Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 110:
- Đinh Hiến -
Những người không quen biết Lương Kính hoàn toàn không để ý đến những người khác trong ảnh tin tức nóng, thời đại internet, cư dân mạng đã thấy đủ thứ, chuyện đồng tính cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng những người quen biết Lương Kính, sau khi nhìn thấy bức ảnh đó đều không khỏi xót xa.
Phải biết rằng, Lương Kính chính là thông qua mai mối mà quen biết Vân Lệ, người trong đơn vị đều biết anh ta tìm được một cô bạn gái dịu dàng hiền thục, nghe anh ta khoe khoang rằng cuối năm nay sẽ hoàn thành chuyện chung thân đại sự.
Nếu anh ta không thích phụ nữ mà lại muốn tìm một người phụ nữ để kết hôn…
Mọi người nghĩ kỹ mà rùng mình.
Vì Khương Hữu Dung lập mấy tài khoản phụ, lấy góc nhìn của bạn bè Lương Kính để bình luận, tung tin anh ta có bạn gái ra ngoài, chuyện vốn không được chú ý bỗng chốc vì mấy bình luận hot mà bùng lên.
Khi Khương Bách Xuyên hỏi về chuyện này, Khương Hữu Dung hùng hồn: “Em có tung tin đồn đâu, em đang trần thuật sự thật! Tên cặn bã đó dám làm mà không dám nhận à?”
Khương Bách Xuyên không có ý trách mắng em gái, chỉ là chuyện này ầm ĩ lên, sợ là Lương Kính sẽ tìm Vân Lệ.
Để đảm bảo an toàn cho Vân Lệ, Khương Bách Xuyên vừa tan làm đã đến tiệm của Vân Lệ canh chừng cô.
Mùa đông lạnh, Vân Lệ cũng không nỡ để anh đứng ngoài trời lạnh, đành phải mời anh vào, đưa cho anh một cây kéo để anh giúp việc.
Khương Bách Xuyên tất nhiên vui vẻ, cười đến cong cả mắt.
Vân Lệ nhìn anh thêm hai cái.
Người này trông cũng đẹp trai đấy.
Hôm nay khách không nhiều, Vân Lệ khá rảnh nhưng không muốn đóng cửa về nhà sớm.
Nếu Vân Mỹ Lan không ở nhà có lẽ cô đã về sớm hơn.
Ngoài trời gió bắc gào thét, trong nhà ngập tràn hương hoa, máy hát đĩa xoay tròn bản nhạc Âu Mỹ du dương, Vân Lệ vừa chăm sóc hoa cỏ vừa khẽ hát theo vài câu.
Khương Bách Xuyên quay đầu nhìn sang, không biết đã nhìn bao lâu, Vân Lệ quay lại thấy vẻ mặt bảy phần thưởng thức ba phần say đắm của anh, khóe miệng khẽ giật: “Hồn bay phách lạc rồi à?”
Khương Bách Xuyên cười cười: “Giọng rất hay.”
Vân Lệ lần đầu tiên nghe anh khen người khác một cách thẳng thắn như vậy, cố gắng giữ hơi thở, ngẩng cao cằm: “Hóa ra anh là kiểu người mê giọng nói hả?”
Khương Bách Xuyên không trả lời, quay đầu lại tiếp tục chuyên tâm tỉa cành, tỉa xong liền nhét hai tay vào túi áo khoác, lặng lẽ đi đến bên cạnh Vân Lệ nhìn cô bày biện những chậu sen đá mập mạp.
Khi cô ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi hoặc, anh dịu dàng lên tiếng: “Cũng không phải giọng nào cũng thích, thích hay không không biết, tôi chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về.”
Động tác trên tay Vân Lệ dừng lại, bình tưới nước vẫn nghiêng xuống, nước chảy ào ào từ vòi phun ra sàn nhà rồi cô mới hoàn hồn lườm anh một cái.
Khương Bách Xuyên vui vẻ nhướng mày, tự giác đi lấy cây lau nhà thấm nước lau sàn.
