Vợ Chồng Giỏi Diễn - Thanh Sắc Địa Qua - Chương 28

Chương 28:

- Thanh Sắc Địa Qua -

Tối hôm sau, Ninh Noãn Noãn tan làm liền vội vàng đến gặp Bùi Ôn Ôn. Bùi Ôn Ôn đeo một cặp kính râm.

“Trời tối rồi mà chị còn đeo kính râm làm gì vậy?”

Ninh Noãn Noãn ngồi trong xe hỏi.

Bùi Ôn Ôn tháo kính, lộ ra đôi mắt hơi sưng đỏ.

Ninh Noãn Noãn xót xa đưa tay chạm vào mắt cô ấy: “Anh trai em đúng là đồ đáng nguyền rủa, mù mắt rồi hay sao, lại nỡ làm chị khóc thế này.”

[Chị sẽ không bỏ cuộc đâu.]

Bùi Ôn Ôn vừa làm thủ ngữ vừa mím môi, ánh mắt kiên định.

Thất bại tối qua chẳng những không làm cô ấy nản lòng, mà còn khiến lòng can đảm và quyết tâm của cô ấy lớn hơn.

[Anh em không làm khó em chứ?]

“Em không sao. Em là em gái ruột của anh ấy, dù anh ấy có tức chết thì cũng chẳng làm gì được em cả.”

Ninh Noãn Noãn cười tự mãn.

Hai người rủ nhau đi xem phim, còn mua hai xô bắp rang bơ to, quyết tâm lấy lại tinh thần để bắt đầu lại từ đầu!

Phim chiếu được một nửa…

[Anh em gọi điện tới này.]

Bùi Ôn Ôn hoảng hốt giơ điện thoại lên cho Ninh Noãn Noãn xem, rồi lo lắng ra hiệu bằng thủ ngữ: [Anh ấy có giận chị không? Có mắng chị không?]

“Sẽ không đâu. Chị nghe đi, anh em chưa bao giờ mắng ai cả.”

Bùi Ôn Ôn run lẩy bẩy nhận cuộc gọi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào điện thoại, ra hiệu rằng cô ấy đang nghe.

“Ôn Ôn, em có ở nhà không? Chúng ta gặp nhau đi. Lát nữa anh đến đón em, chắc khoảng 45 phút nữa anh tới.”

Cúp điện thoại, Bùi Ôn Ôn hoang mang nhìn Ninh Noãn Noãn. Ninh Noãn Noãn khích lệ cô ấy: “Không sao đâu, chị cứ mạnh dạn mà đi. Đối phó với anh em, chị chỉ cần dịu dàng quấn lấy anh ấy, lâu dần đảm bảo anh ấy sẽ đổ thôi.”

“Chúng ta mau về đi.”

Ninh Noãn Noãn nói.

-

[...]

Bùi Ôn Ôn ra mở cửa, cô ấy mặc một cái áo khoác mỏng màu kem, bên trong là váy dài bằng vải cotton, tóc búi gọn gàng.

Thật ra bình thường cô ấy rất ngoan ngoãn và thoải mái.

Nhưng mỗi lần gặp Ninh Lăng Trần, cô ấy lại không thể kiểm soát được bản thân, luôn trở nên căng thẳng, lúng túng.

“Lại đây, lên xe đi.”

Ninh Lăng Trần rất lịch thiệp khoác vai cô ấy, dìu cô ấy lên xe. Anh lái xe đi không xa, chỉ vòng quanh khu biệt thự nhà Bùi Ôn Ôn một vòng rồi đỗ xe bên lề đường.

Hai người ngồi trên băng ghế dài ở vành đai xanh của khu dân cư, bên cạnh có một ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ lên người họ.

“Ôn Ôn, ở bên anh không hề dễ dàng. Em sẽ phải chịu đựng rất nhiều lời đàm tiếu.”

Ninh Lăng Trần mở đầu nhẹ nhàng, giọng trầm thấp. Bùi Ôn Ôn cứ ngỡ anh lại muốn thuyết phục mình từ bỏ, mắt cô ấy lập tức đỏ lên. Cô ấy làm thủ ngữ, ánh mắt kiên định: [Em biết. Em không quan tâm.]

“Nghe anh nói đã.”

Ninh Lăng Trần trầm giọng nói: “Em hiểu về quá khứ của anh, em biết trước đây anh từng là người đồng tính. Anh và Cố Phong Diệp ở bên nhau suốt 13 năm. Anh và anh ta đã từng lên giường, không chỉ một lần. Rất nhiều người sau lưng đã chế nhạo anh, nói rằng anh không phải đàn ông.”

