SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 120:

- Quân Tử Sinh -

Trong nhã gian, hương trầm thoang thoảng. Giữa bàn trà đặt một bình hoa đỏ tươi. Tiểu nhị nói đây là những đóa hoa được chọn lựa kỹ lưỡng, vừa mới hái sáng nay, còn tươi mới, cánh hoa vẫn còn đọng sương.

Lâm Thính không có hứng thú với hoa, nàng đi một vòng quanh nhã gian, vén tấm rèm sa ở phía đông, nhìn thấy một chiếc giường treo đầy lục lạc.

Sao nhã gian này lại có một chiếc giường chứ? Nó không giống những nhã gian nàng từng thấy.

Đệm chăn trên giường thêu hình uyên ương hí thủy, trông quá đỗi ái muội, chẳng hề thích hợp với nàng và Đoạn Linh chút nào. Lâm Thính buông rèm sa xuống: “Tiểu nhị, đổi cho ta một nhã gian khác, không cần có giường.”

Tiểu nhị chần chừ nói: “Đây là nhã gian khuất và yên tĩnh nhất của Nam Sơn Các rồi, không có cái nào tốt hơn đâu. Nếu cô nương không muốn nhìn thấy giường, thì buông rèm sa xuống là được mà.”

Lâm Thính vẫn kiên quyết muốn đổi.

“Được rồi, vậy tiểu nhân đi hỏi ông chủ. Phiền cô nương chờ một chút.” Tiểu nhị chạy ra ngoài.

Một lát sau, tiểu nhị quay lại, Đoạn Linh đi ngay phía sau hắn. Tiểu nhị nói: “Xin lỗi, hôm nay khách đông, không còn nhã gian nào khác. Thưa cô nương, vị công tử này nói là tìm người.”

Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua tiểu nhị, dừng lại trên gương mặt Lâm Thính: “Lâm thất cô nương.”

Lâm Thính không thể đổi nhã gian, đành phải cùng Đoạn Linh bước vào căn phòng này. Nàng gọi tiểu nhị đi lấy rượu và đồ ăn. Trước khi vào, nàng quay lại nhìn về phía chiếc rèm sa, xác nhận chiếc giường đã được che khuất hoàn toàn mới yên tâm.

Đoạn Linh ngồi đối diện nàng, với nụ cười nhàn nhạt. Gương mặt hắn trông như một vị Bồ Tát hiền lành, không vướng khói lửa trần tục: “Lâm thất cô nương có chuyện quan trọng gì tìm ta vậy?”

Lâm Thính cũng gượng cười: “Nghe nói Đoạn đại nhân sắp đến Tô Châu.”

Chuyện Hoàng thượng phái Cẩm Y Vệ đi điều tra bạo động ở Tô Châu không phải là bí mật, hắn không cần phải giấu diếm: “Đúng vậy, Hoàng thượng đã phái ta đi điều tra bạo động ở Tô Châu. Lâm thất cô nương hẹn ta ra đây hôm nay chỉ để hỏi ta có phải là sắp đến Tô Châu không?”

“Ta đến để tiễn ngươi.”

Đoạn Linh nhìn thẳng vào nàng, điềm nhiên nói: “Ngươi đến tiễn ta? Lâm thất cô nương, ngươi lấy thân phận gì để tiễn ta vậy?”

Lâm Thính nói năng khéo léo: “Bằng hữu. Ta muốn lấy thân phận bằng hữu để tiễn ngươi. Nói thật lòng, ta vẫn luôn mong có một người bằng hữu như Đoạn đại nhân đây, cũng không biết ngươi có muốn trở thành bằng hữu của ta không?”

“Bằng hữu?”

Nàng dứt khoát: “Đúng vậy.”

Đoạn Linh bật cười khẽ, lời từ chối của hắn cũng thật dịu dàng: “Xin lỗi, ta không muốn trở thành bằng hữu với Lâm thất cô nương.”

Lâm Thính thầm nghĩ, từ chối thẳng thừng quá đi mất. Lần này đến cả khách sáo cũng không.

Người này đối với ta đúng là có hận ý cực sâu.

Một chút mặt mũi cũng không cho ta lưu !

Đúng lúc này, tiểu nhị mang rượu và thức ăn vào. Nàng đợi hắn rời đi rồi mới "nỗ lực" hỏi tiếp: “Ta có thể hỏi vì sao không? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nam nữ không thể làm bằng hữu?”

Đoạn Linh ngước nhìn khung cửa sổ, bên ngoài trời đầy sao: “Không phải. Chỉ là ta cảm thấy với mối quan hệ của chúng ta, không thích hợp để làm bằng hữu.”

“Vậy à.”

Quả nhiên là Đoạn Linh vẫn còn hận những chuyện nàng đã làm trước kia: “Nhưng cho dù không thể làm bằng hữu, ta vẫn mong ngươi hôm nay có thể cho ta một cơ hội để tiễn ngươi.”

Đoạn Linh siết chặt cổ tay hơi ngứa của mình, thu lại ánh mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng: “Lâm thất cô nương có vẻ rất thích tiễn người thì phải.”

“Ý Đoạn đại nhân là gì?”

Hắn nói: “Không phải hôm qua ngươi đã đi ra cửa thành tiễn bằng hữu của mình sao? Ta đang nói đến vị bằng hữu được ngươi cứu ra từ Lương Vương phủ ấy.”

Lâm Thính sững sờ: “Ngươi…”

Ngày hôm qua nàng dịch dung, dùng loại phấn thơm phổ biến trong kinh thành. Khi nói chuyện, nàng cũng cố gắng thay đổi giọng điệu. Vậy mà Đoạn Linh làm sao lại nhận ra? Lần trước ở Lương Vương phủ cũng vậy, hắn đã nhìn thấu nàng ngay lập tức.

“Ngươi làm sao mà nhận ra ta?”

Đoạn Linh cúi mắt xuống, cổ tay lại càng thêm nhức nhối. Hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng: “Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngươi đã làm những chuyện này, tất sẽ để lại dấu vết, để lộ sơ hở.”

Lâm Thính vẫn không thể hiểu nổi làm sao hắn lại nhận ra nàng hai lần như vậy, mãi lâu sau mới hoàn hồn: “Cảm ơn ngươi ngày hôm qua đã không vạch trần ta.”

Hắn ngước mắt lên, giọng nói mang theo ý cười nhạt: “Cảm ơn ta? Ngày hôm qua ta đã bắn tên về phía ngươi đấy.”

Nàng nhân cơ hội rót một chén rượu đưa qua: “Nhưng ngươi đã bắn trật, không phải sao? Cảm ơn Đoạn đại nhân đã nương tay. Ta kính ngươi một ly.”

Đoạn Linh liếc nhìn chén rượu đang hơi chao đảo, không nhận: “Lâm Thất cô nương khách sáo quá rồi. Cô nương từng cứu mạng ta ở Hoàng Hạc Lâu, muốn tạ thì phải là ta tạ nàng mới phải.”