Vợ Chồng Giỏi Diễn - Thanh Sắc Địa Qua - Chương 48
Chương 48:
- Thanh Sắc Địa Qua -
Ninh Điềm Điềm thực sự đã đăng ký kết hôn với Trình Xuyên!
Ngày 12 tháng 5, cô ta còn khoe giấy chứng nhận kết hôn trên vòng bạn bè, còn không quên chụp thêm chiếc nhẫn kim cương to tướng để khoe mẽ.
“Ra vẻ cái gì chứ, cứ như người khác không có vậy.”
Ninh Noãn Noãn không vui, buổi tối nằm trên giường hậm hực ném gối.
“Cô ta gả cho một tên bạo lực, em phải vui mới đúng chứ?”
Lục Yến đi đến, Ninh Noãn Noãn trợn mắt: “Em chẳng vui nổi, Trình Xuyên giàu mà, lỡ như anh ta cải tà quy chính thật thì em tức chết mất.”
“Nếu Trình Xuyên thật sự cải tà quy chính, nhà họ Trình làm gì thèm để mắt đến Ninh Điềm Điềm.”
Lục Yến ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Ninh Noãn Noãn, vừa bóp vừa xoa. Ninh Noãn Noãn vẫn bực mình, cô quát lên: “Đừng sờ linh tinh, em chẳng có hứng thú với anh lúc này đâu, đừng phí công nữa!”
“Em biết ngoài kia có người đang tung tin đồn về em không?”
“Gì cơ?”
Ninh Noãn Noãn lập tức tỉnh táo lại.
Lục Yến thở dài: “Có người nói xấu em không thể sinh con.”
“Đậu má, ai mà độc mồm thế! Bôi nhọ em trắng trợn vậy! Chắc chắn là Ninh Điềm Điềm!”
Ninh Noãn Noãn tức điên lên, Lục Yến nói tiếp: “Cũng không thể trách người ta đồn đại được, chúng ta kết hôn đã một năm rồi mà em vẫn chưa mang thai, người ta đoán già đoán non cũng là điều dễ hiểu. Hay là chúng ta sinh một đứa đi, chọc tức bọn họ.”
“Quan trọng nhất là chọc tức Ninh Điềm Điềm!”
Ninh Noãn Noãn cười hì hì, Lục Yến xoa đầu cô, gật gù đồng tình: “Tất nhiên rồi, chắc chắn là Ninh Điềm Điềm giở trò, không thể để cô ta đạt được mục đích. Chúng ta phải có em bé ngay!”
Ninh Noãn Noãn gật đầu lia lịa.
“Được, em nhất định phải đi trước cô ta một bước. Thật ra, hôm nay mà em công khai mình có thai thì cô ta tức chết luôn ấy chứ.”
Ninh Noãn Noãn nhào vào người Lục Yến, đùa với anh: “Nào nào, chúng ta cùng tạo em bé đi ~”
Lục Yến bật cười, không nhịn được ôm chặt Ninh Noãn Noãn rồi hôn cô thật dịu dàng.
Sao mà dễ thương thế này chứ.
Lục Yến vốn nghĩ rằng mình phải tốn vài tháng dỗ dành, lừa ngọt đủ kiểu mới thuyết phục được Ninh Noãn Noãn chịu sinh con, ai ngờ cô bé này đáng yêu quá, đồng ý cái rụp.
Về phần Ninh Điềm Điềm, cô ta thành công gả cho Trình Xuyên, tự cho mình là gà rừng hóa phượng hoàng, suốt ngày ngẩng cao đầu, ra vẻ cô chủ nhà giàu.
Nhà họ Trình thì gia thế rõ ràng như thế, Ninh Điềm Điềm trở thành con dâu nhà họ Trình, người bu quanh nịnh nọt cô ta chẳng khác gì đàn châu chấu tràn qua.
Tháng sáu cũng sắp tới rồi, thời tiết bắt đầu oi bức.
“…”
Sáng sớm, Bùi Ôn Ôn đang ăn sáng. Cô ấy cầm đũa mà mơ màng như muốn ngủ gật, trông cực kỳ uể oải.
“Ôn Ôn?”
“…”
Bùi Ôn Ôn giật mình tỉnh lại, dụi mắt vài cái.