Ninh Lăng Trần dừng lại, hơi thở anh có chút gấp gáp. Anh hít sâu một hơi rồi tiếp tục: “Nếu em ở bên anh, những lời chế nhạo đó sẽ rơi xuống người em. Em sẽ phải chịu đựng cả đời, và sau này con cái chúng ta cũng sẽ phải gánh chịu. Hơn nữa, Cố Phong Diệp chắc chắn sẽ tiếp tục níu kéo anh. Tất cả những điều đó đều là sự thật, không thể né tránh.”

Anh nắm chặt tay một lúc rồi quay sang nhìn Bùi Ôn Ôn. Cô ấy đã đỏ hoe mắt.

Ninh Lăng Trần nhẹ giọng hỏi: “Vậy nên, Ôn Ôn, em vẫn muốn ở bên anh sao?”

Bùi Ôn Ôn bất chợt ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đầy kinh ngạc.

Cô ấy bất ngờ xúc động -

Ý của anh, ý của anh là...!

Ánh mắt Ninh Lăng Trần dịu dàng chăm chú nhìn cô ấy: “Ôn Ôn, anh cho em một tháng để suy nghĩ, được không? Trong một tháng này, em hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng chỉ vì cảm xúc mà quyết định. Hãy nghiêm túc cân nhắc những khó khăn anh vừa nói. Nếu sau một tháng, em vẫn muốn ở bên anh, chúng ta sẽ kết hôn.”

Bùi Ôn Ôn bật khóc ngay lập tức! Ban đầu, cô ấy chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó là tiếng nấc khe khẽ. Cuối cùng, cô ấy lấy hết can đảm chạm vào mặt anh, rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh.

“Ôn Ôn, thật ra anh có chút thích em.”

Ninh Lăng Trần khẽ nói, giọng anh hơi khàn: “Anh không muốn làm tổn thương em, thật lòng đấy.”

“Em hứa với anh, hãy suy nghĩ thật kỹ. Nếu sau Tết em vẫn không thay đổi ý định, anh sẽ gặp bố mẹ em. Anh sẽ thuyết phục họ để xin cưới em.”

Bùi Ôn Ôn nhỏ bé như một chú mèo con, co mình trong vòng tay anh, nước mắt lưng tròng, gật đầu thật mạnh.

-

[Anh ấy nói anh ấy có chút thích chị.]

Bùi Ôn Ôn gửi tin nhắn WeChat cho Ninh Noãn Noãn, rồi cả hai gọi video. Trong video, Bùi Ôn Ôn vừa nói vừa khóc.

Ninh Noãn Noãn suýt chút nữa cũng khóc theo.

Qua màn hình, cô cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và ngọt ngào của Ôn Ôn.

Thật sự, từ khi quen biết Ôn Ôn đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Ôn Ôn rạng rỡ đến thế, như thể cả người đang phát sáng.

“Anh à, sao bỗng dưng anh nghĩ thông suốt vậy?”

Ninh Noãn Noãn chạy về nhà, vui sướng ôm lấy eo anh trai hỏi.

Ninh Lăng Trần mỉm cười: “Anh thật sự thích cô ấy.”

Không thể nói là yêu, nhưng Ninh Lăng Trần thật sự không ghét Bùi Ôn Ôn. Ngay từ lần đầu gặp cô ấy, anh đã thấy thích.

Tuyệt quá!

Hôm nay Ninh Noãn Noãn vui đến mức sắp phát điên, còn vui hơn cả ngày cô kết hôn. Đúng lúc đó, Tống Văn Sương gọi đến, khóc thút thít trong điện thoại.

“Đừng khóc nữa, mình mời cậu đi ăn đồ nướng ở phố Hải Thiên, đến ngay đi, mình bao!”

Niềm vui của con người thật khó đồng điệu. Lúc này, Tống Văn Sương đang khóc như mưa, còn Ninh Noãn Noãn cười đến mức miệng sắp rách ra.

“Chồng cậu đâu rồi, đi công tác chưa về à? Mình thấy không phải đi công tác mà ở nước ngoài nuôi bồ nhí rồi chứ gì.”

Phố Hải Thiên chật ních người. Ninh Noãn Noãn muốn nhâm nhi vài xiên thịt nướng, còn Tống Văn Sương khó chịu trong lòng, ghen tị nên bắt đầu xì xầm Ninh Noãn Noãn.

Ninh Noãn Noãn đưa cho cô ấy một chiếc gương nhỏ.

“Làm gì?”

“Nhìn cái mặt oán phụ của cậu kìa, tự mình không vui cũng đừng kiếm chuyện chứ.”

Ninh Noãn Noãn trợn mắt. Tống Văn Sương lập tức đỏ hoe mắt: “Đúng vậy, mình đang kiếm chuyện đấy. Từ Viễn Châu không thèm để ý đến mình!”

“Lại nữa, đủ rồi đó! Suốt ngày nghe cậu lải nhải, phiền chết đi được.”

