Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 180:
- Quân Tử Sinh -
Tạ Thanh Hạc không nói được, chỉ có thể nghe họ đối thoại. Hắn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, liên tục nhìn về phía Kim An Tại. Nhưng Kim An Tại vẫn trầm mặc, thân thể thả lỏng, không hề có chút hoảng loạn nào.
Tạ lão tướng quân từng thề trung thành với triều đại cũ. Thuở bé Tạ Thanh Hạc từng nghe ông nội nhắc về Kim An Tại, rằng hắn không do dự thiếu quyết đoán như phụ hoàng, cũng không hiền lành như mẫu hậu, mà từ nhỏ đã hành sự vững vàng, lớn lên chắc chắn là người có thể làm nên đại sự.
Giờ nhìn lại, quả nhiên ông nội không nói sai. Hắn quả thật là một người làm nên đại sự. Chỉ riêng việc gặp nguy không loạn đã hơn đứt bao người. Đáng tiếc số phận trêu ngươi, triều Đại Hạ diệt vong, hắn cũng trở thành một kẻ không thể sống dưới ánh sáng mặt trời. Nếu bị Hoàng đế phát hiện, hắn khó tránh khỏi cái chết. Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Hạc cười tự giễu. Hắn và Kim An Tại giờ cũng chẳng khác gì nhau, đều là những kẻ sống trong bóng tối, phải đề phòng người khác phát hiện thân phận thật của mình. Liệu sau này, hắn sẽ phải cứ sống trốn đông trốn tây mãi sao?
Tạ Thanh Hạc cúi mắt, suy tư sâu sắc. Đoạn Linh khẽ liếc nhìn hắn: “Nếu ta lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ để muốn nhìn mặt hắn, nàng thật sự sẽ tháo mặt nạ của hắn xuống sao?”
Lâm Thính cũng quay đầu nhìn Tạ Thanh Hạc, gật đầu khẳng định: “Nói là làm, chỉ cần ngươi lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ để yêu cầu, ta sẽ tự tay tháo mặt nạ của hắn xuống.”
Đoạn tuyệt đường lui, dứt khoát xông lên.
Đoạn Linh nắm chiếc kim bộ diêu, tiến sát đến búi tóc bươm bướm của Lâm Thính, nhưng lại chần chừ không cài vào ngay: “Nàng sẽ tự tay tháo mặt nạ của hắn xuống?”
Lâm Thính tỏ rõ quyết tâm: “Đúng vậy, ta sẽ tự tay tháo xuống.”
Kim An Tại cầm chặt chuôi kiếm, cúi mắt ngắm nghía hoa văn phức tạp trên vỏ kiếm, không nói một lời, như thể ngầm đồng ý với lời nói của Lâm Thính.
Một lúc lâu sau, Đoạn Linh lại một lần nữa cài chiếc kim bộ diêu lên búi tóc bươm bướm của Lâm Thính. Lần này, hắn cài sâu hơn, chắc chắn hơn nhưng không hề làm nàng đau. Có lẽ hắn cảm thấy cài ở bên phải búi tóc không được đẹp, nên hắn lại rút kim bộ diêu ra, cài vào bên trái, rồi lại rút ra thêm hai lần, cài vào vị trí nghiêng phía trên búi tóc.
Hắn công khai cài trâm cài tóc cho nàng trước mặt người khác, dường như không cảm thấy hành động này có chút thân mật nào.
Kim An Tại ban đầu tưởng Đoạn Linh muốn dùng chiếc kim bộ diêu để g.i.ế.c người nên đã đứng lên. Nhưng khi thấy hắn chỉ đơn thuần là cài trâm cho Lâm Thính, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của Kim An Tại trở nên khó tả, hắn lặng lẽ thu lại thanh kiếm đã rút ra một chút.
Tạ Thanh Hạc đứng ngay sau lưng Lâm Thính, nhìn rõ toàn bộ sự việc hơn Kim An Tại. Nàng và Đoạn Linh đứng gần nhau đến mức gần như chạm vào nhau, trông thật thân mật.
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Lâm Thính thì lại nghĩ: Đoạn Linh cầm chiếc kim bộ diêu này, cài tới cài lui trên đầu nàng, có phải là muốn cảnh cáo nàng không? Chỉ cần nàng sơ ý một chút, đi sai một bước, hắn có thể dễ dàng dùng chính chiếc kim bộ diêu này để g.i.ế.c c.h.ế.t nàng?
Lâm Thính lo lắng nuốt nước bọt: “Ngươi nói hôm nay ngươi không phải lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự đến thư trai, vậy thì…”
Tạ Thanh Hạc cũng căng thẳng theo. Kim An Tại thì vẻ mặt càng khó tả, hắn buông hẳn tay khỏi chuôi kiếm, thong dong dựa vào giá sách mà xem họ.
Đoạn Linh biết Lâm Thính muốn hỏi gì: “Nếu không phải lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự đến, thì dĩ nhiên phải tôn trọng bằng hữu của nàng. Mặt của Thẩm công tử, ta sẽ không nhìn.”
Hắn lại nể mặt nàng ư? Lâm Thính ngạc nhiên. Ban đầu nàng chỉ định đánh cược một phen thôi. À không phải, sự nể mặt này không phải dành cho nàng. Đoạn Linh nói hắn không lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự đến thư trai, vậy là hắn lấy thân phận nhị ca của Đoạn Hinh Ninh. Hắn là nể mặt Đoạn Hinh Ninh mà thôi.
Đang lúc Lâm Thính suy nghĩ làm cách nào để tiễn Đoạn Linh đi, hắn lại từ tốn chỉnh lại chiếc kim bộ diêu trên đầu nàng.
Hương trầm hương ấm áp nhưng đầy tính xâm lược bao trùm lấy Lâm Thính. Nàng chợt nhớ lại hình ảnh Đoạn Linh có gương mặt như hoa đào, nhẹ nhàng th* d*c vào lòng bàn tay nàng. Nàng vô thức lùi về sau nửa bước.
Lâm Thính chỉ vừa lùi nửa bước thì bàn tay Đoạn Linh đã chuyển từ búi tóc nàng xuống sau gáy, khẽ ấn lại. Đoạn Linh một tay giữ lấy nàng, một tay chầm chậm nhưng dứt khoát đẩy chiếc kim bộ diêu vào búi tóc nàng, nhắc nhở: “Đừng lùi nữa, Thẩm công tử đang đứng sau lưng nàng, nếu lùi nữa sẽ đụng phải hắn.”
Lâm Thính lúc này mới phát hiện mình suýt chút nữa đụng phải Tạ Thanh Hạc. Nàng vội vàng thu chân lại, nói với Đoạn Linh: “Cảm ơn ngươi.”
Cùng lúc đó, Đoạn Linh buông lỏng tay khỏi gáy nàng một cách đúng mực.