Ninh Lăng Trần nhíu mày, tiến đến đặt tay lên trán cô ấy: “Sao vậy? Em thấy không khỏe à? Mấy ngày nay trông em cứ mệt mỏi.”
Bùi Ôn Ôn ra dấu bằng tay: [Em cũng không biết nữa, cứ muốn ngủ thôi. Nhưng mấy ngày nay em đi ngủ sớm mà, cũng không thức khuya.]
Ánh mắt Ninh Lăng Trần đột nhiên lóe lên.
“Em chờ anh một chút, anh đi rồi về ngay. Em cứ ăn từ từ, đừng vội. Sáng nay anh xin nghỉ, chiều sẽ đi làm.”
[Có chuyện gì vậy?]
Bùi Ôn Ôn bắt đầu lo lắng, lòng đầy bất an. Cô ấy nghĩ không lẽ mình mắc bệnh gì sao?
Ninh Lăng Trần không nói gì, chỉ cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi nhanh chóng ra ngoài.
Một lát sau, anh trở về, trên tay xách túi thuốc từ hiệu thuốc. Đặt túi xuống bàn, anh lấy ra một hộp nhỏ rồi mở nó.
“Anh mua que thử thai. Em thử xem. Xong rồi chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra. Kỳ kinh nguyệt tháng này của em đã trễ sáu ngày rồi, anh nghi là có thể em mang thai.”
Bùi Ôn Ôn mở to mắt, sững sờ đến mức không biết phản ứng ra sao.
Ninh Lăng Trần ôm lấy cô ấy, đặt một nụ hôn lên trán, anh cũng đang rất hồi hộp.
“Em chưa từng dùng cái này nên chắc không biết cách, anh mua mấy cái liền. Chúng ta cùng ngồi đây nghiên cứu hướng dẫn trước nhé.”
Ninh Lăng Trần kéo Bùi Ôn Ôn ngồi xuống, cùng cô ấy đọc kỹ hướng dẫn trên hộp.
Đây là lần đầu tiên Bùi Ôn Ôn dùng que thử thai. Cô ấy thử hết bốn cái, tất cả đều hiện hai vạch.
Ninh Lăng Trần ôm chặt Bùi Ôn Ôn vào lòng, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, tim đập mạnh và nhanh vô cùng. Anh rất xúc động nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc.
“Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra cho chắc nhé.”
Anh bảo cô ấy ngồi yên một chỗ, còn mình đi lấy chứng minh thư, ví tiền và túi xách của cô ấy. Ninh Lăng Trần luôn là người cẩn thận, dù bây giờ anh đang vô cùng phấn khích nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh và chu đáo. Điều này khiến Bùi Ôn Ôn cảm thấy yên tâm, tràn đầy cảm giác an toàn.
“Nếu thật sự mang thai, chúng ta sẽ bàn bạc với bố mẹ. Anh nghĩ hai đứa mình nên dọn về sống cùng họ một thời gian để họ chăm sóc em. Anh không yên tâm nếu em ở một mình.”
Ninh Lăng Trần nắm tay Bùi Ôn Ôn, vừa dắt cô ấy ra ngoài vừa dịu dàng nói.
Bùi Ôn Ôn không kìm được mà dựa sát vào người anh, trái tim ngập tràn hạnh phúc.
Ninh Lăng Trần đưa Bùi Ôn Ôn đến bệnh viện để làm kiểm tra. Sau hàng loạt xét nghiệm, kết quả cho thấy Bùi Ôn Ôn thật sự đã mang thai được sáu tuần rồi!
Tính theo thời gian, chính là lần đầu tiên của cả hai, Bùi Ôn Ôn đã mang thai ngay lúc đó.
Ninh Lăng Trần cẩn thận cất tờ kết quả xét nghiệm vào túi, tay anh luôn nắm chặt tay cô ấy, không dám buông lơi một giây.
Anh lập tức lái xe đưa Bùi Ôn Ôn về nhà họ Bùi. Trên đường đi, Ninh Lăng Trần lái xe rất chậm và cẩn thận.
Hôm nay thật trùng hợp, Bùi Văn Chi cũng ở nhà, không đến công ty. Với vị thế hiện tại của ông không cần thiết phải ngày nào cũng có mặt ở công ty.
“Bố, mẹ, Ôn Ôn mang thai rồi.”