“Ninh Noãn Noãn, cậu không có lương tâm! Cậu có còn là bạn thân của mình không hả?”

Tống Văn Sương hét lên, lòng cô ấy như sụp đổ. Không ai quan tâm đến cô ấy nữa phải không? Thế giới này còn chút ấm áp nào không đây?

“Ai nghe cậu oán thán cả ngày mà còn giữ được lương tâm chứ? Người là cậu sống chết đòi lấy, tự chịu đi.”

Ninh Noãn Noãn thật sự chịu hết nổi những lời than vãn của Tống Văn Sương!

“Được rồi, đừng lải nhải nữa. Ăn xiên, uống bia đi.”

Ninh Noãn Noãn gọi thêm một cốc bia lạnh.

“Mùa đông mà uống bia lạnh, sao cậu không đi chết luôn đi.”

Tống Văn Sương lườm một cái.

Ninh Noãn Noãn chẳng buồn để ý, chỉ cúi đầu chăm chú ăn thịt nướng.

Khi cô đang nhai miếng thịt ba chỉ, bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Cho thêm 10 xiên thận cừu.”

Chết tiệt!

Ninh Noãn Noãn ngớ người, kinh ngạc.

Sao giọng nói này lại giống giọng của người chồng đang công tác ở nước N của cô thế!?

Cô vội vàng quay đầu lại. Ở đằng sau, ngồi ngay trước mặt cô, một người đàn ông mặc áo sơ mi thủ công của thương hiệu xa xỉ, tay áo xắn lên, tay trái cầm chai bia uống trực tiếp, tay phải xiên ba miếng thận cừu nướng...

Không phải chính là người chồng suốt ngày ăn chay, không dính chút khói lửa trần gian của cô hay sao!?

“Chắc chắn là mình uống say rồi. Mình vậy mà nhìn thấy ông xã mình - người không dính chút bụi trần – đang ăn thận cừu ở quán vỉa hè. Chắc là dạo này mình mệt quá rồi.”

Ninh Noãn Noãn lắc lắc đầu, đầu óc mụ mẫm. Cô không chắc chắn, liền gửi một tin nhắn WeChat cho Lục Yến.

[Ông xã, đang làm gì vậy? Nhớ anh.]

Vừa gửi xong, từ phía sau vang lên một âm thanh thông báo.

Cả người Ninh Noãn Noãn cứng đờ, từ từ quay đầu lại.

Cô chỉ thấy người đàn ông phía sau vừa nhai thận cừu, vừa gõ phím điêu luyện trả lời.

[Đang họp, ngoan nhé, yêu em.]

Ninh Noãn Noãn: “...”

Chết tiệt! Họp cái quái gì mà lại là họp ăn thận cừu bồi bổ thế này? Gạt tôi là đi công tác, hóa ra lén lút ra ngoài ăn nhậu! Như này chắc chắn là có bồ nhí bên ngoài rồi!

Tống Văn Sương hỏi cô sao thế.

Ninh Noãn Noãn vội hạ giọng bảo “không có gì”, rồi sợ bị phát hiện, cô nhanh chóng đổi bàn, chọn một góc xa để quan sát Lục Yến từ xa!

Cái đồ chó chết này, ăn uống sung sướng thế này, chắc chắn là không chỉ có một “bồ nhí” bên ngoài!

Ninh Noãn Noãn giận đến mức gặm thịt ba chỉ như thể đang xé thịt người.

Đúng lúc đó, Từ Viễn Châu gọi điện đến. Tống Văn Sương, cái người không có chí khí kia, vừa nghe Từ Viễn Châu than đói một câu liền vội vã quay về nấu cơm cho “Châu Châu thân yêu” của mình.

Đi rồi càng tốt, Ninh Noãn Noãn chẳng thèm quan tâm tới “cây cải thảo tháng Chạp*” này nữa!

*Không có giá hoặc không có liêm sỉ

Cô tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Yến, lòng sục sôi cơn giận.

Không cam lòng, cô lại gửi thêm một tin nhắn WeChat.

[Ông xã, khi nào anh về vậy? Em nhớ anh.]

Lục Yến nhìn vào điện thoại cười.

Ninh Noãn Noãn tức giận đến mức suýt nữa phát điên, cái tên chó chết này, chắc chắn là đang cười cô là đồ ngốc rồi. Gã đàn ông nào có bồ nhí đều cười như vậy khi nhận được tin nhắn của vợ, đúng không!

Lục Yến vừa cười vừa trả lời.

[Ngày mai anh sẽ về, anh cũng nhớ em lắm, ngoan nhé, anh sẽ mang quà về cho em.]

