SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 113:

- Quân Tử Sinh -

Đoạn Linh: “Vậy ta phải đa tạ "Thất cô nương Lâm gia" đã suy nghĩ cho ta rồi.”

Lâm Thính đã trả đũa thành công, ra vẻ tự nhiên hỏi: “Không có gì. Nhưng ngươi định xử lý mấy bức xuân cung đồ này thế nào?”

Hắn đặt cuốn sách xuống, rút ra bật lửa, hướng thẳng vào tập xuân cung đồ: “Đã không phải của "Thất cô nương Lâm gia", cũng không phải của ta, vậy thì đương nhiên là đốt rồi.”

Ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng l**m láp những góc giấy, nuốt chửng những bức họa dâm mỹ.

Lâm Thính nhìn mà lòng đau như cắt. Mặc dù chủ nhân không phải nàng, cũng không phải tốn tiền của nàng, nhưng xuân cung đồ chất lượng cao như thế này thật sự là có tiền cũng không mua được. Không xem vài lần thì quá đáng tiếc.

Căn phòng chính bây giờ tràn ngập mùi giấy cháy. Nàng không nhịn được mà nhìn về phía Đoạn Linh.

Hắn mặc một bộ quan phục đỏ rực, làn da trắng đến kỳ lạ, lại mang một gương mặt tuy diễm lệ nhưng lại vô tình vô dục, không hề gợn sóng khi đốt hết từng bức xuân cung đồ.

Khi đốt đồ vật, đầu ngón tay trắng nõn, thanh nhã của Đoạn Linh vô tình lướt qua những bức xuân cung đồ tràn ngập sắc khí. Hình ảnh trên tranh dường như nhảy múa với đủ tư thế trên đầu ngón tay hắn, nhìn lại còn gợi tình hơn cả chính những bức họa kia.

Lâm Thính đột nhiên thấy cổ họng mình khô khốc.

Nàng vội quay mặt đi, tiếp tục nhìn những bức xuân cung đồ đang bị đốt: “Cứ vậy… đốt hết sao?”

Đoạn Linh đang đốt bức cuối cùng: “Nếu không thì sao? Phải tìm ra chủ nhân của nó rồi trả lại sao? Chẳng phải ngươi đã nói không cần tra sao? Nếu đã vậy, ta sẽ tự mình xử lý.”

Lâm Thính cười gượng: “Ngươi nói đúng, nên đốt nên đốt ! Ha ha !"

Khóe mắt nàng không tự chủ được, lại lướt qua bàn tay Đoạn Linh đang cầm xuân cung đồ. Chiếc băng tay của hắn hơi lỏng, có thể thấy một phần cổ tay bên dưới, trên đó có một vết đao đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.

Lâm Thính nói theo bản năng: “Đoạn đại nhân, tay ngươi bị thương à?”

Vừa lúc bức xuân cung đồ cuối cùng cháy hết, Đoạn Linh buông tay xuống, khẽ cúi mi mắt, cười nhạt đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Vết thương nhỏ ư?

Lâm Thính theo bản năng sờ vào cổ tay mình, nghĩ thầm nếu vết thương đó mà ở trên người nàng, chắc chắn sẽ đau chết mất: “Ngươi lại nói đây là vết thương nhỏ? Ta thấy vết thương rất sâu đấy. Ngươi đã bôi thuốc chưa?”

Đoạn Linh không để tâm đến chuyện này: “Bôi rồi, không có gì đáng ngại, sẽ sớm lành thôi.”

Xem ra công việc của Cẩm Y Vệ cũng rất nguy hiểm. Lâm Thính cảm khái trong lòng: “Đoạn đại nhân bị thương trong lúc làm nhiệm vụ sao?”

Hắn dùng lòng bàn tay đè lên chiếc băng tay, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thất cô nương Lâm gia vừa nãy không phải rất vội vã sao?”

Ngụ ý : Ngươi còn không mau đi đi ! Nói nhảm nhiều như vậy ?

Lâm Thính chối: “Cũng không phải vội vã. Ta chỉ sợ làm chậm trễ công việc của ngươi.”