Cô càng tỏ ra những biểu cảm nhỏ nhặt này với anh thì anh càng vui.
Vân Lệ không vội về nhà, tất nhiên anh càng thích, như vậy sẽ được ở cạnh cô lâu thêm chút nữa.
Giày nam nữ
Muộn hơn một chút vẫn không có khách vào tiệm, Khương Bách Xuyên thấy Vân Lệ cũng không có ý định dọn dẹp về nhà, ý cười trong mắt càng sâu.
Hai người ngồi đối diện nhau, Khương Bách Xuyên trò chuyện với cô: “Lương Kính không thích phụ nữ, ban đầu cô đã biết?”
Vân Lệ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cụp mắt xuống, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc nói về chuyện này.
Khương Bách Xuyên tưởng cô sẽ nói nhiều hơn nhưng cô không nói.
“Biết anh ta là người như vậy mà còn dám ở bên anh ta.” Giọng nói trầm ấm của Khương Bách Xuyên rất nặng, lông mày hơi nhướng lên lúc nãy giờ lại nhíu lại, trông thậm chí còn có chút tức giận, “Vân Lệ, cô đang đẩy mình vào hố lửa đó.”
“Tôi biết.” Giọng Vân Lệ bình thản, vốn định nói nhẹ nhàng cho qua, nhưng vừa ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt của Khương Bách Xuyên không khỏi nghẹn lời.
Sắc mặt Khương Bách Xuyên lại càng sa sầm.
Vân Lệ khẽ mím môi: “Nếu tôi không ở bên anh ta thì mẹ tôi sẽ không để yên. Dù sao bà cũng không thích phụ nữ, cũng không thích tôi. Tôi cũng không sợ anh ta làm gì quá đáng, đồng ý ở bên nhau, giả vờ không biết, đôi bên lợi dụng nhau, đổi lại tôi được yên tĩnh, tôi thấy mình không thiệt.”
Khương Bách Xuyên: “…”
“Ban đầu đã biết anh ta là kẻ lừa đảo?” Hơi thở Khương Bách Xuyên lên xuống, trong lòng tức không chịu nổi.
Sao lại không thiệt.
Tên khốn Lương Kính đó chạm vào áo cô một cái anh cũng thấy cô thiệt thòi rồi.
Huống hồ Vân Lệ còn phải diễn kịch, chắc chắn sẽ có tiếp xúc với anh ta.
Vân Lệ lắc đầu: “Là sau khi ở bên nhau. Bề ngoài anh ta cứ khen tôi thế này thế kia, nhưng khi tiếp xúc thân thể lại có phản ứng kháng cự một cách vô thức, từ lúc đó tôi nhận ra.”
Khương Bách Xuyên: “…”
Nhìn sắc mặt anh càng tệ hơn, Vân Lệ không nhịn được bật cười: “Tôi không nói anh không vui, bây giờ tôi nói anh cũng không vui, Khương Bách Xuyên, anh khó dỗ thật đấy.”
“Vậy em có muốn dỗ không?” Ánh mắt Khương Bách Xuyên nóng rực, giọng nói nếu nghe kỹ thậm chí còn có chút run rẩy, có cảm giác căng thẳng sắp tỏ tình.
Đôi mắt Vân Lệ trong veo, bốn mắt nhìn nhau, không ai dời mắt đi trước.
Khương Bách Xuyên không muốn để lời nói này rơi xuống đất, tiếp tục bổ sung: “Thật ra không khó dỗ, hay là em thử xem?”
Không biết có phải vì tim đập quá nhanh không, nhiệt độ trong tiệm vừa phải, nhưng bây giờ cả hai người đều cảm thấy nóng hổi.
“Trước khi gặp anh, tôi thật sự từng nghĩ đời này cứ vậy cũng được. Dù sao Lương Kính cũng không thích tôi, chúng tôi cứ ngày ngày giả vờ sống cuộc sống riêng, nhưng sau khi gặp anh…”
Cô dừng lại, lại khiến Khương Bách Xuyên ngứa ngáy trong lòng.
“Gặp anh rồi sao?” Anh truy hỏi không tha.