Lục Yến ăn hết thận cừu, uống thêm một chai bia rồi đứng dậy rời đi. Ninh Noãn Noãn không còn tâm trạng ăn đồ nướng nữa, vội vàng đứng dậy và đi theo anh từ xa.

Cô lái xe, bám theo Lục Yến, cuối cùng thấy anh vào khách sạn Kim Cảnh.

Chết tiệt! Vào khách sạn thuê phòng, thật là lố bịch!

Chắc chắn là chơi gái!

Ninh Noãn Noãn đeo kính râm, cầm tạp chí, lén lút theo sau Lục Yến, thấy anh vào phòng 3016 trên tầng ba.

Cô đợi ở khu vực nghỉ ngơi tầng ba suốt một giờ, Lục Yến vẫn chưa ra.

Ninh Noãn Noãn tức giận đến mức mắt đỏ hoe, một tiếng vẫn chưa xong! Thật là mạnh mẽ! Đương nhiên rồi, ăn bao nhiêu thận cừu mà, sao mà không khỏe được!

Không biết xấu hổ!

Cô không muốn tiếp tục đợi ở đó nữa, đợi làm gì chứ, có ý nghĩa gì không? Cứ ngồi đợi cũng chẳng thể ngăn được gì.

Về đến nhà, Ninh Noãn Noãn ngồi im trong phòng khách đến tận 11 giờ tối, đột nhiên cô cảm thấy lòng nặng trĩu, nước mắt bắt đầu rơi, không hiểu sao lại cảm thấy uất ức, dù cô cũng không biết vì sao lại thấy đau lòng như vậy.

Cô lau nước mắt rồi chạy lên lầu, vào phòng làm việc mở máy tính và bắt đầu soạn thảo hợp đồng ly hôn.

Tài sản thì không có gì phải phân chia, hai người mới kết hôn chưa lâu.

Không được!

Ninh Noãn Noãn đập tay lên bàn phím, không thể kiềm chế được nữa, cô phải xem thử cái con nhỏ kia là ai!

Ninh Noãn Noãn giận đến mức không thể ngủ được, phải đến giữa đêm cô mới thiếp đi, sáng hôm sau lại chẳng muốn dậy. Dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần, không phải đi làm, cô không đặt báo thức mà cứ ngủ thỏa thích.

Khi Ninh Noãn Noãn tỉnh dậy, đột nhiên cô nhận thấy có một cánh tay đặt trên hông mình, bèn hoảng hốt la lên.

“Sao thế?”

Lục Yến vội vàng ngồi dậy hỏi.

Chết tiệt! Ninh Noãn Noãn vừa nhìn thấy anh đã đỏ mắt, tức đến mức mặt mũi cô đỏ bừng, đồ khốn nạn!

“Em gặp ác mộng à? Sao lại có quầng thâm dưới mắt thế?”

Lục Yến cười nhẹ, ôm cô vào lòng. Ninh Noãn Noãn cố gắng đè nén cơn giận, ánh mắt liếc qua anh rồi giống như chó con, ngửi anh. Cô phát hiện trên người anh có mùi nước hoa của bồ nhí!

Không phải? Là mùi xà phòng thủ công mà anh hay dùng.

Hừ, đồ đàn ông khốn kiếp, tắm rửa sạch sẽ như vậy, nhìn là biết đã qua đêm với gái.

“Em có nhớ anh không, hử?”

Lục Yến xoa nhẹ lên hông Ninh Noãn Noãn, cúi xuống hôn cô một cách vồ vập.

Đừng có đụng vào cô, đồ khốn kiếp!

Ninh Noãn Noãn đẩy anh ra một cái, Lục Yến hơi ngẩn ra, nhưng không tức giận, anh ngồi xuống giường và cười: “Em chịu ấm ức à? Ai làm tổn thương em, nói cho anh biết.”

Không có gì, chỉ là nhìn thấy cái bản mặt của anh thôi mà!

Đồ khốn nạn, đêm qua vừa đi “chơi” gái xong, bây giờ lại muốn ăn cô “miễn phí”? Chắc chắn đêm qua ăn thận cừu xong, rút cạn hết sức lực rồi!

“Không ai làm tổn thương em.”

Ninh Noãn Noãn đen mặt, môi mím chặt, cô chỉ đơn giản là tức giận!

“Vậy sao em lại lạnh lùng với anh thế? Anh đã đi công tác mười ngày rồi, em không nhớ anh sao?”

Lục Yến lại gần ôm Ninh Noãn Noãn, hôn lên tai cô, làm bộ làm tịch như một đứa trẻ. Một người đàn ông lớn tuổi mà làm bộ như vậy thật khiến người khác nổi điên. Bình thường Ninh Noãn Noãn sẽ rất yếu lòng trước sự chiều chuộng này, nhưng hôm nay? Chỉ càng làm cô khó chịu hơn!