Cẩn Ca lập tức lạnh xuống. Giọng nói cũng trở nên xa cách:

“Cảm ơn. Nếu không còn chuyện gì, tôi cúp máy đây.”

Sự lạnh nhạt rõ ràng trong lời nói khiến Lục Thần Xước thoáng ngẩn ra, rồi vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi Tạ tiến sĩ, là tôi đường đột.”

Lo sợ anh sẽ cúp máy ngay, hắn nhanh chóng bổ sung:

“Không biết trưa mai ngài có rảnh không? Bên SPC muốn bàn thêm với ngài về chuyện nhân ngư, cần trao đổi trực tiếp thì sẽ tốt hơn.”

Tạ Cẩn Ca đáp:

“Tôi sẽ tổng hợp toàn bộ suy đoán và phân tích thành một tập hồ sơ. Anh đưa hộp thư cho tôi, trước trưa mai tôi sẽ gửi qua.”

Đây rõ ràng là một cách từ chối khéo lời mời gặp mặt.

Không ngờ Lục Thần Xước vẫn kiên trì:

“Tạ tiến sĩ, tôi nghĩ loại chuyện quan trọng thế này, gặp mặt trao đổi vẫn sẽ hiệu quả hơn.”

Tạ Cẩn Ca ngập ngừng một lát:

“Giờ nào?”

“9 giờ rưỡi. Ở phòng riêng lần trước.”

“…Được.”

“Vậy hẹn gặp ngài ngày mai.”

Ngữ khí Lục Thần Xước trở nên nhẹ nhõm, thậm chí còn mang theo cảm giác như đang hẹn gặp một người bạn cũ.

Sau khi cúp máy, Tạ Cẩn Ca đứng dậy tìm tài liệu. Ngay khoảnh khắc quay lưng đi, chiếc vảy cá kia bỗng lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.

Anh không nhận ra, chỉ chuyên tâm mở máy tính, biên soạn tư liệu để chuẩn bị cho ngày mai.

***

Ngoài cửa sổ, màn đêm ngày càng dày đặc. Trong thư phòng, ánh sáng vàng từ đèn sợi tóc hòa cùng ánh sáng màn hình máy tính, chiếu lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối.

Bên tay phải anh, vẫn là phiến vảy cá lạnh cứng. Giọt thủy tinh trong suốt bám trên vảy khúc xạ ánh sáng, phản chiếu hình bóng nghiêng nghiêng của Tạ Cẩn Ca. Tựa như một nhân ngư nơi biển sâu, đang lặng lẽ dõi nhìn anh qua vật dẫn kỳ lạ này.

Mãi đến rạng sáng, anh mới hoàn thành việc chỉnh lý toàn bộ tư liệu và đăng tải một bài luận văn học thuật liên quan.

Đêm đó, anh không mơ thấy gì.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã là 8 giờ 20. Sau khi rửa mặt, ăn sáng, anh chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc ấy, từ thư phòng lại bất ngờ lóe lên một luồng sáng quái dị —— chính là từ phiến vảy cá.

Anh thoáng do dự, nhưng vẫn chọn đi ra ngoài, giữ đúng hẹn với Lục Thần Xước.

Cửa biệt thự đóng sầm lại. Ánh sáng trong thư phòng cũng dần biến mất.

Không ngờ, ngay khi anh vừa ngồi lên xe, AC Viện Nghiên Cứu đã gọi tới.

“Cẩn Ca, có thể đến viện một chuyến không? Thực tập sinh hôm qua nhắc tới, hôm nay đã đến rồi.”

“Hiện tại không được.” Anh từ chối dứt khoát. “Đội trưởng Lục của SPC muốn bàn về nhân ngư, chuyện đó quan trọng hơn.”

“Nhưng mà—”

“Trương giáo sư.” Tạ Cẩn Ca ngắt lời, giọng cứng rắn. “Hôm nay là ngày nghỉ, tôi có quyền tự chủ sắp xếp thời gian.”

Đối phương thở dài bất đắc dĩ:

“Được rồi. Thế thì chờ cậu xử lý xong công việc.”

***

Gần trưa, 12 giờ, Tạ Cẩn Ca mới lái xe đến viện nghiên cứu.

Lúc ấy đúng vào giờ cơm.

Anh ghé qua văn phòng tìm Trương giáo sư, nhưng không thấy. Gọi điện cũng không bắt máy, đành đi đến nhà ăn.

Nhà ăn của viện không lớn, nhưng sạch sẽ và đồ ăn khá ngon. Đa số nhân viên đều chọn ăn tại đây để tiết kiệm thời gian. Vì vậy, so với bầu không khí nghiêm túc thường ngày, nơi này lại náo nhiệt hơn cả.

Tạ Cẩn Ca nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng Trương giáo sư hay bất kỳ vị giáo sư nào khác. Trong nhà ăn chỉ có một số nghiên cứu sinh và thực tập sinh.

Anh không để ý nhiều, chọn cho mình một phần cơm, rồi ngồi xuống bàn ăn một mình.

Lúc này, nhóm thực tập sinh bắt đầu thì thầm bàn tán.

Ở viện nghiên cứu, cái tên Tạ Cẩn Ca đã sớm nổi tiếng. Bọn họ vốn từng mơ tưởng được phân công về dưới trướng anh, nhưng nhiều năm qua chưa từng có ai được vậy. Ai cũng ngầm mặc định rằng thiên tài lạnh lùng này sẽ chẳng bao giờ nhận thực tập sinh.

Thế mà năm nay, bỗng dưng lại có một thực tập sinh bí ẩn được chỉ định đến dưới danh nghĩa anh, phá vỡ hoàn toàn “luật bất thành văn”.

Nghe nói người này cũng là một thiên tài, thân phận đến giờ vẫn được giữ bí mật.

Hai cái “thiên tài” đặt cạnh nhau, tự nhiên trở thành đề tài nóng hổi sau giờ ăn.

Nhưng với Tạ Cẩn Ca, anh hoàn toàn không quan tâm.

Vừa ăn xong, còn chưa kịp rời nhà ăn, điện thoại lại reo —— lần này là Trương giáo sư gọi đến.

“Xin lỗi, vừa họp xong. Cẩn Ca, cậu đang ở đâu?”

“Nhà ăn.”

“Vậy cậu qua văn phòng trước đi, tôi sẽ bảo Tiểu Trần dẫn thực tập sinh sang gặp cậu.”