Nụ cười trong mắt Vân Lệ từ từ lắng xuống, bỗng trở nên nghiêm túc: “Gặp anh rồi, bỗng dưng cảm thấy thế giới này hình như cũng không tệ đến vậy.”
Cô chưa bao giờ được là chính mình, nhưng không biết từ khoảnh khắc nào, cô muốn thật sự sống cho chính mình một lần.
Muốn vui vẻ đưa bạn bè về nhà ăn cơm, ở nhà uống rượu hát hò, say rồi có thể ngủ một giấc đến sáng, không cần lo lắng cảm xúc của Vân Mỹ Lan.
Muốn yêu một người, nếm trải hương vị của tình yêu, muốn buông thả, thoải mái làm những điều mình thích.
Nếu không phải bị Lương Kính bắt gặp Khương Bách Xuyên lôi kéo cô rồi hoàn toàn bùng nổ cãi nhau với cô, có lẽ cô vẫn chưa nghĩ ra cách bước đi bước này.
Con người có lẽ cần một chút kích th.ích.
Sau khi bị kích th.ch, những chuyện muốn làm mà không dám làm trong lòng bỗng dưng làm hết, Vân Lệ quay đầu lại mới phát hiện, hóa ra bước đi bước này cũng không khó đến vậy.
Hơi thở của Khương Bách Xuyên nhẹ đi vài phần.
Vân Lệ tiếp tục: “Tôi biết anh qua đây ở với tôi là vì lo Lương Kính sẽ tìm tôi gây chuyện, nhưng anh ta là người thế nào tôi biết, xảy ra chuyện như vậy, anh ta không có mặt mũi nào đến tìm tôi, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt mẹ tôi nữa.”
Giữa cô và Lương Kính thực ra không có thù hận gì sâu sắc, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Để Khương Bách Xuyên bắt gặp anh ta hẹn hò với đàn ông, chỉ có thể nói là anh ta xui xẻo.
Vân Lệ nhìn Khương Bách Xuyên, nụ cười từ từ trở nên rõ ràng hơn.
Sau chuyện này, chưa nói đến oán khí trong lòng đã tan biến, giữa cô và Lương Kính cũng thật sự đã kết thúc.
Lần này mới thật sự không còn liên quan gì nữa.
Dù sau này Vân Mỹ Lan có nhắc đến…
Không, Vân Mỹ Lan sau này sẽ không nhắc đến với cô nữa.
Vân Lệ vui nhất là chuyện này.
“Cười gì vậy?” Khương Bách Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô.
Vân Lệ lắc đầu, đối diện với ánh mắt của anh, hỏi anh: “Vậy Khương tổng được dỗ rồi chứ?”
Khương Bách Xuyên im lặng một lúc, tim đập lỡ một nhịp.
Đàn ông phải có cốt khí, Khương Bách Xuyên khịt mũi: “Em có dỗ đâu.”
“Ít được voi đòi tiên đi, đi thôi.” Vân Lệ đứng dậy định lấy túi chuẩn bị về nhà, Khương Bách Xuyên đi bên cạnh cô, lúc cô ra cửa đi về phía xe của mình thì một tay kéo cô lại nhét vào xe anh.
Vân Lệ hét lên: “Khương Bách Xuyên!”
“Dỗ anh thêm một lần nữa.” Hướng này đón gió, hai người lạnh đến run cầm cập, Khương Bách Xuyên nắm vai cô ấn cô vào cửa xe, nghiêng người che gió cho cô đồng thời tiếp tục: “Vân Lệ, em biết mà, nếu không được em dỗ, tối nay anh không ngủ được đâu.”
“Anh không ngủ được, sẽ đến dưới lầu nhà em đợi, đợi cả đêm, đợi đến khi em dỗ…”
“Đẹp mặt quá ha.” Vân Lệ chớp chớp mắt, một tay xoay mặt anh sang một bên không cho anh nhìn mình.
Hơi thở Khương Bách Xuyên nóng rực, lại xoay đầu lại nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt tràn đầy phấn khích và mong đợi.