SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 145:

- Quân Tử Sinh -

Lâm Thính vừa thở hổn hển vừa nói: “Tính mạng con người là quan trọng nhất. Đoạn đại nhân, ngươi đừng nói chuyện với ta nữa, ta sắp không thở nổi rồi.”

“Phập” một tiếng, một mũi tên lạnh lẽo bay tới cắm xuống chân họ. Bọn hắc y nhân đã dùng cung. Lâm Thính đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn vài lần để phân biệt hướng tên bay tới, mà né tránh.

Lúc này, một mũi tên khác xé gió lao tới, xuyên qua màn đêm, nhằm thẳng vào nàng.

Lâm Thính định né tránh, nhưng một bàn tay từ bên cạnh nàng đưa ra, trực tiếp nắm lấy mũi tên. Lông vũ của mũi tên cứa vào lòng bàn tay, máu theo thân tên chảy xuống. Tim Lâm Thính thắt lại, nhìn theo cánh tay đang cầm mũi tên, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt điển trai của hắn.

Đoạn Linh mặc kệ máu đang chảy, dường như đã quen với việc đó. Hắn ném mũi tên ngược trở lại, bắn trúng cổ họng một tên hắc y nhân phía sau, rồi cướp lấy thanh đao bên hông hắn, chĩa thẳng vào những tên còn lại.

Lương Vương bị đánh ngất giờ đã tỉnh lại, đi theo sau bọn hắc y nhân: “Giết chúng cho Bổn vương!”

Vừa dứt lời, máu tươi nở rộ khắp sườn núi, mùi máu tanh nồng đặc quánh trong không khí, trên mặt đất đầy rẫy thi thể cụt tay chân, không có một ai toàn thây. Nhưng những kẻ bị giết lại là bọn hắc y nhân, còn Đoạn Linh vẫn sống sót.

Lâm Thính ngây người.

Lương Vương vừa nãy còn la hét đòi giết người, giờ đã mềm nhũn chân, răng va vào nhau lập cập: “Bổn… Bổn vương là hoàng tử Đại Yến, ngươi chỉ là một Cẩm Y Vệ, dám giết ta ư, ngươi không muốn sống nữa à?”

Thanh đao trong tay Đoạn Linh vẫn còn nhỏ máu nóng hổi, nhưng gương mặt hắn lại rất hiền từ, dường như người giết người không phải là hắn: “Ngươi nói gì vậy. Ta nào có muốn giết hoàng tử Đại Yến. Ta chỉ giết sơn tặc mà thôi.”

“Ngươi…”

Lời Lương Vương còn chưa nói xong đã bị Đoạn Linh đánh gãy gân chân: “Đoạn Linh! Ngươi… ngươi làm càn! Bổn vương nhất định sẽ bắt phụ hoàng tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Đoạn Linh lại đánh gãy gân tay của Lương Vương: “Ngươi nghĩ hôm nay ngươi bắt được ta bằng cách nào? Chẳng phải ta cố ý dẫn ngươi ra khỏi thành hay sao? Giết người ở ngoài thành quả thật rất tiện, ngươi nói có đúng không?”

Lương Vương bỗng bừng tỉnh.

Hóa ra, sở dĩ Đoạn Linh bị đưa đến nhà gỗ, bị thủ hạ của hắn đâm thủng mu bàn tay mà không phản kháng, là vì muốn đợi hắn đến. Cuối cùng, Lương Vương cầu xin: “Ta xin ngươi, xin ngươi tha cho ta một mạng. Ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”

Đoạn Linh thong thả, ung dung róc từng thớ thịt của Lương Vương, chẳng khác nào thi hành hình phạt lăng trì.

Tiếng r*n r* đau đớn của Lương Vương lúc lớn lúc nhỏ, một lát sau, hắn ta hoảng loạn cầu xin: “Đoạn Linh, ngươi sẽ không được chết tử tế, xin ngươi tha cho ta một mạng, ngươi muốn gì ta cũng cho, ta cho ngươi hết.”

Đôi bàn tay Đoạn Linh vốn trắng ngần, giờ lại dùng để cắt thịt, róc xương, dính đầy máu tươi. Hắn còn thừa lúc Lương Vương còn tỉnh táo, moi ra đôi mắt của hắn.

Trên mặt Lương Vương tức khắc xuất hiện hai hố máu đầm đìa, đau đớn đến chết đi sống lại: “A!”

Đôi mắt dính đầy máu, trơn tuột, con ngươi dường như vẫn còn vương lại nỗi sợ hãi của chủ nhân. Còn Đoạn Linh, thần sắc vẫn ôn hòa, tựa như đang làm một chuyện hết sức bình thường. Hắn thuần thục dùng một tấm vải bọc kỹ đôi mắt lại, lúc này mới kết liễu Lương Vương.

Tiếng r*n r* đau đớn biến mất, cả ngọn núi trở lại sự tĩnh lặng. Đoạn Linh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng dậy nhìn về phía Lâm Thính đang ngẩn người tại chỗ. Hắn bước về phía nàng, mỉm cười dịu dàng: “Lâm Thất cô nương.”

Gió núi ào ào thổi, mang theo mùi máu tanh nồng đậm. Lâm Thính khó chịu nhăn mũi, đang định lùi lại một bước, lại bất chợt nhớ đến cảnh Đoạn Linh vừa rồi đã tay không đỡ lấy mũi tên bắn về phía nàng. Bàn chân nàng vừa nhấc lên lại lập tức đặt xuống.

Hắn sẽ không giết nàng.

Mặc dù Lâm Thính vẫn chưa rõ lý do vì sao Đoạn Linh không giết nàng, nhưng chỉ cần nhìn hành động hắn đã đỡ lấy mũi tên cho nàng, thì nàng có thể chắc chắn điều đó.

Đoạn Linh không bỏ sót hành động nhỏ này của Lâm Thính, ánh mắt thong thả lướt xuống đôi chân vừa đặt lại của nàng. Hắn nhìn thật lâu, ánh mắt giống như một con rắn độc đang thè lưỡi quấn lấy con mồi, sau đó mới ngước lên nhìn mặt nàng.

Mặt Lâm Thính chỉ lấm tấm vài giọt mồ hôi do hoảng sợ, không hề dính lấy một chút máu nào, sạch sẽ vô cùng.

Rõ ràng bên cạnh Lâm Thính có rất nhiều hắc y nhân bị hắn g**t ch*t, vậy mà nàng không dính lấy một tia máu nào. Không biết là quá may mắn, hay là người vung đao đã khống chế lực đạo tinh vi, không để máu văng trúng nàng.

Cách đó không xa, chiếc lá dính máu tươi rũ xuống, một giọt máu lấp lánh lăn trên mặt lá.

Giọt máu rơi xuống đất, phát ra âm thanh “tí tách” truyền vào tai Lâm Thính. Đây không phải lần đầu tiên nàng thấy Đoạn Linh giết người. Thấy hắn cướp đao của hắc y nhân, nàng đã chuẩn bị tinh thần hắn sẽ đại khai sát giới.

Nhưng thủ pháp giết người tàn bạo như thế này của Đoạn Linh vẫn khiến Lâm Thính rùng mình. Quả nhiên những kẻ có thể làm Cẩm Y Vệ tuyệt không phải người thường. Chỉ riêng cách tra tấn, giết người đã có hàng ngàn vạn loại.