Ninh Lăng Trần dắt Bùi Ôn Ôn ngồi xuống ghế, nói một cách trịnh trọng.
“…!”
Bùi Văn Chi và Chu Văn Tú đồng loạt im lặng trong vài giây, sau đó cả hai cùng bùng nổ vì kích động. Một người thì vừa đập chân vừa reo mừng, người kia thì nhảy cẫng lên vì phấn khích!
Khuôn mặt Bùi Ôn Ôn ửng đỏ, cô ấy hạnh phúc gật đầu thật mạnh.
Cô ấy nhanh chóng ra dấu bằng tay, kể lại chuyện sáng nay mình buồn ngủ, sau đó Ninh Lăng Trần đoán cô ấy mang thai, rồi đưa cô ấy đi kiểm tra cho bố mẹ nghe.
Ninh Lăng Trần ngồi bên cạnh, trên môi nở nụ cười dịu dàng. Anh không chen ngang, chỉ chăm chú nhìn Bùi Ôn Ôn dùng ngôn ngữ ký hiệu để kể chuyện.
“Vẫn là Lăng Trần chu đáo.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chu Văn Tú cười lớn, Bùi Văn Chi cũng liên tục gật đầu. Ông ngồi xuống bên cạnh Ninh Lăng Trần, vỗ vai anh với ánh mắt đầy trìu mến, nói: “Đã bảo rồi, có Lăng Trần bên cạnh thì chúng ta không cần phải lo lắng gì cả.”
Chu Văn Tú ôm ngực, cười lớn sung sướng: “Thật tốt quá, thật sự tốt quá! Ôi trời ơi, con gái yêu quý của tôi có bầu rồi, chúng ta sắp được làm ông bà ngoại rồi!”
Ninh Lăng Trần nói: “Bố, mẹ, Ôn Ôn mang thai rồi. Chúng con muốn chuyển về đây ở cùng hai người một thời gian. Đợi khi căn nhà bên kia sửa xong, an toàn hơn, chúng con sẽ dọn sang. Con phải đi làm, để Ôn Ôn một mình con không yên tâm.”
“Đương nhiên là được rồi!”
Chu Văn Tú cười sảng khoái.
Thật sự, từ sau khi Ninh Lăng Trần kết hôn với Bùi Ôn Ôn, Chu Văn Tú đã hoàn toàn công nhận anh. Càng ở chung, bà càng phát hiện ra những điểm tốt của Ninh Lăng Trần. Cậu con rể này vừa chu đáo, vừa dịu dàng, tính cách lại trầm ổn. Chu Văn Tú không thể tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào. Càng nhìn càng thích, bà cũng không còn để tâm đến quá khứ của anh nữa. Bây giờ, nếu có ai dám nói xấu Ninh Lăng Trần, cả Bùi Văn Chi và Chu Văn Tú đều sẽ nổi giận bảo vệ anh, bởi anh đã là một thành viên trong gia đình.
“Vậy tối nay các con đừng đi nữa nhé.”
Nụ cười trên mặt Bùi Văn Chi không thể nào giấu được.
Ninh Lăng Trần gật đầu mỉm cười, anh không kìm được mà ôm lấy Bùi Ôn Ôn. Hai vợ chồng nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương dành cho đối phương.
Sau đó, Ninh Lăng Trần nhắn tin báo tin vui cho Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn đang ở trong phòng thí nghiệm, mặc áo blouse trắng. Cô lao ra khỏi phòng, hét lớn: “Các đồng chí! Chị dâu tôi mang thai rồi! Tiền ăn sáng trong một năm của mọi người, tôi bao hết!”
“Ồ yeah!”
Các phòng thí nghiệm khác nhau đồng loạt vang lên những tiếng reo hò cuồng nhiệt!
Ninh Noãn Noãn phấn khích hét lên: “Tuyệt quá rồi, anh ơi! Em còn lo anh không có khả năng sinh con cơ đấy.”
Ninh Lăng Trần: “… Nói bậy bạ gì thế.”
Ninh Noãn Noãn cười hì hì: “Thật tốt quá! Em sắp được làm cô rồi! Anh mau cùng chị dâu chuyển về nhà bác trai bác gái đi, chị ấy mang thai cần phải có người chăm sóc!”