“"Thất cô nương Lâm gia" thật là chu đáo.” Đoạn Linh không nhìn đến tro giấy trên sàn, bước qua và gọi người vào dọn dẹp.

Lâm Thính không có lý do để nán lại, lại một lần nữa từ biệt hắn, rồi rời khỏi Bắc Trấn Phủ Ty.

Chưa đến nửa canh giờ, Lâm Thính đã ra khỏi Bắc Trấn Phủ Ty. Đào Chu, người vẫn đang đứng canh, vội chạy đến, nhìn nàng từ đầu đến chân, sợ nàng chịu oan ức: “Thất cô nương!”

Lâm Thính không còn nghĩ đến chuyện xuân cung đồ bị đốt nữa, vung tay vén màn xe, ngồi vào trong: “Đào Chu, chúng ta về phủ.”

Đào Chu cũng theo vào xe ngựa, cẩn thận hỏi: “Mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi chứ?”

Khi hai người đã ngồi yên, xe ngựa bắt đầu lắc lư, đi về phía Lâm gia. Lâm Thính tựa vào án kỷ, uống một tách trà: “Cũng coi như là xong.”

“Cũng coi như là?”

Lâm Thính vén rèm, nhìn Bắc Trấn Phủ Ty ngày càng xa dần: “Đúng vậy, coi như là xong. Nhưng ta còn một chuyện khác chưa làm.”

Đào Chu lấy một tấm đệm mềm đặt cho Lâm Thính ngồi, rồi đưa tay lên xoa thái dương cho nàng: “Còn một chuyện khác ư? Thất cô nương không ngại nói cho nô tỳ biết, biết đâu nô tỳ có thể giúp được.”

Lâm Thính buông rèm xuống, kéo ra chiếc tủ nhỏ, chọn vài miếng bánh hạnh nhân: “Chuyện này, không ai có thể giúp ta, chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Đào Chu hỏi tiếp: “Khó lắm sao?”

“Rất khó. Với ta thì rất khó, hy vọng lần sau có thể thành công.” Lâm Thính nói một cách mơ hồ: “Loại bánh hạnh nhân này là của tiệm nào thế nhỉ? Ăn cũng ngon, lần sau lại mua tiệm này nhé.”

Về đến Lâm gia, Lâm Thính viết một lá thư cho Đoạn Hinh Ninh, kể lại những chuyện đã xảy ra.

Hai canh giờ sau khi sai người đưa tin, Lâm Thính nhận được thư hồi âm. Đoạn Hinh Ninh nói rằng xuân cung đồ bị đốt cũng tốt, coi như "hủy thi diệt tích". Nàng ấy còn xin lỗi Lâm Thính, hứa sẽ không có lần sau.

Đọc xong thư, Lâm Thính ra khỏi phòng, định gọi nha hoàn chuẩn bị bữa tối, thì thấy một chiếc đèn Khổng Minh bay lên ở hướng đông sân ngoài.

Đây là cách nàng liên lạc với Kim An Tại. Chỉ cần hắn có việc tìm nàng, bất kể lúc nào, hắn chỉ cần thả một chiếc đèn Khổng Minh viết chữ nay ở hướng đông Lâm gia. Nàng thấy được sẽ đến thư phòng.

Chiếc đèn dần bay xa, Lâm Thính lập tức quay lại phòng dọn dẹp, chuẩn bị đến thư phòng.

Đào Chu đi vào hỏi Lâm Thính có muốn dùng bữa tối chưa, vì trời đã tối rồi. Nàng chưa nói dứt lời thì thấy Lâm Thính đang đứng trước gương tháo búi tóc, đổi thành kiểu đuôi ngựa cao để tiện hành động, trên sập La Hán còn vứt lại váy lót và quần.

Mỗi khi Lâm Thính ăn diện như thế này, có nghĩa là nàng muốn lén lút trốn ra ngoài. Đào Chu vội bước nhanh vào: “Thất cô nương, trời đã tối rồi, ngài đừng ra ngoài nữa.”