SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 103:

- Quân Tử Sinh -

Lý thị chờ chính là những lời này, vui vẻ ra mặt, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn vì cười: "Phùng phu nhân nói đúng. Chúng ta nên định hôn sự cho hai đứa thôi."

Trong đình hóng mát, Lâm Thính không hề hay biết rằng các mẫu thân chỉ nói vài câu đã định ra hôn sự cho nàng và Đoạn Linh. Nàng đang vội vàng giải thích: "Đoạn đại nhân, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta nhầm ngươi với người khác, không phải cố ý khinh bạc ngươi."

Một lúc lâu sau, Đoạn Linh mới cong môi cười hiền, khẽ xoa đầu ngón tay hơi tê dại một cách vô cớ: "Lâm Thất cô nương nhầm ta với người khác sao?"

"Không sai." Nàng hận không thể mổ tim ra cho hắn xem để chứng minh sự trong sạch của bản thân: "Ta vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, lầm tưởng ngươi là Đào Chu. Nếu biết là Đoạn đại nhân, ta nhất định sẽ không ôm ngươi đâu."

Đoạn Linh mỉm cười: "Lâm Thất cô nương không cần giải thích. Ta tin ngươi. Hơn nữa, đây cũng không phải chuyện gì to tát. Nhìn ngươi như đối đầu với kẻ địch lớn, cứ như ta là hồng thủy mãnh thú vậy."

Lâm Thính sờ sờ mũi. Mùi trầm hương thoang thoảng theo hơi thở đi vào cơ thể. Nàng chợt nghĩ đến bàn tay vừa sờ eo Đoạn Linh, lại rụt tay về.

"Đây không phải là sợ ngươi hiểu lầm sao? Ngươi sao có thể là hồng thủy mãnh thú được. Trên đời này làm gì có hồng thủy mãnh thú nào lại đẹp đến thế."

Đoạn Linh cười như không cười: "Đẹp sao... Lâm Thất cô nương thấy ta đẹp?"

Lâm Thính chỉ thuận miệng nói vậy để bày tỏ rằng nàng không coi hắn là hồng thủy mãnh thú, nhưng đúng là hắn đẹp thật: "Đẹp."

Hắn chậm rãi nói: "Đẹp thì sao chứ, cũng chỉ là một cái túi da khoác bên ngoài một đống xương cốt xấu xí mà thôi. Trong mắt Lâm Thất cô nương, ta dù có đẹp, cũng không xứng l**m chân ngươi."

Chuyện này có thể cho qua được không? Nàng ước gì mình có thể tự tát cho mình một cái.

"Ta sớm đã muốn nói với ngươi, đó là lời đồn, ngươi nghe được lời đồn này từ đâu vậy? Chẳng biết kẻ điên nào lại tung ra lời đồn như vậy."

Lâm Thính bực bội nói: "Kẻ tung tin đồn thật đáng giận. Đoạn đại nhân, hôm nay ta phải chính thức làm rõ. Ai nói ngươi không xứng l**m chân ta? Ngươi đương nhiên xứng l**m chân ta!"

Đoạn Linh nhìn nàng, cười: "A?"

Nàng vội vã bụm miệng: "Xin lỗi, ta lỡ lời. Ý ta không phải như vậy."

"Ý ta là Đoạn đại nhân không cần phải l**m chân ta, mà như vậy cũng không đúng nốt. Thôi mặc kệ đi, lời đồn thì dừng lại ở người thông minh. Ngươi và ta biết không phải là được, người khác muốn nói gì thì nói."

Đoạn Linh cười rạng rỡ như gió xuân: "Hóa ra là như vậy. Là ta tin nhầm lời đồn. Người tung tin đồn đúng là đáng giận. Ngươi có cần ta điều tra ra, cho nàng ta một bài học không?"

Lâm Thính lập tức đứng phắt dậy: "Không cần! Ta đoán người này hẳn là đã biết hối cải rồi."

Nàng hắng giọng: "Không có việc thiện nào lớn hơn việc biết sai mà sửa. Về sau, nếu người này lại tung ra tin đồn lung tung nữa, ngươi hẵng trị tội nàng ta cũng chưa muộn. Cứ cho nàng ta một cơ hội đi."

Đoạn Linh chậm rãi, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã nói vậy, ta sẽ cho nàng ta một cơ hội nữa."

"Thất cô nương." Đào Chu thấy họ không còn ôm ấp nữa, bưng chén nước chạy vào đình hóng mát, "Nước của ngài đây."

Lâm Thính khát nước lại phải đối phó với Đoạn Linh lâu như vậy, cảm giác cổ họng muốn bốc khói, nàng nhận lấy chén nước từ tay Đào Chu rồi ngửa đầu uống, uống vội đến mức sặc mấy cái, uống hết hơn nửa chén. Có giọt nước chảy dọc theo khóe môi nàng, lướt qua cằm rồi nhỏ xuống.

Đoạn Linh chỉ liếc qua một cái rồi dời tầm mắt đi, nghiêng người ngắm nhìn mây mù trên núi. Một cơn gió thổi đến, mây mù tan đi một nửa, lộ ra một góc núi, rồi lại chỉ lộ ra một góc núi mà thôi. Cho đến khi gió dừng, vẫn không thể thấy toàn cảnh ngọn núi. Hắn cảm thấy vùng eo bị Lâm Thính sờ qua bỗng có một cảm giác lạ lùng, ngứa ngáy. Hắn không thể tìm ra đúng chỗ ngứa để gãi, nên đành để mặc nó ngứa ngáy âm ỉ.

Trước khi mặt trời lặn, cả bốn người cùng rời Mặc Ẩn Tự. Lâm Thính dựa vào thành xe ngựa nhà mình, thỉnh thoảng hỏi Đào Chu lấy đồ ăn vặt để giải khuây, nhưng không còn làm nũng bảo nàng đút cho mình nữa. Lý thị ngồi cùng xe cứ nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt nóng bỏng.

Ban đầu Lâm Thính cố lờ đi, nhưng sau đó không thể lờ được nữa. Nàng nhả hạt xí muội trong miệng ra, hỏi: "Nương, con có phải sắp chết rồi không?"

Lý thị ngây người một lúc, sau đó liền nhéo tai Lâm Thính. Nàng kêu oai oái nhưng bà vẫn không buông: "Phỉ! Ngươi nói gì xui xẻo vậy, không được luôn miệng nói chuyện chết chóc."

Đào Chu xót cô nương nhà mình: "Phu nhân, người xem, tai Thất cô nương đỏ hết rồi kìa."

Lời nói này không lay chuyển được Lý thị. Bà tức giận nói: "Đáng đời! Cả ngày nói năng luyên thuyên, không cho nó một bài học, sau này không phải càng làm càn hơn sao? Ngươi xem, trong kinh thành có tiểu thư khuê các nào giống nó không? Triệu gia nhị phu nhân là bằng hữu thân thiết của ta, con gái bà ấy là tài nữ đệ nhất kinh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Còn ngươi, chẳng có tiếng tăm gì, mở miệng ngậm miệng toàn những lời th* t*c!"

Đào Chu không nhịn được lên tiếng bênh vực cô nương nhà mình : "Thất cô nương cũng rất thông minh mà."

Lý thị chỉ biết im lặng.