Sau đó, Ninh Noãn Noãn gọi điện cho Lục Yến để khoe.
“Anh yêu ơi! Chị dâu em có thai rồi!”
“… Nghe em hào hứng thế, anh còn tưởng em mang thai cơ.”
Ninh Noãn Noãn “xì” một tiếng. Lục Yến thở dài: “Chúng ta phải nỗ lực thôi. Chị dâu em có thai rồi, chúng ta kết hôn cả năm nay vẫn chưa có tin vui, mất mặt quá đi.”
Ninh Noãn Noãn mất kiên nhẫn đáp qua loa: “Được rồi, được rồi, tối nay em cũng mua cả chục que thử thai về thử xem. Biết đâu em cũng có rồi.”
Sau khi cúp máy, Lục Yến vừa xoay bút vừa nhếch mép một cái.
Anh vợ mình “mạnh” thật, điều này Lục Yến không ngờ tới.
“Biết thế thì đã chẳng dùng bao, thật là bị động quá.”
Lục Yến trợn mắt, trong lòng thấy chua chát. Là đàn ông, làm sao không ganh đua chuyện này chứ? Hồi đó, vì quá yêu Ninh Noãn Noãn, không nỡ để cô mang thai sớm nên anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có con ngay. Lục Yến luôn cảm thấy Ninh Noãn Noãn còn quá trẻ, chưa sẵn sàng để làm mẹ.
“Đàn ông đúng là không nên nghĩ nhiều.”
Lục Yến thở dài đầy hối hận.
Bùi Ôn Ôn mang thai, Ninh Lăng Trần liền gọi điện thông báo tin vui này cho Lâm Huệ Cẩm. Nghe xong, Lâm Huệ Cẩm vui mừng khôn xiết, lập tức gọi ngay cho Chu Văn Tú. Tối hôm đó, Lâm Huệ Cẩm còn đặc biệt đến nhà họ Bùi.
“Huệ Cẩm à, thật sự đấy, có được con rể như Lăng Trần, vợ chồng tôi cảm kích chị vô cùng.”
Chu Văn Tú nắm chặt tay Lâm Huệ Cẩm, hết lời khen ngợi Ninh Lăng Trần.
Lâm Huệ Cẩm mỉm cười nói: “Có được con dâu như Ôn Ôn, chính tôi mới là người nên cảm kích.”
Lâm Huệ Cẩm rất hài lòng với cô con dâu Bùi Ôn Ôn. Ôn Ôn hiếu thảo, thường xuyên mua quà tặng bà, còn đích thân mang đến, lại hay mời bà đến nhà dùng bữa. Nhờ có Ôn Ôn, quan hệ giữa Lâm Huệ Cẩm và Ninh Lăng Trần cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Lại đây nào, Ôn Ôn.”
Lâm Huệ Cẩm mỉm cười vẫy tay, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bà ôm lấy Bùi Ôn Ôn, dịu dàng nói: “Bây giờ con đã mang thai rồi, đám cưới phải tổ chức sớm hơn thôi.”
“Đúng đó, chúng tôi cũng nói là tháng mười thì muộn quá. Đến lúc đó Ôn Ôn đã mang thai gần 6 tháng, mặc váy cưới sẽ không đẹp.”
Chu Văn Tú góp lời.
Lâm Huệ Cẩm cười nói: “Vậy chúng ta chọn ngày lại nhé. Đầu tháng tám là vừa đẹp, lúc đó Ôn Ôn mới mang thai 3 tháng, bụng vẫn chưa lộ, mặc váy cưới sẽ không bị ảnh hưởng.”
"Đã ấn định ngày rồi, những chuyện khác không thành vấn đề. Địa điểm cưới, khách sạn, thiệp mời, váy cưới, tất cả tôi sẽ lo liệu. Hai người cứ yên tâm đi, tôi sẽ làm cho buổi lễ này không khác gì cái sẽ tổ chức vào tháng mười.”
“Thật tốt quá. Có Huệ Cẩm ở đây, chúng tôi chẳng cần bận tâm gì cả.”
Chu Văn Tú cười vui vẻ.
Lâm Huệ Cẩm là một nhà thiết kế nổi tiếng toàn cầu, các mối quan hệ trong ngành cưới hỏi cũng là một phần trong mạng lưới của bà.
“Về váy cưới của Ôn Ôn, tôi đã nhờ Phù An Na thiết kế riêng. Phong cách của Phù An Na rất hợp với Ôn Ôn.”
Bùi Ôn Ôn cười ngọt ngào, gật đầu. Cô ấy khoác tay Lâm Huệ Cẩm, tựa đầu vào vai bà.
Lâm Huệ Cẩm, người thường ngày luôn lạnh lùng kiêu ngạo, khi đối mặt với sự làm nũng của Bùi Ôn Ôn lại giống như một người mẹ đầy yêu thương.
Bùi Ôn Ôn đã mang thai.
Buổi tối, Ninh Noãn Noãn và Lục Yến được bố mẹ chồng gọi về nhà họ Lục. Hai người ngồi ngay ngắn, đối diện với Lâm Văn Hoa và chồng bà.
“Noãn Noãn, chúc mừng con. Chị dâu con mang thai rồi.”
Lâm Văn Hoa nói một cách điềm đạm.
Ninh Noãn Noãn cảm giác bầu không khí có chút kỳ lạ. Cô đặt hai tay trên đầu gối, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: “Con cảm ơn mẹ. Đúng là nhờ chủ nghĩa xã hội tốt đẹp.”
Lục Yến nhịn cười muốn đau cả bụng.
Ninh Noãn Noãn cũng chỉ biết cười gượng.
Lâm Văn Hoa gật đầu: “Chủ nghĩa xã hội đương nhiên là tốt, nhưng hai đứa lại không tốt chút nào.”
Ninh Noãn Noãn đầy dấu chấm hỏi trong đầu, nhưng cô là đứa con ngoan của các bậc trưởng bối, tuyệt đối không dám cãi lại.
Lâm Văn Hoa nói: “Lục Yến, Lăng Trần mới vừa nhận giấy kết hôn một tháng mà người ta đã có tin vui rồi. Còn con, có vấn đề gì không đấy?”
Phụt-
Ninh Noãn Noãn vội lấy tay che miệng, suýt chút nữa thì cười phá lên!
Lục Yến thản nhiên rút từ trong túi ra một tờ giấy khám sức khỏe, đưa qua: “Cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, t*nh tr*ng cực kỳ sung mãn.”
Ninh Noãn Noãn trợn tròn mắt: “...”
Mẹ kiếp!
Anh thật sự mang theo thứ này bên người sao!
Lâm Văn Hoa liếc qua tờ giấy, ánh mắt lập tức sắc bén: “Đã khỏe mạnh như vậy, thế thì chỉ có một lý do - hai đứa ham hưởng thụ, căn bản là không muốn sinh con đúng không? Một năm rồi mà chưa dính, chẳng lẽ hai đứa lấy bao cao su gấp bánh kếp à?”
Phụt-
Ninh Noãn Noãn vội bóp mạnh vào đùi Lục Yến để nén cười, mặt cô nhịn đến méo xệch.
Lục Yến cầm tay cô, đẩy nhẹ ra: “… Tự véo vào đùi mình đi.”
Anh giải thích: “Mẹ, bọn con đã bắt đầu chuẩn bị cho việc có con rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Văn Hoa mới dịu đi đôi chút: “Rất tốt. Từ giờ trở đi, bia bọt nướng xiên gì đó tạm thời đừng ăn nữa, tránh ảnh hưởng đến kế hoạch sinh con của hai đứa.”
Ninh Noãn Noãn trợn mắt kinh ngạc.
Chết tiệt, sao mẹ chồng biết cô lén đi ăn đồ nướng…
“Noãn Noãn này.”
Lâm Văn Hoa dịu giọng gọi cô.
Ninh Noãn Noãn cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô ngoan ngoãn mỉm cười ngọt ngào.
Lâm Văn Hoa nắm chặt tay, khớp ngón tay kêu răng rắc như tiếng pháo nổ.
“Dạo này mẹ rất mong được làm bà nội. Con ngoan, nhất định phải nghe lời đấy.”
“Mẹ yên tâm! Nếu chưa có tin vui, con tuyệt đối không dám về gặp mẹ đâu!”
Ninh Noãn Noãn lập tức ngồi thẳng lưng, lớn tiếng đáp.
Lục Yến phì cười!